Thân phận của Cung Mộc Vân ở Đông thị không phải là ai cũng biết tới, nhưng Từ Chí Hải cũng nhận ra anh ta!
An Thân hội tuy là mọi người đều biết nó là hắc đạo, nhưng bề ngoài An Thân hội cũng là một tập đoàn tài chính quốc tế đứng đắn, vậy thì đương gia của tập đoàn tài chính, bất kể là đến thành phố nào đều được chính phủ lôi kéo quan hệ, càng đừng nói là một thành phố nhỏ vừa mới phát triển như Đông thị.
Ba ngày trước, phó thị trưởng Lưu Cảnh Tuyền còn lấy danh nghĩa chính quyền thành phố mở tiệc chiêu đãi Cung Mộc Vân, Từ Chí Hải chẳng qua chỉ là một trưởng phòng ban thư ký, cũng không được ngồi ăn, cũng chỉ là thoáng liếc qua Cung Mộc Vân một cái, liền nhớ kỹ diện mạo của anh ta.
Nay, lại gặp Cung Mộc Vân đi tới Phúc Thụy Tường, Từ Chí Hải vô cùng kinh ngạc. Lăn lộn trên quan trường đã lâu, hắn đương nhiên hiểu thế nào là sát ngôn quan sắc, giờ phút này, Cung Mộc Vân đi tới, nhìn Hạ Thược, ngữ khí là chế nhạo, thái độ lại rất quen thuộc.
“Thật náo nhiệt”. Cung Mộc Vân cười nhàn nhạt, không thèm liếc nhìn bà Ngô bị kéo sang một bên kia, chỉ thản nhiên liếc nhìn đám người xung quanh
“Tôi nghĩ với tính tình như ngài, hẳn là không thích náo nhiệt mới phải”. Hạ Thược vẻ mặt cũng lạnh nhạt nói.
“Vậy còn phải xem là náo nhiệt của ai”. Cung Mộc Vân lại cười nói.
Hai người đứng ngoài cửa Phúc Thụy Tường mỗi người một câu, người có ánh mắt không tốt cũng nhận ra là hai người có quen biết .
Lúc này, bà Ngô kia bị kéo sang bên cạnh, đã dần dần thở gấp lấy hơi. Một nửa khuôn mặt bà ta đã không còn thành hình, thân thể run run, không biết là do tức giận hay là do sợ hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Từ Thiên Dận. Người đàn ông này có vẻ mặt giống như Diêm Vương vậy, anh ta, anh ta dám đánh mình?
Còn giữa ban ngày rõ ràng thế này!
Trưởng phòng Từ còn đứng bên cạnh nữa!
Lúc này, trưởng phòng Từ cũng không hề còn tâm trạng mà quan tâm đến bà ta, hắn ta lẳng lặng nhìn Hạ Thược.
Sao cô có thể quen biết với chủ tịch tập đoàn An Thân hội được? Với gia thế bối cảnh nhà cô, sao có thể quen biết với người có thân phận như vậy được! Hơn nữa, nhìn khí độ cùng thần thái khi nói chuyện của cô, tuyệt không hề giống với những cô gái mới mười lăm mười sáu tuổi, cho dù là người trưởng thành, khi đối mặt với người có thân phận như Cung Mộc Vân, đều khó tránh khỏi mất tự nhiên, tựa như chính hắn giờ phút này, hoàn toàn không biết có nên tiến lên chào hỏi hay không. Mà Hạ Thược lại là vẻ bình thản, giống như người trước mắt chỉ là một người bình thường.
Điều này làm cho Từ Chí Hải không dám tùy ý nói chuyện, hắn cũng chưa hiểu mối quan hệ giữa Hạ Thược cùng Cung Mộc Vân là như thế nào. Khác không nói, hắn chính là dựa vào kinh nghiệm sát ngôn quan sắc cùng với tính cẩn thận mới ngồi lên được vị trí ngày hôm nay.
Hạ Thược thản nhiên nhíu mày, “Một khi đã như vậy, vậy mời ngài tiếp tục xem. Có điều, đừng nhìn lâu quá, nhiều người vây quanh như thế, sẽ cản trở viện buôn bán của cửa hàng. Một lát thì được, nếu lâu hơn ngài sẽ gặp phải rủi ro”.
Cung Mộc Vân nghe thế nhẹ cười thành tiếng, Hạ Thược cũng quay đầu lại nhìn Từ Thiên Dận, lúc này, ngoan lệ trong đôi mắt anh đã biến mất, nhưng môi vẫn mím chặt lại, trên người tràn ngập hơi thở nguy hiểm che nửa người phía trước cô.
“Sư huynh, chúng ta đi vào uống trà. Là trà thượng hạng, để nguội thì thật đáng tiếc”. Hạ Thược cười dịu dàng, tay nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đang nắm chặt của chàng trai, trấn an, “Anh nói xem, lát nữa có nên rắc chút muối trong cửa hàng không? Đuổi xui”.
Cảm nhận được cô đang trấn an, thân thể chàng trai hơi chấn động, cụp mắt. Liền thấy ánh mắt nhu hòa của cô gái, tươi cười bình tĩnh thanh nhã, giống như dưới cái nóng mùa hè một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, gió lướt qua, nhẹ nhàng vuốt ve.
Từ Thiên Dận rõ ràng nơi lỏng lại, chỉ cảm thấy nụ cười ấm áp của cô gái như bao quanh mình, cô đi vào trong cửa hàng, anh cũng liền đi theo. Chỉ là mày kiếm hơi nhíu lại, giọng nói không được tốt lắm, “Rắc muối cái gì chứ! Người mang xui tới ngay ngoài cửa, ném ra không phải xong rồi sao!”
“Ai, Vậy sao được chứ? Anh không thấy ngoài kia có vị quan gia sao? Rõ như ban ngày hành hung, tính chất càng thêm nghiêm trọng nha!”
“Trưởng phòng thì là cái quan gì chứ!”
“Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng cũng đều đủ cả. Trong mắt công dân nhỏ bé như chúng ta, không phải trường phòng cũng là quan lớn sao?”
“Hừ!”
“Ai! Địa phương nhỏ, mong ngài tha thứ”.
Hai người vừa đi vào bên trong, tiếng nói chuyện vang ra ngoài cửa. Chỉ thấy cô gái bước đi nhàn nhã, nói chuyện chậm rì rì, tiếng nói hòa lẫn với tiếng cười. Bóng lưng chàng trai cô lãnh, giọng nói lạnh lùng. Hai người mỗi người một câu, tựa như kẻ xướng người họa.
Ngoài cửa, Trần Mãn Quán một đầu toàn là mồ hôi, ông nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Thược biến mất sau tấm bình phong, lại nhìn nhìn Cung Mộc Vân đứng ở cửa, vẻ mặt tựa như sắp khóc đến nơi.
Hạ tiểu thư cứ như vậy vào cửa hàng ? Nhưng, nhưng … đương gia An Thân hội vẫn còn đứng ở cửa đây! Cô thật sự là bỏ qua người ta mặc kệ như thế?
