Phong Thủy Sư (Trùng Sinh Chi Thiên Tài Thần Côn)

Quyển 2 - Chương 18: Giám định tại hiện trường, cơ duyên



Chợ đồ cổ thành phố Thanh nối liền với chùa miếu thành phố, ngày thuờng đã náo nhiệt, hôm nay lại là chủ nhật lại càng không ít nguời. Trên đường xuất hiện đủ loại người, từ thanh niên cho tới những ông lão, đủ mọi lứa tuổi. Bởi vì trong những quán đồ cổ có không ít những món đồ cổ không rõ thật giả, còn có không ít hàng mỹ nghệ, đều mang hình thức giả cổ, giá cả cũng không hề đắt, rất được người trẻ tuổi yêu thích.



Bên trái ngã tư đường là những sạp bán đồ mỹ nghệ trang trí, bên phải mới là cửa hàng đồ cổ. Chính vì vậy, người trẻ tuổi sẽ đi bên trái, những người trung niên và người có tuổi sẽ đi bên phải, cho nên khi bước vào con phố này đứng từ đầu ngõ nhìn xuống cuối ngõ, sẽ phát hiện đây là một cảnh tượng rất thú vị

Cho nên, khi Hạ Thược cùng Từ Thiên Dận đi vào bên phải đường, hai người cũng trở thành tiêu điểm cả con đường.

Bề ngoài của hai người đều đã rất gây chú ý, nếu chỉ một mình Hạ Thược còn không gây chú ý lắm. Khí chất của cô có vẻ yên tĩnh mà thanh nhã, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ không quá gây chú ý, càng nhìn lâu mới càng cảm thấy có ý nhị, dần dần làm người ta khó có thể quên. Mà Từ Thiên Dận không giống thế, khí chất của anh cô lãnh, lại mặc một bộ quần áo đen, càng tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh, khi đứng trong một đám người như vậy, tựa như trong một bầy cừu bỗng xuất hiện một con sói cô độc, ánh mắt lạnh lẽo, vận sức chờ phát động, hơi thở nguy hiểm mà trí mạng. Cho dù anh không hứng thú với bất kỳ ai, cũng không thể ngăn chặn đuợc khí thế mạnh mẽ của anh. Cho nên, hai người vừa xuất hiện trên con phố này, liền khiến mọi người xôn xao.

Những cô gái đang đứng trước sạp hàng mỹ nghệ đều ngoái đầu trông lại, ai ai cũng kinh ngạc ghé đầu thì thầm nho nhỏ với nhau, thi thoảng lại ngoái đầu lại nhìn.

Từ Thiên Dận lại không hề nhìn bọn họ, anh vẫn luôn cúi đầu nhìn theo bóng dáng cô gái trước mặt.

Hạ Thược hoàn toàn đặt lực chú ý tại các sạp quán đồ cổ.

Từ sau khi kiểm lậu được chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa ở thành phố Đông trước đây, cô cũng chưa từng đi xem kiểm lậu nữa. Dù sao khi Phúc Thụy Tường khai trương, tất cả mọi người đều biết chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia là hàng thật, chiếc đĩa đó là do cô kiểm lậu được ở chợ đồ cổ, phỏng chừng dù cô có đi nữa, nếu xem trọng vật nào chưa chắc chủ quán đã đồng ý bán lại.

Hơn nữa, tuy nói trong ngành đồ cổ này làm gì cũng đều có luật lệ, đều dựa vào nhãn lực mà ăn cơm, dù đã bán đi hoặc là mua phải vật giả cũng chỉ có thể nói do bản thân không đủ tài. Nhưng phải biết rằng, chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia trong đấu giá hội được bán với giá trên trời hơn một triệu, ai đã lỡ bán đi một vật trị giá như vậy, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái được. Vị chủ quán đã bán mất chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa kia là Triệu Minh Quân nếu lại gặp Hạ Thược, phỏng chừng trong lòng ông ta sẽ lẫn lộn đủ loại tâm trạng. Cho nên, Hạ Thược cũng liền không đi ra ngoài dạo chơi, miễn cho chọc người khác không thoải mái.

Như vậy tính tính thời gian, từ năm trước đến bây giờ, cô cũng đã có một năm không đi dạo chợ đồ cổ rồi, hôm nay vừa vào ngõ nhỏ, niềm đam mê của cô cũng đã bị câu lên, khó tránh khỏi có chút hưng phấn.

Hôm nay, Hạ Thược mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng, cổ áo có một lớp lông trắng, trên cổ quàng một chiếc khăn màu hồng phấn, cằm cũng lấp bên trong, hai má hồng hào chọc người yêu thích, nhất là giờ phút này hai mắt cô tỏa sáng, khóe miệng mang theo nụ cười xinh đẹp.

Dáng vẻ hưng phấn của cô rơi vào ánh mắt chàng trai đi sau, ánh mắt anh thản nhiên mà nhu hòa, anh khẽ vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô kéo đi, như là sợ cô quá hưng phấn mà chạy lạc mất vậy, sau đó đi theo phía sau cô, tùy ý cô kéo mình đi xuyên qua đám người.

Hạ Thược đi liên tục qua mười quán, bỗng nhiên ánh mắt cố định lại tại một sạp hàng, ánh mắt sáng ngời, lộ ra cái nhìn yêu thích

Trên sạp bày một chiếc bình hoa thanh nhã xinh xắn. Chiếc bình hoa này là đồ sứ màu hồng phấn, cũng chính là một loại tương tự như men sứ, khi men sứ được nung thì tiến hành vẽ, sau đó lại tiếp tục nung tạo thành một loại đồ sứ.

Đồ sứ màu hồng phấn xuất hiện từ thời Khang Hi nhà Thanh, cũng là được luyện ra từ trấn Cảnh Đức, từ thời Ung Chính đã vô cùng tinh xảo, cho đến thời Càn Long càng phát triển mạnh hơn, cho đến nay vẫn được gìn giữ và bảo tồn.

