Hạ Thược rất muốn nhìn trời, nếu như người đàn ông này thật sự là thân sư huynh cùng do sư phụ dạy dỗ. Nếu vậy, lần đầu tiên cô gặp sư huynh nhà mình, gây khó dễ cho sư huynh. Lần thứ hai gặp hắn, liền cùng hắn đánh một trận?
Cho dù thực sầu não, khuôn mặt Hạ Thược vẫn luôn mang theo nụ cười thanh nhã như trước. Cô cũng không quên chuyện sư phụ không muốn để cho người khác biết mình đang ở Đông thị, cho dù người trước mắt rất có khả năng là sư huynh của cô, nhưng nếu không được sự cho phép của sư phụ, cô cũng không nên nhận quen biết ngay.
“Anh bình thường hỏi thăm người mất tích, đều là dùng cách hỏi thăm như vậy sao? Bắt được người thì trước tiên phải đánh một trận?” Hạ Thược nhíu mày, ánh mắt dời khỏi tấm ảnh, nụ cười mang theo trêu tức.
A di đà phật! Sư phụ, đồ nhi không phải cố ý đem lão nhân gia ngài gọi là người mất tích đâu. Ai bảo người ta cũng tìm tới đây rồi, ngài lại vẫn trốn không gặp, hại con gặp phải, cũng không dám cùng người ta nhận thức!
“Gặp qua ông ấy không?” Nhìn cô gái mỉm cười, Từ Thiên Dận không để ý tới, lặp lại câu hỏi.
Hạ Thược nhíu mày, người này, sao lại không rời lực chú ý đi được vậy! Cô còn tưởng hắn sẽ tỏ ra bất mãn với câu “người mất tích” kia của cô đấy, sau đó cô có thể bỏ lại một câu “Thái độ của anh không tốt”, sau đó hoặc là lại đánh một trận, hoặc là phủi mông chạy lấy người.
Hắn kiên trì như vậy, khiến cô không dễ trả lời.
Nói là không biết, rõ ràng không phải sự thật. Cho dù sư phụ có quy ẩn mất tích bảy tám năm, cũng vẫn là chưởng môn Huyền Môn như trước. Mà hiện tại hai người lại cùng môn phái, làm sao có thể ngay cả dáng vẻ của chưởng môn trông như thế nào cũng không biết?
Nếu như nói là biết, sau đó tất nhiên sẽ nảy sinh một đống vấn đề — sư phụ cô là ai? Là người nào, bối phận gì trong Huyền Môn? Khi nào thì bái sư?
Sư huynh của cô thoạt nhìn cũng không phải là đồ ngốc, từ lúc hắn đưa ra ảnh chụp của sư phụ, cô liền có cảm giác như bị săn bắt vậy, vẻ mặt cô biến đổi một chút, tin là hắn đều thấy được. Muốn lừa gạt người này, không phải là dễ.
“Gặp qua sao?” Từ Thiên Dận không ngại phiền hỏi lại, giống như chỉ cần Hạ Thược không trả lời, hắn sẽ lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa.
Hạ Thược lại đưa mắt nhìn lại tấm ảnh chụp kia. Đây chắc hẳn là dáng vẻ của sư phụ khoảng mười năm trước, khi đó tinh thần của ông so với bây giờ tốt hơn nhiều, mà khi đó hai chân ông cũng chưa bị tàn tật, đứng dưới một thân cây, tươi cười hiền lành. Khi đó, tóc ông đen thùi, một chút cũng không nhìn ra là người đã qua tuổi năm mươi. Mà trái lại nay, đầu ông đã đầy tóc bạc…
Cụp mắt xuống, Hạ Thược trong lòng có chút chua xót. Nghe sư phụ nói, sư huynh ba tuổi đã bái ông làm thầy, giữa bọn họ trừ tình cảm thầy trò ra, hẳn là còn có tình cảm cha con? Năm sư huynh mười lăm tuổi, thầy trò bọn họ liền tách xa nhau, sau đó sư phụ lại xảy ra chuyện, qua nhiều người mới tới Đông thị, mai danh ẩn tích.