Trần Mãn Quán cố nặn ra một nụ cười không được tự nhiên, liền vội bước lên phía trước tiếp đón, “Cung tiên sinh, thật là ngại quá, Hạ tiểu thư đùa với ngài mà thôi! Ngài, xin mời ngài vào trong!”
Một lời mời này của ông, hiển nhiên là đã hóa giải xấu hổ của Cung Mộc Vân.
Chỉ là, Cung Mộc Vân lắc đầu khẽ cười một tiếng, không hề tức giận, cũng không hề thấy xấu hổ, ý cười ôn hòa nơi đáy mắt tựa như ánh sáng, tư thái thản nhiên. Nhìn vậy lại có ba phần giống với tính tình nhàn nhã bình tĩnh của Hạ Thược.
“Không có việc gì, tôi chỉ là muốn tham khảo Hạ tiểu thư một số vấn đề về Huyền Học dịch lý, người yêu thích nghiên cứu Dịch Kinh, hiếm khi gặp được người có thực học, không thỉnh giáo một chút, thật sự là lãng phí phần duyên phận này”. Anh ta gật đầu cười khẽ, lời này nghe qua như là đang nói với Trần Mãn Quán, nhưng Từ Chí Hải nghe vậy cũng biến sắc!
Hắn dù sao cũng coi như là người có chút học vấn, đương nhiên biết địa vị của “Chu Dịch” trong văn hóa Trung Quốc. Quốc gia mặc dù đả kích phong kiến mê tín, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai dám đứng ra nói “Chu Dịch” là phong kiến mê tín, cái gọi là phong kiến mê tín, dùng để chỉ những kẻ lợi dụng quỷ thần mà lừa tiền tài người khác . Mà “Chu Dịch” giữ một địa vị quan trọng trong nền học vấn quốc gia.
Người ta đây là rõ ràng nói cho hắn, Hạ Thược là đại sư trên phương diện Huyền Học, không phải là một hạng người với những kẻ thần côn dùng thủ đoạn mê tín lừa người kia!
Từ Chí Hải sắc mặt trở nên đỏ rồi lại trắng.
Cung Mộc Vân đi vào trong cửa hàng, nhìn thoáng qua Từ Chí Hải, đương nhiên anh cũng không chào hỏi gì. Từ Chí Hải giờ phút này đứng ở cửa, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, hắn mới chính là người xấu hổ nhất!
Nhân vật chính đều đã vào cửa hàng, chỉ còn lại Từ Chí Hải cùng bà Ngô kia ở ngoài cửa, đám người vây xem cũng chưa chịu tan, thấy vậy nhân viên An Thân hội mới tiến lên, đuổi đám người đó đi, sau đó liền một trái một phải đứng ở cửa Phúc Thụy Tường như là thần giữ cửa.
Bà Ngô bị ném sang bên cạnh, không ai để ý đến bà ta, ba ta vội vàng cách xa đám hung thần ác sát kia một chút, liếc mắt nhìn Từ Chí Hải đứng ở kia, khập khiễng đi tới, ôm lấy hai má bị đánh sưng vù, “Trưởng phòng Từ, anh, anh phải giải quyết chuyện này cho tôi! Tôi bị người ta đánh giữa ban ngày ban mặt, nhân viên chính quyền thành phố như các anh có thể làm như không thấy sao?”
Giọng điệu bà Ngô kia không hề tốt, nhưng cũng không lớn lắm, thứ nhất là bà ta không dám lớn tiếng, thứ hai là giờ phút này ngực bà ta vẫn còn đau nhức, thở còn thấy đau, muốn nổi đóa cũng không được.
Từ Chí Hải chỉ cảm thấy hôm nay đúng là mình gặp xui, đều là lỗi của người phụ nữ không việc gì lại khóc lóc om sòm này. Nhưng hắn lại không thể không nể mặt người ta, chỉ đành phải giở giọng quan ra, “Bà Ngô, chuyện này của bà thuộc phạm vi quản lý của công an. Tôi không phải là người trong ngành, cũng không thể giúp gì hơn được. Bà là đương sự, bà có thể lựa chọn báo cảnh sát, xin xem xét về mức độ thương tổn”.
Báo cảnh sát? Báo cảnh sát thì có ích sao! Chồng bà vừa mới bị cảnh sát bắt đi, bà lại dính vào quan tòa, ai sẽ đi vận động quan hệ cho họ đây?
Đều do trưởng phòng Từ này! Không có việc gì lại giở giọng quan ra! Nếu không, nếu không bà cũng đâu có hiểu lầm cô gái họ Hạ kia chứ?
Hai người thầm oán nhau trong nội tâm, Hạ Thược, Từ Thiên Dận cùng Cung Mộc Vân ba người một lát sau liền đi ra ngoài.
Bà Ngô vừa nhìn thấy Từ Thiên Dận, tựa như con thỏ nhỏ bị thương kinh hoảng, trốn đi thật xa. Người An Thân hội lái chiếc xe Lincoln màu đen tới, Cung Mộc Vân lên xe. Mà Từ Thiên Dận cũng đi đánh xe của mình tới, xuống xe mở cửa, ý bảo Hạ Thược lên xe.
Thẳng đến lúc này, Từ Chí Hải mới bỗng nhiên nhận ra, Từ Thiên Dận lái một chiếc xe có cờ đỏ vô cùng đặc biệt! Nhân viên làm việc trong nhà nước, đương nhiên biết ý nghĩa của xe có cắm cờ đỏ là gì, hắn không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Từ Thiên Dận, nhớ tới câu nói của anh “Trưởng phòng thì là quan gì chứ”, trong lòng không khỏi nhảy loạn.
Vị này, chẳng lẽ… Có lai lịch gì đó?
Trong lúc còn đang kinh ngạc, Hạ Thược đã đi đến bên cạnh hắn.
“Trưởng phòng Từ”. Phong thái của cô nhàn nhã, tuy bên môi mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lùng. Cô còn nhớ ngày trước mỗi khi qua lễ mừng năm mới, khi hai nhà còn đi lại, cô còn gọi Từ Chí Hải là chú Từ, từ lúc hai nhà không còn thường xuyên đi lại, tiếng ‘chú’ này cô cũng đã không còn gọi nữa.
Từ Chí Hải đương nhiên nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của cô, cảm thấy hơi lạnh, nhưng thấy phân khí độ của cô gái này, không khỏi mở miệng, “Hạ tiểu thư..”.
Cách xưng hô này vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Từ Chí Hải cũng sửng sốt. Cô gái này cũng chỉ lớn bằng con gái mình, không nói nhìn cô lớn lên từ nhỏ, nhưng ít ra trước kia khi qua năm mới hai nhà vẫn qua lại. Nếu nói tiếp, Hạ Thược ở trước mặt hắn, còn là tiểu bối. Hiện tại hắn lại không tự giác xưng hô như vậy “Hạ tiểu thư” ?