Hạ Thược thích chiếc bình hoa màu bụi này là vì toàn thể bề mặt nó có màu trắng, miệng bình khẽ cong, cái cổ rất thẳng, bụng thì tròn đầy, tạo hình đặc biệt đáng yêu. Đặc biệt là rất lịch sự tao nhã, trên mặt có vẽ một gốc cây hoa đào, mỗi cành đào lại có một quả đào nho nhỏ, quả đào kia có màu hồng phấn, trông rất đẹp mắt, bên cạnh cây đào còn có một khóm hoa hồng, cả chiếc bình nhìn thanh nhã bắt mắt.

Hôm nay, Hạ Thược vốn muốn mua một chiếc bình hoa mang về ký túc xá, không ngờ lại gặp được món như vậy, hình dáng thanh nhã, thật đúng là khiến người ta yêu thích.

“Thích?” Bên cạnh vang lên giọng nói của Từ Thiên Dận, anh cũng đã phát hiện nơi ánh mắt Hạ Thược đang nhìn.

Hạ Thược cười, quay lại nói: “Qua đó xem.”

Nhưng mà, hai người vừa đi đến cách quán hai bước, đối diện có hai người đi tới, hiển nhiên là một người thấy một người được đưa tới để kiểm tra. Vừa đến trước sạp, một người liền vui tươi hớn hở nói: “Ông Vu, ông giúp tôi xem thử xem, ông nhìn chiếc bình gốm màu hồng phấn có gốc hoa này giúp tôi xem!”

Người họ Vu đi phía sau nghe vậy liền đi tới, ngồi trên mặt đất, cẩn thận nhấc bình hoa lên tinh tế  kiểm tra.

Quy định trong ngành đồ cổ này là ai tới trước thì xem trước, ai đến trước sẽ vào tay người đó, người đến sau chỉ có thể chờ người phía trước xem xong, sau khi đặt xuống rời khỏi tay, mới có thể  lại nhận đến xem tiếp.

Hạ Thược thấy mình tới chậm một bước, cũng không nóng nảy, liền đứng bên cạnh ông ta, cũng chăm chú quan sát chiếc bình trong tay ông ta. Vừa nhìn kỹ, Hạ Thược không khỏi nhíu mày.

Chiếc bình hoa này có đề sáu chữ “Chế năm Càn Long Đại Thanh “, hơn nữa được vẽ tinh tế, trình tự rõ ràng, không chỉ vậy mà thủ pháp lên men vô cùng tinh tế và cẩn thận, kết cấu chặt chẽ, ngay cả lá cây sấp ngửa hay ánh sáng đều được miêu tả một cách tỉ mỉ và tinh tế!

Hạ Thược hai mắt tỏa sáng– món này có thể được xưng là vật phẩm mô phỏng cao cấp! Nếu đem tới cửa hàng mỹ nghệ, giá trị của nó cũng sẽ không thấp! Đương nhiên, nó được đặt ở sạp hàng đồ cổ này, còn có chút vàng thau lẫn lộn .

Hai người đàn ông kia hẳn cũng không phải là người trong nghề, ông lão kia tinh tế kiểm tra hồi lâu, lắc đầu rồi lại gật đầu, giọng điệu cũng không dám chắc, “Cách vẽ, kết cấu và hình thái quả là được chế những năm Càn Long, nếu thực sự là chế vào năm Càn Long, vậy thì quả thực rất đáng giá …”

“Đúng không?”Ông lão bên cạnh cũng hưng phấn chỉ cho ông ta xem, “Ông Vu, ông nhìn xem, chiếc bình này nhìn kỹ còn có thể thấy được lớp men màu lục nhàn nhạt, ông đưa ra ánh sáng mà xem, trên lớp men lại có những nếp uốn rất rất nhỏ, tựa như mặt hồ gợn sóng vậy! Tạo hình này cũng rất đặc biệt, quả giống như được chế vào năm Càn Long!”

Ông lão họ Vu kia giơ lên ánh sáng nhìn, “A” một tiếng, chậm rãi gật đầu, nhưng lại càng nhíu mày chặt hơn, bĩu môi, lắc đầu, “Tôi nói ông Lưu này, chính vì nhìn chỗ nào cũng thấy giống, cho nên trong lòng mới không chắc! Tôi thật sự không dám chắc, tôi khuyên ông vẫn nên kiềm chế một chút, đừng để đục lỗ, mà phải uống thuốc đấy.”

Đục lỗ, uống thuốc, đây là thuật ngữ trong ngành đồ cổ, ý chỉ nhãn giới không đủ, bỏ tiền ra để mua bài học kinh nghiệm.

“Nhưng …” Người kia hiển nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội này, “Nếu không, tôi tìm ông Tôn với ông Tề tới xem cùng?”

“Bọn họ cũng chỉ là nửa vời, biết cái gì!” Ông Vu kia lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chủ quán một cái, “Chủ quán, anh có thể cho tôi biết lai lịch của vật này chứ?”

Hạ Thược đứng bên cạnh cũng nhìn theo hướng ông Vu nhìn về phía chủ quán của sạp hàng này, chủ quán này cũng còn rất trẻ, cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, vóc người trung đẳng, thân hình coi như rắn chắc, màu da hơi ngăm đen, biểu tình nghiêm túc, ăn nói cẩn thận. Nhưng Hạ Thược vừa nhìn thấy mặt anh ta, cũng hơi hơi sửng sốt.

Chủ quán này, trong ánh mắt mơ hồ có thể thấy được vẻ sầu khổ, Thái Âm nơi mày trái có dấu hiệu sụp đổ, cha đã không còn, hơn nữa mẹ cũng có bệnh trong người.

