Anh chưa nói xong đã yên lặng ngồi xuống, Đỗ Minh Chu lén lút quay lưng, lấy giấy lau tay, lần này cẩn thận hơn lần trước rất nhiều.
Lưu Kiệt vặn chai uống một ngụm nước, bất an trong lòng được đè xuống một chút, anh từ từ nói: "Thật ra mấy ngày trước, em ấy nói với anh, là nửa đêm sẽ nằm mơ, trong mơ có một người đàn ông mặc đồ thời xưa đến tìm, nói rằng mình là chồng của em ấy."
Đỗ Minh Chu vẫn nhìn Lưu Kiệt, ánh mắt hơi kinh ngạc, môi anh nghẽ mấp máy, vốn dĩ muốn nói gì đó, thế nhưng nghe thấy Lưu Kiệt tập trung như thế, do dự một chút quyết định không xen mồm.
Lưu Kiệt nói tiếp: "Mơ một cái mà thôi, mặc dù có lúc anh vẫn thấy kỳ quái, nhưng cũng không cho là có chuyện gì to tát.
Nhưng mà tối hôm qua em ấy gọi cho anh, nói...!nói sau khi em ấy tỉnh lại, thấy trên người vô duyên vô cớ có mấy cái dấu hôn.
Anh báo cảnh sát đến, nhưng cảnh sát không tra được gì, xem hết toàn bộ camera cũng không thấy có ai vào phòng của em ấy."
Kiều Quảng Lan khẽ nhíu mày, nói: "Có thử qua cách gì chưa?"
Lưu Kiệt lắc đầu một cái: "Sau khi cảnh sát đi, bọn anh đã nghĩ một chút, đều cảm thấy mấy vết kia có khả năng là côn trùng cắn, cũng không nghiên cứu sâu, nhưng mới nãy thôi, anh chuẩn bị đi làm, thì em ấy gọi cho anh, nói là trên tay vịn cầu thang nhà em ấy, đột nhiên xuất hiện một chữ "giết".
Kiều Quảng Lan nghe đến đó, lập tức đứng lên khỏi ghế, hành động một cách nhanh chóng và kiên quyết, chỉ nói một chữ đơn giản "đi", sau đó nhanh chân bước ra khỏi bệnh viện.
Lưu Kiệt vẫn còn ngồi, Lưu Kiệt đã đi ra bên ngoài, anh bị bỏ lại phía sau, sửng sốt một chút mới nhảy dựng khỏi ghế, đuổi theo.
Kiều Quảng Lan cũng không quay đầu lại nói: "Đừng đuổi theo em, hôm nay em không lái xe, anh lái xe của anh đến, tập hợp ở cửa."
Đỗ Minh Chu dở khóc dở cười nhìn bóng lưng của Kiều Quảng Lan, thở dài rồi cười, lắc đầu một cái.
Kiều Quảng Lan mới vừa xuống lầu, Đỗ Minh Chu cũng vội vã từ đuổi theo sau lưng.
Kiều Quảng Lan không muốn để cho người bình thường dính quá nhiều đến chuyện này, hắn quay đầu nhìn Đỗ Minh Chu, vừa muốn nói chuyện, đối phương đã ghé sát sau lưng mà nói một câu: "Tôi thấy giữa trán sư huynh em hình như có một tầng khí đen, đó là có ý gì thế?
Kiều Quảng Lan kinh ngạc, quên mất vừa nãy muốn nói để anh ta đừng theo mình: "Anh cũng có thể thấy à?"
Đỗ Minh Chu nói: "Ừm.
Hơn nữa lúc mới nghe chuyện này, bỗng nhiên tôi nhớ ra, đợt trước Phương Tể Hà hình như mơ thấy ác mộng, nhưng mấy ngày sau tôi đưa phật châu cho nó thì nó bảo không sao nữa.
Không biết tin này có ích với em không nữa.
Nhà họ Phương với họ Hồ cũng tính là từng quen biết, em nói xem hai chuyện này có khả năng liên quan không?"
Vẻ mặt Kiều Quảng Lan trở nên nghiêm túc, cũng từ lời của anh nghĩ ra gì đó, hắn vội vàng móc ngọc giản trước ngực ra liếc mắt nhìn, phát hiện chữ bên trên đã thay đổi."
"Môn hạ thổ thịnh."
