Phong Thủy Đại Sư

Chương 93: Thế giới thứ năm 6




Lâm Lâu thoáng nhướn mi, Kiều Quảng Lan giải thích: "Ta nhận ra trạng thái của Mã Động thay vì nói là chết thì chẳng bằng nói là bị phong ấn thì hợp lý hơn. Trong cơ thể hắn có một cỗ oán khí rất nặng, ta dựa vào những câu nói trước đó để che giấu nhưng thực tế là trong tối thúc giục oán khí trên người hắn, để hắn phá tan tầng băng kia, kết quả oán khí tắt hết nhưng lại không thể phá băng được. Cho nên Mã Động không cử động được, dù có là chết hay chưa chết thì nhất định cũng không thể cứu được nữa."

Lâm Lâu nói: "Vậy ngươi nói có cháy là có chuyện gì xảy ra?"

Kiều Quảng Lan nói: "Cái này xem số tử vi là có thể đoán ra. Nhưng đất trời đều có số định sẵn, ta có thể nhìn ra dấu hiệu bùng cháy lại không có cách nào loại bỏ trận hỏa hoạn này, cho nên chỉ có thể chờ một hồi lửa cháy thì cố gắng áp chế thế lửa, giảm bớt thương vong."

Lâm Lâu nháy mắt một cái, nói: "Ngươi vẫn có thể nói ra điểm này thế thì khác gì để lộ thiên cơ? Tuy rằng người trên trấn ăn bữa uống rượu ngày ấy vì lời nhắc nhở của người có tạm thời tránh được một kiếp, nhưng tuổi thọ của ngươi thì làm sao mà tránh khỏi bị tổn hại đây?"

Kiều Quảng Lan nói: "À, cái này à... Ta là người tu tiên, mệnh của ta dài hơn bọn họ, tổn hại một chút thì cứ tổn hại đi, chả sao."

Lâm Lâu nói: "Ngươi!"

Y cũng không biết nghe Kiều Quảng Lan nói như vậy tại sao mình lại phải tức giận như thế, y chưa kịp nghĩ nhiều, đã bật thốt lên: "Sao ngươi cứ luôn như thế? Thật lòng muốn làm ta tức chết đúng không!"

Kiều Quảng Lan ngẩn ra, nắm chặt tay y, bật thốt lên: "Lộ Hành —— "

Lâm Lâu: "Hả?"

Kiều Quảng Lan thoáng bình tĩnh lại, lắc đầu nói: "Không có gì... Gọi nhầm. Được rồi, lúc này xem như là ta không đúng, ngươi đừng nóng giận."

Lâm Lâu biết tính cách mạnh mẽ của hắn, không nghĩ đến Kiều Quảng Lan lại có thể xin lỗi một cách tự nhiên như thế —— huống hồ chuyện này hắn làm vốn cũng không thể nói là sao. Nhưng bởi vì lời đối phương mà y nhanh chóng bị một cái tên khác khiến cho kinh ngạc, Lâm Lâu nói: "Lộ Hành là ai?"

Kiều Quảng Lan nhéo khuôn mặt nhỏ của y: "Một kẻ ngươi không quen biết."

Lâm Lâu không tha thứ: "Ta không quen, vì sao vừa nãy ngươi lại gọi? Ngươi xem ta thành hắn sao?"

Kiều Quảng Lan nói: "Ngươi còn chỉ là một đứa trẻ nhỏ như vậy, sao lại nặng tâm sự thế chứ... Ta không hề, cái đó, đó là một người đối với ta rất quan trọng, chỉ là đột nhiên ta nghĩ đến hắn thôi."

Lâm Lâu: "..."

Nằm với ta mà còn nghĩ đến người khác, dỗi.

Kiều Quảng Lan nhìn thấy gương mặt nhỏ phồng lên hai má phúng phính, thật sự muốn biết Lộ Hành mà tự nhìn thấy bản thân anh ta có cái loại tính cách thế này sẽ có biểu cảm thế nào, mà nghĩ lại nghĩ, người này luôn không biết xấu hổ, còn từng làm cả gấu, còn chả thấy anh ta để ý gì nhiều, biến thành đứa nhóc cũng có tính là gì đâu.

Kiều Quảng Lan nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được mà phì cười, đẩy đẩy Lâm Lâu trong chăn một chút, nói: "Được rồi, không nói cái này nữa, nói chuyện chính."