Anh ta thấy ông Vu hỏi lai lịch của chiếc bình, không hề nói nhiều gì, ngắn gọn nói: “Tôi thu mua nó tại một gia đình nông thôn.”

Anh ta vừa trả lời như vậy, hai ông lão nghe xong liếc nhìn nhau một cái, vẻ mặt đều có chút không xác định. Thông thường loại sạp quán như thế này, có không ít người bán hàng vì muốn lừa dối khách hàng mà tạo dựng không ít chuyện xưa, nói vật phẩm này khó khăn tới tay như thế nào. Nhưng người trẻ tuổi này lại chỉ nói một câu ngắn gọn, nếu cậu ta nói ba hoa chích chòe, vậy thì càng phải cẩn thận hơn, cậu ta nói như vậy lại càng khiến người ta khó mà phán đoán chính xác.

Ông Vu cẩn thận đặt chiếc bình hoa trở lại sạp hàng, liền đứng dậy lùi hai bước, mím miệng lắc đầu, “Vẫn là quan sát thêm đi.”

“Hay là, tôi gọi thêm ông Tôn với ông Tề tới xem.”

Hai người lại thương lượng, Hạ Thược thấy ông Vu đã buông tay, lúc này cô mới ngồi xổm xuống, cẩn thận nhấc chiếc bình lên, ánh mắt chăm chú nhìn nó, càng nhìn lại càng thích — A, hình vẽ thanh lịch này thực là hợp ánh mắt cô, đặt ở trong phòng ký túc sẽ rất đẹp.

Không ngờ, Hạ Thược vừa ngồi xổm xuống, vị chủ quán kia lại tiếp tục nói.

Nhưng không phải là nói với Hạ Thược, mà anh ta nói với Từ Thiên Dận: “Anh chàng này, cô gái này là bạn gái cậu đúng không? Hai người thật là xứng đôi, mua bình hoa này cho bạn gái đi, chỉ cần anh chịu theo tôi bắt tay luận giới, tôi cam đoan giá cả vừa phải, tuyệt không lừa anh.”

Từ Thiên Dận hiếm khi nhìn người, nghe vậy lại gật gật đầu với chủ quán, thoạt nhìn quả thật là muốn thảo luận giá cả với hắn.

Hạ Thược ngồi trên mặt đất ngẩng đầu, buồn bực nhìn chủ quán. Vừa rồi hai người kia quan sát lâu như thế, cũng không thấy anh ta khuyên người ta mua, như thế nào thấy cô tới xem, anh ta lại bắt đầu lừa dối Từ Thiên Dận? Chẳng lẽ, trên mặt cô và sư huynh có viết bốn chữ “Coi tiền như rác” ?

Từ Thiên Dận không hề có hiểu biết về phương diện đồ cổ, anh không giống như Hạ Thược có được thiên nhãn, anh chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân, nhận biết được vật có cát khí hoặc sát khí, còn vật là đồ thật hay đồ dỏm, anh cũng không nhận ra được. Nhưng anh không quan tâm, cô thích là tốt rồi.

Mắt thấy Từ Thiên Dận quả thật là muốn cùng chủ quán bắt tay luận giá, Hạ Thược liền buông bình hoa, đứng dậy nói: “Đợi chút. Nếu thật sự muốn bàn luận giá? Tôi luận với anh.”

Trong ngành đồ cổ này, trừ bỏ những vật nhìn một cái biết được thật giả, trên cơ bản dưới ánh mắt mọi người người mua và người bán đều bắt tay đàm luận giá cả, hai người dựa vào ống tay áo hoặc là dùng vải đen che tay, dùng bàn tay để mặc cả, cuối cùng dùng giá bao nhiêu thành giá, chỉ có hai bên mua bán biết.

Nhưng người biết cách bắt tay luận giá này, hoặc là người trong nghề, hoặc là có chút kiến thức, chủ quản này thấy Từ Thiên Dận khí chất phi phàm, vừa nhìn liền biết không phải là dân chúng tầm thường, cho nên anh ta mới hỏi Từ Thiên Dận. Không ngờ, cô gái ngồi trên mặt đất xem bình hoa này lại mở miệng, điều này không khỏi khiến chủ quán ngẩn người.

Hai người đàn ông vừa rồi cũng chưa đi, thấy Hạ Thược ngồi xổm xuống quan sát chiếc bình hoa này cũng liền dừng bước chân. Ông lão muốn mua chiếc bình hoa này thấy chủ quán muốn luận giá cả với người khác, trong lòng không khỏi sốt ruột. Nhưng vừa rồi hai người đã không mua đặt xuống, cho nên lúc này có gấp cũng vô dụng, chỉ đành đứng bên cạnh xem.

Hai người thấy Hạ Thược hiểu được quy củ bắt tay cũng có chút kinh ngạc, vừa rồi cô gái này đứng bên cạnh họ, cảm giác là một cô bé điềm tĩnh, không ngờ cô cũng biết những thứ này.

Mà lúc này, Hạ Thược đã đứng dậy, cô vừa đứng dậy khí chất cả người cũng thay đổi. Bên môi là nụ cười yếu ớt, vẻ mặt bình tĩnh, một bộ mọi việc đã định.

Hai ông lão và vị chủ quán thấy vậy không khỏi ngẩn người.

Nhưng lúc này, Hạ Thược đã vươn tay ra, chủ quán kia cũng vươn tay ra. Hiện tại là mùa đông, họ đều mặc áo bông, không gian trong tay áo bông cũng rộng, bởi vậy không cần phải dùng vải che lại, tay hai người ở bên trong tay áo bắt đầu cò kè mặc cả.