Cô còn nhỏ tuổi, làm sao có được khí độ như vậy? Từ khi hai nhà không còn qua lại với nhau, nhà lão Hạ đã xảy ra chuyện gì? Một gia đình dân chúng bình thường, sao lại có thể xuất hiện một vị đại sư huyền học? Trong chuyện này rốt cuộc có thể tin được mấy phần?
“Trưởng phòng Từ vừa rồi nói được một câu rất đúng”. Hạ Thược tươi cười lạnh nhạt, ý tứ hàm súc mà sâu xa, “Cha mẹ vất vả nuôi con khôn lớn như vậy, có một số việc, người làm con không nên làm. Nếu không, sẽ liên lụy đến cả cha mẹ, lại càng khiến cha mẹ không còn mặt mũi nào. Lời này chú nói với tôi, tôi cũng liền trả lại cho chú. Hy vọng sau khi chú quay về hãy đem đạo lý này dạy cho con gái mình mới đúng”.
Từ Chí Hải sửng sốt, còn không kịp hỏi là có chuyện gì xảy ra, Hạ Thược lại lười giải thích, cô ngồi vào xe Từ Thiên Dận, hai chiếc xe hơi nhanh chóng rời khỏi cửa Phúc Thụy Tường.
Hai chiếc xe cũng không có đi về hướng Thập Lý thôn, mà đi đến trước câu lạc bộ Triệu Thiên. Xem bề ngoài, giống như Cung Mộc Vân mời Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận vào câu lạc bộ, trên thực tế, ba người từ một gara bí ẩn ở phía sau câu lạc bộ đi ra, ngồi trên một chiếc ô tô Santana, lúc này mới hướng về phía Thập Lý thôn.
Cùng nhau đi theo đi còn có Tề lão cùng tả hữu hộ pháp An Thân hội, Hách Chiến cùng Hoa Thịnh.
Đến phía trước căn nhà trên sườn núi trong Thập Lý thôn, hai chiếc xe tử dừng lại, Tề lão bước từ trên xe xuống, thấy Hạ Thược liền cười nói: “Hạ tiểu thư, cô giấu diếm quá sâu a! Đường đường là đệ tử đích truyền của đương gia Huyền Môn, lại tự mình đánh vào An Thân hội để đòi công đạo, cô thật sự là, thật sự là… Cô nếu sớm nói một câu, chúng ta cũng không cần phải đánh như vậy? Cái này đúng là nước sông trôi miếu Long Vương, người một nhà không biết người một nhà!”
Hạ Thược cười, “Tề lão cứ gọi tôi là nha đầu đi, tiếng Hạ tiểu thư này tôi thực là không dám nhận”.
“Cái này thì có cái gì mà không dám đảm đương không dám nhận , trên giang hồ không bàn đến tuổi chỉ luận bối phận, bối phận của cô là quá đủ cao rồi!”
Lời này của Tề Lão cũng không phải là khen tặng, trên giang hồ quả thật đối với bối phận rất là coi trọng.
Huyền Môn đến nay vẫn còn truyền thừa quy củ của thế hệ giang hồ trước, tuy rằng đệ tử trong môn phái không nhiều lắm, nhưng lại vô cùng xem trọng bối phận. Mượn tam quy lục giới của Huyền Môn mà nói, một không được khi sư diệt tổ, hai không cho phép coi thường cổ nhân. Hai điều này đều xếp trên đầu, có thể thấy được mức độ xem trọng bối phận thế nào.
Huyền Môn bối phận, có thất tự — huyền, tông, nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
Chỉ có chưởng môn mới là Huyền tự bối, bốn vị trưởng lão là Tông tự bối, trưởng lão thu đệ tử còn lại là Nhân tự bối, mà đệ tử nếu là lại thu đệ tử, còn lại là Nghĩa tự bối. Lấy điều này suy ra.
Hạ Thược là đệ tử đích truyền của chưởng môn Huyền Môn – Đường Tôn Bá thu, bối phận cực cao, xếp hạng tông tự bối, đồng lứa với các trưởng lão.
Lấy bối phận của giang hồ hiện nay mà nói, Đường Tôn Bá đồng lứa với lão gia tử của An Thân hội cùng Tam Hợp hội, Hạ Thược sẽ cùng lớp với Cung Mộc Vân. Tề lão tuy rằng tuổi đã qua năm mươi tuổi, trong giới võ lâm cũng coi như là một ngôi sao sáng, nhưng luận bối phận luận lực ảnh hưởng cũng không dám cùng đại lão như Đường Tôn Bá so sánh, ở trước mặt Hạ Thược, đương nhiên bối phận của ông cũng không tính là cao.
“Nói lý ra, ngài vẫn là gọi tên tôi đi, nghe quả thật không quen lắm”. Lời này của Hạ Thược nhưng thật ra xuất phát từ chân tâm, nếu luận tuổi, đối phương quả thật là trưởng bối, tôn kính chính là theo lý thường phải làm.
Tề lão cười khoát tay, hiển nhiên sẽ không gọi cô như vậy, nhưng vẻ mặt cũng càng thêm yêu thích Hạ Thược.
Hôm nay tới gặp Đường Tôn Bá, Hạ Thược chính là người dẫn. Cung Mộc Vân đã sớm tra ra Đường Tôn Bá ở nơi này, chẳng qua thân là vãn bối, nếu anh tùy tiện tới chơi có chút không ổn, cho nên mới đến Phúc Thụy Tường, mời Hạ Thược làm giới thiệu. Mà Đường Tôn Bá cuối cùng cũng đã đồng ý gặp anh.
Đoàn người vào sân, không khỏi đánh giá một vòng, Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận dẫn Cung Mộc Vân vào thư phòng, Tề lão, Hách Chiến cùng Hoa Thịnh chờ ở bên ngoài.
Cung Mộc Vân đã gặp Đường Tôn Bá khi còn nhỏ, từ biệt mấy năm, hai người gặp lại, đương nhiên là cảm khái một hồi. Đường Tôn Bá liền nói ba tiếng ‘tốt’, thở dài: “Mộc Vân cũng đã trưởng thành! Mấy người như chúng ta quả thật là đã già đi”.
“Bác Đường”. Cung Mộc Vân cung kính hành lễ vãn bối với Đường Tôn Bá, ánh mắt lại rơi xuống hai chân trên xe lăn của ông. Năm đó, nếu không phải Cung lão gia tử mời Đường Tôn Bá đến, ông cũng sẽ không đấu pháp với Dư Cửu Chí, lại càng không bị thương tàn như thế.
Đường Tôn Bá nhìn ra tâm tư của Cung Mộc Vân, xua tay nói: “Không phải lỗi của cha cháu. Đối phương có tâm hại ta, thế nào rồi cũng sẽ ra tay thôi”.
Rất nhanh hai người đã sảng khoái nhớ lại những chuyện năm xưa, Hạ Thược thấy vậy liền đứng dậy chào về nhà. Dù sao hôm nay không phải là cuối tuần, cô đã ở trong cửa hàng một lúc lâu, giờ lại quay về trên núi, không trở về nhà, cha mẹ sẽ lo lắng.
