*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Ôn Hiến Chi đi tới, thấy Tần Ninh đang nhìn xung quanh, cười nói: “Sư tôn, sao năm xưa người không xây mười ngọn núi mà chỉ có chín ngọn ạ? Vậy người sẽ ở chỗ nào?”
Tần Ninh nghe vậy thì cười nói: “Ta chẳng phải cũng ở Ám Thiên Cốc chứ không ở trong các ngọn núi của Thánh Thú tông hay sao?”
“Đệ tử hiểu rồi, sư tôn chỉ thích ở những nơi không người phát giác ra, khống chế toàn cục, sư tôn rất đỉnh”.
Tần Ninh bất đắc dĩ nói: “Không biết nịnh thì đừng có nịnh...”
“Ta chỉ đơn giản là không thích cảm giác cao cao tại thượng, những năm kia ta đã chán ngấy cảm giác này rồi...”
Ôn Hiến Chi vội vàng nói: “Sư tôn đang nói đến Cửu Thiên Vân Minh của Thương Mang Vân Giới sao ạ?”
“Ừ!”
Ôn Hiến Chi nghe vậy, lập tức đi lên phía trước, chà xát hai tay, cười như tên trộm: “Sư tôn không thích nhưng con thì thích, sau này sư tôn quay về Cửu Thiên Vân Minh, đồ nhi đích thân giúp người cai quản. Con sẽ đứng ở ngoài sáng, người đứng trong tối, được không ạ?”
Nghe vậy, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi như một kẻ ngớ ngẩn.
Sắc mặt Ôn Hiến Chi ủ rũ, tất nhiên là hiểu ý của sư tôn mình.
“Ngươi xứng sao?”
“Ngươi không xứng!”
Một giọng nói vang lên.
“Thanh Hiên, ngươi thèm đòn đúng không?”, Ôn Hiến Chi mắng: “Ông đây suýt thì chết trong gió lốc thời không, cái đồ nhát gan nhà ngươi trốn trong cơ thể của ta để giữ mạng, giờ ngươi còn lải nhải cái gì?”
“Im đi!”, Huyết Thể Thanh Thiên Giao lúc này lộ đầu ra, mắng: “Nếu không nhờ ta bám vào thân thể ngươi thì ngươi đã chết lâu rồi, giờ còn mắng ta à?”
“Nếu không phải ông đây cho ngươi một viên Cửu Nguyên Thánh Đan thì ngươi còn có sức ở đây hô hào à?”
Một người một giao bắt đầu cãi vã ỏm tỏi trước mặt Tần Ninh.
Nhìn hai kẻ dở hơi này, Tần Ninh chỉ vuốt mi tâm.
Cãi nhau xong, Ôn Hiến Chi mới nhìn Tần Ninh, nói: “Sư tôn, người định thế nào ạ? Nếu Võ gia không chịu dừng tay thì có phải là cần khai chiến không ạ?”
“Đến lúc ấy, mấy người chúng ta lại không đủ dùng”.
“Tuy nói con đang là cảnh giới Thánh Tôn thất chuyển đỉnh phong, nhưng sư tôn mới là Thánh Hoàng nhất văn thôi ạ, chênh lệch quá lớn như thế, họ chỉ cần đưa ra mấy người Thánh Tôn đỉnh phong thì sao con bảo vệ cho người được?”
Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, thản nhiên nói: “Bản lĩnh lớn quá nhỉ? Bắt đầu biết khoác lác trước mặt ta rồi đấy?”
“Đâu có đâu, sư phụ...”
Tần Ninh cười ha ha.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ!”