Hắn mỉm cười, khóe môi cong lên, hẳn là đang nghĩ đến hồi ức gì đó cực kỳ vui vẻ, nhưng hồi ức kia hẳn không liên quan gì tới y, cho nên tuy rằng Kiều Quảng Lan cười lên rất dễ nhìn nhưng Lâm Lâu vẫn cảm thấy chói mắt một cách kỳ lạ, y đơn giản trở mình, đưa lưng về phía hắn.

Có lúc Kiều Quảng Lan thực sự làm y tức giận, biện pháp tốt nhất đó là mắt không thấy tâm không phiền, nhưng tiếc là nếu hiện tại bảo Lâm Lâu xuống khỏi giường đi về thì y lại thật sự không nỡ, điều có thể làm cũng chỉ là xoay người như thế.

Đúng lúc này, Kiều Quảng Lan bỗng nhiên khoác tay lên vai y, ở phía sau hỏi y một câu: "Lâm Lâu, vậy còn ngươi, ngươi có biết người quan trọng nhất với ngươi trên thế gian này là ai không?"

Lâm Lâu bỗng nhiên ngẩn ra.

Suýt nữa thì y bật thốt lên cái tên trong lòng y trân trọng nhất, nhưng lồ ng ngực không biết vì sao đúng lúc này lại đau nhức không đúng lúc, cuối cùng ba chữ kia vẫn không thể nói ra, Lâm Lâu chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng.

Kiều Quảng Lan luôn làm người rộng lượng, hắn biết y quên rồi cũng không tức giận, chỉ cười tủm tỉm nói: "Không biết hả? Vậy không sao, ta cho ngươi biết, người quan trọng nhất của ngươi là ta."

Lâm Lâu: "..."

Kiều Quảng Lan cười ranh mãnh: "Ta cứu ngươi, không có ta ngươi không còn sống được, cho nên ít nhất là vào lúc này ta nhất định là người quan trọng nhất với ngươi, đúng không?

Tuy rằng hắn cười, nhưng Lâm Lâu nghe ra được hắn nói rất nghiêm túc. Hắn lười biếng nằm trên giường, giọng nói cũng mang theo chút ủ rũ lười biếng, lời bay tới trong tai mang theo một chút thân mật khó mà nói rõ, tựa như cặp vợ chồng chung chăn gối nhiều năm nỉ non nói lời nhỏ nhẹ, khiến lòng người ta cảm thấy vừa ngọt ngào, vừa ngứa ngáy lại có chút chua xót.

Lâm Lâu không đành lòng nhẫn tâm với hắn nổi, y đặt tay mình lên đôi bàn tay của hắn, nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Chỉ mỗi lúc này thôi sao?"

Kiều Quảng Lan: "?"

Lâm Lâu rũ mắt, nhìn hai bàn tay đặt lên nhau trước mắt, trịnh trọng nói: "Không phải chỉ có thời khắc này, sau này vẫn sẽ như vậy. Người quan trọng nhất, đã có, thì không bao giờ thay đổi."

Quảng Lan ngẩn người, sau đó nở nụ cười sáng sủa: "Nói đúng, đã có rồi, thì không bao giờ thay đổi."

Lâm Lâu: "..."

Lâm Lâu: "!!!"

... Hừ!

Lúc này mà còn không thể nói một câu ngươi cũng là người quan trọng nhất của ta sao?! Tại sao ta không thay đổi ngươi cũng không thay đổi theo chứ, không công bằng! Người quan trọng nhất của ta là ngươi, còn ngươi lại là một tên họ Lộ... Ta phỉ nhổ, đây là tên quái gì vậy chứ!

Dỗi!

Lâm Lâu nhoáng cái đã gạt tay Kiều Quảng Lan ra, trực tiếp dùng chăn trùm kín đầu.

Kiều Quảng Lan chả hiểu kiểu gì, chẳng qua lúc hắn và Lộ Hành không hợp nhau cũng thường vô duyên vô cớ nổi nóng nên hắn cũng đã quen thuộc từ lâu nên cũng không vội, hắn ở sau vươn ngón tay chọc chọc lưng Lâm Lâu, nói một cách bỉ ổi: "Con trai à, sao con lại giận cha?"

Lòng Lâm Lâu loạn cào cào một cục, đột nhiên y lao người tới nói: "Ai là con của ngươi!"