Bởi vì đang vội, Hạ Thược cũng không cự tuyệt yêu cầu đưa cô về nhà của Từ Thiên Dận. Nhà cô ở trong một tiểu khu đã cũ, đây là căn nhà năm đó cha được nhà máy phân cho, nay đã cũ kỹ, càng đừng nói đến tình hình bảo an, cái đó căn bản là không có. Hạ Thược không phải không muốn đổi một căn nhà khác cho cả nhà, nhưng chuyện cô kinh doanh, trong nhà vẫn không biết. Nay cô đã gần tới kỳ thi lên trung học, việc này càng không thích hợp để lộ ra, nếu không sẽ khiến cha mẹ lo lắng cho thành tích của cô, mà nếu người thân trong nhà biết, nhất định cũng sẽ nói nhiều không ngừng. Mấy ngày nay, cha vẫn còn dưỡng thương ở chân, cô lại càng không thể chỉ vì chuyện của chính mình, khiến cha mẹ phân tâm.
Việc này, chờ cô sau khi kết thúc cuộc thi, sẽ nói thật cho cha mẹ biết.
Để miễn cho hàng xóm thấy cô từ trên xe người đàn ông xa lạ xuống nói này nọ, Hạ Thược cố ý bảo Từ Thiên Dận dừng xe lại ven đường cách nhà một đoạn xa.
Xe vừa dừng lại, Từ Thiên Dận nghiêng người về phía cô, Hạ Thược không khỏi sửng sốt, liền thấy ánh mắt của Từ Thiên Dận dừng lại trên dây an toàn trên người cô, vươn tay tới, tự mình giúp cô cởi. Khi anh làm việc này, ánh mắt còn thật sự nghiêm túc, không giống với những người đàn ông muốn tranh thủ hảo cảm của phụ nữ, mà cố ý bày ra phong độ thân sĩ. Động tác của anh vừa tự nhiên vừa nghiêm túc, cũng không đưa cô xuống xe, dường như biết cô muốn tránh người, chỉ ngồi yên trên ghế lái nhìn cô.
Trong xe ánh sáng tối mờ, dáng người lạnh lùng của anh càng thêm mông lung vài phần, hai người ngồi trong xe, đôi mắt tối đen thâm thúy như có một luồng ánh sáng thăm thẳm khiến cô không nhúc nhích được.
Hạ Thược ngồi yên trong tầm mắt chăm chú của anh, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, hỏi: “Sư huynh, đến màn hôn tạm biệt sao?”
Từ Thiên Dận nhìn cô, anh thấy được ý đùa vui vẻ trong mắt cô, khi cô gần anh, đều nở nụ cười xấu xa, rõ ràng là muốn trêu chọc anh. Từ khi bọn họ bắt đầu gặp nhau, hình như cô đều rất thích trêu đùa anh, Từ Thiên Dận không khỏi híp mắt lại.
“Em xác định?” Anh còn chưa dứt lời, người cũng đã ra tay!
Anh ra tay nhanh như điện giật, bóng người màu đen trong xe chật hẹp tựa như một con báo săn, Hạ Thược vốn cách anh đã gần, phát hiện không ổn, vội vàng rụt người về phía sau nhưng vẫn bị bàn tay to của anh tóm lấy, ôm lấy vòng eo, đầu ngón tay túm chặt vào bên hông cô một chút, vòng eo của Hạ Thược không thể nào động đậy được nữa, Từ Thiên Dận xoay người một cái, đem đặt cô vào chỗ ngồi, đôi chân dài mạnh mẽ kìm chặt lấy hai đầu gối của cô, một tay giữ chặt vòng eo, một tay giữ lấy cổ tay cô, tựa như một đám mây đen bao phủ lấy cả người cô.
Khóe môi anh gợi lên một độ cong nhàn nhạt mà nguy hiểm, đáy mắt cũng tràn ngập ý cười, “Nếu như em thật sự muốn hôn, tôi cũng không ngại”.
Hạ Thược hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên vô cùng kinh ngạc trước phản kích bất ngờ của anh, nhưng cô cũng không phải là ngồi không, lúc này bên hông cùng cổ tay tung ra một đạo ám kình, một bàn tay thoát ra khỏi tay Từ Thiên Dận, nhanh mạnh đánh lên đùi anh! Từ Thiên Dận tránh ra, bàn tay đang ôm eo cô cũng không buông ra, chân lại nhượng bộ. Hai chân Hạ Thược vừa được tự do, mũi chân xảo quyệt đá vào cạnh chân Từ Thiên Dận!
Hai người vật lộn trong xe tạo ra những tiếng binh binh bang bang, đánh, đá, đấm, vật, vòng, rất khó làm cho người ta tưởng tượng, trong một không gian chật hẹp như thế, hai người đánh như thế nào, chỉ thấy hai người càng đánh ánh mắt càng trở nên sáng chói, bên môi mang theo ý cười, đáy mắt đều là vẻ tán thưởng.
Điều này khiến hai người không khỏi nhớ tới lần đụng độ trong ngõ hẻm cách đây không lâu, lập tức liền liếc nhau, chiêu pháp trên tay cũng nhanh hơn!
Đột nhiên, Hạ Thược nhíu mày, gập người lại, kinh hô một tiếng, “A!”
Từ Thiên Dận sửng sốt, cũng trong thời gian khi anh còn sửng sốt, cửa xe lạch cạch mở ra, Hạ Thược bỗng nhiên nghiêng người ra phía ngoài, nhanh nhẹn lộn ra ngoài xe!
Đến khi Từ Thiên Dận ở trong xe ngẩng đầu lên, Hạ Thược đã đứng ngoài xe, sửa sang lại quần áo, cười khanh khách ôm quyền cúi trước anh, ánh mắt khiêu khích, ý tứ vô cùng rõ ràng — anh trúng kế !
Cô vung tay vẫy vẫy với anh, liền xoay người nhàn nhã rời đi. Mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất ở đầu ngõ, Từ Thiên Dận lại vẫn ngồi yên không hề rời mắt. Anh ngồi yên lặng trong xe, cho tới khi sắc trời tối xuống, trên con đường xa xa ánh đèn sáng lên, anh mới khởi động xe rời đi.
____
Hôm sau, Hạ Thược vô cùng bận rộn.
Nguyên nhân có liên quan tới chuyện Ngô Ngọc Hòa bị bắt. Ông ta có hành vi xâm phạm những cô gái vị thành niên, tụ tập dâm loạn cùng hút thuốc phiện tội danh đã được thành lập, tin này tạo nên một trận gió trong giới thượng lưu Đông thị, rất nhiều người từng được ông ta mời tham gia những sự kiện này trốn tránh. Người nhà những cô gái bị ông ta xâm phạm yêu cầu khoản bồi thường lớn, số tiền bồi thường này đối với gia đình Ngô Ngọc Hòa mà nói, căn bản cũng không tính là gì. Nhưng Ngô Ngọc Hòa gặp phải lao ngục tai ương cũng là chuyện chắc chắn. Kết quả là, đáng tiếc nhất vẫn là đồ cổ của ông ta.
