Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 15: Đinh sát, tặng hoa



Trên đường tới nhà người đàn ông kia, Hạ Thược mới biết được, người này tên là Chu Hoài Tín, là một ông chủ của một nhà sách tại thành phố Thanh này.



Chu Hoài Tín cùng Hùng Hoài Hưng được xem như là anh em kết nghĩa, khi còn trẻ hai người cùng làm công binh trong bộ đội, bởi vì trong tên của hai người đều có một chữ ‘Hoài’, gặp được nhau cũng coi như là có duyên. Chu Hoài Tín có dáng vẻ thư sinh nho nhã, Hùng Hoài Hưng lại hào sảng đĩnh đạc, hai người mới gặp như đã quen. Hơn nữa sau này trong một lần bộ đội đào hầm qua núi gặp phải sạt lở, Chu Hoài Tín đã cứu Hùng Hoài Hưng một mạng, cho nên hai người đã đốt giấy vàng bái thiên địa kết nghĩa anh em.



Hai người trở thành anh em cũng đã hai mươi năm, tình cảm có thể so với anh em ruột thịt. Sau khi giải ngũ, Hùng Hoài Hưng vào xí nghiệp nhà nước, dần dần thăng chức lên cấp tổng giám đốc, mà Chu Hoài Tín lại mở hội văn chương tại thành phố Thanh, bình thường sáng tác chút thư pháp quốc họa, hiện tại là hội trưởng hội thi họa trong tỉnh, phụ trách tuyên truyền và mở rộng các cuộc triển lãm về thi họa với bên ngoài. Ngoài ra, ông ta còn là chuyên gia bình phẩm của hiệp hội bình phẩm thi họa trong nước.



Tổ tiên Chu Hoài Tín có dòng dõi thư hương, Tổ phụ từng nhậm chức quan lớn, trong gia phả dòng họ cũng không thiếu người làm quan, có thể nói là xuất thân danh môn vọng tộc, từng thế hệ cho tới nay, mặc dù không phải là giàu có, nhưng của cải cũng không thiếu, ngày ngày hòa thuận vui vẻ.



Nhưng từ ba năm trước đây, tình cảnh trong nhà thay đổi nghiêng trời lệch đất, đầu tiên là cha già mất, sau đó hai người anh khác đều bị bệnh, bản thân Chu Hoài Tín cũng bệnh ba năm nay, anh cả ông ta chết bệnh vào năm trước. Nhà họ Chu rất nổi tiếng trong giới chuyên môn, ba năm nay trong nhà liên tiếp gặp chuyện không may, cho dù trong nhà có chút của cải nhưng bởi chữa bệnh cũng đã tiêu tốn hơn phân nửa, một gia đình dòng dõi thư hương lại ngày một sa sút như vậy, nhìn cũng thấy đáng thương .



Năm kia, Chu Hoài Tín đã tìm phong thủy sư tới nhà xem phong thủy, lúc ấy danh tiếng của Hạ Thược còn chưa nổi trong giới thượng lưu thành phố Đông như bây giờ, mãi cho tới năm ngoái, Phúc Thụy Tường khai trương, Hùng Hoài Hưng tìm đến Hạ Thược nhờ giải quyết một chút phiền toái của xí nghiệp, mới cực kỳ tin phục vào bản lĩnh của cô, cho nên mới khuyên Chu Hoài Tín tìm đến cô.



Chu Hoài Tín vốn đã không còn tin vào phong thủy sư gì đó, nhưng không chịu nổi sự khuyên bảo của Hùng Hoài Hưng, mà quả thực là tình hình trong nhà không được tốt, mang theo tâm tư ngựa chết y ngựa sống mà tới đây. Làm sao ngờ tới, Hạ Thược chỉ nhìn một cái liền thấy rõ tình huống trong nhà mình, thậm chí chỉ mới nhìn mặt một lần đã có thể kết luận vấn đề nhà mình nằm ở đâu.



Trên xe, Chu Hoài Tín rất nôn nóng, trái lại Hùng Hoài Hưng lại bình tĩnh hơn, cùng Hạ Thược nói chuyện, một đường lái xe đến nhà Chu Hoài Tín.



Nhà Chu Hoài Tín nằm tại tầng hai trong một tiểu khu xa hoa, trong nhà được trang trí theo phong cách phương Đông, vẫn có thể cảm nhận được sự bề thế của ngày xưa, nhưng khi bước chân vào cửa lại có thể cảm nhận được không khí suy sút.



“Mấy người anh em khác của tôi cũng không giàu có gì cho lắm, suốt ba bốn năm nay lại đều bị bệnh, chữa bệnh tốn không ít tiền, tôi tuy có bệnh trong người nhưng vẫn có thể vay mượn người quen, tôi đang tính nếu tình hình này cứ kéo dài thì đành bán căn nhà này đi”. Vừa vào cửa, Chu Hoài Tín liền giận dữ nói.



“Ông nói nhảm gì vậy! Nói thế nào cũng có lão Hùng tôi ở đây, không có khả năng khiến ông ngay cả nhà mình ở cũng phải bán đi, ông cứ yên tâm đi! Hạ tổng nhất định có thể giúp được ông!” Hùng Hoài Hưng vỗ vỗ vai bạn tốt, lớn giọng nói.



Chu Hoài Tín dẫn mọi người vào phòng khách sau đó pha một tách trà nóng cho Hạ Thược, Hạ Thược tới đây cũng không phải là để uống trà, vừa vào tới cửa, ngay cả ghế cũng không ngồi đã quan sát khắp quanh căn phòng, từng phòng ngủ, phòng, lầu trên lầu dưới đều xem qua .



Chu Hoài Tín đứng bên dưới cầu thang, xoa xoa tay nhìn lên bên trên, vẻ mặt lo lắng mà khẩn trương, mang theo nghi hoặc nhỏ giọng hỏi Hùng Hoài Hưng: “Vị Hạ đại sư này, xem phong thuỷ không cần la bàn hay sao? Lần trước tôi mời người kia tới, thấy ông ta cầm la bàn xem cả ngày“.



“Tôi không rõ! Mấy cái thứ kia ông cũng đừng để ý xem Hạ tổng có dùng hay không, chuẩn là được rồi!”



“Chuẩn? Không cần la bàn có thể chuẩn sao?”



“Cái người lần trước ông tìm tới, dùng la bàn cũng đâu có chuẩn. Bản lĩnh của Hạ tổng lão Hùng tôi đã được nghiệm chứng, người anh em, hãy cứ yên tâm đi! Đợi cô ấy xuống rồi hỏi một chút không phải là rõ sao?”



Khi hai người còn đang thì thầm nói nhỏ, Hạ Thược đã bước xuống từ trên lầu, ba người đến bên sô pha ngồi xuống, Chu Hoài Tín vội vàng hỏi: “Đại sư, phong thủy nhà tôi có vấn đề gì sao?”



“Căn nhà này nằm tại nơi nguyên thất vận, tôi đã xem rồi, phong thủy tuy rằng không có gì tốt hơn, nhưng cũng không có gì là khiến bệnh tật. Vấn đề của gia đình ông Chu, quả nhiên không phải là do căn phòng này”. Hạ Thược ngồi xuống, sau khi nhấp một ngụm trà mới nói.