Mới nhìn bốn chữ này, hắn không hiểu ra sao, thế nhưng cũng đã tiếp xúc lâu như thế, đại loại Kiều Quảng Lan cũng đã mò được quy luật của ngọc giản.
Vì để tránh tiết lộ thiên cơ, cách truyền đạt của nó luôn lòng vòng quanh co, hơn nữa khoảng trống có hạn, cho nên không thể lắm lời, chỉ có thể hiện lên một ít chữ mang tính đánh đố.
"Thổ thịnh", Trong sách * đã từng nói qua, trong ngũ hành, thổ thịnh sinh tuất*.
Mà tuất trong hành thổ tương tứng với cầm tinh con chó.
Môn (cửa) và hộ (nhà) thì là đồng ý.
"Môn hạ thổ thịnh" chỉ hướng đến một chữ "Lệ" rõ ràng.
*Bản gốc là Thuyết văn giải tự (Giải nghĩa từ ngữ) hay gọi tắt là Thuyết văn, được tác giả Hứa Thuận viết vào thời Đông Hán, đây được xem là một trong những cuốn từ điển sớm nhất trên thế giới.
*Lệ: Tội lỗi, độc ác, tàn bạo.
truyen bjyx
(Edit: Câu bên trên là:
""土盛 ", < 说文解字 > 曾经说过, 五行, 土盛於戌.
而戌在地支中对应的属相又是狗.
门和户是同意, "门下土盛 " 指的分明是一个 "戾 " 字."
Thiệt sự câu này mình không rõ ý lắm nên không biết diễn giải kiểu nào cho đúng, nếu ai hiểu thì nhờ chỉ giúp mình nho)
Chữ này một bên nói rằng Hồ Tiếu chọc vào người không nên dây vào, mặt khác cũng ám chỉ chuyện này có liên quan đến Phương Tể Hà*, nếu nhìn thế này thì hai người kia không hẳn là có không liên quan đến nhau.
*Cho ai không nhớ thì PTH tuổi tuất, có lẽ đây là lý giải vì sao PTH có liên quan.
Tuy rằng Kiều Quảng Lan hấp tấp thế nhưng không lỗ mãng, chính hắn cũng không ý thức được, mình thế mà móc ngọc giản trói buộc với sinh mệnh của mình ra trước mặt Đỗ Minh Chu, điều này đại biểu đó là một loại cực kỳ tín nhiệm.
Theo cách hành sự ngày thường của hắn, vốn dĩ hắn sẽ không dễ dàng mà tin tưởng người khác một cách nhanh chóng thế này.
Kiều Quảng Lan cất ngọc giản về: "Tôi thấy vẫn có ích, chờ tôi tìm hiểu tình hình chỗ Hồ Tiếu xong, lại đi hỏi em họ anh sau."
Đỗ Minh Chu thuận theo cái thang mà bò lên: "Tôi cũng muốn biết tình hình một chút, nói không chừng có thể nhớ ra thêm nhiều thứ hơn...!Đúng rồi, tôi còn có thể cùng tìm quỷ với em!"
Kiều Quảng Lan liếc xéo anh, trên mặt Đỗ Minh Chu viết mấy chữ đầy khát vọng, Em xem tôi có ích chưa này, cho nên có thể đưa tôi đi chung không?
Trong đầu Kiều Quảng Lan xẹt qua mấy đoạn hình ảnh ngắn, trước khi bản thân phản ứng lại được, đã nói: "Vậy đi thôi."
Kiều Quảng Lan: "..." Đậu, người vừa đáp ứng đấy không phải là hắn, nhất định là hắn bị quỷ nhập vào người rồi!
Ngược lại thì Đỗ Minh Chu cực kỳ vui vẻ, vội vàng "Ừm" một tiếng, không cho Kiều Quảng Lan bất cứ cơ hội nào để đổi ý.
Thật ra trong lòng Đỗ Minh Chu cực kỳ mâu thuẫn, trước đây anh chưa từng theo đuổi qua ai, không biết dùng cách nào để khiến Kiều Quảng Lan rung động, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, chỉ sợ hơi quá chút sẽ khiến cho hắn thấy phiền, thế nhưng anh vừa đặt tay xuống một cái thôi, người đã chạy đi đâu không biết – coi như không nói đến chuyện tình thì cảm, thể trạng cơ thể của Kiều Quảng Lan vẫn luôn khiến Đỗ Minh Chu lo lắng.
