Đã ba mươi chín ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. ‘Hắn’ bỏ trốn, kỳ lạ ở chỗ tôi không cảm thấy ngạc nhiên. Dữ liệu thực nghiệm cho thấy, tôi không cần phải ngạc nhiên. Liên minh yêu cầu chúng tôi phải chế tạo một người có sức mạnh hủy diệt như vũ khí chiến tranh, nhưng không yêu cầu chúng tôi tìm cách kiểm soát hắn. Điều rõ ràng nhất là nhà giam nào cũng không thể vây hãm ‘hắn’.
Nhưng rốt cuộc ‘hắn’ chỉ bỏ trốn nửa ngày. Khi tôi biết ‘hắn’ bị tóm nhanh như vậy, lại có chút ngạc nhiên. Sau đó có người nói cho tôi biết, hắn gặp anh ta tự thú sau khi đã giết tươi tiến sĩ trương và tay trợ lý của lão ta. Tôi đã nghĩ ‘hắn’ sẽ trả thù. Để giữ được ‘hắn’, tôi đã phải bàn giao toàn bộ dữ liệu nghiên cứu trước kia tôi giấu diếm ra, tôi biết rõ giá trị của ‘hắn’ – – ‘hắn’ là thực nghiệm thành công duy nhất trong toàn bộ kế hoạch Siêu S. Là người tạo ra ‘hắn’, tôi cũng không nghĩ… (gạch chéo) – Thật tự hào, bởi vì tôi đã làm được điều mà rất nhiều nhân viên nghiên cứu khác không làm được. Nói tóm lại, nếu ‘hắn’ không xử lý sạch sẽ việc ‘hắn’ đã giết người, ‘hắn’ sẽ gặp nguy hiểm.
“Anh đang viết gì?” Một giọng nói vang lên cắt ngang động tác của nhân viên nghiên cứu.
Anh dừng tay, nhìn về chàng thanh niên đang ngồi trong phòng giám hộ. Hắn biếng nhác ngồi, mỉm cười nhìn anh qua hàng rào pha lê.
Bởi vì chàng thanh niên ngày càng nguy hiểm nên anh đã đổi cho hắn một ‘nhà giam’ hoàn thiện công năng. Nhân viên nghiên cứu chuyển đến nơi này, trong thâm tâm vẫn suy nghĩ – chỉ cần cấp trên chưa chính thức hạ lệnh làm thủ tục chuyển giao, hắn vẫn là vật thí nghiệm của anh như trước. Khoảng thời gian này anh sẽ chăm sóc hắn.
Nhìn vào đôi mắt hắn khiến nhân viên nghiên cứu có chút nghi hoặc. Anh không rõ vì sao hắn lại muốn tiếp tục hình thức hỏi đáp – điều mà bọn họ đã dừng từ lâu; tuy nhiên anh vẫn đáp lời: “Tôi viết nhật ký.”
“Nhật ký là gì?” Chàng thanh niên tiếp tục hỏi.
“… …” Anh khép vở, tạm dừng hồi lâu, rốt cuộc nói, “nghĩa là hằng ngày trải qua việc gì đều viết vào vở. Đó gọi là nhật ký.”
Khóe môi chàng thanh niên vẽ nên một đường cung thật lớn, chung quy là vẫn không nhịn được cười: “Ha ha ha, anh thật là, ôi đáng yêu chết mất!”
Tính cách thanh niên thay đổi, đây là sự thật mà nhân viên nghiên cứu đã sớm phát hiện ra; cho nên anh cũng không cảm thấy hắn suồng sã chỗ nào, chỉ bình tĩnh nhìn hắn bằng đôi con ngươi chuyên chú.
Chàng thanh niên cười đến đau bụng, rồi bình ổn cảm xúc trong người. Khóe môi nhẹ cong lên, nhìn anh hỏi: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh. Vì sao anh tốt với tôi như vậy? Đối với anh mà nói, hẳn tôi không đơn thuần là vật thí nghiệm đúng không?”
“…”
“Sao thế, trả lời đi?” Chàng thanh niên vỗ tay. “Hay là để tôi bảo anh rằng, bởi vì trong túi áo của anh có một bức ảnh.”
Ánh mắt nhân viên nghiên cứu trở nên căng thẳng, bàn tay sờ đến bức ảnh trên ngực, trong đầu dâng lên sự khó ngờ.
