Huyền Môn đến nay vẫn còn truyền thừa bối phận quy củ từ thế hệ trước, tuy rằng đệ tử trong môn phái còn ít, nhưng rất coi trọng về bối phận. Mặc dù biết Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận đã gặp nhau, nhưng Đường Tôn Bá vẫn bắt Hạ Thược phải kính trà cho hắn, chính thức ra mắt.
Hạ Thược lại không chịu, lý do là ở trong quán trà đã kính rồi.
“Cái đó thì tính cái gì?” Đường Tôn Bá nói, “Như vậy không tính gì hết, ở trước mặt sư phụ mới được gọi là chính thức”.
Hạ Thược đương nhiên là không ngại kính trà, chỉ là ban đầu Từ Thiên Dận để lại ấn tượng sâu sắc trong cô, nay biết hắn chính là sư huynh của mình, liền sinh ra vài phần thân thiết cùng tò mò. Thấy tính tình hắn cô lãnh, nhịn không được mà trêu chọc hắn một chút mà thôi.
Vừa rồi bước vào phòng thấy trên mặt hắn còn mang theo nụ cười yếu ớt, mặc dù chỉ là lướt qua rất nhanh, nhưng thật sự là khiến cho người ta kinh diễm. Cô nhịn không được mà muốn trêu hắn một chút, xem có thể chọc cho hắn nở nụ cười hay không. Cho dù không chọc cười được, chọc cho tức giận cũng được, tóm lại cô rất thích thú khi thấy trên mặt hắn có những biểu cảm khác nhau.
Hạ Thược chớp chớp mắt mấy cái, cười nói: “Sư phụ không tin hỏi sư huynh mà xem, sáng nay con kính trà huynh ấy, huynh ấy có tiếp không? Uống hay không? Con tuy là sư muội, nhưng tốt xấu cũng phải có chút phân lượng. Trà trên tay đã đưa ra ngoài, uống vào trong bụng, sẽ có nghĩa”.
“Vậy vi sư uống trà của con nhiều lần như vậy, về sau con sẽ không kính nữa hả?” Đường Tôn Bá thổi râu trừng mắt, tươi cười cũng là bất đắc dĩ, giả bộ khiển trách, “Nha đầu nhà con, bình thường tính kế sư phụ còn chưa tính, bây giờ lại còn bắt nạt sư huynh con!”
“Nào có? Sư phụ cũng đừng xử oan con, sao thầy không hỏi sư huynh xem con có bắt nạt huynh ấy hay không?” Hạ Thược nhíu mày, nhìn về phía Từ Thiên Dận.
Cô gái mười lăm mười sáu tuổi, váy trắng tinh, chắp tay sau lưng, hơi hơi nghiêng người về phía trước, khi cười lên hai má lộ phấn hồng, giống như ánh nắng chiều rạng rỡ trước khi bóng đêm phủ xuống khiến người ta lưu luyến, giọng nói ngọt ngào mà không chán ghét, lịch sự tao nhã nhẹ nhàng hỏi, “Sư huynh, em bắt nạt anh hay sao?”
Từ Thiên Dận nhìn chiếc miệng đang cười gần ngay trước mặt kia, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, ánh mắt hắn như ngưng lại, hơi hơi thất thần.
Lần đầu tiên gặp cô, ở trong ngõ nhỏ, cô để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt tao nhã, thậm chí hắn còn không thấy rõ mặt của cô, cũng không để ý tới.
Lần thứ hai gặp cô, là ở sàn nhảy, trông cô có vẻ như muốn gây phiền toái cho hắn, nhưng vẫn có chừng có mực, bởi vậy mà hắn lại nhìn cô kỹ hơn một chút.
Lần thứ ba gặp cô, lúc ấy trong lòng hắn tràn ngập chuyện tìm kiếm sư phụ, mãi cho tới sáng nay. Cô đi vào chỗ ngồi, nghiêng người kính trà, một tiếng “Sư huynh” kia, giải tỏa nỗi giày vò thiêu đốt lòng hắn suốt bảy năm nay.
Cho đến tận giờ phút này, tảng đá đè nặng trong lòng hắn mới được hạ xuống, chợt thấy nụ cười của cô, một chút yên bình kia, cứ như vậy xông vào đáy lòng hắn.