Kiều Quảng Lan gối một tay sau gáy, một tay khác giơ ra ngón trỏ quơ quơ trước mắt Lâm Lâu, nói: "Haiz, tiếng cha là người nào đó tự mình gọi, lại còn làm hỏng một cọc nhân duyên của ta đấy, giờ lại không chịu nhận sao?"

Nhìn bộ dáng bỉ ổi của hắn, Lâm Lâu vừa bực vừa buồn cười, quả thực hận đến nghiến răng, y nhịn không được nhéo mũi Kiều Quảng Lan, cắn răng nói: "Làm hỏng nhân duyên của ngươi ấy hả? Được thôi, cùng lắm thì để ta phụ trách."

Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn y, Lâm Lâu nói thì nghe như đang nói đùa, nhưng thực tế giọng điệu hết sức chuyên chú, một đứa nhỏ được một mẩu lại làm bộ dáng như trưởng thành tới nhéo mũi mình, giọng điệu lại còn mang theo chút trẻ con, thật là thú vị.

Hắn không nhịn cười được.

Lâm Lâu nói: "Ngươi cười cái gì? Không tin lời ta nói sao?"

Kiều Quảng Lan cười nói: "Không không không, ta cực kỳ tin tưởng."

Lời còn chưa dứt, cơ thể hắn bỗng nhiên trầm xuống, là Lâm Lâu nghiêng người đè lên mình hắn, y nằm nhoài trên người Kiều Quảng Lan, nhìn xuống hắn, nói từng câu từng chữ: "Ta sẽ nhanh chóng lớn lên."

Biết rõ người này là Lộ Hành, thật ra hắn cũng biết rõ lời y nói khẳng định là thật lòng, hắn bất đắc dĩ nhìn về phía đứa nhỏ thấy y như cũng bớt đi vài phần cảm giác trẻ con, Kiều Quảng Lan vỗ vỗ người trên mình: "Ta biết rồi, rõ rồi. Nào nào, đừng giận nữa, chúng ta bay cao cao nào ~"

Lâm Lâu được hắn nâng lên cao: "..."

Trái tim này mệt mỏi rồi.

Y thở dài, từ bỏ giao lưu, nói đến chuyện chính: "Thật ra ta biết thứ băng xanh lam kia là gì —— nó được gọi là mộng yểm chi mộng, vốn là chiêu thức của một tên đại tướng dưới trướng Ma tôn tên là Thích Dương, có thể vây người ta trong ác mộng không cách nào tỉnh lại, sau đó cảm xúc sợ hãi trong mộng sẽ dần tràn ra ngoài cơ thể sau đó ngưng tụ thành băng như thế."

Kiều Quảng Lan nghĩ cùng y: "Nghe có vẻ rất lợi hại. Đúng rồi, mới vừa nãy ta còn thấy kỳ quái, ngươi nói xem Mã Mẫn Nghĩa cũng là một trong số hộ pháp của Ma tôn, theo lý thuyết thì bản lĩnh của hắn cũng không phải là tệ, vậy tại sao hắn lại không đánh lại như thế?"

Lâm Lâu nói một cách hời hợt: "Bởi vì hắn đã là người bình thường, trên người không có bất kỳ thiên phú gì của Ma tộc nữa."

Kiều Quảng Lan nói: "Chuyện này ta cũng cảm nhận được, mới đầu ta còn cho rằng đó là ảo giác của chính mình... Chuyện này làm được đến mức thế này, Mã Mẫn Nghĩa này cũng thật là tà môn."

Lâm Lâu nói: "Không liên quan đến hắn. Trên thế gian này Ma tộc chia làm tiên thiên Ma tộc và Hậu thiên ma tộc, toàn bộ thiên phú của hậu thiên ma tộc, họ đều được Ma tôn ban cho, nếu như bọn họ phản bội hoặc làm hỏng việc thì sẽ không xứng có được loại ban tặng này nữa, thiên phú sẽ bị Ma tôn thu hồi."

Nói như thế, sự tồn tại của Ma tôn cứ như thể thần linh, Kiều Quảng Lan nói: "Nghe lợi hại đấy, nhưng nếu là thế... Sao hắn lại thảm đến mức bị người ta đốt nhà như thế?"

Lâm Lâu: "..."