Trong ngành đồ cổ này, không phải người trong nghề thì không thể nào kinh doanh được. Vợ Ngô Ngọc Hòa không hề am hiểu về lĩnh vực này, con cái không nên thân, mà thân thích trong nhà lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nhà bọn họ, cũng không có ai hiểu biết về ngành này.
Hạ Thược sau khi biết việc này, liền có chủ ý muốn mua đồ cổ của Ngô Ngọc Hòa.
Trần Mãn Quán sau khi biết được suy nghĩ của cô, liền cảm thấy khó khăn, “Tôi đã tính toán tình hình tài chính của chúng ta, mấy ngày nay kiếm không ít, thu mua đồ cổ của ông Ngô hẳn là vừa đủ. Nhưng ở Đông thị cũng không phải chỉ có một cửa hàng đồ cổ là Phúc Thụy Tường, người chú ý tới đồ cổ của ông Ngô cũng không phải chỉ có mình chúng ta. Nghe nói trên tỉnh cũng có thương gia đồ cổ nhắm vào bên này. Chỉ sợ, đến lúc đó cạnh tranh kịch liệt không nói, tôi chỉ sợ đến cuối cùng chúng ta có ra giá thích hợp, bà Ngô cũng không nhất định sẽ đồng ý cho chúng ta thu mua”.
Lần trước ở trong cửa hàng, Hạ Thược cùng với bà Ngô kia gặp nhau đã không được vui vẻ, mặc dù sau đó bà ta không dám tới nữa, nhưng không biết ghi hận bao nhiêu trong lòng.
Hạ Thược nghe xong lại nở nụ cười, “Bác Trần, bác lại trở nên thành thật quá rồi. Khi nào thì chuyện thu mua, còn phải chú ý xem đối phương có đồng ý hay không? Chúng ta cũng không phải là ác ý thu mua, nên trả thì cũng không thiếu bà ta một phần. Nếu bà ta có thù oán với chúng ta, không muốn để chúng ta thu mua, chúng ta không nói thì bà ta cũng sẽ không biết được?”
“Ý của Hạ tiểu thư là?”
“Lúc trước, tôi đã lưu ý bác chuyện công ty bán đấu giá, không phải bác nói, đã tìm được người quản lý cùng chuyên gia đấu giá thích hợp rồi sao?”
Trần Mãn Quán bỗng nhiên tỉnh ngộ, vẻ mặt tràn ngập vui mừng, “Ý Hạ tiểu thư là, chúng ta lấy danh nghĩa công ty bán đấu giá?”
Hạ Thược gật đầu, “Lần trước, bác đưa quản lí Tôn đến cửa hàng, tôi thấy là người không tồi. Tuy tướng mạo của anh ta có chút không thuận lợi, nhưng chỉ là vì thời vận chưa tới. Tôi thấy trung đình anh ta dài, chóp mũi miệng khoan, thuộc loại người kiên định mà chịu làm, là tướng mạo của người buôn bán, mà còn có thể xử lý các mối quan hệ. Hơn nữa, đứng ngồi đoan chính, phúc hậu lộc vượng, tuổi già ổn định an khang. người này, có thể dùng”.
Trần Mãn Quán nghe xong thì nín cười: “Hạ tiểu thư, lão Trần tôi xem như đã hiểu, hóa ra đi theo cô, ngay cả nhân viên phỏng vấn cũng có thể giảm bớt, trực tiếp xem tướng mạo liền biết người này có thể tin cậy được hay không”.
“Tôi chỉ là xem thêm, kỳ thật quan trọng nhất, phải là năng lực quản lí nhân sự của anh ta. Nếu anh ta không có năng lực này, tướng mạo dù có thích hợp, chúng ta dùng cũng không được tốt”.
Người làm nghề quản lí nhân sự, vào những năm 1997, cũng giống như công ty bán đấu giá, ở trong nước gặp không nhiều lắm. Vị quản lí Tôn này, tên là Tôn Trường Đức, từ nhỏ đã theo cha mẹ di dân sang Mỹ, nhưng ở nước Mỹ cũng sống những ngày nghèo khó. Anh ta còn trẻ hăng hái, khi mới hai bảy hai tám tuổi đã trở thành một người theo nghề quản lí nhân sự. Nhưng người Hoa ở Mỹ làm việc ít nhiều cũng gặp phải cản trở, Tôn Trường Đức là người tính tình chính trực, trong cơn tức giận liền quay về nước.
Nhưng trong nước lúc này đối với nghề quản lí nhân sự còn rất ít hiểu biết, anh ta gặp phải không ít trắc trở, cuối cùng ngay cả chính anh cũng không ngờ rằng, sẽ ở Đông thị – một thành phố vừa mới phát triển này gặp được cơ hội. Anh ta cảm thấy vô cùng hứng thú với ý tưởng thành lập công ty bán đấu giá của Hạ Thược, dù sao công ty bán đấu giá trong nước không phải ở đâu cũng có, người có thể có được suy nghĩ này, ít nhất thì hiểu biết cũng tương đối rộng. Chỉ là điều khiến anh kinh ngạc là, người có được suy nghĩ này, lại là một cô gái còn đang đi học.
Nhưng khi Tôn Trường Đức biết được, chủ nhân thực sự của cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường lại chính là cô gái này, anh vô cùng kích động ! Tuổi còn trẻ đã dám quyết đoán gây dựng sự nghiệp, điều này cho dù đặt ở những người trẻ tuổi tại nước Mỹ có nền giáo dục hiện đại, cũng không gặp nhiều lắm! Anh cảm thấy dường như mình dự cảm được điều gì đó, giống như hiểu được sự thất bại chán nản nhiều năm qua của mình, cuối cùng đang tìm kiếm cái gì!
Anh vẫn luôn luôn tìm kiếm, một người có thể tự tay sáng tạo ra kỳ tích! Kỳ tích này, cuối cùng sẽ khiến người đời khiếp sợ, trở thành một đế quốc!
Tuy rằng hiện tại, đế quốc này vẫn còn nhỏ đến đáng thương, nhưng anh có thể tinh tường thấy được sẽ có ngày đó!
Tôn Trường Đức tuy lớn hơn Hạ Thược gần hai mươi tuổi, nhưng hai người cũng rất ăn nhịp với nhau.
Cuối năm 1997, công ty bán đấu giá Hoa Hạ thành lập tại Đông thị.
Công ty vừa thành lập, Tôn Trường Đức liền bắt tay vào việc thu mua đồ cổ của Ngô Ngọc Hòa. Lúc này, ba nhà đồ cổ lớn nhất Đông thị đều đến gặp bà Ngô kia để trao đổi mua bán.