Loại cảm xúc này khiến anh – một người luôn tự làm mọi thứ một cách tùy ý phải cẩn thận, không có một chút nào giống tổng tài bá đạo.
Kiều Quảng Lan nói chuyện với Đỗ Minh Chu nhưng chân vẫn không dừng.
Lúc hai người bọn họ đã có thể nhanh chóng ra khỏi cửa bệnh viện thì thì vừa vặn Lưu Kiệt cũng lái xe đuổi kịp từ sau, vì vậy hai người cùng lên xe, cùng đi đến nhà Hồ Tiếu.
Mặc dù Lưu Kiệt có chút kỳ quái vì sao Đỗ Minh Chu lại đi cùng, thế nhưng anh thấy thái độ của Kiều Quảng Lan có vẻ như rất quen thuộc, chuyện này không có ai không nhận ra, anh cũng không hỏi nhiều nữa.
Kiều Quảng Lan nói: "Sư huynh, đi đường tắt đi.
Nếu ban nãy anh dẫn em đi trực tiếp, chúng ta cùng nói chuyện trên đường thì có thể đến sớm hơn một chút rồi đấy."
Lưu Kiệt nói: "Mấy ngày nay anh hơi có chút mất kiên nhẫn...!Lý do là anh thấy chuyện này không biết giải quyết thế nào mới ổn.
Đến sớm hay muộn thì chắc là cũng chả khác biệt gì lớn đâu, bây giờ cảnh sát đang ở nhà em ấy, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Kiều Quảng Lan chớp mi một cái: "Báo cảnh sát rồi? Trước đó không phải đã nói là từng báo cảnh sát rồi à, nhưng mà có tác dụng gì đâu? Những chuyện linh dị như thế này, thì đâu có phải chuyên ngành của bọn họ."
Lưu Kiệt cười khổ: "Nhưng mà không báo cảnh sát thì có thể làm gì nữa..."
Kiều Quảng Lan tức giận vỗ đùi: "Trực tiếp tìm em chứ sao!"
Lưu Kiệt: "..."
Đỗ Minh Chu ở bên cạnh phì cười, Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn anh một cái, anh liền vội vã trưng ra một gương mặt nghiêm túc.
Kiều Quảng Lan quay đầu về phía Lưu Kiệt nói: "Lý do trong nhà chị Hồ có chữ viết bằng máu, chính là nhắc nhở lần đầu tiên vì chị ấy báo cảnh sát, lần này sợ là người kia tức giận thật đấy, lần sau không thể lỗ mãng như thế."
Lưu Kiệt bán tín bán nghi, không nói thêm gì.
Nhà họ Hồ cực kỳ giàu có, Hồ Tiếu vẫn chưa đến 30, không ở cùng với cha mẹ, tự mình mua một căn nhà ở đoạn đường phồn hoa trong thành phố.
Mà dựa theo Kiều Quảng Lan biết, điều kiện gia đình Lưu Kiệt khá là bình thường, cha mẹ anh đều là tầng lớp lao động, anh ta cũng chỉ là một bác sĩ bình thường, lại dựa vào lần tính toán trước kia, nếu như thật sự bọn họ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Hơn nữa nếu như ý hắn lĩnh ngộ được trên ngọc giản không sai, vậy thì cô gái này cũng chả phải người lương thiện gì.
Lúc ba người tiến vào khu nhà, vừa vặn gặp được mấy cảnh sát, hai nhóm người nhìn nhau, đều không lên tiếng, sau khi tới, Lưu Kiệt mới nhỏ giọng nói: "Anh đoán chắc bọn họ mới từ nhà của em ấy đi ra, chứ không cũng không trùng hợp như thế."
Kiều Quảng Lan nói: "A, vậy xem ra là vẫn không có phát hiện cái gì."
Lưu Kiệt: "..."
Ba người lên lầu, tìm được nhà Hồ Tiếu, Lưu Kiệt lên trước bấm chuông cửa, nhung không có ai đáp lại anh ta, anh nói: "Có khi nào là không ai ở nhà không nhỉ?"
Đỗ Minh Chu lắc đầu một cái: "Chắc là không phải đâu, mới nãy cảnh sát mới đi ra mà."
Lưu Kiệt còn muốn nói gì đó, Kiều Quảng Lan bỗng nhiên nói: "Suỵt!"
Cùng lúc đó, trong phòng truyền đến tiếng một cô gái đang thét chói tai.
