Đã là chín ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Trí tuệ của ‘hắn’ phát triển rất nhanh, có khả năng tư duy độc lập, điều này được chứng minh qua việc: Lúc ‘hắn’ phát hiện tôi chỉ ở cạnh ‘hắn’ trong thời gian dạy học, khi ‘hắn’ hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ rời đi; cho nên ‘hắn’ cố tình tỏ ra không hiểu, dùng cách này để kéo dài thời gian ở bên tôi. Thêm vào đó, nếu có thể thực hiện hành động mang lợi ích cho bản thân, hẳn liên quan đến chim non chào đời. Sự khao khát tình cảm sâu trong nội tâm sẽ kích thích tốc độ phát triển của trí não? Điều này đương nhiên không thể phủ nhận.
“Đây là cái gì?” Nhân viên nghiên cứu chỉ vào một hình ảnh trong sách.
“Không biết.” Đứa bé đã có thể phát âm rành mạch.
Anh đẩy nhẹ mắt kính: “Hôm qua tôi đã dạy em.”
“Nhưng em quên rồi.”
Anh cúi đầu nhìn đứa bé, chỉ thấy nó rụt đầu, đôi con ngươi trong veo cẩn thận quan sát gương mặt lạnh lẽo của anh. Rốt cuộc anh đứng lên, đi về phía cửa.
“Chờ đã, chờ đã!” Đứa bé nóng vội kêu lên. “Chúng ta chưa học xong, tại sao anh đi rồi?”
“Bởi vì điều này thật vô nghĩa.” Nhân viên nghiên cứu nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn nó. “Dạy em tri thức em lại không tiếp thu. Tôi sẽ không lãng phí thời gian cho những chuyện vô nghĩa.” Nói xong liền ấn nút trên cửa.
Thấy anh thực sự rời đi, nó vội vàng đứng dậy. Tiếng xích sắt vang lên leng keng, do bị giam cầm nên nó không có cách nào tiến lên phía trước, chỉ đành liên tục kêu lên. “Em biết, em biết nó là gì. Nó gọi là con hổ, tên khoa học Panthera Tigris, tên tiếng Anh là Tiger. Nó thuộc nhóm động vật ăn thịt, nơi sinh sống thường là rừng núi…”
Nhân viên nghiên cứu dừng chân, hai tay bỏ vào túi áo, đi đến trước mặt đứa bé đang thở hào hển. Đứa bé nhìn anh, đôi con ngươi rưng rưng nước mắt, rồi nó cúi thấp đầu.
Nó không biết mình làm sai chỗ nào, nó chỉ biết anh ấy không hề vui đối với hành vi vừa rồi của nó.
“Em rất thông minh. Nhưng đừng dùng trí thông minh để lừa gạt tôi, điều này sẽ làm tôi đánh giá sai lệch năng lực của em.” Nhân viên nghiên cứu ngồi bên mép giường, đem sách vẽ hình cầm lên lần nữa. “Chúng ta tiếp tục nào.”
Đứa bé ngây thơ hỏi: “Lừa gạt là sao?”
“Nghĩa là không nói cho đối phương sự thật, mà nói cho đối phương sự giả dối. Trong giao tiếp của con người, trừ bỏ những tình huống đặc biệt, lừa gạt sẽ làm cho người bị lừa không vui, sẽ ghét sự lừa gạt của người nói.”
Đôi mắt nó long lanh nước mắt: “Anh sẽ ghét em chăng?”
“Không hề.”
“Nhưng anh vừa nói…”
“Bởi vì em không biết gì cả.” Anh giải thích, “tôi sẽ không nổi giận vô cớ với em.”
“Nay anh đã biết em lừa anh. Nếu em lại lừa anh, anh sẽ ghét em chứ?”
“Vẫn không.”
“… …?”
“Tôi sẽ không ghét vật thí nghiệm, cũng không thích vật thí nghiệm.”
“… …”
Đứa bé lặng im cúi đầu, còn anh không quá lo về việc nó có bị bóng ma tâm lý đè nặng hay không. Bởi vì nhiều hạng mục nghiên cứu gần đây cho thấy, nó là vật thí nghiệm hoàn mỹ nhất. Khả năng chịu đựng tâm lý và ý chí của nó tốt hơn người trưởng thành gấp hai mươi lần.
Quả nhiên, hồi lâu đứa bé ngẩng mặt hỏi. “Nếu em có thể làm những chuyện có ý nghĩa, anh sẽ thích em chăng?”
“Tôi không thích vật thí nghiệm. Nhưng nếu em đủ sức hấp dẫn tôi, tôi sẽ để ý đến em.”
“Vâng!” Đứa bé nhoẻn miệng cười, vội vàng đề nghị. “Chúng ta bắt đầu học đi!”
“Hôm nay học về đường truyền cơ bản của ánh sáng, đầu tiên là…..”