Kiều Quảng Lan tự nói: "Rốt cục là ai, thậm chí có bản lĩnh lớn đến mức ám hại được cả Minh Chiếu... Lâm Lâu à, vậy dựa theo lời ngươi giải thích thì bây giờ Ma Tôn Minh Chiếu vẫn còn sống đúng không? Ngươi còn nhớ tất cả những chuyện quá khứ đúng không? Vậy ngươi có biết hiện tại cha ngươi đang ở đâu không? Rốt cục là ai hại các ngươi?"

Lâm Lâu thinh lặng nhìn hắn một hồi, bình tĩnh nói: "Không có, không biết, chỉ nhớ những chuyện đó thôi."

Kiều Quảng Lan suy ngẫm, Lâm Lâu sợ hắn suy nghĩ nhiều, liên vội vàng đổi chủ đề hỏi: "Cho nên ngày hôm nay ngươi đi Mã gia, mục đích chính là muốn hù dọa bọn hắn một chút, xả giận sao?"

Kiều Quảng Lan nháy mắt một cái, cười thần bí, nói: "Đưa tay đây."

Lâm Lâu không biết hắn muốn làm gì, đành ngoan ngoãn đưa tay ra.

Kiều Quảng Lan mở tay ra, trong lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn, hắn đeo nhẫn lên ngón áp út bỗng phát hiện nó lớn hơn nhiều.

Lâm Lâu nói: "Đây là nhẫn sao? Cần phải đeo vào ngón tay cái."

Kiều Quảng Lan nắn một chút làm nhẫn nhỏ đi, lần nữa đeo lên cho hắn: "Cái này của ta không giống, chỉ có thể đeo vào ngón áp út thôi."

Nhẫn này to nhỏ vừa khéo, vững vàng đeo trên ngón tay y làm Lâm Lâu bỗng nhiên ngẩn ra.

Đây cũng không phải một chiếc nhẫn bình thường, đây là một chiếc tu di giới chỉ tự mang không gian, có thể dùng để chứa vật phẩm!

Y đưa một chút linh lực vào bên trong nhẫn, đồ vật bên trong lập tức hiện lên rõ ràng trước mắt, đây là món trân bảo mà trước đó Mã Mẫn Nghĩa trộm đi từ Lăng Kiến Cung!

Lâm Lâu kinh ngạc nhìn về phía Kiều Quảng Lan, hắn lấy Sương Thiên Lãnh ra từ trong ống tay áo nhét vào lồ ng ngực Lâm Lâu, cười nói: "Đây mới là mục đích của ta —— đầu tiên ta dùng cách dùng tố khí tìm căn nguyên tìm được đồ, sau đó dùng thuật ngũ quỷ bàn vận đưa nó vào trong tu di giới chỉ, vốn dĩ nó là của ngươi, ngươi cứ cất đi."

Bỗng nhiên Lâm Lâu ôm lấy hắn, chôn đầu bên cổ Kiều Quảng Lan, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi. Trên đời này cũng chỉ có ngươi dễ dàng đẩy ta vào địa ngục, cũng chỉ mình ngươi dễ dàng tiễn ta bước lên thiên đường."

Giọng y rất nhỏ, Kiều Quảng Lan nghe không rõ lắm, chỉ nhớ tới trước đó Lâm Lâu bị thương, trong lòng thầm thở dài, giơ tay ôm lấy hắn.

... Aizz, cảm giác vẫn như ôm con trai.

Một lát sau, Kiều Quảng Lan nói: "Được rồi, ngươi cũng về phòng ngủ đi."

Lâm Lâu không nhúc nhích chỉ có tiếng hít thở đều đều đang phát ra.

Kiều Quảng Lan lay lay y: "Này?"

Lâm Lâu ngủ rất say.

Kiều Quảng Lan ngáp một cái, cũng lười dời y đi, cứ thế nhét y vào chăn, dém dém góc chăn rồi cùng ngủ.

Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Lâm Lâu lặng lẽ mở một mắt ra nhìn thoáng qua Kiều Quảng Lan, trên mặt lộ ra một chút mỉm cười, vươn tay ôm lấy hắn, sau đó mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Đồ ngốc, đã lên giường ngươi rồi, ta không có ý định xuống đâu.