Kiều Quảng Lan nói: "Em phá cửa cho!"
Hắn vừa nói vừa lùi về sau, lấy đà vài bước, trực tiếp dùng vai lưng muốn đụng vào cửa inox chống trộm.
Lưu Kiệt vội vã cản hắn: "Này..."
Lời ngăn cản vẫn chưa ra khỏi miệng, lại bị tiếng gió lướt qua đẩy về trong cổ họng, Lưu Kiệt trợn mắt há hốc mồm nhìn tổ tông kia, trong lòng chỉ xẹt qua một ý nghĩa: "Chết tiệt, tổ tông ơi, cửa kia không phải làm bằng rơm rạ đâu!
Đỗ Minh Chu cũng nhìn thấy hành động của Kiều Quảng Lan, vội vã cùng tiến lên, ít nhất trước lúc Kiều Quảng Lan va vào cửa thì mình sẽ ôm được hắn trước, ôm hắn vào ngực, để lưng mình là vị trí đụng vào cửa là được rồi.
Cơ thể va chạm phát ra tiếng vang nặng nè khiến Lưu Kiệt đau đến hoảng thay cả Đỗ Minh Chu, anh không nhịn được mà nhắm chặt mắt, nhưng mà chuyện xảy ra quá nhanh, chờ anh ta nhìn sang lại thì phát hiện cửa chính đã mở, Kiều Quảng Lan và Đỗ Minh Chu theo quán tính mà ngã nhào vào.
Đậu má, thế mà thật sự phá được rồi!
Con ngươi Lưu Kiệt mém chút nữa rớt ra.
Dưới tình huống mà tôi không biết, thế giới này đã bị siêu nhân chiếm đóng sao?
Anh cố không nghĩ đến nữa, vội vã chạy đến: "Bọn cậu không sao chứ?"
Một bên Lưu Kiệt hỏi thăm tình hình bọn họ, một bên không nhịn được nhìn về hướng ban nãy vang lên tiếng gào của Hồ Tiếu.
Kiều Quảng Lan bò dậy từ trên người Đỗ Minh Chu, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn anh, tiện tay đỡ anh một cái: "Không có gì đâu, sư huynh, anh đi xem tình hình trước xem sao...!Đỗ Minh Chu, anh có sao không?
Cái thuộc tính theo phái hành động của hắn cũng không phải một sớm một chiều mà sửa được, đến cả chuyện đã thay đổi một cơ thể khác sau khi đi đến thế giới này rồi cũng chẳng nhớ, vừa nãy sốt ruột nên va cửa, cũng quên luôn chuyện mình bây giờ yếu hơn nhiều so với trước kia, nếu như thật sự đụng vào như kia, nếu không may thì sẽ phun máu nữa, Đỗ Minh Chu chặn cực kỳ đúng lúc.
Hơn nữa anh cản đến mức không muốn sống như thế, thế mà không chết không trọng thương, đã thế còn phá được cửa!
Cái này cũng là là thứ khiến cho Kiều Quảng Lan lần đầu tiên thấy, ngoài mắt âm dương, Đỗ Minh Cho còn có cái gọi là "Thể chất tốt hơn cả người thường" là có ý gì, có thể nói bàn tay vàng này vô cmn địch rồi còn gì nữa.
Đỗ Minh Chu ở thế giới này mà so với mình thì trái lại càng giống như một người đã được tu luyện từ nhỏ hơn.
So với suy nghĩ phức tạp của Kiều Quảng Lan thì Đỗ Minh Chu cũng không nghĩ gì nhiều.
Cho dù trước đó không kiểm tra ra vấn đề của Kiều Quảng Lan tại sao đột nhiên phun máu thì bây giờ, phút giây nào anh cũng nghĩ đến trong lòng, vừa nãy sốt ruột bảo vệ cho hắn, cả đau cũng quên mất, chỉ lo cầm lấy tay Kiều Quảng Lan hỏi: " Em có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Tôi không sao...!Trước mắt anh đừng tính đến tôi, tự hoạt động gân cốt một chút xem, xem coi xương có tổn thương gì không."
Lúc này Đỗ Minh Chu mới thấy sau lưng đau nhức, vận động hai cái, cảm thấy hẳn là xương cũng không gãy.
Anh không để ý đến việc trả lời vấn đề của Kiều Quảng Lan, trước tiên dạy dỗ hắn một trận: "Không mở được cửa thì nghĩ cách khác, em đụng như thế thì sẽ đau lắm đấy.