Sư phụ nói, lấy tính tình của sư huynh, mấy năm nay tất nhiên là sẽ đau khổ tìm kiếm ông. Cô không biết vì sao sư phụ biết rõ hắn tìm đến đây, nhưng lại vẫn không gặp. Có lẽ sư phụ có lý do của mình, nhưng bản thân cô, vẫn là hy vọng hai người có thể gặp mặt một lần .
Mặc kệ có chuyện gì, ba thầy trò bọn họ, cùng nhau đối mặt!
“Gặp qua sao?” Từ Thiên Dận lặp lại câu hỏi.
Giọng nói của hắn vẫn luôn lành lạnh, mang điểm hờ hững, nhưng khi Hạ Thược giương mắt lên nhìn, phảng phất như thấy khẩn thiết cùng dày vò cuồn cuộn nơi đáy mắt hắn.
Hạ Thược cụp mắt, đổi làm mình biết sư phụ bị mất tích, chắc hẳn cũng sẽ nóng lòng tìm kiếm như thế … Nhưng mà, nếu cô biết người trước mắt rất có khả năng biết về tình hình của sư phụ, cho dù khả năng bản thân có yếu kém, cô cũng tuyệt đối đuổi theo không tha, mà cô tuyệt đối cũng không thể tự kiềm chế như vậy được.
Chỉ dựa vào điểm này, người này trái lại khiến cô có chút bội phục.
Đủ tư cách là sư huynh của cô!
Giương mắt, cười, Hạ Thược đã có quyết định, cô xoay người liền rời đi.
“Đợi chút!”
“Chủ nhật!” Hạ Thược không hề ngừng bước, phóng khoáng khoát tay với người phía sau, “Buổi sáng tám giờ, đến quán trà đối diện cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường gặp mặt”.
…
Chuyện thuyết phục sư phụ gặp sư huynh, chiếm cứ toàn bộ đầu óc của Hạ Thược. Mấy ngày kế tiếp, cô diễn thử mấy cách thuyết phục sư phụ ở trong lòng, chuyện của Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh, cô cũng đặt sang một bên .
Dù sao phong thuỷ trận đã được bày ra, hai nhà bọn họ tuyệt đối ko dễ chịu gì.
Mà ngày hôm sau, quả thật là hai nhà bọn họ không gặp phải huyết quang tai ương gì, nhưng sau sự yên bình ấy, lại không hề có lấy một việc hài lòng.
Mẹ Từ Văn Lệ vừa mới bị vào viện nằm, cấp dưới trong công ty liền nhắm vào vị trí của cô ta, lấy lý do cô ta phải nằm viện đến hai ba tháng, tạm thời quản lý vị trí của cô ta. Mà cha Từ Văn Lệ bởi vì phải chăm sóc cho vợ, chiều nào vào viện đều là dáng vẻ mệt mỏi, tinh thần sa sút, sắc mặt cũng không dễ coi, không biết có phải là trong công việc gặp phải chuyện không hài lòng hay không.
Trong nhà Triệu Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, trong lò nung của Triệu gia thì bác cả là người chiếm cổ phần nhiều nhất, cũng là người thừa kế trong nhà. Mà nhà cô vốn dĩ cũng có việc làm ăn của chính mình, nhưng sau khi cha vào bệnh viện, mẹ lại không am hiểu chuyện trên thương trường, việc làm ăn liền bị đối thủ cạnh tranh cướp mối. Mà bác gái cả lại nhân cơ hội này nói bóng nói gió vài câu, ý tứ chính là nhà bọn họ cố tình gây náo loạn như vậy, chơi xấu lò nung của nhà, tựa như có ý đồ đoạt quyền.
Việc của hai nhà đều không thuận lợi, Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh phiền lòng không thôi, hai người trong lòng có cơn tức, không phải bọn họ không nghĩ đến việc tìm người dạy dỗ Hạ Thược, nhưng khi các cô tìm được vài tên thiếu niên bất lương trong trường, mới biết được những người ngày đó đánh cha Hạ Thược, không hiểu sao ngày hôm sau liền biến mất khỏi Đông thị, cả gia đình đều chuyển không còn lấy một người.