Hạ Thược vốn chỉ muốn đùa một chút, đối mặt Từ Thiên Dận, cô phát hiện mình hiếm khi lại nổi lên tính đùa dai, không ngờ lại như vậy, khiến lòng cô có chút xấu hổ. Cuối cùng, đương nhiên cô vẫn quy củ kính trà.
Đường Tôn Bá ngồi bên cạnh, thu hết vẻ mặt của Từ Thiên Dận vào trong mắt, không khỏi vuốt râu, nhíu nhíu mày.
Đứa nhỏ Thiên Dận này mệnh cách cô kỳ, trong cuộc đời của nó có một lần vướng phải tình kiếp cực kỳ nguy hiểm tính mạng, chẳng lẽ, sẽ ứng ở trên người tiểu Thược tử sao?
…
Kính trà xong, thầy trò ba người liền ra khỏi thư phòng, Tần Hạn Lâm đi tới hành lễ với Đường Tôn Bá. Hóa ra, khi còn bé anh ta cũng đã từ gặp Đường Tôn Bá, nhiều năm không gặp, cậu thiếu niên ngày trước nay đã trưởng thành là một thiếu gia anh tuấn phong lưu, Đường Tôn Bá cảm khái rất nhiều, cũng rất là vui mừng.
Lâu lắm rồi căn nhà không được náo nhiệt như vậy, giữa trưa Hạ Thược tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn hấp dẫn, bốn người liền ngồi ngay tại chiếc bàn dưới tàng cây lựu dùng bữa.
Trong bữa cơm nói chuyện phiếm, Hạ Thược mới biết được, gia thế của Tần Hạn Lâm thật sự rất cao, ông nội anh ta chính là phó bí thư kỷ ủy trung ương, là gia đình giàu sang quyền thế! Anh ta từ nhỏ đã chính là con ông cháu cha gốc rễ Hoàng Thành.
Mà bối cảnh về gia đình Từ Thiên Dận, Đường Tôn Bá lại không hề đề cập tới, nhưng hắn cùng Tần Hạn Lâm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chắc hẳn gia thế cũng rất cao.
Điểm ấy Hạ Thược cũng không chú ý nhiều, cô để ý đến một việc khác, “Sư huynh đi tìm sư phụ như thế nào? Căn nhà này, sư phụ đã bày ra phong thủy trận. Lẽ ra, muốn suy diễn ra chỗ của thầy, không dễ dàng như vậy”.
Trong nhất mạch phong thủy cũng tồn tại cách tìm người, chỉ cần mượn dùng trận pháp, dùng ngày sinh tháng đẻ của người cần tìm, thông thường còn dùng thêm vật để làm dẫn, mặc dù như thế, nhưng người suy diễn cực kỳ tiêu hao nguyên khí, đối với bản thân mỗi phong thủy sư là khảo nghiệm rất lớn. Mà thời gian mất tích càng dài, suy diễn lại càng thêm khó khăn.
Trong thời đại này, một người mất tích đến bảy tám năm, còn có thể suy diễn ra chỗ ở của người này, trừ bỏ Đường Tôn Bá ra thì cũng chỉ còn sư đệ của ông. Mà lúc trước Đường Tôn Bá vì phòng ngừa bị hắn tìm được, đã cố ý bày ra kỳ môn trận pháp trong trạch viện, cắt đứt sinh khí của mình, thế nên mới bình yên vô sự sống ở đây nhiều năm như thế.
Theo lý thuyết, Từ Thiên Dận không thể tìm ra được mới đúng.
Từ Thiên Dận không có trả lời, chỉ đưa tay lấy thứ gì đó từ trong ngực ra, đặt trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Hạ Thược.
Hạ Thược vừa thấy liền “A” một tiếng, trong lòng bàn tay hắn là một chiếc hồ lô nhỏ bằng ngọc, bốn phía được bao bọc bởi kim cát khí, đúng là một kiện pháp khí! Hơn nữa, nó giống như đúc chiếc mà cô đeo trên người mấy năm nay!
Ánh mắt cô sáng ngời, lấy chiếc hồ lô ngọc trên cổ mình xuống, quơ quơ trước mắt Từ Thiên Dận, trong lòng cũng đã suy ra được liên hệ trong đó.
