“Nhanh hả?”, Tần Ninh liếc mắt nhìn Thiên Đạo Nhất, chậm rãi nói: “Ta cũng đâu rảnh ở lâu trong Thiên Đạo lâu của mấy người, nhỡ đâu hôm nào đang ngủ bị giết thì làm sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Đạo Nhất trở nên kỳ lạ.
“Vậy thì chúng ta nói chuyện sính lễ thôi nhỉ!”
Lúc này Thiên Đạo Nhất đã hoàn toàn hiểu được.
Nói chuyện khác với Tần Ninh đúng là vô dụng, cái tên này lần này đến chỉ là để thực hiện hôn ước với Thiên Đạo lâu.
Nếu không có chuyện lúc trước, e là Thiên Đạo lâu đã chẳng buồn để ý đến hắn.
Nhưng bây giờ thật đúng là không thể không quan tâm.
“Sính lễ?”
Nghe vậy, Tần Ninh ngẩn ra.
Hắn lại quên mất chuyện này.
“Công tử đã đến để bàn chuyện hôn sự, và quyết định ba ngày sau cử hành hôn lễ ở Thanh Vân tông rồi, không lẽ lại chưa chuẩn bị sính lễ?”
Thiên Đạo Nhất thản nhiên nói: “Vậy thì ta phải hoài nghi thái độ của Tần công tử với mối hôn sự này rồi”.
Nhóm Lý Nhất Phàm ở bên cạnh cũng nhìn Tần Ninh.
“Sính lễ ta đương nhiên có chuẩn bị!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Một, ta giúp ông trị thương”.
“Hai, chính là giúp các ông tìm về tầng sáu của Thiên Đạo Thánh Điển”.
“Ba, ta thấy linh trận cấp bảy trong đại điện Thiên Đạo của các ông có vẻ chưa được mở ra mấy vạn năm rồi, chắc là các ông quên đi phương pháp, ta có thể giúp các ông mở nó ra!”
Tần Ninh nhàn nhã nói ra mấy câu này, mọi người ở đây cũng là nghẹn họng trân trối.
Thiên Linh Lung cùng Thiên Linh Hinh lúc này cũng là kinh ngạc trong lòng.
Mối hôn sự này, Thiên Đạo lâu cũng là định để cho Thiên Linh Hinh đứng ra.
Thiên Linh Hinh cũng hiểu, mà Lý Nhất Phàm thoạt nhìn cũng không phải là người tầm thường, lấy hắn ta chưa chắc đã là xấu.
Hơn nữa, năm đó mượn Bách Linh Như Ý cũng là để cứu mạng của cô ta, vì Bách Linh Như Ý tổn thất nên mới định ra hôn ước.
Nếu Thiên Đạo lâu bội ước thì thật sự không biết dấu mặt vào đâu, huống hồ Tần Ninh này cũng không dễ chọc.
Tần Ninh nói ra ba câu này khiến người ta đều phải sửng sốt.
Vết thương?
Thiên Đạo Nhất bị thương? Cự phách cảnh giới Thông Thiên, ai làm ông ta bị thương cho được?.