Phòng Thí Nghiệm

Chương 7



Edit: Thỏ

Đã bốn mươi mốt ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Lệnh yêu cầu chuyển giao thực nghiệm đã phát xuống, tôi không cần theo dõi dữ liệu của ‘hắn’ rồi viết vào nhật ký nữa. Từ nay về sau sẽ có không dưới năm nhân viên nghiên cứu xuất sắc tiếp nhận ‘hắn’, tiếp tục giảng dạy và thực nghiệm ‘hắn’. Rồi ‘hắn’ sẽ ngày càng cường đại…

Đây là một chuyện tốt [ tuy rằng tôi hơi khó chịu ] (gạch chéo). Trước khi đi ‘hắn’ nhìn tôi rất nhiều, ‘hắn’ muốn ở cạnh tôi, nhưng cuối cùng ‘hắn’ không làm gì cả, cũng không nói; còn tôi, cái gì tôi cũng không hề làm… Cái gì cũng chưa từng nói.

“Nghiên cứu viên thân mến, anh có quyền đi vào trụ sở phòng thí nghiệm, nhưng vui lòng đừng làm những việc không thuộc phận sự khiến chúng tôi khó xử. Cảm ơn đã hợp tác, chúc anh tham quan vui vẻ.”

Cầm thẻ ID, đôi mắt anh có chút sững sờ. Anh dừng lại giây lát, sau đó đi vào trụ sở.

Có rất nhiều thiết bị thực nghiệm.

Đây là phản ứng đầu tiên của nhân viên nghiên cứu.

Rất nhiều người tài ba.

Đây là phản ứng thứ hai.

Nhưng còn ‘hắn’?

Đây là điều duy nhất anh muốn biết vào lúc này.

‘Hắn’ là thành công duy nhất của kế hoạch siêu S, nhất định sẽ nhận được sự bảo quản và săn sóc to lớn nhất, vậy nên nhân viên nghiên cứu đã biết mình nên tới chỗ nào.

Cuối đường, anh dừng lại, đôi mắt mở rất lớn, hơn nữa chuyển động không ngừng.

Ở trước mắt anh, chàng thanh niên, không phải – hoặc nên nói là người đàn ông, bị những xích khóa đặc chế trói chặt. Hạng mục tra cứu tinh thần xen kẽ trong đầu người đàn ông, nguồn kiến thức khổng lồ liên tục được nhập vào. Sắc mặt người đàn ông mệt mỏi tái nhợt, tình trạng của hắn cũng không tốt, thậm chí đã có thể nói… rất thống khổ.

Nhân viên nghiên cứu không suy nghĩ gì, bước nhanh để ngăn cản thao tác của người làm thực nghiệm: “Các anh không thể làm vậy, sẽ gây áp lực với tinh thần hắn.”

Người nọ rất kinh ngạc, rồi nghiêm khắc chỉ trích đàn em không biết phép tắc này. “Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?”

“Anh dừng thực nghiệm đi đã!”

Dường như cảm nhận được nhân viên nghiên cứu đã tới, người đàn ông hé mắt ra. Thu vào đáy mắt hắn là hình ảnh nhân viên nghiên cứu bị đám người kia giữ chặt, đuổi ra ngoài.

“Không ổn! Thể trạng của vật thí nghiệm đã xuất hiện tình huống dị thường, các tuyến tố đang tăng vọt lên!”

Nhân viên nghiên cứu nhìn chằm chặp người đàn ông, không ngừng giãy giụa. Người đàn ông nhìn anh, cũng sửng sốt giây lát, sau đó khóe môi cong lên, nhẹ nhàng cười.

“Nhanh chóng tiêm chất ức chế cho hắn!”

“Tuyến tố càng tăng vọt nhanh hơn trước, sắp vượt ngưỡng rồi!”

“Chất ức chế hiệu quả quá thấp!”

“Tăng lượng chất ức chế lên!”



Cánh cửa lạnh lùng đóng lại, ngăn lại hiện trường nhốn nháo bên trong. Nhân viên nghiên cứu run rẩy lấy ra thẻ ID, lại bị hệ thống thông  báo không có quyền tiến vào lần nữa.

Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút…

Một giờ, hai giờ, ba giờ…

Người bên trong đi ra, cửa mở trong nháy mắt, anh vội vã lao vào.

“Để tôi vào xem!”

“Người này không phải nhân viên ở đây, mau bắt anh ta lại!”

“Cảnh vệ đâu!”

Một lần nữa nhân viên nghiên cứu bị đuổi ra ngoài, lần này không chỉ đuổi ra cửa mà còn bị đưa vào phòng tạm giam.

Nhưng anh không hề để ý, hoặc nên nói, suy nghĩ của anh đã vỡ nát rồi.

Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn một câu.

Là mình hại ‘hắn.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.