Thì ra, Đường Tôn Bá lúc trước có được mảnh dương chi bạch ngọc tốt nhất này, vừa vặn làm được một đôi ngọc hồ lô, sau đó dưỡng nó ở trong cùng một huyệt có phong thủy vô cùng tốt, rồi lại tự mình khai quang cho một đôi pháp khí này. Sau lại, lần lượt thu Từ Thiên Dận cùng Hạ Thược làm đồ đệ, liền đem một đôi ngọc hồ lô này làm lễ gặp mặt cho hai đệ tử của mình. Đôi ngọc hồ lô này đều từ cùng một nơi có kim cát khí đi ra, mà lại đều có nguyên khí của Đường Tôn Bá, có vật này dẫn, cho nên hắn mới tìm được.
Từ Thiên Dận thấy một chiếc ngọc hồ lô khác ở trên người Hạ Thược, ánh mắt lóe lên.
Hạ Thược cũng nở nụ cười, “Thì ra là thế, mấy năm nay, sư huynh tìm không phải là sư phụ, là em nha!”
Nói thì nói như vậy, chẳng qua, cô ở cùng một chỗ với Đường Tôn Bá, tìm cô, chẳng khác nào tìm sư phụ, kỳ thật là giống nhau. Chẳng qua, cô chỉ muốn trêu ghẹo Từ Thiên Dận một chút.
Tần Hạn Lâm cũng ung dung nhìn về phía bạn tốt, trêu chọc nói: “Tớ đã bảo sao tiểu tử nhà cậu mấy năm nay liều mạng tìm như vậy, suy diễn pháp trận giống như không muốn sống, vài lần nôn ra cả máu. Hôm nay vừa thấy, tớ xem như là đã hiểu rồi! Hóa ra là vì tìm vợ nha, tìm suốt bảy năm, cậu đúng là đủ nghị lực!”
Ánh mắt Từ Thiên Dận bình tĩnh, bảy năm, người mà hắn vẫn luôn luôn tìm, là cô?
Hạ Thược căn bản không để ý tới lời nói của Tần Hạn Lâm, cô bị ánh mắt Từ Thiên Dận nhìn chăm chú không hiểu sao trong lòng có chút chua xót, giờ phút này ngoại trừ chính bản thân hắn, chỉ sợ ai cũng khó mà lý giải được loại tâm tình này. Vốn định an ủi vài câu, nhưng nói đến bên miệng lại cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng khó mà đền bù được suốt mấy năm tìm kiếm này, cho nên cô mỉm cười, nâng tay vỗ vỗ vào bàn tay đang mở ra của Từ Thiên Dận, nâng mắt nhìn hắn mỉm cười.
Cô ngồi ở bên cạnh hắn, trên đầu cô có một quả lựu đỏ tươi rủ xuống, nụ cười điềm tĩnh thanh nhã, còn tươi đẹp hơn cả màu đỏ kia.
Cánh tay Từ Thiên Dận hơi cứng lại, từ trước đên nay hắn không thích người khác chạm vào mình, nhưng giờ phút này không hề có cảm giác chán ghét. Hắn cụp mắt xuống, hàng lông mi đen đậm rủ xuống, tạo ra một cái bóng trên khuôn mặt, trên khuôn mặt cô lãnh kia như ẩn chứa ánh sáng khiến người ta nín thở.
Hắn nín thở, ánh mắt rơi xuống lòng bàn tay, bàn tay cô gái tinh tế mềm mại, ấm áp, đặt trong tay hắn, nhẹ đến mức khó tin.
Tần Hạn Lâm nhìn một màn này, ánh mắt sáng ngời. Đường Tôn Bá vẻ mặt cũng trở nên thâm trầm, như có chút suy nghĩ.
Lúc này, Hạ Thược đã quay người lại, hỏi: “Chân của sư phụ, rốt cuộc là bị thương thế nào vậy, hiện tại có thể nói cho chúng con biết rồi chứ ạ?”
Từ Thiên Dận nghe vậy, cũng ngẩng đầu lên nhìn qua.
Đường Tôn Bá thở dài, “Ai! Vốn dĩ muốn gạt hai con, nếu là thiên ý, vậy thì đành nói cho các con vậy”.