“Này, điều này sao có thể! Người lần trước tôi tìm tới nói rằng phong thủy trong nhà tôi có vấn đề lớn, ông ta làm không ít việc ở trong nhà tôi, tôi cũng đã mất không ít tiền! Cho dù vấn đề không phải là do nhà ở, tốt xấu gì ông ta cũng đã bố trí phong thủy cục cho nhà tôi, cho dù không phải là tốt hẳn nhưng cũng sẽ khá hơn một chút chứ? Nếu không, nếu không..”. Chu Hoài Tín ngây người không dám tin.



Hạ Thược khẽ cười nhỏ một tiếng chỉ nói: “Nào có phong thủy cục gì, đây chỉ là một căn nhà bình thường”.



Chu Hoài Tín há miệng thở dốc, “Nhưng mà tôi, tôi làm theo lời ông ta nói, tốn không ít tiền. Hắn nói cho tôi biết gương không thể đối diện giường, giường không thể đối diện cửa, bởi vậy mà tôi phải hủy đi chiếc gương trang trí mới trong nhà”.



“Đó đều là những hiểu biết thường thức nhất”. Hạ Thược nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi nghĩ, người này có lẽ cũng hiểu chút phong thủy, chỉ tiếc hắn ta đã thay đổi con đường chỉ là kẻ nửa mùa. Hắn cũng chỉ giúp ông điều chỉnh một chút cơ bản về nơi ở mà thôi, về phần phong thuỷ cục, là không hề có“.



“A?” Chu Hoài Tín vỗ đùi, có vẻ thực ảo não, “Vậy hắn tùy tiện chỉ chỉ vài chỗ cho tôi, thế mà dám tính tiền theo thước vuông? Căn nhà này của tôi có hai tầng, tôi mất hơn mười vạn!”



Cho dù lúc ấy gia đình còn khá giả, mười vạn này tuy không phải đi mượn nhưng cũng không phải là không đau lòng. Huống chi là nay? Nay trong nhà bệnh bệnh, vong vong, việc gì cũng cần phải dùng tiền, mười vạn này với ông mà nói quý giá vô cùng! Nghĩ lại hồi đó nếu không hoang phí cho việc này, ít nhất cũng có thể giải quyết một vài việc, không đến mức túng như hiện nay.



Hạ Thược nghe xong suýt nữa thì sặc nước trà, cười khổ lắc đầu, cô vẫn cảm thấy mình xem phong thủy vận trình cho người ta thu phí rất cao rồi, nhưng hôm nay mới biết rằng, giá cô đưa ra còn thấp lắm? Khác không nói, bình thường cô cũng vẫn đến xem phong thủy cho những nhà khác, phàm là bắt gặp những vấn đề nhỏ về cách bài trí, đều là thuận miệng chỉ điểm, chưa bao giờ đòi tiền. Những việc mà cô thu phí, tất nhiên là những vấn đề lớn. Cũng hoặc là có người mời cô đến nhà bố trí phong thủy cục, khi đó cô mới thu phí.



“Đây, đây không phải là bóp cổ tôi sao ..”. Chu Hoài Tín thở thật dài một hơi, vẻ mặt cùng ngữ khí đều là khổ sở, trong lòng khóc thầm không thôi.



Hạ Thược nâng chén trà ngẩng đầu lên nhìn ông ta, mỉm cười, “Cũng không hẳn là như vậy. Theo tôi thấy, ông Chu cũng nên may mắn người kia chỉ là một kẻ nửa vời, không dám bày trí phong thủy cục trong nhà ông. Nếu hắn thực sự bày, phỏng chừng căn nhà này của ông sẽ rơi vào đại hung, ông và cả người nhà ông cũng không thể chống đỡ được cho tới hôm nay”.



Cô vừa dứt lời, Chu Hoài Tín sửng sốt, Hùng Hoài Hưng cướp hỏi: “Hạ tổng, cô nói vậy là sao?”



Hạ Thược quay đầu nhìn về phía sau, “Nhà của ông Chu đây có phòng nằm cạnh cửa sổ sát đất, cách bố trí này trong phong thủy được gọi là quỷ môn khảo khẩu cục. Muốn bố phong thuỷ cục, trước tiên phải tìm đúng tọa hướng của căn nhà, với hình thái kiến trúc đa dạng hiện nay mà nói, để phán đoán chính xác tọa hướng chính là một khảo nghiệm bản lĩnh và kinh nghiệm của phong thủy sư. Trong đó có một phương pháp đó là lấy ánh sáng làm hướng, chính là dùng nơi tập trung ánh sáng nhiều nhất ở trong nhà làm tiêu chuẩn, phương pháp này trực quan mà dễ học, là phương pháp rất nhiều sơ học giả chọn dùng, nhưng không thể áp dụng cho nơi ở. Lấy nhà của ông Chu làm ví dụ, nếu như lấy ánh sáng làm hướng, vậy thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, bố cục tốt cũng có thể biến thành sát cục, hại người hại ta”.



Hạ Thược cụp mắt, “Cho nên nói, mất mười vạn kia cũng chỉ là chuyện nhỏ. Người kia nếu lá gan lớn một chút, thực dám bày trí phong thủy cục trong nhà ông, đối với tình huống trong nhà ông mà nói, không khác gì họa vô đơn chí, cho nên, đây coi như là may mắn trong bất hạnh“.



Lời của cô làm cho hai người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt kinh hãi.



Hùng Hoài Hưng tức giận trợn mắt mắng, “Được lắm! Lúc trước tôi đã nói với ông rồi, cái tên Vương Đạo Lâm kia không phải là người tốt! Ông ta có thể giới thiệu người nào tốt được? Không bản lĩnh, hố ông mười vạn còn chưa nói, suýt chút nữa thì hại cả ông đấy!”



Hả?



Hạ Thược đang cầm chén trà giương mắt, “Vương Đạo Lâm?”



Cái này đúng thật là bất ngờ.



“Tôi đi tìm ông ta! Hỏi xem lúc trước ông ta giới thiệu người nào cho ông! Tôi sẽ tìm ra tên kia, dám nuốt tiền của ông thì tôi khiến hắn phải nhổ ra!” Hùng Hoài Hưng nổi giận đùng đùng đứng dậy.



Chu Hoài Tín vội vàng giữ ông ta lại, “Lão Hùng! Ông đi tìm hắn thì có ích gì? Lúc trước là trong nhà tôi thiếu tiền, cho nên tôi mới tìm tới ông ta bán vài bức tranh cổ trong nhà, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới chuyện trong nhà, ông ta nói có thể là phong thuỷ không tốt, cho nên mới giới thiệu một người cho tôi. Nói ra thì người ta cũng là có lòng tốt. Mặc kệ tìm người có bản lĩnh hay không, mình cũng không thể trách đến trên người người ta được”.



“Cho dù không trách ông ta thì cũng phải thông qua ông ta mà tìm ra kẻ đã lừa tiền kia! Có tiền nhà ai là được gió thổi tới, ông lại hoang phí như thế?” Hùng Hoài Hưng quay đầu, tức giận trừng to mắt như mắt trâu, âm lượng cao chấn động khiến đau cả tai, “Lão Chu, ông chính là làm người như thế, người khác liền khinh thường dáng vẻ thư sinh này của ông, rất dễ bắt nạt! Ông thật đúng là đem Vương Đạo Lâm coi là người tốt? Lúc trước là ai coi trọng bức họa Tổ truyền nhà ông, mềm mỏng rồi đến cứng rắn đòi mua lấy? Ông đã quên lúc trước cha ông… a!”