Khi bắt tay luận giá, mỗi một ngón tay đại biểu một giá khác nhau, trong ngành đồ cổ hình thức chung là, ngón cái đại biểu trăm vạn, ngón trỏ đại biểu mười vạn, ngón giữa đại biểu một vạn, ngón áp út đại biểu ngàn, ngón út đại biểu trăm.

Vừa bắt đầu, chủ quán kia dùng ngón trỏ gõ bàn tay Hạ Thược một chút, Hạ Thược nhíu mày.

Mười vạn? Quả thật là xem bọn họ là người coi tiền như rác!

Cô cười cười, dùng ngón áp út gõ tay người kia.

Một ngàn! Không hơn không kém. Đây vẫn là xem xét ở kỹ thuật vẽ tỉ mỉ, mô phỏng cao cấp mà ra giá.

Người kia khẽ nhíu mày, chắc là vì thấy chênh lệch quá lớn, đáy mắt có chút tức giận, không cam lòng lại ra giá khác, hạ giá xuống còn tám vạn.

Hạ Thược lắc đầu cười, thầm nghĩ người này thật đúng là chưa từ bỏ ý đồ. Cô lại thẳng tay hạ đi hai trăm, giá chỉ còn tám trăm. Sau đó dùng ngón cái đẩy người kia, tỏ vẻ đây là cái giá cuối cùng không thương lượng.

Đối phương vô cùng tức giận, trực tiếp bỏ tay ra, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Quên đi, tôi thấy cô không muốn mua.”

“Tôi lại thấy anh không muốn bán.” Hạ Thược cười, vốn thấy người này trong nhà có mẹ già ốm bệnh, cái giá mà cô đưa ra đã không thấp, nhưng người này rõ ràng là muốn lừa cô,  vậy cô cũng không nhất định phải làm nhà từ thiện. Ngành đồ cổ này, tuy nói đều là tự dựa vào nhãn lực mà ăn cơm, nhưng người này nghĩ muốn bán cho bọn họ, rõ ràng là cảm thấy bọn họ hẳn là người ngoài nghề, coi bọn họ như những kẻ coi tiền như rác mà lừa. Bởi vậy tính chất liền không giống nhau. Nếu vừa rồi là Từ Thiên Dận cùng người này bắt tay luận giá, Hạ Thược tin rằng anh căn bản sẽ không trả giá, tất nhiên là đối phương nói bao nhiêu anh liền trả bấy nhiêu, cứ như vậy mua.

Điều này sao được? Loại việc tiêu tiền uổng phí này, Hạ Thược tuyệt đối sẽ không để Từ Thiên Dận làm.

Hạ Thược mỉm cười, giọng nói cũng lạnh lùng hừ nhẹ, hai người bên cạnh thấy vậy kinh nghi.

Ô! Xem dạng này… Như thế nào? Vật này có vấn đề?

Hạ Thược cũng không nói thẳng, dù sao ở trước mặt người mua khác nói vật phẩm là giả, đó là trái luật lệ. Nhưng thứ này cô cũng không muốn nữa, dù sao bình hoa nơi nơi đều có, đi nơi khác xem là được.

Cô kéo Từ Thiên Dận muốn đi, chủ quán sạp bên cạnh từ ban đầu đã nhìn chằm chằm Hạ Thược. Hắn càng xem càng là ngạc nhiên cùng nghi ngờ, mãi đến khi thấy Hạ Thược muốn đi, hắn mới nói: “Cô… Tôi thấy cô có chút quen mắt…”

Hạ Thược sửng sốt, bước chân dừng lại.

Người kia cũng giật mình ngẩng đầu, tay chỉ Hạ Thược, “A! Tôi nhớ ra rồi! Hạ tổng của Phúc Thụy Tường! Đúng hay không?”

Khi Hạ Thược và Từ Thiên Dận đi vào con phố này, vốn đã khiến người ta chú ý không ít, vừa rồi lại còn bắt tay luận giá, không khí không vui với chủ quán lại càng hấp dẫn tới đây không ít người, lúc này xung quanh có không ít người vây xem, mọi người nghe thấy chủ quán sạp hàng bên cạnh nói vậy đều kinh ngạc nhìn về phía Hạ Thược!

“Phúc Thụy Tường? Hoa Hạ?”

“Chủ tịch Hoa Hạ? Là cô gái còn trẻ tuổi kia?”

“Hả? Xê ra chút! Thật đúng là rất giống! So với trên tivi thì có chút khác, nhưng nếu nhìn kỹ thì…”

“Cô gái trẻ, cháu thật sự là Hạ tổng của tập đoàn Hoa Hạ?”

Phía sau càng lúc càng nhiều người, mọi người đều cực hưng phấn, hai ông lão và chủ quán đứng bên cạnh cũng sửng sốt. Phàm là người có hứng thú với sưu tầm đồ cổ, hoặc là người trong ngành này, không ai là không biết Phúc Thụy Tường. Sự hình thành của công ty này có thể nói là truyền kỳ, sau buổi đấu giá trong hè, đầu đường cuối ngõ đều có những phiên bản khác nhau lưu truyền.

Mà sau mùa hè này, người mà được mọi người nhắc nhiều nhất trong những lúc rảnh rỗi, thế nhưng lại đang đứng trước mắt bọn họ?

Mỗi người đều có danh nhân trong lòng, mà Hạ Thược bởi vì độ tuổi và việc làm của mình, quả thật được xưng tụng là danh nhân trên thương trường.

Nếu đã bị nhận ra, Hạ Thược cũng không muốn phải nói gì để giấu diếm, dù sao Phúc Thụy Tường được mở cách nơi này không xa, mặc kệ là đồng hành trong ngành đồ cổ, hay là những người trải sạp bán hàng như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ biết nhau.

Thấy cô gật đầu thừa nhận, cả đám ồ lên một tiếng, xôn xao!

“Hạ tổng của Phúc Thụy Tường! Chủ tịch Hoa Hạ! Là thật sao!”

