Tần Ninh nhớ Thánh Quốc Đại Tề có bốn vị Thánh Vương.
“Trước đó Tề Thiên Minh bị giết ở trong một địa vực rồi…”, Tề Phi Vân nói đến đây, vẻ mặt ủ rũ xuống.
Thánh Quốc Đại Tề vốn đã ít Thánh Vương, chỉ có bốn người, bây giờ một người chết, chỉ còn lại ba người.
Còn Diệp tộc vốn có mấy vị Thánh Vương, nhưng lúc trước ở Cửu U Đài đã chết một nửa, bây giờ chỉ còn lại năm người Diệp Chính Thiên và Diệp Minh Chiêu, Diệp Minh Khôn, Diệp Minh Nguyệt và Diệp Khai Nguyên.
Còn Cửu U Đài vì bị Huyết Ma tộc tính kế, bây giờ cũng chỉ có ba vị Thánh Vương là U Hồn Thiên, Lý Tín và Sở Hà.
Trong Yến gia cũng chỉ có bốn vị Thánh Vương là Yến Thần, Yến Thiên Bảo, Yến Ngọc Sơ và nhị trưởng lão Yến Nam Vân.
Tóm lại, tứ đại bá chủ, Thánh Quốc Đại Tề là yếu nhất, bây giờ ba thế lực còn lại cũng bị thiệt hại không ít Thánh Vương, nhưng Đại Tề vẫn không được coi là mạnh.
Hơn nữa hiện giờ gặp phải người của Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình, thế gia Linh Vũ càng khiến người ta chịu thêm đả kích.
“Có chuyện gì vậy?”, Tần Ninh hỏi thẳng.
Tề Phi Vân thấp giọng nói: “Chúng ta đến nơi này thì người của Mặc Vân thị, tộc Đoạn Tình và thế gia Linh Vũ cùng động thiên Kính Nguyệt đã có mặt rồi, hơn nữa không đánh nhau không nhẹ, hình như tranh đoạt thứ gì đó”.
Tề Phi Vân nhìn xung quanh, sau đó kiên nhẫn giải thích cho Tần Ninh.
“Thế gia Linh Vũ dẫn đầu là Linh Vũ Ngạn, một vị Đại Thánh Vương, người đó là Linh Vũ Thanh Phong”.
“Tộc Đoạn Tình là Khương Nhân và Đào Tồn Duệ, một vị Đại Thánh Vương, một vị Tiểu Thánh Vương”.
“Động thiên Kính Nguyệt bên đó, hai người Nguyệt Tinh Dạ và Nguyệt Trung Nhân nghe nói là người của gia tộc Nguyệt Hàn Ảnh, chủ nhân của động thiên Kính Nguyệt”.