Hùng Hoài Hưng trừng mắt, sắc mặt khó coi, “Nếu thật sự là phần mộ Tổ tiên có vấn đề, ông nói xem có thể là Vương Đạo Lâm làm hay không?”



“… Không phải chứ?” Chu Hoài Tín có chút ngây người, “Tuy rằng có chút mâu thuẫn, nhưng mà cũng không đến mức đó đâu? Sau này tôi đến đó bán đồ cổ, thái độ của ông ta rất tử tế, không những thế còn tìm phong thủy sư cho tôi. Tuy rằng không có bản lĩnh gì nhưng chắc hẳn không hại tôi chứ?”



“Lòng người cách cái bụng, ông đã sống nửa đời người mà sao ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu! Ông hỏi Hạ tổng xem, cô ấy và Vương Đạo Lâm là cùng ngành, người kia nhân phẩm thế nào, cô ấy có biết hay không!” Hùng Hoài Hưng chỉ Hạ Thược.



Hạ Thược cụp mắt, nụ cười bên môi có chút kỳ quái. Thật là bất ngờ nha, vốn đến đây để xem phong thủy, không ngờ còn có thể liên quan tới Vương Đạo Lâm. Điều này khiến cô tò mò chút, Vương Đạo Lâm giúp Chu Hoài Tín tìm phong thuỷ sư là người nào? Có phải cùng là người cho ông ta chiếc gương bát quái phong thủy kia hay không? Xét theo bên ngoài, có lẽ không phải là một người, người cho Vương Đạo Lâm phong thủy kính là có chút tu vi, ít nhất hắn ta có thể khai quang phong thủy kính, mà người xem phong thủy cho nhà Chu Hoài Tín, chỉ là một tên nửa mùa, nếu hắn ta có được tu vi khai quang cho phong thủy kính, không lý nào ngay cả phong thủy cục cơ bản nhất cũng không bố cục được.



Nhưng điều này lại khiến Hạ Thược không rõ cho lắm. Vương Đạo Lâm tính tình giảo quyệt, bụng dạ hẹp hòi, nếu quả thật ông ta có thù oán với Chu Hoài Tín, vì sao không nhân dịp giới thiệu phong thủy sư này mà động tay chân với phong thủy trong nhà ông Chu? Giới thiệu một người không chút bản lĩnh gì đến, ông ta có lợi gì?



Đây không giống như là cách làm của ông ta…



Hay là, phương diện này có mối liên hệ gì mà cô đã quên, không suy nghĩ cẩn thận?



Hạ Thược lắc lắc đầu, đứng lên, “Hiện tại khó mà nói rõ được, mà cho dù có kết luận cũng không giúp gì được. Nếu vấn đề tám chín phần mười là nằm ở phần mộ Tổ tiên, vậy thì đến phần mộ Tổ tiên nhà ông Chu thôi. Cách không xa chứ?”



Tuy rằng cách không xa nhưng cũng không được coi là gần, mọi người đi xe cũng phải khoảng ba giờ mới tới nơi. Đây quả thực là ứng nghiệm câu nói kia của Hạ Thược, buổi trưa có thể ăn cơm với Hùng Hoài Hưng được hay không cũng khó nói, hiện tại xem ra không kịp ăn rồi.



Khi ba người đi xe tới nhà cũ của Chu Hoài Tín cũng đã gần giữa trưa. Phần mộ Tổ tiên nhà Chu Hoài Tín nằm tại một nơi có phong cảnh đẹp và nổi tiếng.



“Phần mộ Tổ tiên nhà tôi được di dời tới đây vào những năm 70. Lúc ấy cũng có mời một vị tiên sinh biết về phong thủy, nhờ ông ấy chỉ cho một nơi có phong thủy tốt. Hiện tại, vị tiên sinh kia đã không còn, nhưng mà lúc trước ông ấy nói nơi này là Thanh Long chuyển án, nghi ra công danh, ứng trên người con cháu. Quả thật sau hơn hai mươi năm di dời, hai người em ba và em tư của tôi đều có công danh trong người, trong đó nhà tôi cũng coi như là giàu có”. Vừa đến chân núi mọi người liền xuống xe, Chu Hoài Tín nói.



Hạ Thược quan sát ngọn núi xa xa, phát hiện chân núi có một nhánh sông nhỏ, bao quanh lấy ngọn núi, hình thành xu thế đai ngọc vòng thắt lưng, quanh co ở giữa sau đó lại nhập vào hồ, có thể nói sơn thủy gắn bó, hùng phong thanh tú. Cô vừa nhìn vừa hỏi: “Phần mộ Tổ tiên đại khái nằm ở nơi nào?”



Chu Hoài Tín chỉ lên một vị trí trên núi, “Là ở chỗ kia”.



Hạ Thược thấy gật gật đầu, “Quả nhiên, đáng tiếc là vị tiên sinh kia đã qua đời, nếu như ông ấy còn tôi thật muốn đi bái kiến một chút. Chỗ âm trạch này đâu phải chỉ là không tồi. Huyệt tràng là miệng rồng mở lớn, tả Thanh Long hữu tình, hữu Bạch Hổ ẩn núp, dòng nước nhỏ chạy xung quanh, tọa trấn phòng chính, thế cục có thể nói đầy đủ tú lệ”.



Chu Hoài Tín và Hùng Hoài Hưng nghe xong cũng chỉ biết gật đầu, có nghe nhưng không hiểu, nhưng hẳn là cô đang khích lệ. Chu Hoài Tín nghe Hạ Thược khen phong thủy phần mộ Tổ tiên nhà mình lại không hề cảm thấy vui mừng chút nào, ngược lại vội vàng nhìn về phía cô, hỏi: “Ý của đại sư là, phong thủy phần mộ Tổ tiên nhà tôi không có vấn đề gì sao?”



Cô rõ ràng đã nói vấn đề xảy ra ở phần mộ Tổ tiên mà, tại sao bây giờ lại khen hết lời như vậy? Đây rốt cuộc là có vấn đề hay không đây?



Hạ Thược lại không hề nhìn ông ta, mà nhìn chằm chằm ngọn núi phía xa, cô đã mở thiên nhãn. Phần mộ Tổ tiên của nhà họ Chu, quả nhiên bị âm sát khí bao phủ mênh mông!



“Phong thủy phần mộ Tổ tiên nhà ông tất nhiên là có vấn đề, âm dương khí phía bên kia cực kỳ rối loạn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, phải đi lên trên xem mới biết được”. Hạ Thược bỗng nghiêm mặt nói, “Đi, lên núi!”



Hai người nghe vậy vô cùng sửng sốt, sắc mặt Chu Hoài Tín trắng bệch mà sốt ruột, tâm tình mâu thuẫn phức tạp. Lúc ban đầu, ông còn đang hy vọng vấn đề nằm ở phần mộ Tổ tiên, nhưng đến khi biết thật sự là có vấn đề, lại hy vọng không phải. Loại tâm trạng này thực sự rất phức tạp.