“A! Nhìn còn rất trẻ, chỉ khoảng bằng đứa nhỏ nhà tôi thôi!”

“Nghe nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nha! Rất có tiền đồ !”

Đám người vô cùng náo nhiệt, mấy ông chủ ở quầy hàng bên cạnh nhiệt tình sang đây bắt tay với Hạ Thược.

“Hạ tổng, khi Phúc Thụy Tường được khai trương, công ty mở tiệc mời những người trong nghề, lúc ấy có tiến hành giám định một vật phẩm mô phỏng đồ sứ thời Tuyên Đức, nhãn lực quả rất độc đáo!”

“Đúng vậy, Hạ tổng. Chỉ tiếc chúng tôi không có cơ hội tới, không có được cơ hội học hỏi này, ha ha.”

Những người này cũng khó tránh khỏi có ý lôi kéo làm quen, Hạ Thược cũng chỉ mỉm cười gật đầu bắt tay với họ. Lúc này, vị chủ quán luận giá với Hạ Thược khẽ nhíu mày, trong mắt nổi lên chút giận dữ, “Hạ tổng, nếu đã là người cùng ngành, cô lại đến sạp hàng của tôi, là có ý gì?”

Anh ta vừa dứt lời, không khí náo nhiệt trước quầy hàng liền thay đổi, tiếng xôn xao cũng chậm rãi yên lặng lại.

Từ xưa đồng hành chính là oan gia, ngành đồ cổ tuy có hội hành, giữa đồng hành cũng có khi gặp nhau trao đổi nhãn lực, không quá giống với các ngành sản xuất khác. Nhưng trừ phi là có mời, trên cơ bản quả thật rất ít ai yên lặng tới cửa hàng của ai đó xem này nọ, điều này khó tránh khỏi có suy nghĩ là kiếm lời từ người cùng ngành.

Mà Hạ Thược lại lập nghiệp từ chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa, chuyện này được báo chí và tivi đưa tin nhiều lần, các chuyên gia lại lấy chiếc đĩa Nguyên Thanh Hoa này là một ví dụ kinh điển cho giới sưu tầm đồ cổ, giảng qua lại giảng lại, phàm những người có hứng thú với sưu tầm đồ cổ, đều biết chuyện này.

Chủ quán kia nói vậy, khó tránh khỏi có ý chỉ trích Hạ Thược mang ý tới sạp hàng của hắn kiểm lậu.

Này, điều này có chút thanh danh không tốt …

“Hôm nay, tôi là cùng bạn mình đi thăm thú, trong lúc vô tình thấy chiếc bình gốm sứ màu phấn này, cảm thấy thanh lịch, thực thích, cho nên mới có ý định luận giá. Mặc dù là đồng hành, nhưng cũng thường xuyên có giao dịch. Cho dù tôi không đưa thân phận mình ra, bảng giá mà tôi đưa ra cũng đã rất hợp lý. Tôi không hề có ý chèn ép đồng hành, thậm chí bảng giá của tôi đưa ra trong chợ này cũng đã cao. Có phải chuyện như vậy hay không, trong lòng anh cũng rõ ràng.” Hạ Thược không chút hoang mang, không giận cũng không vội, tươi cười bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh.

Phong thái của cô mang tới một sức thuyết phục vô hình, mọi người nghe xong không khỏi nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.

Quả thật, giao dịch giữa những người cùng ngành, không giống với giao dịch của nhà sưu tầm hoặc là người ngoài nghề. Nếu không tự giới thiệu thân phận, có ý nghĩ tới nơi người cùng ngành kiểm lậu, việc này đương nhiên không tốt với thanh danh. Nhưng nếu quả thật đưa ra giá cả hợp lý, vậy thì lại khác. Như thế không khác gì nhiều so với giao dịch bình thường, không tồn tại chuyện ai kiểm lậu hay ai hố ai cả, dù có giới thiệu thân phận hay không, đều không sao cả . Dù sao mọi người làm việc buôn bán, bảng giá mới là quan trọng nhất.

Nhưng mọi người cũng có thể nghe ra, xem tình huống này, hẳn là bảng giá Hạ tổng ra, không phù hợp với yêu cầu của đối phương?

Như vậy cũng chỉ có hai loại tình huống: hoặc là Hạ tổng có ý kiểm lậu, đè thấp bảng giá; hoặc là chính là đối phương vừa rồi không nhận ra Hạ tổng đến, muốn lừa dối người ngoài nghề, nâng cao giá.

Nhưng nghe nói cô gái này tuy còn trẻ, nhưng nhãn lực lại có thể sánh bằng người lão luyện trong nghề, lúc trước ở chợ đồ cổ thành phố Đông kiểm lậu không ít .

Nếu như nhãn lực của cô không sai, vậy có thể khẳng định bình hoa này của đối phương, là món đồ dỏm?

Nếu không, bảng giá mà hai người ra sao có thể khác nhau lớn như vậy?

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, trong lòng đều cực tò mò– bình hoa này rốt cuộc là thật hay là giả? Nếu là giả, thì giả ở chỗ nào?

Nhưng tò mò thì tò mò, một đám người cũng không ai mở miệng hỏi, dù sao hỏi người ta cũng sẽ không nói. Đây là luật lệ, không được ở trước mặt công chúng mà khoa tay múa chân về vật phẩm của những người cùng ngành. Cho nên, trong lòng tò mò đến khó chịu, cũng chỉ đành nhịn.

Người chủ quán trẻ tuổi kia có chút không vui, “Hạ tổng, cô nói như vậy tuy không phải là rõ ràng ra, nhưng người khác đều đoán chiếc bình hoa này của tôi là đồ dỏm, cô bảo tôi sau này bán như thế nào nữa?”

Hạ Thược nhíu mày, thản nhiên cười hỏi: “Vậy ý của anh là?”