Người trong phủ Mã gia đều cảm thấy bầu không khí tối hôm nay không giống bình thường —— từ sau khi người trẻ tuổi xa lạ kia tiên đoán sẽ có một hồi hỏa hoạn, bọn họ đều cảm thấy một cách rõ ràng chuyện này rất hoang đường và buồn cười, thế nhưng trong tiềm thức mỗi người đều như bị chôn xuống một hạt giống bất an, bọn họ luôn cảm thấy như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Bọn họ không thể chỉ vì một câu nói vô căn cứ mà lập tức dọn nhà trong đêm dời tài sản được. Mà mấy hộ gia đình cạnh bên Mã gia trước khi đi ngủ đều không hẹn mà không cởi áo khoác, trong nhà cũng chuẩn bị rất nhiều nước lạnh. Mã Mẫn Nghĩa còn an bài thêm vài nhóm người qua lại dò xét để tránh xảy ra bất trắc.

Giờ tý đã qua, mọi thứ vẫn yên bình.

Mã Mẫn Nghĩa dựa vào đầu giường, trong đôi mắt phủ kín tơ máu, ái thiếp bên người mơ mơ màng màng mở mắt ra vỗ ngực thuận khí cho gã: "Lão gia, ngài không cần tiếp tục lo lắng đâu, tên tiểu tử kia tuổi trẻ ngông cuồng tự đai, nhất định chỉ đang ăn nói linh tinh thôi, ngài hà tất phải xem là thật chứ."

Mã Mẫn Nghĩa thở dài, buồn bực mất tập trung hất văng tay nàng ta ra: "Nữ nhân ngu dốt! Nếu ngươi biết người kia là ai thì sẽ không nói thế."

Mới vừa nói xong câu đó, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng la khản cả họng, giống như một loại tuyên bố điềm xấu gì đó, có người hô lớn: "Lấy nước nhanh ——"

Mã Mẫn Nghĩa chấn động, gần như bật dậy khỏi giường ngay lập tức, cùng lúc ấy, xa xa truyền đến tiếng vang gõ mõ, bây giờ đã là giờ sửu!

Tiểu thiếp cứng đờ trên giường, bỗng chốc hoảng loạn không biết phải phản ứng thế nào, lẩm bẩm nói: "Lừa người khác chứ gì..."

Mà chuyện này thật sự đã xảy ra, theo tiếng kêu gào kia, nhanh chóng, tiếng bước chân xa gần đã dồn dập vang lên, trong không gian còn có tiếng sụp đổ, tiếng leng keng vang vọng, tiếng cầu cứu không ngừng bên tai giống như một nồi nước sôi không ngừng trào ra bên ngoài, trào ra...

Mã Mẫn Nghĩa kéo cửa ra xông ra ngoài, chỉ thấy nơi bắt nguồn của ngọn lửa là phòng chứa đồ góc Tây Bắc và nó đang có xu thế lan rộng ra, một nhóm người đang lui tới dội nước dập lửa, nhưng thế lửa hừng hực lại không có xu thế dập được.

Một người đang đứng trước lửa không ngừng giãy dụa kêu to bị mấy người mạnh mẽ giữ lại mới hạn chế được hành động, đó tất nhiên là Mã phu nhân. Mã Mẫn Nghĩa nhanh chân đi tới, lạnh lùng nói: "Chuyện gì thế này!"

Một tên gia đinh đang giữ Mã phu nhân sợ hãi nói: "Lão gia, phu nhân điên rồi! Vừa nãy bọn ta có dò xét nơi này, rõ ràng còn ổn, phu nhân lại chợt qua đây nói muốn vào xem một chút, bọn tiểu nhân đương nhiên không dám ngăn cản phu nhân, ai ngờ sau khi phu nhân đi vào đột nhiên đập vỡ hai bình rượu, sau đó cầm nến vung vẩy bốn phía, bọn tiểu nhân không ngăn cản được..."

Mã Mẫn Nghĩa đi tới trước mặt Mã phu nhân, nàng ta lại không dành cho chồng mình đến cả một cái liếc mắt, chỉ hô bằng chất giọng khản đặc: "Cút! Cút! Ngươi đừng nghĩ đến việc dẫn ta đi!"

Mã Mẫn Nghĩa nói: "Câm miệng!"

Mã phu nhân còn đang lẩm bẩm: "Thiêu chết ngươi... Đốt băng của ngươi! Ai bảo ngươi quay về lôi theo ta..."

Mã Mẫn Nghĩa nghe đến câu này đột nhiên sởn cả tóc gáy, một luồng hơi lạnh bốc lên. Hắn giáng cho Mã phu nhân một cái bạt tai nặng nề, lạnh lùng nói: "Con đàn bà điên! Ngươi tỉnh một chút cho ta!"