Trong quá trình leo núi, Hạ Thược vừa đi vừa trông về phía xa, cô đang quan sát xem có công trình nào được xây dựng ảnh hưởng tới sơn thế của ngọn núi hay không, nhưng sau khi quan sát một hồi lại phát hiện sơn thế vẫn rất hoàn chỉnh và đầy đủ, cũng loại trừ được khả năng là người khác xây dựng khiến sơn thế của ngọn núi bị ảnh hưởng.



Với phát hiện như vậy, Hạ Thược có thể đưa ra một khẳng định ngay cả khi chưa tới phần mộ, phần mộ của nhà họ Chu bị người ta làm gì đó!



Mộ địa ở giữa sườn núi, khi mọi người đến nơi liền thấy bốn phía được quét tước sạch sẽ, có thể thấy con cháu trong gia đình thường xuyên tới tảo mộ. Nhưng Hạ Thược liếc mắt nhìn một cây tùng nằm bên cạnh mộ địa không xa, lá cây có dấu hiệu chết héo, liền thở dài.



“Phong thuỷ là phong thủy tốt, chỉ tiếc là đã bị người ta phá. Không cần nhìn, khu mộ này của nhà ông đã bị người ta động tay chân“.



“A?” Sắc mặt Chu Hoài Tín trắng bệch, “Này, này này này… Ở, ở đâu?”



“Đúng vậy, Hạ tổng! Ở nơi nào?” Hùng Hoài Hưng cũng vội vàng hỏi, sắc mặt biến thành màu đen.



Hạ Thược lại không trả lời, mà trực tiếp đi xung quanh mở thiên nhãn, tinh tế xem xét tình huống phân bố của hai khí âm dương, vừa nhìn vừa hỏi, “Có cái xẻng không?”



Hai người phía sau sửng sốt, Hùng Hoài Hưng nói: “A, cái này không mang theo! Trong xe tôi có gậy côn”.



“Cái đó không được, cần cái xẻng”. Hạ Thược nói.



“Dưới… dưới chân núi có người, tôi đi mượn họ về dùng”. Chu Hoài Tín nói xong vội vàng quay đầu xuống núi. Hùng Hoài Hưng lại giữ chặt ông ta, tỏ vẻ đây là khu mộ Tổ tiên nhà ông ta cho nên muốn ông ta ở lại với Hạ Thược, sau đó liền tự mình xuống núi.



Hạ Thược gật đầu, dặn nói: “Tốt nhất là loại xẻng cỡ lớn, nếu có xẻng công binh loại xẻng sắt nhỏ là tốt nhất”.



Hùng Hoài Hưng đáp lời vội vàng xuống núi.



Chu Hoài Tín hỏi: “Đại sư, đây là muốn… Quật mộ?” Không thể trách ông hỏi như vậy, phần mộ Tổ tiên nhà ai, cho dù có vấn đề gì đi nữa nhưng muốn đào mộ thì đều có chút khó chịu



“Tôi hoài nghi bên dưới có thứ gì đó, phải đào lên xem. Yên tâm đi, tôi sẽ thật cẩn thận “. Hạ Thược nói xong, lại cúi đầu xem xét tình hình phân bổ của hai khí âm dương.



Đợi ước chừng gần nửa giờ, Hùng Hoài Hưng mới thở phì phò trở về, ông ta tuổi không còn trẻ nữa, mấy năm nay làm chức tổng giám đốc xí nghiệp cái bụng cũng phát phì, đã lâu không rèn luyện thân thể, leo núi một đoạn thôi cũng khiến ông ta mệt mỏi thở hổn hển.



Hạ Thược nhận xẻng trong tay ông ta, Hùng Hoài Hưng vừa thấy liền nói: “Đây là muốn đào? Ai, loại việc này sao có thể để Hạ tổng làm được? Để tôi để tôi! Đào chỗ nào, ngài nói! Lão Hùng tôi từng làm công binh, việc này cứ để tôi!”



Hạ Thược chỉ cười lắc đầu, “Không cần, tôi tự mình làm. Việc này không giống với việc đào núi mở hầm mà tổng giám đốc Hùng đã làm, không thể làm hỏng khí, đào làm sao, đào đến chỗ nào, chỉ có tôi rõ ràng, vẫn là để tôi làm thôi”.



Cô đã nói như vậy, ngay cả Chu Hoài Tín đang muốn lên tiếng cũng khó nói thành lời, hai người liền đứng ở phía sau cô, nhìn cô xem xét chuẩn vị trí mộ địa liền hạ xẻng.



Hạ Thược đào từng chút từng chút một, cô cũng luôn chú ý tới biến hóa của âm khí, nếu thấy âm khí tụ ở nơi đó liền chuyển sang vị trí khác, cô đào mất gần nửa giờ, mắt thấy càng đào càng sâu, có thể thấy càng ngày càng gần với nơi chôn tro cốt, chiếc xẻng trên tay Hạ Thược bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó rất cững. Cô nhẹ nhàng quét qua lớp đất, từ trong đất lộ ra thứ gì đó như là kim loại!



“Có cái gì!” Hùng Hoài Hưng mắt sắc lập tức phát hiện, cùng Chu Hoài Tín cúi đầu xem, hai người sắc mặt đều là trắng bệch, chỉ thấy dưới mặt đất, chôn bảy cây đinh sắt, bên trên bao phủ lá bùa, chúng được sắp xếp tạo thành một loại đồ án kỳ lạ, dù đang là ban ngày cũng mang đến một cảm giác quỷ dị, khiến người thấy da đầu run lên.



“Thất sát đinh!” Hạ Thược híp mắt lại, khi thấy những chiếc đinh này vẻ mặt cô cũng trở nên nghiêm túc, “Thật là nham hiểm!”



Chu Hoài Tín lúc này sắc mặt đã xanh mét, một người thành thật hiền lành như ông ta cũng không khỏi nắm chặt tay: “Ai làm như vậy! Là ai có thù oán với Chu gia tôi!”



Ngay vừa rồi, Hạ Thược nói bất hạnh trong nhà ba năm nay đều do phần mộ Tổ tiên nhà mình có vấn đề, ông còn nửa tin nửa ngờ. Dù sao chuyện này nghe rất mơ hồ, thậm chí vừa rồi ông ta còn đang nghĩ nếu đào không ra cái gì thì phải làm sao bây giờ? Bỗng dưng đi đào mộ, quấy nhiễu các vị Tổ tiên, trong tư tưởng truyền thống, mặc kệ là có thật sự có vấn đề hay không, điều này theo mặt tình cảm mà nói ai cũng đều cảm thấy đây là bất kính với Tổ tông.



Nhưng giờ phút này, rõ ràng là đào ra này nọ, bên trên còn dán bùa, căn cứ xác thực khiến ông không tin cũng phải tin!



Thật sự là phần mộ Tổ tiên trong nhà bị người ta động tay chân!



Ai lại ngoan độc như vậy! Hại cả nhà mình?



“Hạ tổng, cô nói thất sát đinh là sao?” Hùng Hoài Hưng ở một bên cắn răng, ánh mắt trừng lớn dọa người, sắc mặt đen thui.