“Chiếc bình này của tôi rõ ràng là đồ sứ màu hồng phấn thời Càn Long, tôi thu mua nó từ một hộ gia đình ở nông thôn, lúc trước không nhận ra Hạ tổng, tôi lại thấy bạn cô nhìn có vẻ có tiền, mà cũng muốn bán nó với giá cao một chút, cho nên mới luận giá với cô. Nhưng bảng giá mà cô đưa ra, không khác gì là đang kiểm lậu!”

Anh ta nói xong, mọi người lại bắt đầu rì rầm bàn tán. Những người vừa rồi tin bảng giá Hạ Thược đưa ra là hợp lý, cũng bắt đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô.

Lời nói của chủ quán này không hề có sơ hở, người nào cũng đều muốn bán với giá cao mà thôi, vậy… Thật sự là Hạ tổng Phúc Thụy Tường có ý định đến kiểm lậu?

Vậy, vậy thì cũng thật là …

Không khí biến đổi, Hạ Thược lại vẫn lạnh nhạt đứng đó, ánh mắt cô cũng không hề dời khỏi khuôn mặt của chủ quán kia, chỉ thản nhiên cười hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi, anh tính làm sao?”

“Ý của tôi cũng rất đơn giản, nếu mọi chuyện đã như vậy, tôi muốn cô phải cho tôi một lời giải thích về chiếc bình sứ màu phấn này! Nếu không sau ngày hôm nay, giá trị của nó cũng không còn là gì. Nếu hôm nay cô đã tới đây xem, vì sao cô lại đưa ra bảng giá cho chiếc bình này như vậy, nếu cô có thể nói rõ, tôi sẽ bán nó theo bảng giá mà cô đã đưa ra, nếu cô không thể giải thích thỏa đáng vậy thì cô phải mua nó theo bảng giá mà tôi đưa ra! Thế nào?” Người này cau mày nhìn Hạ Thược, đáy mắt mang theo sự kiên quyết.

Mọi người vừa nghe vậy, “Ai u” một tiếng, ánh mắt đều tràn ngập hưng phấn!

Không phải là, muốn giám định tại hiện trường?

Tuy rằng đồ cổ có luật lệ giữ bí mật, nhưng nếu như người bán đồng ý, giám định tại hiện trường cũng không sao cả. Là đồ thật hay là đồ dỏm, mọi người đều có thể phát biểu ý kiến cùng thảo kuận, đây mới là sự thu hút đối với mỗi người ham mê sưu tầm đồ cổ!

Chẳng lẽ, hôm nay thực sự có thể thấy một cuộc giám định tại hiện trường?

Vậy thật đúng là cơ hội học tập hiếm có!

Phải biết rằng, người trải sạp bán hàng ở chợ đồ cổ, cùng người mở được cửa hàng đồ cổ, đó đương nhiên không phải là ở cùng một cấp bậc. Người được xưng là thương nhân đồ cổ phải có hiểu biết, ví dụ như thi họa, đồ sứ, tiền cổ, sách cổ hoặc là ngọc thạch, nhãn lực có thể so với chuyên gia, mà đối với những phương diện mà mình không quá tinh thông cũng được coi như nửa chuyên gia. Nếu không sao có thể trở thành thương nhân đồ cổ được?

Mà người trải sạp bán hàng nhỏ sẽ không thể so được, bất kể là phương diện tri thức hay là nhãn lực cũng kém hơn một chút. Hơn nữa những người sưu tầm đồ cổ đến con phố này, phần lớn cũng chỉ là người nửa mùa, đa số là người đến luyện nhãn lực, và có thú vui trao đổi với mọi người, trong đó cũng không thiếu những người mới vào nghề.

Đừng nhìn Hạ Thược tuổi nhỏ, nghe nói cô kiểm lậu được không ít! Vậy đã có thể thấy được nhãn lực kinh người! Giám định tại hiện trường, đối với những người này mà nói, không thể nghi ngờ là một cơ hội để học hỏi.

Cơ hội như vậy không dễ có, dù sao mọi người đều tự mình tìm hiểu học hỏi, ai cũng muốn đi tìm chuyên gia học hỏi, nhưng chuyên gia nào cũng đều bận, làm sao có thời gian để ý đến bọn họ?

“Hạ tổng, cô hãy xem đi! Chiếc bình gốm sứ màu phấn này thế nào?”

“Đúng vậy, nói một chút đi. Đối phương cũng đã đồng ý, cũng không tính trái với luật lệ.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Một đám người mở miệng cổ động Hạ Thược, người đàn ông đứng cạnh Hạ Thược cũng kích động lên tiếng, ông ta nói: “Cô gái trẻ, cô hãy nói xem đi. Vừa rồi, tôi thiếu chút nữa thì mua chiếc bình này, nhưng nghe ý của cô, hơn phân nửa là đồ dỏm. Tôi quả thực không rõ, giả ở đâu? Cô nói xem, nếu không lão già tôi ăn không ngon ngủ không yên.”

Hạ Thược nghe xong cười cười, nhìn về phía chủ quán kia, “Đây là chính anh nói, đừng hối hận.”

Chủ quán kia kiên định nhìn cô, giọng nói khí phách, “Không hối hận! Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm! Cô nói đi!”

Hạ Thược bật cười trong lòng, nói sao mà giống như là sắp hi sinh vậy? Suy nghĩ lừa người vừa rồi đi đâu rồi? Xem ra người này là đánh liều, thoạt nhìn cũng là người con có hiếu, muốn bán chiếc bình hoa này chữa bệnh cho mẹ, nhưng cũng không có nghĩa lừa người là chuyện đúng. Dù sao tiền của ai cũng không phải là gió thổi tới, cũng không thể để anh ta lừa dễ như thế.

Vì thế, Hạ Thược gật gật đầu, nhấc chiếc bình hoa lên.