Mã Phu nhân bụm mặt nhìn hắn chốc lát, đột nhiên nở nụ cười ngây dại: "Lão gia, là ngươi à? Ngươi không cần phải sốt ruột, hắn mang ta đi xong người tiếp theo chính là ngươi!"

Mã Mẫn Nghĩa cả kinh, đúng lúc này lại chợt nghe bên tai có người nói: "Tiểu thư, không biết vòng tay này của ngươi ta mượn dùng chút được không?"

Thanh âm này cách hắn rất gần, nhưng hắn thậm chí còn không nghe được tiếng bước chân người tới một chút nào. Mã Mẫn Nghĩa hoảng hốt quay người, chỉ thấy Kiều Quảng Lan đang đứng cách hắn không xa nhìn đám người kêu khóc chạy trốn. Dưới ánh lửa hừng hực, tà áo trắng của hắn đang bay phần phật trong gió, rõ ràng chỉ hòa cùng đám ngươi, thế nhưng lại tạo ra cảm giác mạnh mẽ như đang cao cao tại thượng quan sát chúng sinh.

Cô nương bị hắn hỏi mặt mày đỏ bừng, không ngừng gật đầu, đưa vòng ngọc đen trong tay qua.

Kiều Quảng Lan tiếp hận rồi nói cảm ơn, hắn cầm lấy vòng tay ma sát vài lần, vòng ngọc mới nãy còn u ám đột nhiên tản ra ánh sáng bạc, giống hệt như những chòm sao đang lòe lòe tỏa sáng trên màn trời tối tăm lúc này. Ánh sáng xuyên qua khe hở nơi hắn tỏa ra, mà vòng tay... đang từ từ lớn lên.

Kiều Quảng Lan vung tay ném nó ra giữa không trung, nó liền nhanh chóng xoay tròn càng lúc càng lớn, càng ngày càng sáng. Kiều Quảng Lan cũng chỉ ép xuống, quát khẽ một tiếng: "Đi!"

Theo tiếng quát khẽ này, vòng tay khổng lồ đột nhiên rơi xuống đất, vừa khéo bao lấy đại viện Mã gia vào trong. Thế lửa mới nãy còn cuồn cuộn bây giờ lại bị khống chế trong vòng đốt lách tách, không lan ra bên ngoài nữa.

Mã Mẫn Nghĩa nói: "Đây, đây, chuyện này... Vì sao ngươi chỉ dập lửa bên ngoài?"

Kiều Quảng Lan cúi đầu nở nụ cười: "Mã hộ pháp, không phải là ta không niệm tình cũ, trận lửa này là do nghiệp báo của ngươi, ta làm được chỉ là làm cho nó không lan ra ảnh hưởng người vô tội thôi, nhưng mà nợ của ngươi thì ngươi phải tự trả, không phải sao?"

Mã Mẫn Nghĩa nói: "Ta... Ta đâu thiếu nợ ai? Kiều các chủ, ngươi đừng có ở chỗ này giả thần giả quỷ mà quên mất, ban đầu người nói có lửa là ngươi, nói không chừng lửa này là ngươi đốt thì sao!"

Kiều Quảng Lan dùng tay áo che miệng ho nhẹ vài tiếng, hướng về một phía đất trống mà ánh lửa không chiếu tới, nói: "Vị đại ca này, ngươi nghe thấy không, đây rõ ràng là trách nhiệm của ngươi thế nhưng lại có người muốn gây sự với ta, nếu ngươi không ra đây giúp ta làm sáng tỏ một chút thì có phải là chút chút không tử tế hay không?"

Hắn nói một câu không đầu không đuôi như thế, người nơi này dồn dập quay đầu nhìn về hướng mà Kiều Quảng Lan đang nói chuyện.

Trong tầm mắt, một tên nam tử cao gầy đi ra từ một đống phế tích, đúng lúc này một cơn gió thoảng qua thổi tan mây mù xung quanh mặt trăng, lúc này mới khiến người ta thấy rõ, đấy cũng chỉ là một cái bóng mờ!

Một cái bóng mờ màu lam nhạt bay bay lúc ẩn lúc hiện, màu sắc giống hệt như tầng băng đông cứng trên mỗi một người chết trong mộng nhà Mã gia.

Đột nhiên chưa kịp chuẩn bị đã nhìn thấy người này, Mã Mẫn Nghĩa giật cả mình bật thốt: "Thích Dương!"