Hạ Thược nói: “Thất sát đinh là một thuật của phong thủy sư dùng bùa bao lại bảy cây đinh sau đó hạ xuống huyệt, chú ý tới canh giờ hạ đinh, cách xếp hàng, dựa theo cách sắp hàng như thế này có thể nói, nam đinh trong nhà không vượng. Cũng trong vòng ba năm nay, người nhà họ Chu gặp chuyện không may đều là nam giới. Những chiếc đinh này được đóng xuống, lại được bao bọc bởi lá bùa do phong thủy sư vẽ, ắt sẽ gây ra rối loạn khí nơi này. Ông xem cây tùng trên núi, vốn mang theo ý phúc thọ kéo dài, nay lại mọc nghiêng lệch, mà lá cây lại rụng, là minh chứng tốt nhất cho việc khí bị loạn. Ngay cả cây cũng sống không nổi, tất nhiên ảnh hưởng tới những người an táng trong mộ. Người xưa có nói, thân thể da tóc là cha mẹ ban cho, dù cha mẹ đã mất, di thể vẫn còn, vậy thì khí vẫn tồn tại. Loại khí này có liên quan tới sóng điện não của những người trong từ trường liên quan, tóm lại, chôn cất tốt hay xấu đều ảnh hưởng tới hậu bối“.



Hạ Thược nhíu nhíu mày, lắc đầu, “Nhất mệnh nhị vận tam phong thuỷ, tứ âm đức ngũ công danh. Kẻ xấu động phần mộ Tổ tiên, thật sự rất tổn hại âm đức! Sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, cũng không biết phong thủy sư hạ rủa nghĩ như thế nào!”



Cô quay đầu nhìn về phía Chu Hoài Tín, “Ông đã đắc tội với người nào? Đối phương lại có thể ra tay độc ác như vậy? Nếu ông là người đại gian đại ác, hại người vô số, đối phương mời phong thủy sư làm vậy cũng coi như là thay trời hành đạo. Nhưng tôi xem tướng mạo ông thuộc loại an phận thủ thường, vậy thì thực sự là kỳ lạ, ông đã kết thâm thù đại hận với ai?”



“Haizz! Hạ tổng, người anh em này của tôi tính tình trung thực, ai gặp đều bảo tính tình ông ấy tốt! Ông ấy không phải là người hay đắc tội với người khác?” Hùng Hoài Hưng nói.



“Rủa này được hạ ba năm trước, ông hãy suy nghĩ cẩn thận, ba năm trước đây ông có đắc tội với người nào hay không?” Hạ Thược hỏi.



“Ba năm trước đây..”. Sắc mặt Chu Hoài Tín trắng bệch thì thào tự hỏi.



Hùng Hoài Hưng trừng mắt, “Ba năm trước đây còn có thể có chuyện gì? Không phải là có chút xích mích với Vương Đạo Lâm hay sao? Không phải là ông ta coi trọng bức tranh tổ truyền của nhà ông hay sao, cha ông lại không chịu bán, hắn năm lần bảy lượt tới cửa, cuối cùng còn khẩu chiến với cha ông, khiến cha ông phải vào viện, ông đã quên rồi hay sao?”



Chu Hoài Tín há miệng thở dốc, “Không phải chứ? Chỉ bởi chút chuyện nhỏ này? Cha tôi nằm viện, thân là con cái tôi đương nhiên là sốt ruột nổi nóng mới nặng lời vài câu với ông ta. Lúc ấy, ông ta cũng chỉ hầm hừ bỏ đi, anh cả tôi không nhịn được còn đi theo ông ta đòi tiền thuốc men, nói nếu không thì sẽ gặp nhau ngoài tòa, dù sao cũng là do ông ta khiến cha tôi sinh bệnh. Sau đó đi tìm hắn, hắn cũng đã chịu nhận lỗi, thanh toán toàn bộ tiền thuốc men và viện phí, hai gia đình cũng coi như hòa giải. Sau này nhà tôi gặp chuyện không may, tôi cần dùng tiền nên mới bán những món đồ cổ trong nhà, trong tỉnh Vương Đạo Lâm độc quyền ngành đồ cổ này, tôi đi đến cửa hàng khác, người ta thấy vật phẩm không tồi, số lượng còn không thiếu, bảo tôi hãy tới tìm Vương Đạo Lâm, tôi nghĩ ông ta có tài lực hùng hậu, có thể sẽ trả thêm chút tiền, cho nên mới đến tìm ông ta. Kết quả thái độ của ông ta cùng rất tốt, bảng giá cũng thích hợp, không những vậy còn giới thiệu phong thủy sư cho tôi, lúc ấy trong lòng tôi rất cảm động, cảm thấy những lời đồn bên ngoài về Vương Đạo Lâm cũng không hẳn là đúng. Lão Hùng, ông hoài nghi ông ta, nói thật ra, bây giờ tôi còn cảm thấy… Không thể đi?”



“Vậy ông hãy ngẫm lại xem! Ngoại trừ hắn, ông có còn đắc tội với ai khác nữa hay không?” Hùng Hoài Hưng rõ ràng nhận định là Vương Đạo Lâm, tức giận trừng mắt chính người anh em già của mình.



“… Không có đi?” Chu Hoài Tín tâm phiền ý loạn thở dài, cau mày không nói lời nào.



Hạ Thược ở một bên nghe khẽ nhíu mày, tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng với kẻ bụng dạ hẹp hòi như Vương Đạo Lâm mà nói, từ đó ghi hận nhà họ Chu cũng không phải không có khả năng.



Nhưng năm đó ông ta giới thiệu phong thủy sư là sao? Cố ý giới thiệu một kẻ nửa mùa, lừa đi mười vạn của nhà họ Chu?



“A! Tôi nhớ ra rồi! Đúng thật sự là còn có chuyện khác nữa!” Chu Hoài Tín đột nhiên ngẩng đầu nói.



Hạ Thược cùng Hùng Hoài Hưng đều nhìn ông ta.



Chu Hoài Tín nói: “Đó cũng là chuyện ba năm trước đây, chính xác mà nói thì vào khoảng năm 93, tôi mới vào ủy ban bình phẩm thi họa của nước nhà. Lúc ấy có một cuộc tuyên truyền và mở rộng hội triển lãm các tác phẩm thi họa, mọi người trong ngành đồ cổ cả nước có thể tham gia, những tác phẩm tham gia triển lãm đều là thi họa, lúc ấy có một bức tranh  《 Tam hữu đồ 》 của Nhậm đại sư, khi giám định tôi nhận thấy bức họa này vô cùng sinh động, nhưng đáng tiếc có một chút dấu vết làm cũ, rất khó nhìn ra được, nhưng tôi vẫn hoài nghi đó là đồ rỏm. Cuối cùng đành phải mời những chuyên gia thi họa trong nước giám định, kết luận cuối cùng là nó đã được hun khói, nhưng rất cẩn thận, trên giấy khó mà nhìn ra được dấu vết của lửa khói, chỉ có một góc nhỏ ấy bị tôi phát hiện ra. Lúc bấy giờ, tranh chân dung chính phẩm của Nhậm đại sư có giá rất cao, bức tranh rỏm ấy mà bán được thì sẽ kiếm được một khoản lời không nhỏ. Sau đó điều tra bức tranh này là của ai đem đến, phát hiện là cửa hàng của Vương Đạo Lâm đưa tới! Khi tìm tới, ông ta cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc, còn nói là mình đã xem nhầm mất rồi, khiến hiệp hội cũng phải tin. Dù sao Vương Đạo Lâm cũng không được coi là chuyên gia phương diện thi họa, cho dù là chuyên gia cũng thiếu chút nữa bị lừa gạt rồi”.



