Lúc này, trước quảng trường la liệt xác chết, nhìn có vẻ họ chết rất thảm khốc, tuy mùi máu tanh tan đi không ít, nhưng vẫn rất nhức mũi.
Dương Thanh Vân nhìn sang những thi thể đó, nói với Tần Ninh: “Sư tôn, không chỉ là người của Mặc Vân thị, mà có cả người của thế gia Linh Vũ, người của tộc Đoạn Tình…”
Tần Ninh nhướn mày.
“Đi thôi”.
Đi xuyên qua quảng trường là các tòa cung điện.
Lúc này, trong cung điện cũng có một vài thi thể.
Bên trong cung điện như một mớ hỗn độn, tủ, giường đều bị người ta lật đổ xuống đất, rất bừa bãi lộn xộn.
“Những tên này đánh nhau một trận khốc liệt ở đây ư?”
Thạch Cảm Đương lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là vì phát hiện ra thánh bảo gì đó nên đánh nhau tranh giành?”
“Cũng có thể”.
Diệp Viên Viên nhìn xung quanh hỗn loạn, nói: “Ban đầu chàng tiến vào đây, nơi này có thánh bảo gì không?”
Tần Ninh gật đầu.
“Lúc đó ta đã là cảnh giới đỉnh phong Thánh Tôn, không quan tâm đến những thứ cấp lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm… nên không động vào những thứ đó”.
“Nhưng đám người Mặc Vân thị không phải vào nơi này sau ta, người đi vào lượt thứ hai chưa chắc không động vào…”
“Nhưng bây giờ những người này lại giết nhau, xem ra có thể là không động”.
Tần Ninh xem một lượt bên trong mấy tòa cung điện, sau đó rời khỏi cung điện, đi xuyên qua mấy tòa cung xá tiến sâu vào trong.