Cô vừa cầm lên, xung quanh liền vô cùng yên lặng, tựa như sợ phát ra tiếng thì không nghe được lời nói của cô vậy.

Hạ Thược lại đưa bình hoa qua cho ông lão kia nhìn, “Ông à, vừa rồi ông có nói đáy bình cân đối, đặt ngoài ánh sáng men có lớp gợn sóng, rõ ràng đặc thù của đồ Càn Long, đúng không?”

Ông ta gật đầu, “Đúng! Tôi nghĩ mình nghĩ không lầm, trong nhà tôi có một cuốn sách nói rất chi tiết về họa tiết này !”

Hạ Thược cười gật đầu, “Trong sách nói là đúng, nhưng nếu muốn xem xét một món đồ, còn cần phải tự bản thân xem xét. Mượn chiếc bình gốm sứ màu phấn trên tay tôi mà nói, tôi nói nó là đồ dỏm, cũng hoàn toàn là vì phần đáy của nó.”

Cô vừa nói như vậy, xung quanh lại xôn xao!

Ông ta vội vàng hỏi lại: “Vì sao?”

Ông Vu kia đứng bên cạnh cũng hỏi: “Đúng vậy, cô gái trẻ! Vì sao?”

Hạ Thược giơ chiếc bình lên, xung quanh lại yên tĩnh lại.

Cô cười nhẹ nói: “Hai vị hãy quan sát tổng thể của chiếc bình sứ này xem, cả thân thể nó có lớp men màu trắng, thanh lịch phong cách. Loại phong cách này là phong cách lưu hành thời kỳ Ung Chính. Đề tài về hoa văn đào cũng là kiểu dáng được ưa chuộng tại những lò nung thời Ung Chính, bởi vì kiểu dáng tinh xảo, đề tài ngụ ý cát tường, mãi tới năm Quang Tự cũng vẫn được phỏng chế. Đế bình có lót xuất hiện năm Càn Long, thời kỳ Ung Chính không có. Nhưng nếu là phỏng chế kiểu dáng thời Ung Chính, vì sao lại muốn thêm vào đế bình nữa? Đây quả thực là vẽ rắn thêm chân, vốn dĩ bất kể là họa tiết, hay kết cấu đều được phỏng chế rất cao tay, nhưng chính chỗ này lại là nét bút hỏng.”

Hai ông lão, bao gồm đám người phía sau đều im lặng một lúc lâu, mãi lâu sau mới hô lên “Thì ra là thế” .

“A! Hóa ra là như vậy! Tôi thiếu chút nữa thì bị đế bình này lừa rồi! Ai u, không đọc sách đúng là … Không được!” Ông ta lắc đầu, trên mặt cũng không thiếu kinh ngạc.

Mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm chiếc bình nằm trong tay Hạ Thược, ánh mắt vị chủ quán kia chợt lóe lên, nói tiếp: “Cho dù nó không phải là phỏng chế từ thời Càn Long, chẳng lẽ không phải là những năm sau phỏng chế? Nếu như đã lâu năm cũng đáng giá tiền .”

Hạ Thược nâng mắt nhìn qua, cũng là lắc đầu cười, “Vật này là phỏng chế thời hiện đại.”

“Sao lại vậy?” Ông lão kia lại tò mò hỏi.

“Bởi ba triều đại Khanh, Ung, Càn sử dụng phấn màu khác nhau, theo thời gian sẽ bị oxy hóa. Lúc bấy giờ rất dễ khiến tài liệu bị phong hóa, vật liệu sẽ càng xốp, sau khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng, nếu bảo dưỡng không tốt, màu men gặp không khí sẽ bị bóc ra. Còn nếu bảo dưỡng tốt, mặt ngoài sẽ sinh ra một loại ánh sáng ngũ sắc, xưng là ‘ánh sáng sò’. Loại ánh sáng này ở màu men khác nhau cũng sẽ có độ đậm nhạt khác nhau, lấy men trắng mà nói, nghiêng ra ánh sáng, vẫn có thể nhìn ra được. Đây là một loại ánh sáng trải qua năm tháng, há có thể phỏng chế mà có được? Nghe nói thời kỳ đầu dân quốc, còn có cao thủ phỏng chế tạo được vầng sáng trên đồ vật, nhưng hiện thì …”

Hạ Thược lắc lắc đầu, cười.

Cô cười nhẹ nhàng, khi giải thích vẫn không nhanh không chậm, giọng nói êm ái. Không hề có cảm giác như đang chỉ bảo người khác, giống như đang nói về việc nhà, khí chất bình thản càng khiến người nghe thoải mái. Mọi người đều gật đầu tán thưởng, cảm khái có, thán phục có.

“Thì ra là như vậy, thật đúng là đáng để học.”

“Hạ tổng, nhãn lực thật tốt! Trách không được có thể sáng lập ra Phúc Thụy Tường!”

“Nhãn lực này là luyện thế nào mà có? Thiếu niên thành tài! Tương lai nhất định tiền đồ vô lượng!”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trong ngõ nhỏ đã tụ đầy người, vòng trong vòng ngoài vây quanh chật như nêm cối, hẳn là tin tức chủ tịch Hoa Hạ ở nơi này tản ra, không ít người từ đường khác tới đây xem náo nhiệt. Tán dương, thán phục, khen tặng, giống như thủy triều lao tới, Hạ Thược chỉ cười nhẹ gật đầu, không quan tâm hơn thua.

Từ Thiên Dận vẫn đứng bên cạnh cô, anh là lần đầu tiên thấy cô giám định đồ cổ, luôn cảm thấy cô gái tri thức thực phong phú, dáng vẻ điềm tĩnh, giống như một tách trà thanh nhã buổi trưa, hoặc là tiếng đàn êm tai trong phòng trà, chậm rãi, ý nhị thản nhiên, đi sâu vào lòng người khiến người ta muốn nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảng thời gian này.