Hai người cảm thấy chuyện này quá kỳ quái, lại có điểm sợ hãi, sau nhiều lần hỏi thăm vài tên học sinh nam kia, nhưng mấy người bọn họ cũng không biết tình huống cụ thể, bọn họ chỉ là ở trong trường học, cùng với những lưu manh ngoài xã hội kia có khác biệt rất lớn. Nhất là một bang hội như An Thân hội, bọn họ ngay cả rìa cũng không sờ vào được, chỉ hùng hùng hổ hổ nói: “Bọn tao làm sao mà biết được! Mẹ nó! Đều là hai đứa mày chọc ra chuyện tốt! Hại bọn tao giờ không có lão đại dẫn dắt! Bọn mày mẹ nó chọc người nào vậy! Hiện tại trên địa bàn của An Thân hội, ai cũng không thể chọc Hạ Thược, có biết không! Trong bang đã hạ tử lệnh, kẻ nào chọc kẻ đó chết! Con mẹ nó! Bọn tao thiếu chút nữa thì bị hai con lẳng lơ chúng mày hại chết! Về sau loại chuyện thế này, đừng mẹ nó tới tìm bọn tao!”
Từ Văn Lệ cùng Triệu Tĩnh nghe vậy vô cùng sửng sốt, cho đến tận khi bọn nam sinh đánh đuổi đi, hai người vẫn còn chưa có phản ứng.
Này, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao hắc đạo tại Đông thị lại hạ lệnh không cho phép chọc Hạ Thược?
“Hai người các cậu thật sự là từ nhỏ cùng nhau lớn lên sao?” Triệu Tĩnh quay đầu, cánh tay trái treo trước ngực, hoảng sợ hỏi Từ Văn Lệ.
“Tớ làm sao mà biết được! Cô ta chỉ là con nhà bình thường thôi mà!” Từ Văn Lệ cũng vô cùng ngạc nhiên cùng nghi ngờ, cắn môi, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Hạ Thược rốt cuộc học được một thân công phu như vậy từ khi nào, còn có năng lực lớn như vậy?
Cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên, từ hôm đó trở đi, ánh mắt nhìn Hạ Thược đều cực kỳ phức tạp. Mà Hạ Thược cũng không có tâm tư để ý các cô, bị người ta nhìn chằm chằm, cô không đau không ngứa.
Cuối cùng cũng nhịn cho đến thứ bảy, Hạ Thược lập tức trở về Thập Lý thôn, đến sau núi!
Đầu tiên cô làm một bàn thức ăn ngon, dỗ cho lão nhân gia thực vui vẻ, mãi đến khi đã ăn cơm no, thầy trò hai người ngồi dưới gốc cây lựu hóng mát, Đường Tôn Bá mới hỏi: “Nói đi. Nha đầu này, hôm nay lấy lòng ta như vậy, vi sư liền biết không có chuyện tốt mà!”
Lẽ ra, Đường Tôn Bá là hẳn là có thể tính ra trên người Hạ Thược xảy ra chuyện gì, cho dù cô mệnh cách kỳ lạ, không thể suy diễn ra mệnh lý, nhưng gần đây đã xảy ra chuyện gì, vẫn là có thể nhìn ra được. Nhưng quái lạ là, ngay cả những chuyện xảy ra trong tương lai gần, Đường Tôn Bá cũng không thể nhìn ra được. Điều này khiến ông cực kỳ khó hiểu, mà Hạ Thược lại cảm thấy, rất có thể là do việc mình trọng sinh, không giống với những người sống trên đời này, cho nên gây trở ngại cho suy diễn thiên cơ.
Mắt thấy sư phụ hỏi, Hạ Thược cũng không giấu diếm, liền nhân đây mà nói mọi chuyện cho sư phụ, đem chuyện đến Triệu Thiên đá quán, đòi lại công bằng với hắc đạo Đông thị, đến bày ra phong thuỷ trận, quá trình ngẫu nhiên gặp sư huynh, nói lại một lần kỹ càng tỉ mỉ.
Hạ Thược vừa nói vừa chú ý tới sắc mặt của sư phụ, ông sau khi nghe xong mọi chuyện, than thở một tiếng, có chút cảm khái, “Ai! Ý trời!”
