Dương Thanh Vân.
Dương Thanh Vân nhìn thấy Tần Ninh, tiến lên hành lễ.
“Thế nào?”
Tần Ninh quan tâm hỏi thăm.
“Khởi bẩm sư tôn, đã lĩnh ngộ được thất đạo ý cảnh!”, Dương Thanh Vân rõ ràng có chút xúc động nói: “Ý cảnh ẩn chứa trong hung trư và thanh xà con không có cách nào nắm bắt được”.
“Từ Thiên Thánh ngũ phẩm đến thất phẩm, võ đạo ý cảnh như vậy cũng đã không tệ”, Tần Ninh cười nói: “Xem ra trong vòng mười năm đạt được Thánh Vương cũng không thành vấn đề”.
Nghe thấy lời này, Dương Thanh Vân mỉm cười: “Sư tôn còn nhớ chuyện này”.
“Đương nhiên”, Tần Ninh cười nói: “Ngươi là đồ đệ đầu tiên của ta, ta đương nhiên lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến ngươi, hơn nữa sau khi thực lực của ngươi càng ngày càng mạnh, thần uy Tinh Môn cũng sẽ càng ngày càng mạnh”.
“Võ giả Tinh Mệnh khai mở Tinh Môn, ngươi cẩn thận nghĩ xem, từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên của hiện tại, tổng cộng ngươi đã gặp được bao nhiêu? Võ giả Tinh Mệnh thật sự rất ít, ít đến đáng thương!”
Dương Thanh Vân chắp tay nói: “Đồ nhi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của sư tôn”.
Tần Ninh vỗ vỗ vai Dương Thanh Vân, cười nói: “Ta đã từng nói, muốn đưa ngươi bay lượn giữa trời đất, nhìn xuống vạn giới, đó không phải là khoác lác, ngươi xứng đáng!”
Dương Thanh Vân mỉm cười, nhìn vào bên trong tháp.
“Sao nào? Luyến tiếc phu nhân của ngươi?”, Tần Ninh cười nói: “Được rồi, thế sự ai có thể nói trước được, tương lai ngươi muốn cùng ta rời đi cũng được, ngươi muốn ở lại Hạ Tam Thiên cũng chẳng sao, việc này nói sau, dẫu sao cũng không phải không gặp được nữa”.
“Vâng!”
Tần Ninh không chỉ một lần tưởng tượng lúc mình trở lại Cửu Thiên Vân Minh, trở về nơi cũ, chín đồ đệ đều sẽ cùng ở bên cạnh.
Chỉ là, hắn cũng hiểu rằng, chín đồ đệ, ít nhiều đều có suy nghĩ của riêng mình.