Chu Hoài Tín sắc mặt vô cùng khó coi, liếc nhìn Hùng Hoài Hưng cùng Hạ Thược, kinh nghi bất định hỏi: “Có lẽ nào liên quan tới chuyện này không?”



Hạ Thược cụp mắt, Hùng Hoài Hưng lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cao giọng cả giận nói: “Cái gì mà có thể hay không? Khẳng định là hắn! Người này lòng dạ vốn hẹp hòi, ông đắc tội với hắn hai lần, hắn không ghi thù ông hay sao?”



Hùng Hoài Hưng tức giận dậm chân, “Mẹ nó, giờ không phải là thời đại chiến tranh, nếu là thời đó, ông đây lấy súng bắn cho nó một phát rồi! Quá nham hiểm ! Cha ông, rồi anh em trong nhà ông gặp chuyện! Đều là do hắn gây ra!”



“Vậy, vậy … thật sự là hắn sao?” Chu Hoài Tín hai mắt vô thần, ánh mắt đăm đăm hơi chút ửng hồng, đột nhiên ông ta quỳ trên mặt đất dập đầu trước mộ địa, muốn nhận tội với Tổ tiên, nói mình bất hiếu, đắc tội với người ta hại cả nhà, nhìn cảnh này khiến người ta nhìn mà nghẹn lòng.



“Người phải dập đầu tạ lỗi với lão gia tử, hẳn là tên khốn Vương Đạo Lâm kia! Người anh em, ông không nên tự trách mình, sự việc này ông vốn không sai!” Hùng Hoài Hưng khuyên bảo ông ta, dù có kéo thế nào cũng không kéo dậy được, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi quỳ trên đất gào khóc, Hạ Thược nhìn thấy cũng không khỏi quay lưng đi.



Lại nghe Hùng Hoài Hưng hỏi: “Hạ tổng, nếu đã tìm được vấn đề rồi thì hãy mau rút cây đinh kia ra đi! Có phải rút ra xong là tốt đúng không?”



“Tuy rằng rút ra cũng không có gì đáng ngại, nhưng phong thủy nơi này đã bị tổn hại, muốn khôi phục lại cần vài năm. Tôi chỉ có thể tìm một nơi có phong thủy tốt, ông Chu vẫn nên là chọn ngày lành tháng tốt để chuyển mộ phần đi”.



Chu Hoài Tín quỳ trên mặt đất khóc, cũng không biết là có đáp ứng hay không. Hạ Thược cũng không giục hỏi ông ta, việc này cứ để ông ta quyết định, việc cấp bách phải làm lúc này là cô phải nhổ thất sát đinh này ra.



Hùng Hoài Hưng có một bụng lửa giận không có chỗ xả hơi, thấy đinh kia liền muốn xông lên tự tay rút, lại bị Hạ Thược cản trở .



“Đây là phong thuỷ sư hạ rủa, người không có tu vi không thể chạm vào. Lui ra phía sau đi, tôi làm”. Dứt lời, Hạ Thược liền khoanh chân ngồi xuống.



Trong cái nghề phong thủy này, phá chiêu pháp của người khác là thủ họa chi đạo, nhưng việc này Hạ Thược cũng là chắc chắn làm! Cứu tánh mạng cả nhà một người là việc công đức. Nhà họ Chu cũng không hề làm gì đại gian đại ác, hoàn toàn là đối phương tổn hại âm đức, nếu bị cô bắt gặp không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.



Hơn nữa, sau khi quay về cô tất sẽ tra tìm tên phong thủy sư này!



Người này có quan hệ mật thiết với Vương Đạo Lâm, vì tiền tài có thể làm ra những chuyện hại người như vậy, người như vậy, giữ lại chỉ là tai họa. Hạ Thược cũng không hề có ý định làm người cứu thế hay là thay trời hành đạo, cô chính là cho rằng Vương Đạo Lâm và Phúc Thụy Tường đã kết thù, có khả năng sẽ bảo người này đối phó với Phúc Thụy Tường, chuyện này liên quan tới cả công ty của mình nên cô sẽ không lơi là.



Nghĩ vậy, Hạ Thược đã ngưng tụ nguyên khí quanh thân, bàn tay không ngừng tạo ấn, niệm lời chú Kiêm Cương Phổ Hiền Pháp, sau khi niệm ba lần, lại kết trí quyền ấn, sau đó niệm chú Như Lai.



Khi cô làm những việc này, phía sau Chu Hoài Tín cùng Hùng Hoài Hưng hai người kinh ngạc không thôi, ở trong mắt bọn họ, những động tác và chú ngữ như vậy đều rất mơ hồ, mà càng mơ hồ là, theo động tác của Hạ Thược, bảy chiếc đinh được bọc lá bùa trong hố đất kia đang dần nhạt màu hơn, sau một lúc thì chữ trên lá bùa cũng biến mất!



Khi mà cả hai người đều trừng lớn mắt nhìn một màn khó tin trước mắt, Hạ Thược bỗng nhiên hô to một tiếng : “Lên!”



Khi cô hô lên một tiếng này đồng thời cũng vỗ tay lên mặt đất! Một lực đạo không thấy được đánh vào mặt đất khiến mặt đất khẽ rung, bảy cây đinh kia đồng thời bắn lên khỏi đất, Hạ Thược vươn tay bắt lấy, cả bảy cây đinh đều nằm trong tay cô, bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘roẹt’, những lá bùa giấy bên trên đều hóa thành bụi, theo gió mà bay đi.



Hạ Thược quăng bảy cây đinh kia xuống mặt đất, những cây đinh kia bắt đầu rỉ sét, hoàn toàn biến thành màu đen .



Tất cả những chuyện này xảy ra ở trước mắt hai người bọn họ, hai người nhìn mà nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thược cũng trở nên sợ hãi.



Nếu nói, trước kia chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này xem phong thủy vận trình cho người khác cực kỳ chuẩn xác, vậy thì hôm nay hai người bọn họ đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về cô!



Này, thủ đoạn như vậy, dù nhìn thế nào thì người thường cũng không thể có được? Cái này đã vượt qua phạm vi nhận biết của người thường!



Hóa ra, trên đời còn có người như vậy tồn tại?



Những người trong giới thượng lưu xưng cô là đại sư phong thủy, có lẽ căn bản là không biết, những chuyện bình thường trong mắt bọn họ coi là chuyện lớn, nếu so với chuyện hôm nay thì quả thực là không đáng nhắc tới! Bọn họ có lẽ căn bản còn chưa thực sự hiểu rõ bản lĩnh của cô gái này!



Hạ Thược nhìn ánh mắt hai người, chỉ cười lạnh nhạt, cô đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, “Được rồi, có thể lấp đất lại rồi”.



Chu Hoài Tín giật mình nhìn Hạ Thược, mãi đến khi Hùng Hoài Hưng phản ứng lại ngầm đẩy ông ta, ông ta mới kịp gật đầu bắt đầu đi lấp đất.



“Cái kia… Đại sư, hôm nay thật sự là cám ơn ngài ! Tôi, tôi không biết phải cảm tạ ngài thế nào mới tốt..”.