“Sư phụ, vì sao người lại trốn tránh không gặp sư huynh chứ?” Hạ Thược thấy rõ ràng khi nghe cô nói mình gặp được Từ Thiên Dận, trên mặt Đường Tôn Bá toát ra vẻ tưởng niệm cùng yêu thương, nếu như vậy, vì sao lại không gặp mặt?
“Ai!” Đường Tôn Bá thở dài, chuyển bánh xe lăn, ngẩng đầu nhìn phía xa xa, “Năm đó, tình huống khi ta gặp phải chuyện không may, nó không được rõ ràng lắm. Nếu nó biết chân ta thành ra như vậy, lấy tính tình của đứa nhỏ kia, nhất định sẽ đòi báo thù cho ta. Hiện tại, các con đều còn trẻ, không phải là đối thủ của người nọ. Ta không thể để các con mất mạng vô ích như vậy được ..”.
Hạ Thược sắc mặt biến đổi, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua sư phụ nói ra chân tướng mọi chuyện. Thì ra, thầy bị người ta hãm hại? Mà ông không muốn gặp sư huynh, cũng không muốn nói tỉ mỉ với cô, mục đích lại chính là vì bảo vệ cho bọn họ?
“Sư phụ”. Hạ Thược đứng dậy, đi đến bên người ông, vẻ mặt nghiêm túc, “Con và sư huynh cũng không còn là trẻ con nữa, chúng con đương nhiên là muốn thay sư phụ báo thù, nhưng chúng con sẽ không lỗ mãng. Sư phụ cũng thường nói, thiên đạo hữu thường, nhân sinh vô thường. Vì sao chúng ta không quý trọng những thứ ở hiện tại? Mấy năm nay sư huynh tìm kiếm sư phụ khắp nơi, không biết thầy có còn trên nhân thế hay không, huynh ấy phải chịu biết bao giày vò? Mà thầy thì có thể gặp mà lại không gặp, lại luôn hoài niệm trong lòng, đây không phải là hai thầy trò cùng đau khổ sao? Người nọ có chịu một chút khổ sở nào hay không? Sư phụ đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”.
“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?” Đường Tôn Bá quay đầu, dường như vô cùng chấn động bởi lời này, sau một lúc lâu thở dài, “Có lẽ, nha đầu con nói đúng”.
Hạ Thược nghe xong, ánh mắt sáng ngời, “Vậy thầy gặp sư huynh đi!” Sau đó, cô có thể biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cô thực muốn biết, là ai đã hại sư phụ thành như vậy!
“Ừ?” Đường Tôn Bá thấy Hạ Thược hai mắt tỏa sáng, liền tức giận liếc nhìn cô một cái, “Nha đầu nhà con, không phải là đã thay sư phụ đồng ý cái gì đấy chứ?”
Hạ Thược cười, “Con nào dám chứ, con đương nhiên là muốn hỏi ý kiến của sư phụ đã. Con đã hẹn sư huynh sáng mai gặp ở quá trà, nếu như thầy không muốn gặp huynh ấy, con đành phải cho sư huynh leo cây, cũng sẽ không đến”.
Cô ngồi xuống, nâng má, thở dài, “Ai! Dù sao con, hồi 1: gặp sư huynh, gây khó dễ cho huynh ấy, hồi 2: đánh một trận với huynh ấy, hồi 3: có cho huynh ấy leo cây cũng không có gì. Chung quy so với việc không biết nói thế nào với huynh ấy cũng tốt hơn”.
Giọng nói Hạ Thược nhàn nhã, dứt lời liền giương mắt, cười tủm tỉm nhìn ông, nhìn mãi cho tới khi sắc mặt ông đỏ bừng, thổi râu trừng mắt, “Được rồi! Đúng là nha đầu nhà con, suốt ngày chỉ biết tính kế sư phụ!”
Đường Tôn Bá chuyển xe lăn đi vào trong phòng, giọng nói xuyên qua bóng lưng truyền tới,”Để thằng nhóc kia đến gặp ta đi, ba thầy trò chúng ta, cũng nên đoàn tụ”.
~ Hết chương 53 ~