Mấy hôm trước em còn bị bệnh rồi nôn ra máu, bây giờ bình phục rồi cũng không được lấy cơ thể mình xem là trò cười như thế được.
May mà có tôi chặn lại kịp, nếu tôi không ngăn em tự đụng mình bị thương thì làm sao bây giờ?"
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên mà Đỗ Minh Chu nói chuyện mà không chút để ý thế này, Kiều Quảng Lan phản xạ lại muốn tranh luận với anh, kết quả nhìn gương mặt còn đau đến trắng bệch thế kia, hắn liền nuốt lời về lại.
Đỗ Minh Chu nói một tràng dài, không những không làm cho Kiều Quảng Lan sợ hãi, ngược lại làm cho hắn kinh sợ không thôi, không nhịn được mà tóm lấy tay Kiều Quảng Lan, dịu tiếng lại: "Lầm sau không được làm liều thế nữa, phải tự suy nghĩ cho mình, biết chưa?"
Kiều Quảng Lan cúi đầu liếc nhìn tay mình, lại nhìn Đỗ Minh Chu, nhẹ nhàng gỡ ra, hắn nói: "Biết rồi, anh không sao là tốt rồi, chúng ta đi xem phía trước một chút đi."
Đỗ Minh Chu cứng đờ, khẽ mím môi môi, thu lại cánh tay đang treo giữa không trung, làm như không có chuyện gì xảy ra mà cười cười: "Được thôi."
Mới nãy Kiều Quảng Lan dám để cho Lưu Kiệt đi lên trước một mình, bởi vì hắn không cảm nhận được trong phòng có nguy hiểm.
Hắn và Đỗ Minh Chu cùng nhau đi lên lầu hai, vừa nhìn đã hiểu ngay tình huống trên lầu.
Lưu Kiệt đang đứng ở chỗ cầu thang không nhúc nhích, một cô gái nơm nớp lo sợ đang đứng ở phía sau lưng anh, run lẩy bẩy, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm dòng chữ trên vào tay vịn cầu thang.
Kiều Quảng Lan trực tiếp đi tới, nhìn thấy cầu thang đối điện bọn họ đột nhiên viết hai chữ "giết" đỏ như máu!
Kiều Quảng Lan nhìn chằm chằm hai chữ kia im lặng không nói, Đỗ Minh Chu hỏi: "Mới nãy xảy ra chuyện gì?"
Người trốn sau lưng Lưu Kiệt là Hồ Tiếu, cô ngẩng đầu một cái nhìn thấy là Đỗ Minh Chu, giống hệt như nhìn thấy cứu tinh, lập tức kêu một tiếng "Đỗ Gia", rồi hai hàng nước mắt rơi xuống, tay kia vẫn nắm chặt ống tay áo Lưu Kiệt.
Đỗ Minh Chu thấy Hồ Tiếu có chút quen mắt, hình như từng gặp qua trước đó, trong ấn tượng cô là bạn cùng lớp với Phương Trữ Trữ thì phải.
Anh gật đầu nhẹ, tính chào hỏi.
Lưu Kiệt nói: "Chỗ đó, chỗ lan can, vốn dĩ chỉ có một chữ "giết", là anh đã nói với mấy đứa, sau đó thì báo cảnh sát.
Kết quả mới nãy cảnh sát vừa đi, trong nhà không có người khác đến, thế nhưng trên lan can lại, lại thêm một chữ nữa..."
Anh nói đến đây, chợt nhớ đến, trước trước đó Kiều Quảng Lan nói, chữ giết kia là cảnh báo về việc báo cảnh sát, lúc đó mình còn không tin lắm...
Đáy lòng Lưu Kiệt đột nhiên dâng lên một luồng khí lạnh, run lập cập, không nói được thêm gì nữa.
Kiều Quảng Lan than nhẹ: "Haiz."
Lưu Kiệt: "..."
Hố Tiếu đã nghe Lưu Kiệt nói về chuyện của Kiều Quảng Lan, biết hắn là một đại sư phong thủy, nghe tiếng thở dài này, đến khóc cũng không dám khóc, run sợ trong lòng mà hỏi: "Đại sư à, ngài xem có thể cứu được tôi không? Tôi không muốn chết! Sao ngài lại thở dài chứ? Ngài mau nói ta biết đi."
