Trong lòng đám người Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, Thạch Cảm Đương, Dương Thanh Vân, Giản Bác đều kinh ngạc.
Tần Ninh rời đi rồi quay lại, là vì đội ma tộc này.
Nhưng Tần Ninh đã phát hiện ra bọn họ từ lúc nào?
Hơn nữa hình như hoàn cảnh hiện tại không ổn lắm.
Tần Nình dường như nhận ra nhưng không lo lắng, mọi người cũng cẩn thận.
“Một người cảnh giới Thánh Thiên thập phẩm nhỏ bé như ta tất nhiên không thể nào là đối thủ của hai vị Thánh Vương tam hiền, cho nên cũng không định đối đầu với hai ngươi”.
Tần Ninh cười nói: “Nhưng chỉ tiễn các ngươi lên đường thôi”.
Lên đường?
Lên đường thế nào?
Tần Ninh nói vậy là có ý gì?
Lúc này, Tần Ninh lại nói tiếp: “Thực ra ta rất muốn mang liêu tháp Thanh Hỏa này đi, nhưng ta không mang đi, ngươi biết tại sao không?”
“Bởi vì khi thiết kế tòa tháp này, Vị Ương Thánh Đế đã để lại đại trận tự diệt, nếu mang đi, liêu tháp Thanh Hỏa này sẽ tự hủy hoàn toàn”.
“Cho nên trên thực tế liêu tháp Thanh Hỏa cứ cách một thời gian mới xuất hiện một lần, xuất hiện xong thì sẽ biến mất”.
“Trước khi biến mất, sinh linh trong tòa tháp… tất cả mọi linh sinh… đều sẽ bị liêu tháp Thanh Hỏa nuốt gọn hoàn toàn”.
Khi Tần Ninh nói đến đây, vẻ mặt của hai ngươi Huyết Thiên Kha và Huyết Thiên Nguyệt đều kinh hãi biến sắc.
Sự việc đến bây giờ, kẻ ngốc cũng hiểu lời Tần Ninh có ý gì.