“Không cần cảm tạ tôi. Tuy rằng tôi đã hóa giải thuật pháp của phong thủy sư kia, nhưng thân thể của vài người anh em nhà ông vẫn là phải nhờ vào y học, dù sao cũng đã sinh bệnh, có bệnh thì phải trị bệnh. Nếu cần thiết tôi có thể đến nhà ông Chu bố trí trận pháp ngũ hành điều chỉnh một chút, nhưng cũng chỉ là trợ lực cho việc điều trị thân thể mà thôi, hy vọng người nhà ông sớm ngày khỏe lại”. Hạ Thược cười cười.



“Ai, được! được!” Chu Hoài Tín nha nha gật đầu, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó có chút xấu hổ nói, “Có điều, tôi nghe nói Hạ đại sư thu phí có vẻ… Ách, nhà tôi mấy năm nay..”.



“Cái này không sao”. Hạ Thược nghe ý của ông ta, cười cười, “Chờ khi nào trong nhà dư dả thì nói sau. Cũng hoặc là, ngày sau ông hãy làm nhiều việc thiện, cho dù không trả tôi cũng không sao”.



“Như vậy sao được!” Hùng Hoài Hưng đột nhiên chen vào một câu, ánh mắt trừng lớn, “Không nên không nên! Hạ tổng đã cứu tính mạng cả nhà người anh em của tôi, sao có thể để ngài làm không công! Hết bao nhiêu tiền là bấy nhiêu, phí dụng lần này cứ để lão Hùng tôi ra!”



“Lão Hùng..”. Chu Hoài Tín có chút cảm động.



“Đừng có làm cái mặt đó với tôi! Năm đó nếu không có ông cứu tôi một mạng, lão Hùng tôi cũng không có ngày hôm nay! Tôi không phải cái loại người vong ân phụ nghĩa, ông cũng đừng có khách khí với tôi!” Hùng Hoài Hưng khoát tay chặn lại, lúc này liền làm quyết định, “Hạ tổng, phong thủy trong nhà người anh em này của tôi phải phiền cô rảnh rỗi đến xem rồi, về phương diện phí xem thì ngài cứ ra, tôi sẽ trả! A, đúng rồi, còn có việc di chuyển phần mộ Tổ tiên, cũng xin phiền ngài“.



Đối phương nói như vậy, Hạ Thược cũng sẽ không từ chối, lúc này liền gật đầu.



Lúc này, cô tìm một nơi có phong thủy huyệt không sai trên núi, nói cho Chu Hoài Tín đợi cô tìm được ngày tốt dời phần sẽ báo với ông ta. Việc bố trí phong thủy cục thì để ngày mai.



Hai người đương nhiên là cảm ơn không ngớt, không dám có một chút hoài nghi, Hùng Hoài Hưng lại thập phần nhiệt tình, trên đường lái xe quay về thành phố Thanh lại nhiệt tình mời Hạ Thược đến khách sạn ăn cơm.



Ba người đều không ăn gì lúc trước, ở trên núi bận đến hai ba giờ, ước chừng khi quay về thành phố Thanh cũng đã năm giờ chiều.



Hạ Thược tính toán thời gian, vừa vặn kịp thời gian cô đã hẹn với Từ Thiên Dận, vì thế liền dời bữa ăn sang giữa trưa ngày mai. Hùng Hoài Hưng đương nhiên là nhiệt tình khuyên bảo, nhưng thấy Hạ Thược chủ ý đã định, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Hiện tại trong mắt ông, càng thêm vài phần kính sợ cô gái trước mắt này, cô nói ngày nào thì là ngày đó đi, ông thật sự không muốn đắc tội với phong thủy sư bản lĩnh khó lường.



Hạ Thược bảo Hùng Hoài Hưng ngừng xe lại trước một nhà ăn Pháp, đây là nơi cô và Từ Thiên Dận đã hẹn gặp nhau. Khi xe vừa đến nơi, xe của Từ Thiên Dận đã đỗ ở cửa đợi.



Hạ Thược xuống xe mỉm cười đi tới, Hùng Hoài Hưng thấy cô lên một chiếc xe mang biển quân khu, không khỏi kinh hãi, ông ta không khỏi chú ý tới chiếc xe kia nhiều hơn. Nhìn kỹ mới thấy, chiếc xe kia còn là xe của bộ tư lệnh!



Hùng Hoài Hưng không dám tin vào mắt mình, bộ tư lệnh quân khu? Nghe nói vị tư lệnh quân khu tỉnh mới tới kia có lai lịch không nhỏ! Có tin tức cho rằng đó là cháu ruột của vị kia không biết là thật hay giả! Vị tư lệnh này tới đây, rất ít tiếp xúc với bên ngoài, chưa bao giờ có chuyện tham dự bữa ăn giao tiếp gì đó, bởi vậy mọi người cũng chỉ dám đoán, không có ai dám khẳng định.



Hạ tổng chẳng lẽ quen biết với vị tư lệnh mái nhà hồng nóc này?



Hùng Hoài Hưng trong lòng lộp bộp một tiếng, tuy rằng cũng biết xe của bộ tư lệnh, người ngồi bên trong chưa chắc là tư lệnh, nhưng Hùng Hoài Hưng cũng đã ra một quyết định, vị tiểu bà cô này ngày sau phải cung!



Ông ta cũng không dám đỗ xe lại chỗ này lâu lắm, sợ làm cho Hạ Thược phản cảm, cho nên vừa nghi ngờ vừa lái xe rời khỏi.



Hạ Thược lên xe Từ Thiên Dận, theo thói quen liền ngồi vào bên ghế lái phụ, vừa ngồi xuống liền dựa người vào ghế vô cùng thoải mái, hít sâu một hơi cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cả ngày hôm nay bận việc, ngay cả cơm trưa cũng không ăn được, đến khi thả lỏng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.



Bên cạnh có một đôi mắt nhìn chăm chú, ánh mắt này vẫn nhìn cô từ khi cô lên xe, Hạ Thược đương nhiên là biết, nhưng cô cũng giả bộ như không để ý, cười liền nhắm mắt lại, thoạt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.



Trên đỉnh đầu bỗng bao phủ một bóng râm, mang theo hơi thở của anh, làm cho Hạ Thược lập tức mở mắt.



Cô vừa mở mắt, nhíu mày lại, không cần phải nghĩ cũng biết là anh đang muốn ôm cô, hoặc là…



Nhưng vừa nghĩ vậy, cô không khỏi sửng sốt, Từ Thiên Dận quả thật là nghiêng người tới, nhưng anh cũng không kéo người cô để ôm, mà là quay người lại, cánh tay duỗi ra, từ ghế sau lấy ra một bó hoa gồm hồng và hoa bách hợp, đưa cho cô.



“Tặng”.



“..”. Hạ Thược kinh ngạc .



Cô nhận lấy, kinh ngạc trên mặt chưa kịp che dấu, đập vào mắt là ánh mắt tối đen thâm trầm của Từ Thiên Dận. Ánh mắt anh nhìn không ra chút cảm xúc, nhưng ngực lại hơi phập phồng, tựa hồ… Có chút khẩn trương?