Nghe thấy cái tên này, Lâm Lâu kéo ống tay áo Kiều Quảng Lan, hai người trao đổi ánh mắt một hồi, chỉ thấy Mã Mẫn Nghĩa lảo đảo xông lên, tự mình vồ tới, bóng người lại chớp nhoáng rồi tan đi.

Sắc mặt hắn xanh trắng, đứng một chỗ ngơ ngác, dường như lập tức già đi mười tuổi.

Kiều Quảng Lan bình tĩnh nói: "Ngươi đang run rẩy."

Đột nhiên Mã Mẫn Nghĩa quay người, yên lặng nhìn hắn, biểu cảm trên gương mặt kia như là sợ hãi, như là thống hận, chỉ là loại cảm xúc này cũng không phải chĩa về phía Kiều Quảng Lan mà là —— hắn ta đang xuyên qua Kiều Quảng Lan nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối xa xa có thứ gì đó khiến người sợ hãi.

Mất nửa ngày, hắn mới chán nản nói: "Kiều Các chủ, đến cùng ngươi muốn thế nào?"

Kiều Quảng Lan nói: "Nói ra điều ngươi biết."

Mã Mẫn Nghĩa do dự một hồi, nói: "Ngươi nói cho ta biết trước, tại sao ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này."

Lần này Kiều Quảng Lan lại không dùng lý do "Ta tình nguyện" để đáp cho có lệ với hắn mà chỉ nói: "Năm đó Ma tôn ma tộc Minh Chiếu, cùng Vi Tiên Sư nhân tộc cùng Quỷ Đế cùng nhau ký "Hiệp định tam giới" hẹn hước từ nay về sau nơi nào cũng đều không thể tùy ý khiêu khích, làm tổn hại đến hòa bình tam giới. Tuy rằng từ đó về sau tam giới bằng mặt không bằng lòng nhưng cũng không ai to gan dám ngang nhiên phá vỡ ước định, tất cả mọi người trải qua đều rất tốt. Thế nhưng lần này ma tôn sống chết không rõ, rất có thể khiến cho "hiệp định tam giới" bị phá vỡ, nhân gian bùng lên chiến hỏa. Thêm cả Vi Tiên Sư là sư tôn của ta, nguyện vọng của người khi còn sống ta nhất định phải giữ gìn."

Mã Mẫn Nghĩa không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Thật là hiên ngang lẫm liệt."

Kiều Quảng Lan sảng khoái nói: "Ai nói không không phải đâu, chẳng qua nếu như ngươi không muốn nghe ta cũng có thể đổi cách nói khác cho nó dễ nghe hơn"

Mã Mẫn Nghĩa sững sờ, giọng điệu Kiều Quảng Lan đã thay đổi, quát lên: "Mã Mẫn Nghĩa! Ngày hôm nay rốt cục ngươi có chịu nói hay không? Nếu không nói, ta liền giết ngươi trước, sau đó giết toàn bộ từ trên xuống dưới Mã gia ngươi, chó gà không tha!"

Mã Mẫn Nghĩa: "..." Đồ thần kinh à!

Kiều Quảng Lan lần nữa khôi phục nụ cười trước đó, giọng điệu cũng bình thường trở lại: "Muốn làm chút chuyện đó thì đối với ta không khó, cho nên ngươi có nói không?"

Mã Mẫn Nghĩa: "... Nói."

Kiều Quảng Lan lên lên xuống xuống như thế, Mã Mẫn Nghĩa vừa muốn nói chuyện, Lâm Lâu cũng đi rừ nơi không xa đến, đứng bên người Kiều Quảng Lan, nói: "Ta cũng nghe."

Kiều Quảng Lan nhìn thấy hắn hơi có chút bất ngờ: "Không phải bảo ngươi chờ ở quán trọ là được rồi sao? Sao lại theo tới đây."

Xét thấy chuyện Mã Mẫn Nghĩa nói có liên quan đến chuyện Minh Chiếu Ma tôn tử vong, Kiều Quảng Lan vốn sợ k1ch thích đến Lâm Lâu, nên cũng không muốn để y nghe, cho nên mới cố tình không gọi.

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi ngày của bạn nhỏ Lâm Lâu:

Dỗi, được dỗ; dỗi, được dỗ tiếp; dỗi, dỗi, dỗi, không dỗ được; dỗi hơn, đè người.

Ha ha ha, lớn nhanh đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.