"Tuyết đường chủ, kẻ này rất kiêu ngạo, giết là được".
Thần Vĩnh Khiếu thản nhiên nói: "Bao nhiêu năm qua chưa từng có ai không kiêng nể gì như thế, dám giết người bên trong Võ Môn".
Ông ta vừa nói xong, Tần Ninh nhìn về phía Thần Vĩnh Khiếu, lại cười lạnh: "Không ai dám sao? Ta thấy không hẳn vậy".
Thần Vĩnh Khiếu nhìn Tần Ninh một cái thật sâu, tiếp tục: "Gan to bằng trời như thế, chắc là có vị Thánh Tôn này làm chỗ dựa, chỉ là một vị Thánh Tôn mà dám gây chuyện trong Võ Môn, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!"
Tần Ninh nghe vậy, vẻ mặt càng lạnh hơn.
Ôn Hiến Chi đứng trước người Tần Ninh cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Hôm nay sư tôn, ban đầu còn tốt, nhưng hình như bây giờ lại càng ngày càng tức giận...
Mà lúc này, trước sơn cốc có một bóng người đang khoanh tay dựa vào một tảng đá lớn, nhìn xem mọi chuyện.
Chính là Phong Vô Tình.
Phong Vô Tình khoác một cái tay lên trên bờ vai, không ngừng nhẹ nhàng gõ gõ.
"Xong rồi..."
Phong Vô Tình nhíu mày lại, nói thầm: "Xem ra mọi chuyện đã được định sẵn rồi".
Đêm qua thái thượng Vũ Sơn Lãnh của nhà họ Võ đến gặp Tần Ninh, nói cho Tần Ninh nhà họ Võ từ bỏ kế hoạch.