Nhưng, bà Ngô là người có tính mang thù dai, những người này, ngày thường thì xưng em gọi anh với chồng mình, đến khi xảy ra chuyện thì ai cũng đóng cửa không muốn gặp. Hiện tại thấy gia đình bọn họ suy sụp, lại muốn lấy giá thấp thu mua đồ cổ đã tích lũy nhiều năm để thu lãi? Không có cửa đâu!
Bà Ngô này cứng mềm đều không ăn, ba nhà đồ cổ kia cũng hết cứng lại mềm với bà ta hai tháng, cuối cùng vẫn không có kết quả gì. Lúc này, một thương nhân đồ cổ nổi danh trong tỉnh tới tìm bà Ngô.
Thương nhân đồ cổ này tên là Đỗ Hưng, nghe nói bối cảnh còn có chút hắc đạo. Người này khi còn trẻ nghe nói là hạng người liều mạng, dựa vào việc dọa nạt vơ vét tài sản mà gây dựng sự nghiệp, sau này đi theo nghề đồ cổ, làm ăn vô cùng ngoan độc.
Đỗ Hưng vừa đến Đông thị, cũng mặc kệ bà Ngô muốn ăn mềm hay ăn cứng, hắn lăn lộn trong giới xã hội đen đã vài năm, nhân mạch cũng rộng, trực tiếp thuê mấy tên côn đồ, trước đánh cho đứa con nhà họ Ngô kia một trận, sau đó sẽ tìm vài người, hai ba ngày lại đến nhà bà Ngô kia đập phá đe dọa.
Bà Ngô thấy con bị đánh, cuối cùng cũng sợ. Đang lúc bà ta suy nghĩ đành chịu thua, Tôn Trường Đức đã tìm tới bà.
Khi Tôn Trường Đức đến, liền dẫn theo hai người giám định cùng một chuyên gia đánh giá bất động sản, điều kiện đưa ra cũng rất hậu đãi. Đồ cổ thì đã có nhân viên chuyên môn xem xét và đánh giá, ngay cả vài khu bất động sản của nhà họ Ngô mà bà Ngô muốn bán đều được tiến hành đánh giá, sắp xếp bán đấu giá.
Ánh mắt bà Ngô sáng ngời, quả thật bà ta cũng muốn bán vài chỗ bất động sản không dùng đến của nhà họ Ngô. Bà ta vội vã xử lý đồ cổ trong nhà cùng bất động sản như vậy, đương nhiên là để phòng bị vài người anh em của Ngô Ngọc Hòa. Ngay từ đầu, bà ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy có công ty bán đấu giá tới tìm mình, nhưng sau khi nghe qua điều kiện Tôn Trường Đức đưa ra, bà ta cảm thấy thực vui mừng! Những cửa hàng đồ cổ lúc trước đưa ra giá cũng không tồi, nhưng công ty bán đấu giá này lại có thể giúp bà rất lớn về phương diện bất động sản! Hơn nữa, bà cũng có một số trang sức tư nhân, chắc hẳn công ty bán đấu giá này cũng có thể tiếp nhận hỗ trợ đánh giá, bán đấu giá.
Bà Ngô động lòng, rất nhanh liền quyết định đem đồ cổ đến chỗ Tôn Trường Đức, bà cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên sợ Đỗ Hưng sẽ đến gây rối, cho nên đã sớm quyết định bán mấy thứ này, trốn ra nước ngoài một thời gian rồi sẽ trở về.
Hai người ngầm ký hợp đồng qua tay, ngày hôm sau bà Ngô liền dẫn theo con mình chạy trốn.
Bà ta chạy, nhưng tin tức đồ cổ nhà họ Ngô được người ta mua, lại giống như một cơn gió truyền khắp Đông thị!
Ai ra tay?
Ai làm !
Khi mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng khối thịt béo này sẽ bị Đỗ Hưng nuốt vào, công ty bán đấu giá Hoa Hạ xuất hiện, mọi người ngạc nhiên rơi cả mắt!
Công ty bán đấu giá? Công ty mới xuất hiện này đối với giới buôn bán tại Đông thị mà nói, tuy rằng là không xa lạ, nhưng cũng tuyệt đối là việc mới lạ.
Một công ty đấu giá, thu mua đồ cổ làm cái gì?
Khi nhiều người còn đang ngạc nhiên, có một số lão hồ li trên thương trường đã liên hệ những chuyện trong đó với nhau, tức khắc vỗ trán, kêu “Ai u” một tiếng!
Ai lại có ý tưởng hay như vậy? Mùa hè năm nay vừa tổ chức đấu giá, tất cả mọi người đều thấy bán đấu giá đồ cổ là một thị trường có tiềm năng lớn. Những món đồ cổ này, phần lớn đều từ những cá nhân sưu tầm, hoặc là đồ cổ đưa ra đấu giá. Mà công ty bán đấu giá chính là dựa vào tỉ lệ nhất định món hàng mà kiếm tiền, tỉ lệ này không hề nhỏ, nghe nói có những tác phẩm nghệ thuật bán đấu giá tỉ lệ thu phí có thể lên tới mười đến mười lăm phầm trăm!
Đây đã là một món lời rất lớn. Nhưng mà, nếu như trong buổi đấu giá đồ cổ đó, đều là bán đấu giá những món đồ của chính công ty mình thì sao?
Đây không phải chứng tỏ, tất cả lợi nhuận của việc bán đấu giá, đều thuộc về mình? Công ty bán đấu giá Hoa Hạ dùng giá thấp thu mua đồ cổ Ngô thị, những món đồ cổ đó đều được mua với giá thấp, nếu đem những món đồ cổ mua với giá thấp này đưa vào đấu giá, vậy thì lợi nhuận kia sẽ cao đến mức nào?
Tôn Trường Đức này là loại người nào? Suy tính quả thực quá tinh tế!
“Tôn Trường Đức này là người nào?” Những lời này, rất nhiều người đều đang hỏi, Đỗ Hưng cũng đang tự hỏi.
Trong một căn phòng xa hoa tại khách sạn, bình rượu vỡ vụn trên mặt đất, khiến vài tên cấp dưới theo Đỗ Hưng tới Đông thị nhịn không được mà rùng mình.
“Mau tìm tên này ra cho tao! Tao muốn nhìn xem, thằng nào dám giành miếng thịt béo của tao!” Đỗ Hưng vẻ mặt ác độc, cả giận nói.
Mấy tên thủ hạ nhanh chóng lên tiếng trả lời, liền rời khỏi.
“Đợi chút!” Đỗ Hưng đáy mắt chợt lóe tinh quang, “Đầu tiên tra lai tịch tên tiểu tử này cho tao, điều tra rõ ràng rồi quay về nói cho tao biết”.
Đỗ Hưng này vóc người trung đẳng, tướng mạo xấu xí, thậm chí được xưng là vẻ mặt xấu xí hung ác, nhưng cũng có chút suy nghĩ khôn khéo. Chuyện công ty bán đấu giá mới phất lên, người có nhãn lực đều có thể nhìn ra ngành này rất có tiềm lực phát triển, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám mở công ty như thế. Vì sao? Bởi vì công ty bán đấu giá cần phải có nhân mạch.