Hạ Thược chăm chú nhìn khuôn ngực kia, sau đó liền cụp mắt nở nụ cười, cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng. Cô cũng không để ý thứ này lắm, con gái đều thích hoa, trước kia cô cũng không cho là đúng, luôn cảm thấy có cũng được mà không có cũng không sao, chính mình cũng không phải thực yêu hoa. Nhưng hôm nay thấy Từ Thiên Dận quay lại lấy bó hoa này từ ghế sau ra, từ sâu đáy lòng cô quả thực vô cùng vui vẻ!



Thì ra, hoa phải là người trong lòng tặng mới có thể vui vẻ sao?



Hạ Thược nhìn bó hoa lớn trong lòng, nụ cười hơi hơi nở rộ. Lại không phát hiện, người nam nhân ngồi bên ghế lái thấy cô mỉm cười, trong ngực phập phồng mới hơi hơi dừng lại, như là thả tâm.



Nhưng, anh vừa mới thở phào, cô gái ngồi đối diện liền nâng mắt lên nhìn, trong mắt rõ ràng mang theo vẻ trêu ghẹo.



“Sư huynh, vì sao lại tặng hoa ở trong xe? Không phải là nên tặng bên ngoài xe sao?” Hạ Thược nhíu mày. Theo lẽ thường mà nói, những cảnh tặng hoa, hẳn đều là bạn trai lái xe xịn tới sau đó ôm hoa tươi đứng ngoài cửa chờ bạn gái, khi mà mọi người đều chú ý thì sẽ tặng hoa cho bạn gái, thuận tiện để cho cô gái cảm nhận được một chút hâm mộ của mọi người nữa?



Anh vừa mới nhẹ lòng, nghe cô nói vậy lại bắt đầu lo lắng. Anh yên lặng quay đầu, nhìn nhìn ngoài cửa sổ, Hạ Thược phiên dịch động tác kia hẳn là có chút thẹn thùng?



Vừa định nói gì, thì thấy anh quay đầu lại, vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn nhìn bó hoa kia, sau đó lại nhìn nhìn cô, hỏi: “Em thích ở bên ngoài?”



Hạ Thược cười mà không nói, Từ Thiên Dận lại vươn tay tới đón lấy bó hoa trong lòng cô.



Hạ Thược sửng sốt, ánh mắt ngây ngốc nhìn Từ Thiên Dận đem bó hoa để lại hàng ghế sau, sau đó liền mở cửa xuống xe.



“Xuống xe”.



“..”. Xuống xe?



Hạ Thược khẽ cắn môi, nhìn Từ Thiên Dận đã nửa người bên ngoài xe, trước khi xuống xe lại nhoài người đến ghế sau ôm bó hoa ra, xem ra là muốn lấy ra bên ngoài, tặng thêm một lần nữa cho cô?



Hạ Thược ngồi bên ghế lái phụ thấy vậy, đôi mắt càng lúc càng sáng, nụ cười bên môi ngày càng rõ, cuối cùng nhịn không được ôm bụng cười lớn.



“Ha ha ha! Sư huynh, anh đã tặng rồi, nào có thể thu về rồi tặng thêm lần nữa? Ha ha… Anh, anh cho đây là đóng phim sao, còn có thể action lặp lại?” Hạ Thược càng cười bụng càng đau, cả một ngày mệt nhọc cũng tiêu tan. Cô xoa xoa bụng đau vì cười, cảm thấy sư huynh đúng là niềm vui của cô, đã thật là nhiều năm không cười thoải mái như vậy.



Từ Thiên Dận yên lặng ôm hoa đứng ngoài xe, ánh mắt dán chặt trên gò má xinh đẹp của cô gái, thấy tay cô không ngừng xoa bụng, lúc này mới lại lên xe. Anh cũng không đưa hoa cho cô, mà để lại ghế sau, vươn tay muốn giúp cô xoa bụng.



Hạ Thược thấy anh vươn tay tới, cười né tránh, nói: “Được rồi, em không cười. Nhanh đi ăn cơm đi, một ngày không ăn cái gì, em đói bụng”.



Từ Thiên Dận tay cương lại giữa không trung, vừa nghe cô nói vậy, liền hơi hơi nhíu mi, “Giữa trưa chưa ăn?”



“Không có, em lên núi xem phong thủy phần mộ Tổ tiên cho khách, lát nữa sẽ kể cho anh nge. Đi ăn cơm trước đã”.



Từ Thiên Dận khẽ gật đầu, trước khi đi anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, “Alô ? Vị trí đặt trước sáng nay hủy bỏ”.



Hạ Thược nhìn anh cúp máy, không khỏi hỏi: “Làm sao không cần? Không phải muốn ăn cơm tại đây sao?”



“Đổi nhà hàng khác”. Từ Thiên Dận nói xong liền khởi động xe.



Cuối cùng đổi là một khách sạn ở khu phố trung tâm, Từ Thiên Dận đặt một gian khách vip, Hạ Thược vừa thấy thực đơn không khỏi nở nụ cười.



Từ Thiên Dận gọi đồ ăn đều là những món ăn mang hương vị Bắc Kinh, khi ăn quả thực là ngon miệng hơn so với món ăn nước Pháp, có thể no bụng. Nhà hàng Pháp tuy rằng hữu tình hơn, nhưng anh càng muốn cô ăn no.



Hạ Thược cụp mắt cười nhẹ, dưới ánh đèn vàng nhạt khuôn mặt cô nhìn nhu hòa ấm áp.



Cô muốn cảm giác như vậy, loại chăm sóc rất tỉ mỉ này, so với việc tặng hoa kèm những tin nhắn buồn nôn kia cô càng cảm thấy trong lòng yên ổn hơn.



Trong khi chờ đồ ăn mang lên, Hạ Thược mới kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay với Từ Thiên Dận, chủ yếu là nói về thất sát đinh kia, còn nói đến phong thủy kính của Vương Đạo Lâm lúc trước.



Từ Thiên Dận nghe xong ánh mắt lạnh lùng, hừ một tiếng, “Không từ thủ đoạn”. Nhưng nói xong lại nhìn Hạ Thược, “Em vẫn luôn ở bên người sư phụ, tiếp xúc với đấu pháp không nhiều lắm, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Từ hôm nay trở đi, những thứ anh đưa trước kia hãy đeo ở trên người, đừng tháo xuống”.



Hạ Thược cười đáp ứng, tuy rằng trên người cô có ngọc hồ lô của sư phụ, nhưng cô hiểu được ý của Từ Thiên Dận. Những vật anh tặng bên trên đầu có hơi thở của anh, một cô gặp chuyện anh cũng sẽ biết. Dù sao anh cũng cách cô gần hơn sư phụ, cũng tiện che chở cô.



Nhưng Hạ Thược nheo mắt lại, cô cũng không khinh địch, bảy cây đinh cô vẫn còn giữ, muốn tìm ra đối phương, cũng không phải không có khả năng!



Hạ Thược không biết là, khi hai người đang ở khách sạn bàn luận chuyện này, tại một căn nhà trong khu phố trung tâm.



Vương Đạo Lâm bước chân nhanh nhẹn, vội vội vàng vàng đi vào, vừa vào phòng liền hướng về người đàn ông có chút hói đầu kia hỏi : “Diêm đại sư, ngài nói có người phá giải chiêu pháp của ngài là sao?”



 _ Hết Chương 15 _


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.