Ông buông bát đũa, như là đang hồi tưởng lại quá khứ, một lát sau, mới thở dài nói: “Chân này của thầy, là do sư đệ của ta, cũng là sư thúc của các con – Dư Cửu Chí gây thương tích khi đấu pháp”.
“Huyền Môn tuy ít đệ tử, nhưng danh hào cũng vô cùng nổi tiếng, chính khách tập đoàn tài chính các quốc gia trên thế giới, đều vinh dự khi mời được phong thủy sư của Huyền Môn. Cho nên vấn đề tranh chấp cố chủ, giữa các đệ tử đồng môn cũng khó tránh khỏi xảy ra chuyện đấu pháp. Cũng may Huyền Môn có quy củ, đấu pháp giữa đồng môn, không được hạ tử cục. Bởi vậy, cơ bản việc tranh chấp, phần lớn mọi người sẽ không thương hại đến tánh mạng của đồng môn”.
“Vậy vì sao sư phụ cùng Dư Cửu Chí lại đấu pháp?” Hạ Thược ngồi bên cạnh hỏi. Nếu cô đã biết người này chính là thủ phạm đả thương sư phụ, đương nhiên sẽ không gọi hắn một tiếng sư thúc.
“Chuyện này nói ra cũng dài”. Đường Tôn Bá thở dài, “Tiểu Thược tử biết quá ít chuyện của môn phái, ta cũng không ngại nói từ đầu cho con nghe. Nếu nói từ đầu, phải bắt đầu từ hai long đầu giới hắc đạo trong nước hiện nay, bắt đầu từ An Thân hội cùng Tam Hợp hội”.
“An Thân hội?” Hạ Thược nhíu mày, An Thân hội có quan hệ sâu xa với Huyền Môn?
“Đúng”. Đường Tôn Bá gật đầu nói, “Lúc trước, sư phụ còn chưa nói cho con. Nếu như nói trước với con, thì mấy ngày trước con cũng đâu cần phải đánh đấm một hồi, chỉ cần vào cửa báo danh tính, đám thằng nhóc kia sẽ phải quy củ mà mời con lên”.
“Hai đại bang hội này tiền thân chính là Thanh bang cùng Hồng môn dựng lên từ thời nhà Thanh. Lúc ấy, Thanh bang lấy việc vận chuyển đường thủy làm nghề chính, trải rộng khắp đại giang nam bắc, tục xưng Lương đội thuyền, mà còn là một trong những tổ chức bí mật trong dân gian. Mà Hồng môn lại lấy phản Thanh làm việc chính, phát triển lớn mạnh. Đến thời kỳ dân quốc, hai đại bang hội lại trở thành long đầu trong nước. Lúc ấy, tổ sư Huyền Môn chúng ta ngẫu nhiên gặp lão đại của hai đại bang hội, có duyên cứu giúp hai người bọn họ hóa giải kiếp nạn thời loạn, cũng chỉ điểm cho bọn họ việc phát triển làm ăn, bởi vậy mà ba người liền đốt giấy vàng kết bái huynh đệ”.
“Quả nhiên, sau này xây dựng đất nước, không cho phép hắc đạo tồn tại ngoài ánh sáng. May mắn hai đại bang hội cũng đã sớm nghe khuyên bảo, đều tự thiết lập đường khẩu ở nước ngoài, cũng đem thế lực rửa tiền đưa ra bên ngoài, thế mới có thể đảm bảo vận mệnh không bị đánh tan. Từ đó về sau, Huyền Môn chúng ta cùng với An Thân hội và Tam Hợp hội, giao tình càng thêm sâu”.
“Cũng trong thời kỳ xây dựng đất nước, nhất mạch Huyền Học bị coi là phong kiến mê tín, từ từ bị suy thoái. Ngược lại là Hong Kong cùng vùng đất Đông Nam Á, bảo lưu được truyền thống. Rất nhiều phong thuỷ sư đều chuyển hướng phát triển đến những nơi này, có người di dân đi nước Mỹ cùng Singapore, dần dần cũng phát triển”.