“Anh đừng nghĩ rằng tôi trốn đi lần này chỉ để giết hai tên rác rưởi.” Hắn cười đến rạng ngời, “về cấu tạo của sở căn cứ, về kế hoạch nghiên cứu của các anh, về… anh, tôi đều tìm hiểu qua đấy, dù sao cũng dễ mà.”
Nhân viên nghiên cứu trầm mặc, lấy ảnh chụp trong túi ra. Trong ảnh có hai người con trai đứng cùng nhau, một là anh thời còn trẻ, một khác… có vẻ ngoài như đúc chàng thanh niên.
Thấy anh không trả lời, đáy mắt của hắn càng ngập tràn tối tăm, như một trận gió lốc quét qua triệt để phá hủy lý trí của hắn. Chàng thanh niên thở sâu, nheo mắt, hoang dại hỏi: “Gã ta là ai?”
“Tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên minh, đã mất tích mười năm trước.” Nhân viên nghiên cứu rốt cuộc hé môi. “Gien của cậu ta được đánh giá là gần với gien siêu S Thần cấp.”
“Đây cũng là nguyên nhân tôi mạnh hơn những vẫn thí nghiệm khác?”
“Có lẽ.”
“Anh không chắc? Vậy thì tại sao anh lại dùng gien của gã để chế tạo tôi?”
“…” Nhân viên nghiên cứu, “bởi vì chuyện riêng của tôi.”
“Cho nên tôi là thế thân của gã?” Chàng thanh niên siết tay thành đấm, hung tợn nhìn anh. “Cho nên anh tốt với tôi, bởi vì trong người tôi chứa gien của người anh yêu nhất?”
“Không phải người yêu.” Rốt cuộc nét mặt anh lại bình thản như cũ, “tôi đơn phương cậu ta, mà cậu ta không hề biết.”
Khuôn miệng đang há ra chậm rãi khép lại, sau đó chàng thanh niên chớp chớp đôi mắt. “Giờ anh còn thích gã không?”
Nhân viên nghiên cứu nói: “Chúng tôi xa cách lâu rồi, tôi không biết. Những việc này bây giờ là vô nghĩa với tôi.”
“…Ồ.”
“Còn chuyện gì chứ?” Nhân viên nghiên cứu hỏi, “không thì tôi đi nghỉ ngơi.”
“Chuyện à… chả còn chuyện gì nữa.” Hắn chuyển giọng, “nhưng anh muốn biết ngày hôm ấy tôi ‘xem’ được gì chăng?”
“Ngày hôm ấy?”
“Ngày mà lão tiến sĩ ép tôi đi thực nghiệm.”
“…” Nhân viên nghiên cứu xoay đầu nhìn hắn, “em chịu nói?”
“Cũng có gì để giấu diếm đâu.” Chàng thanh niên mỉm cười, gõ vào đầu mình, “tôi ‘xem’ quá trình những vật thí nghiệm được tạo ra, được nuôi thả, được nghiên cứu, được tách rời. Khoảng thời gian đó, thời điểm mà vật thí nghiệm phải hứng chịu từng dụng cụ thí nghiệm lên người đều hoàn chỉnh xuất hiện trong đầu tôi như cuốn phim chiếu chậm; a… tôi đau đến nỗi muốn tự sát.”
“Loài người cứ thích cường điệu nhân tính và đạo đức, nhưng tiến sĩ Trương lại ung dung sống mà không bị đau khổ gì khiến tôi rất lấy làm khó hiểu. Vì vậy tôi giết lão cho xong.”
“…”
Người trong căn cứ không cực đoan như tiến sĩ Trương, nhưng quả thật không người nào chú trọng đến nhân quyền của vật thí nghiệm. Nếu việc lão tiến sĩ tàn nhẫn làm tổn thương vật thí nghiệm truyền ra ngoài, cấp trên cùng lắm là khiển trách thôi. Nhân viên ở đây không ai nắm quyền hành bằng lão, cho nên chẳng ai đứng ra trừng phạt đâu.
“Cảm ơn anh đã thay tôi nện lão một đấm.” Khóe miệng thanh niên khẽ nhếch, “không ngờ anh gầy yếu thế mà nắm đấm cũng rất ngầu.”
“… …”
Lúc thấy lão già cưỡng chế thực nghiệm chàng thanh niên, anh đã không do dự mà nện vào mặt lão một đấm như trời giáng. Đến giờ anh vẫn không tìm ra nguyên nhân xúc động của mình.