*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người Ôn Hiến Chi, Tiên Hàm, Phong Vô Tình cùng Phệ Thiên Giảo đang ngồi trên ghế.
“Xem ra cuộc chiến này là không thể ngăn cản”.
Ôn Hiến Chi nói: “Lần này sư tôn đích thân tới đó hẳn là muốn tự tay kết thúc, Võ Môn chắc chắn sẽ xảy ra chiến đấu, chúng ta cần nhúng tay vào”.
Tiên Hàm nói: “Vậy an nguy của Ninh ca thì sao...”
“Ngươi đừng lo cho sư tôn nữa, hãy tự lo cho bản thân đi”.
Ôn Hiến Chi nói: “Lần này sư tôn đã cho chúng quá nhiều cơ hội, nhưng chúng không biết trân trọng”.
“Dù sao, muốn đánh thì đánh, cũng chẳng sợ”.
Phệ Thiên Giảo cũng nói: “Dù sao chúng ta cũng là người ngoài, giúp chút ít thôi, đừng có nhúng tay sâu quá...”
“Con chó lười này!”
Ôn Hiến Chi lập tức mắng mỏ.
Phệ Thiên Giảo chỉ liếc Ôn Hiến Chi một cái rồi kệ hắn ta.
Phong Vô Tình nói: “Võ Sơn Lãnh đến tìm Tần Ninh rồi, nhưng dường như Võ gia không định từ bỏ. Tần Ninh đi gặp chúng có lẽ là có thâm ý khác”.
“Chúng ta ở đây chờ thôi”.
Phong Vô Tình: “Ta đã đồng ý với Tần Ninh là bảo vệ Tiên Hàm cùng Giang Ngạo Tuyết thì chắc chắn sẽ làm được, hai người các ngươi muốn làm gì thì làm”.
“Vậy thì quyết như thế đi!”
Ôn Hiến Chi cười khì khì: “Ta thấy sư tôn mà giết chết mấy lão già kia thì Võ Môn sẽ không làm gì được đâu, mấu chốt chỉ có Ma tộc mà thôi”.
“Giờ ta chỉ muốn đám Ma tộc mau mau xuất hiện thôi, ta phải giết chết mấy tên”.
Mọi người thương lượng xong thì ai về nhà nấy.
Mai chính là lúc Đại Võ Tài bắt đầu.
Võ Môn đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ tỉ thí bắt đầu.
Mà lúc này, dưới sườn núi Thần Võ.
Bên dưới vực sâu không hề đen kịt mà vô cùng sáng tỏ.
Trên vách đá có những tinh thạch đỏ hồng lớn cỡ quả nhãn được khảm nạm đang phát ra ánh sáng, xóa đi sự ẩm ướt âm u.
Tần Ninh bình tĩnh đi dưới sườn núi Thần Võ.
Một con đường rộng chừng mười trượng kéo dài ra, hướng về chỗ sâu.
Tần Ninh đi tới, đến nơi sâu, nhìn về phía trước, ánh mắt chứa đựng vài phần hoài niệm và lạnh nhạt.
Đi mất nửa ngày mới thấy trước mặt đột nhiên rộng ra.
Mà giờ khắc này, một võ trường rộng lớn xuất hiện trước mắt.
Võ trường hình tròn, bốn phía là chín cột đá sừng sững, toàn thân mượt mà, điêu khắc hình những con thánh thú trông vô cùng phi phàm.
Mà trung tâm võ trường là một đài tròn có đường kính ba trượng, cao sừng sững, trên đó có một cái ghế xếp.
Tần Ninh đi thẳng lên ngồi vào ghế xếp.