“An Thân ở phía bắc, Tam Hợp ở phía nam, mà tổng bộ ngay tại Hong Kong, bởi vậy Huyền Môn chúng ta bình thường tiếp xúc với Tam Hợp hội có vẻ nhiều, quan hệ cũng trở nên gần gũi hơn. Nhưng lão gia tử An Thân hội thế hệ này cũng là một người trọng nghĩa khí, ta cùng ông ấy cũng coi như từng có sinh mệnh giao tình, rất là thâm hậu. Nhưng mấy năm nay, An Thân hội cùng Tam Hợp có một chút xung đột về địa bàn ở hải ngoại cùng trong nước, bên trong Huyền Môn cũng chia thành hai phái. Ta thân là chưởng môn không tiện hỗ trợ bên nào, nhưng sư thúc của các con lại thuộc phái Tam Hợp hội”.
“Bảy năm trước, ta được lão gia tử An Thân hội mời, đến tân đường được khai trương ở thành phố khác đọc diễn văn, thuận đường chỉ điểm cho bọn họ vài chỗ có phong thủy đẹp để sau này dùng. Mà nơi đó lại vừa vặn chính là địa bàn hai bang hội đang tranh đoạt, sư thúc các con liền đưa ra đề nghị đấu pháp. Ai thắng, địa bàn đó liền thuộc về người thắng, thứ nhất Huyền Môn đã có môn quy, không được hạ tử cục đối với đồng môn, thứ hai là tu vi của ta ở trên hắn, vì thế liền đồng ý”.
Đường Tôn Bá nói đến chỗ này, hít sâu một hơi, “Lúc trước, ta cũng đã tính ra đấu pháp lần này có nguy hiểm, cũng đã chuẩn bị vô cùng chu đáo. Nhưng quẻ không tính chính mình, đối với cát hung của bản thân ta cũng chỉ có thể biết được đại khái. Không ngờ rằng, sư thúc các con không phải muốn đấu pháp, hắn căn bản chính là muốn dồn ta vào chỗ chết!”
“Không phải sư phụ nói, Dư Cửu Chí tu vi không cao bằng sư phụ sao?” Hạ Thược nhíu mày hỏi, ánh mắt lạnh lẽo như nước.
Từ Thiên Dận cụp mắt xuống, chỉ có thể thấy đôi mắt đen nhánh thâm trầm tối tăm kia, đôi môi mỏng mím lại như lưỡi dao khiến vô số phụ nữ mơ màng.
Ngay cả Tần Hạn Lâm cũng đã thu lại vẻ mặt bất cần đời thường ngày, nhíu mày.
Đường Tôn Bá khẽ hừ, “Chỉ bằng hắn đương nhiên là không thể! Hắn vi phạm quy củ của sư môn, tự tiện mời hàng đầu sư Thái Lan – Thongmitr, cùng với pháp sư hắc ám Aubike Reese – thành viên của gia tộc Chris ở Châu Âu. Ta lấy một địch ba, tuy rằng bảo vệ được tánh mạng, nhưng chân cũng đã bị phế. Rất nhiều người cho rằng ta đã chết trong trận đấu pháp đó, không ai biết, ta thông qua nhân mạch đã tích lũy được những năm trước đây cùng với một phần nhỏ Huyền Môn tin tưởng được, qua nhiều người gián tiếp, đến nơi này tĩnh dưỡng. Chỉ là không nghĩ tới, vừa ở đã được bảy năm, còn thu Tiểu Thược tử làm đồ đệ. Có tiểu nha đầu con ở trên núi cùng ta, ông già như ta cũng đã được hưởng thụ nhiều năm thiên luân chi nhạc”.
“Sư phụ thiên luân chi nhạc còn dài, con với sư huynh đều là đồ nhi hiếu thuận ở bên cạnh thầy như vậy, thầy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi”. Hạ Thược cười đứng dậy đi đến bên người ông, ngồi xổm người xuống, đấm bóp hai đầu gối đã tê liệt nhiều năm của ông, ánh mắt cụp xuống cũng tràn ngập lạnh lùng.
Hong Kong – Dư Cửu Chí, Thái Lan – Thongmitr, Châu Âu – Aubike Reese gia tộc Chris!
Món nợ này, cô nhớ kỹ!
Chờ, sẽ có một ngày cô thanh toán hết với bọn họ!
~ Hết chương 55 ~