Anh chỉ có vật phẩm bán đấu giá cũng là vô dụng! Có thể mời tới những nhân vật nổi tiếng trong các giới trong xã hội hay không, có thể mời được những chuyên gia mắt cao hơn đỉnh kia hay không, có thể tuyên truyền đúng chỗ hay không, có thể thuận lợi tổ chức được hội đấu giá hay không, tất cả những điều này đều phải nhờ vào nhân mạch!
Cho nên, Đỗ Hưng mới không tùy tiện tìm đến Tôn Trường Đức gây phiền toái, trước tiên phải xem bối cảnh của anh ta đã.
Nhưng không ngờ là, ba ngày sau, thuộc hạ mang tư liệu về khiến hắn cực kỳ tức giận.
Tôn Trường Đức không phải là người địa phương Đông thị, tuy là Hoa Kiều về nước, lại không quyền không thế, ở Đông thị cũng không có móc nối gì — chỉ là một cá nhân như thế, dám đoạt miếng thịt béo đã tới miệng của hắn?
Đỗ Hưng tức giận nở nụ cười, nhíu mắt lại, trong mắt tràn đầy ác độc, “Được! Được lắm! Nếu thằng nhãi này dám vươn tay dài đến tận nơi này của tao! Tao liền chặt tay nó!”
Đỗ Hưng khi còn trẻ cũng là một người ngoan độc, trong xã hội cũng coi như có một chút tiếng tăm, kết bạn không ít người. Hắn ở Đông thị cũng nhận thức không ít người, trong đó phải kể tới một đầu mục nhỏ của An Thân hội ở Đông Thị, tên là Lý Tân.
Buổi tối hôm nay, Đỗ Hưng nhiệt tình mời Lý Tân tới một khách sạn cao cấp mới mở tại Đông thị, thuê một gian phòng VIP. Hai người đều dẫn theo vài người anh em, một đám người ngồi quanh bàn, bắt đầu ăn uống.
Trong bữa tiệc, Lý Tân nghe xong Đỗ Hưng nói rõ tình huống, lúc này liền nở nụ cười, “Còn có người dám như thế? Hai ngày nay tôi cũng có nghe nói. Từ xưa chính là cường long không áp địa đầu xà, người này ở Đông thị không căn không cơ, lại dám làm loại chuyện cướp miếng ăn của người khác như thế. Đây không phải là tên ngốc hay sao? Có điều, tôi lại thực là bội phục lá gan của hắn ta”.
“Em chỉ là muốn dạy cho nó một bài học, muốn lăn lộn trong xã hội này, chỉ có lá gan thôi là chưa đủ! Anh Lý, anh nói một câu đi, việc này anh nhất định phải giúp anh em một phen?”
“Chú xem chú kìa, chú đã gọi tôi một tiếng anh Lý, tôi sao còn có thể không giúp chú?” Lý Tân nghĩ nghĩ, dù sao Tôn Trường Đức cũng không quyền không thế, vì thế liền gật đầu, “Đi. Chú nói cho tôi biết nó đang ở chỗ nào, hai ngày này tôi có thời gian sẽ dẫn người tới, bắt nó phải chuyển những món đồ cổ vừa tới tay cho chú, chú thấy thế nào?”
“Ai u, vậy thì thật tốt quá! Vậy cám ơn anh Lý! Sau đó còn xin anh giao lại người cho em, em phải chặt một bàn tay của nó để trút giận mới được!” Đỗ Hưng vội vàng cười kính rượu Lý Tân.
Mà trong khi cả đám người nâng ly cạn chén, trong đại sảnh khách sạn, một cô gái bước vào. Cô vừa bước vào, liền lên một gian phòng khách quý trên lầu hai.
Vừa bước vào phòng, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức liền vội vàng đứng dậy, “Hạ tiểu thư đã đến?”
“Bác Trần, anh Tôn, khiến hai người đợi lâu rồi?” Hạ Thược vừa cười vừa ngồi xuống.
Nay đã là nghỉ đông, sau khi thành công thu mua đồ cổ của Ngô Ngọc Hòa, Phúc Thụy Tường trong một đêm đã trở thành cửa hàng đồ cổ lớn nhất Đông thị, chẳng qua, rất nhiều người không hề biết công ty bán đấu giá Hoa Hạ cùng cửa hàng đồ cổ Phúc Thụy Tường là cùng một nhà.
Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức đã sớm muốn chúc mừng, nhưng Hạ Thược lúc trước vẫn không hề có thời gian, nay thật vất vả mới được nghỉ, cho nên hai người mới đặt một phòng ở khách sạn, chuẩn bị tụ cùng một chỗ chúc mừng một phen.
Hôm nay vừa mới nghỉ, Hạ Thược cũng không quay về chỗ sư phụ luôn, tối nay phải lấy cớ với cha mẹ là ra ngoài chơi với bạn học, lúc này mới tới đây.
Tôn Trường Đức năm nay ba mươi ba tuổi, bề ngoài so với những người đàn ông tuổi này càng có chút từng trải. Ngũ quan anh bình thường, nhưng rất sạch sẽ, có một loại khí chất trầm ổn giỏi giang. Nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện một tháng trước thu mua đồ cổ thành công, anh ta liền nhịn không được có chút kích động, cười nói: “Đến giờ tôi còn nhớ như in tâm trạng khi ký vào bản hợp đồng kia, thật sự là… không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự kích động lúc đó!”
Hạ Thược cười lắc đầu, vừa định trêu ghẹo anh khi kích động trẻ hơn vài tuổi liền, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên mặt Tôn Trường Đức, nhẹ nhàng nhíu mày lại.
“Làm sao vậy, ách, mặt tôi dính cái gì sao?” Tôn Trường Đức phát hiện Hạ Thược đang nhìn chằm chằm mặt mình, không khỏi xấu hổ khụ một tiếng, thầm trách mình có chút đắc ý vênh váo. Mặc kệ nói như thế nào, người ngồi trước mắt đây chính là bà chủ của anh.
Nào biết, Hạ Thược vừa mở miệng, lại khiến anh sửng sốt, “Anh Tôn, anh sắp gặp phiền toái. Màu môi có chút xanh, khóe miệng rủ xuống, có người muốn hại anh”.
“Cái gì? Hại tôi?” Tôn Trường Đức trong khoảng thời gian này đương nhiên đã biết chuyện Hạ Thược là một vị đại sư phong thủy, trước kia anh ta ở bên Mỹ, cũng biết những kẻ có thế lực tại Wall Street cũng đều rất tin phục đại sư phong thủy, sau khi biết Hạ Thược còn có bản lĩnh này, không khỏi ngạc nhiên một hồi, giờ phút này nghe cô nói như vậy, sắc mặt không khỏi biến đổi, “Có người muốn hại tôi?”
Trần Mãn Quán cũng kinh ngạc cùng sửng sốt, vốn dĩ hôm nay muốn chúc mừng một chút, sao vừa mở màn đã là tình huống này rồi?