Kiều Quảng Lan nói: "Không có chuyện gì, tôi hù cô một chút, cho cô tỉnh táo lại."
Hồ Tiếu: "..."
Kiều Quảng Lan búng tay: "Xem ra hiệu quả không tệ.
Vậy thì cô Hồ đây, bây giờ có thể nói chuyện tôi nghe được không, bình thường cô mơ thì trong mộng người đàn ông kia trông như thế nào và bọn cô làm cái gì?
Hồ Tiếu nhớ tới giấc mộng đó, cơ thể run lẩy bẩy, theo bản năng dựa vào người Lưu Kiệt một chút: "Anh ta mặt áo quần thời xưa, gương mặt rất đẹp trai, mỗi buổi tối anh ta đều vào giấc mơ của tôi, ở trong mơ, làm hành động như vợ chồng..."
Kiều Quảng Lan nhìn chằm chằm chằm giương mặt của cô gái, không bỏ qua một chút đỏ ửng nhàn nhạt trên gò má Hồ Tiếu, hắn đảo mắt, cố ý nói: "Cô nói cho tôi đó là ác mộng, nhưng tôi thấy lãng mạn đấy chứ, nếu người ta là một anh đẹp trai, còn không giết cô không sợ cô, mỗi ngày trong mơ ngọt ngọt ngào, cái này thì làm sao mà là ác mộng được?"
Hồ Tiếu muốn nói chuyện, Kiều Quảng Lan không cho cô thở một hơi, lại tự mình nói tiếp: "Nếu như không phải cô báo cảnh sát trước, anh ta chắc chắn cũng không tức giận, lại càng không có ý muốn hại cô, cho nên việc này là cô tự tìm lấy, cô đang lo sợ cái gì đây?"
Tốc độ nói chuyện của hắn rất nhanh, lại lưu loát, Hồ Tiếu há hốc miệng, sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý của Kiều Quảng Lan, lập tức có chút nóng giận: "Đại sư Kiều đang thẩm vấn phạm nhân đấy à? Anh coi tôi thành cái gì? Tôi không biết anh ta, cũng không thích anh ta, anh ta ép buộc tôi ở trong mơ, sau khi tôi tỉnh thì phát hiện trên người để lại vết tích thật thì làm sao có chuyện không sợ chứ, ngoài việc báo cảnh sát thì tôi còn có thể làm gì? Anh tưởng ai cũng có năng lực như anh à?"
Kiều Quảng Lan không tức giận, hỏi ngược lại: "Anh ta cưỡng ép cô, tại sao cô không cố nói chuyện với anh ta?"
Hồ Tiếu tức giận nói: "Nói chuyện, vô dụng!"
Lưu Kiệt đã thích Hồ Tiếu từ lâu, nên nghe câu hỏi của Kiều Quảng Lan cũng có chút không vui, nhưng dù sao đây cũng là sư đệ nhỏ tuổi mà mình yêu thương, anh không muốn nặng lời với Kiều Quảng Lan, cau mày nói một câu: "Tiểu Kiều à, em cũng đừng để bụng chút việc vặt này, nể mặt anh một chút được không, chúng ta giải quyết chuyện nhanh chóng thôi."
Kiều Quảng Lan cười nói: "Sư huynh này, tình huống này mà không nói rõ ràng được, thì chuyện này em không giúp được đâu.
Rõ ràng cô ấy đã quen người đàn ông trong giấc mơ kia 7,8 năm rồi, lại nói là mới quen, cô Hồ, đến bây giờ cô còn muốn giấu gì nữa? Lừa người thì chết đấy! Cô không phải luôn mơ, chỉ là gần đây giấc mơ của cô mới thành ác mộng—tôi nói không sai chứ?"
Lưu Kiệt sững sờ, theo bản năng mà quay đầu nhìn Hồ Tiếu, thấy cô đang khiếp sợ há to mồm, ánh mắt hoảng loạn, anh biết điều Kiều Quảng Lan nói là sự thật.
"Tiếu Tiếu à, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?!"
Lúc Lưu Kiệt chất vấn Hồ Tiếu, Kiều Quảng Lan không cười không nói, hai ngón tay phải khép lại, sượt qua hai chữ trên lan can, cảm nhận được luồng sát khí phát ra từ đó, ngón tay hắn lướt đến đâu, dường như màu đỏ lại càng đậm hơn một chút.