“Chú Tôn mới đến đây không lâu, cũng không có đắc tội với người nào, ai lại muốn hại chú ấy chứ?” Trần Mãn Quán vội hỏi.
“Chính bởi vì anh đến đây không lâu, người muốn hãm hại anh lại càng dễ đoán”. Hạ Thược cười nhẹ, ánh mắt lại hơi lạnh, “Có liên quan tới việc thu mua đồ cổ của Ngô Ngọc Hòa”.
Lời này vừa thốt ra, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức đều nhíu mày, cảm thấy có đạo lý. Khi Trần Mãn Quán đang muốn hỏi cô về cách hóa giải, Hạ Thược liền lấy điện thoại di động ra, tìm một dãy số.
Sau hai hồi chuông, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Cao Nghĩa Đào, “Hạ tiểu thư? Thật hiếm thấy, cô tìm tôi có chuyện”.
“Cao lão đại bận rộn nhiều việc, không có việc gì sao tôi dám quấy rầy chứ?” Hạ Thược cười cười, liền đem mọi chuyện nói cho Cao Nghĩa Đào một lượt.
Cao Nghĩa Đào ở đầu kia nghe vậy mà kinh ngạc, công ty bán đấu giá Hoa Hạ mới nổi tại Đông thị gần đây, là của Hạ Thược ?
“Hạ tiểu thư, cô yên tâm. Nếu là công ty của Hạ tiểu thư, tôi cam đoan không ai dám động đến quý công ty. Tôi sẽ truyền lệnh xuống cho các anh em, lưu ý xem có người nào thuê nhân viên bang hội gây bất lợi cho nhân viên của cô hay không. Có tin tức gì, sẽ lập tức báo cho cô biết”.
“Được rồi, vậy cám ơn Cao lão đại rồi”. Hạ Thược dứt lời, liền cúp điện thoại.
Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức lúc này mới biết cô gọi điện thoại cho ai, Tôn Trường Đức có điểm khiếp sợ Hạ Thược ngay cả người trong giới hắc đạo cũng quen biết, Trần Mãn Quán lại bình tĩnh hơn — lão đại hắc đạo Đông thị thì tính cái gì? Ngay cả đương gia An Thân hội Hạ tiểu thư cũng đã gặp rồi .
Sau khi gọi điện cho Cao Nghĩa Đào, lúc này hai người yên tâm không ít. Tôn Trường Đức người này lá gan đúng là lớn, vậy mà ngay sau đó không đem chuyện có người muốn hại mình để trong lòng, gọi người phục vụ tới, chuẩn bị đồ ăn.
Ba người ăn cũng không bao nhiêu, nhưng cũng gọi lên một bàn đồ ăn phong phú.
Trong lúc người phục vụ lục tục mang thức ăn đến, trong căn phòng cách vách, Đỗ Hưng cùng Lý Tân dẫn theo anh em của mình đi ra khỏi phòng.
Khi đi qua căn phòng của Hạ Thược, vừa vặn gặp một phục vụ nữ bưng đồ ăn tiến vào, nữ nhân viên phục vụ kia có dáng người nóng bỏng, eo nhỏ mông cong, Đỗ Hưng liếc nhìn một cái liền dán chặt mắt, ánh mắt liền theo vào tận trong phòng.
Một cái liếc mắt này, vừa vặn dừng lại trên mặt Tôn Trường Đức.
Đỗ Hưng tuy chưa từng giáp mặt với Tôn Trường Đức, nhưng hắn cũng đã xem ảnh chụp của thủ hạ mang về, đối với người đã đoạt mất miếng cơm của mình hắn nhớ rất rõ, liếc mắt một cái liền nhận ra, lúc này quát to một tiếng: “Nó!”
Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức đang chuẩn bị kính rượu Hạ Thược, lại bị hắn hô giật mình, ly rượu trong tay hai người thiếu chút thì rơi!
Mấy người Lý Tân đứng bên cạnh Đỗ Hưng cũng nhìn vào phòng, giờ phút này vẻ mặt Đỗ Hưng tràn ngập hung ác, dẫn người của mình hùng hổ tiến vào, “Thằng nhãi con! Để cho ông nội gặp mi ở chỗ này!”
Một đám người bọn họ đều xông vào phòng, Tôn Trường Đức từ chỗ ngồi đứng bật dậy, Trần Mãn Quán đầu tiên mở miệng khiển trách: “Các người muốn làm gì!”
“Làm gì cũng không liên quan tới chuyện của mày! Cút sang một bên cho ông!” Đỗ Hưng túm lấy một chai rượu gần mình nhất, nâng tay liền muốn quăng về phía Trần Mãn Quán.
May mắn Trần Mãn Quán tránh mau, bình rượu kia đập vào bức tường phía sau ‘choang’ một tiếng vỡ nát, rượu cùng với những mảnh sứ văng khắp nơi, Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức trên mặt đều bị cắt ra vài vệt máu.
Hai người vội vàng lùi lại phía sau, nhưng đều tiến về phía bên người Hạ Thược, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi, che ở phía sau người — ở trong mắt bọn họ, cô không chỉ là bà chủ, hơn nữa cô tuổi còn nhỏ, lại còn là một cô gái.
Nhưng trong giây phút hai người kéo Hạ Thược về phía sau, Lý Tân theo Đỗ Hưng vào đây liền nhìn thấy Hạ Thược, sắc mặt bỗng nhiên trắng xanh!
Mà lúc này, Hạ Thược cũng đã đẩy Trần Mãn Quán cùng Tôn Trường Đức ra, đi đến đứng ở trước hai người.
“Hạ tiểu thư!”
Hai người cả kinh, đều muốn kéo cô lại, liền thấy cô khoanh tay mà đứng đó, khí độ bình tĩnh nhàn nhã. Điều này không khỏi khiến cho hai người kia kinh ngạc, trong lúc nhất thời lại nhìn cô mà không kéo về.
Mà đám người Đỗ Hưng đối diện với Hạ Thược cũng bị khiếp sợ, đều ngẩn người thất thần.
Lại nghe cô thản nhiên hỏi: “Muốn tìm người gây phiền toái, trước tiên hãy tìm hiểu kỹ. Tôi chỉ hỏi một câu, anh là người của An Thân hội?”
“An Thân hội?” Đỗ Hưng chưa từng thấy trong trường hợp thế này mà một cô gái còn có thể trấn định như thế, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì, thuận miệng đáp, “Ông mày không phải! Thế thì sao?”
Đối diện, cô gái chậm rãi gật gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thanh nhã như trước, cô thậm chí còn thở dài.
“Ai! Tôi còn tưởng rằng, tôi phải đánh người của Cao lão đại hai hồi. May mắn ngươi không phải”. Hạ Thược gật gật đầu, cười tủm tỉm giương mắt, chậm rì rì nói, “Nếu như anh đã không phải, tôi đây càng yên tâm mà đánh thôi”.
~ Hết chương 60 ~