Ánh mắt anh nhu hòa mê người, nhẹ nhành nhận lấy bình hoa trong tay cô.

Mà đúng lúc này, vị chủ quán kia chau đầu mày, tức giận nói: “Cái này cũng không phải là tuyệt đối! Đừng nói khẳng định như thế! Hiện đại cũng có cao thủ ! Cô biết cái gì! Cô làm sao mà biết hiện tại không có ai có thể ở mặt trên …”

Anh ta chưa nói xong, bỗng giật mình ngậm miệng lại, vẻ mặt có chút không bình thường.

Tất cả mọi người cũng đều nghe rõ, lời này hình như là đã lỡ miệng.

Hạ Thược nhíu mày cười, có chút thú vị cười, “Hiện tại có người như vậy? Ai? Anh sao?”

Người nọ mím môi không nói.

Chung quanh lại có người nói: “Không quan tâm đến hiện tại có người như vậy hay không, anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ, anh biết vật này là tân phảng? Vậy mà vừa rồi anh còn một mực chắc chắn là thời Càn Long? May mắn hôm nay gặp phải người hiểu biết, nếu là những người như chúng tôi không phải là bị lừa rồi?”

“Vừa rồi, anh nói hiện tại có cao thủ, là có ý tứ gì? Cao thủ như vậy? Kia căn bản chính là lừa người! Người ham mê sưu tầm, hận nhất những kẻ làm giả đồ cổ như thế! Lừa biết bao người!”

“Đúng vậy! Anh nói như vậy, chứng tỏ là biết có người như thế? Là ai? Nói cho chúng tôi biết, tôi nhất định báo án! Người như thế, nên bị phạt nặng!”

Mọi người xung quanh tức giận, người kia cũng không ngờ mọi chuyện thành ra thế này, mặt anh ta đỏ lên, dần dần lan đến tai rồi đến cổ, hình như là xấu hổ, nhưng ánh mắt lại rất kiên nghị, giống như tảng đá, tay nắm thành quyền, mắt nhìn xuống đất.

Hạ Thược thấy ánh mắt anh như vậy, liền chớp mắt, nói: “Tâm trạng mọi người tôi có thể hiểu. Nhưng tôi nghĩ anh ta cũng chỉ là vội vã giải thích, nên mới thuận miệng nói vậy, không có nghĩa là thực sự quen biết người giả tạo.”

“Hạ tổng, cô quá tốt rồi, người này vừa rồi còn muốn lừa cô!” Một người hô lên, bốn phía đều có người phụ họa, mọi người vẫn rất tức giận.

Người nọ cũng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hướng Hạ Thược.

Hạ Thược lắc đầu cười cười, “Không cần thiết. Người này muốn lừa tôi, hành vi của anh ta là không đúng, nhưng tôi thấy anh ta làm vậy cũng là có nguyên nhân, không phải là mất hết lương tri. Vừa rồi trước khi tôi đến, ông lão này có ý định ra tay mua, nhưng chủ quán này lại không nói gì thêm để lừa ông ấy, nếu nói thêm vào không chừng ông ấy đã mua. Nhưng anh ta lại không nói, rõ ràng là không muốn lừa ông. Anh ta hẳn là cảm thấy người bạn này của tôi gia cảnh không tồi, cũng không quan trọng chút tiền này, cho nên mới nghĩ chúng tôi là coi tiền như rác. Nhưng nghĩ gia đình anh ấy có mẹ bị bệnh, có lẽ cũng vì sốt ruột cứu mẹ, mặc dù nhất thời tâm tư không tốt, tốt xấu coi như có hiếu, việc này tôi sẽ không truy cứu .”

“Mẹ sinh bệnh?” Mọi người đều kinh ngạc.

“A! Tôi nhớ ra rồi!” Có người bỗng nhiên nói, “Tôi nghe bạn bè trong ngành đồ cổ nói, Hạ tổng còn là đại sư phong thủy! Xem phong thuỷ hay xem tướng, cực chuẩn!”

“Đại sư phong thủy?” Không ít người kinh dị, đều nhìn về phía chủ quán kia, chỉ thấy trên mặt anh ta hiện lên vẻ kinh sợ!

Chẳng, chẳng lẽ…

Xem chuẩn ?

A! Thứ này, thật đúng là chuẩn?

Thần!

Mọi người vừa thoát khỏi sự kinh ngạc và thán phục khi chứng kiến cuộc giám định tại hiện trường kia, lúc này lại ồ lên chấn động.

Hạ Thược lại nói với chủ quán kia: “Một ngàn, chiếc bình hoa này tôi mua, anh thấy sao?” Cô vừa nói xong, lại nghĩ tới cái gì đó, nhận lấy bình hoa trong tay Từ Thiên Dận, ôm vào trong ngực, xoay người lại hỏi hai người đàn ông tới xem trước mình, “Ông à, bình hoa này cháu mua, có thể chứ?”

Cô nghiêng đầu, tay ôm bình hoa nhìn cực đáng yêu, ông lão có ý trục lợi ngượng ngùng.

“Ai u, hỏi tôi làm gì! Cô gái trẻ này… Cháu muốn thì mua đi! Ông còn tưởng là đồ thật, hiện tại đều xác định không phải, ông cũng không muốn mua nữa. Cho dù là thật, ông cũng không cần, ai bảo nhãn lực của cháu so với ông già như ta còn tốt hơn?”

Ông lão vừa nói vậy, mọi người xung quanh cũng bật cười.

Hạ Thược nghe vậy mới ôm bình hoa xoay người, chủ quán kia nhìn cô, ánh mắt phức tạp, cũng  gật mạnh đầu, khó khăn nói câu, “Cám ơn.”

Hạ Thược cười cười, không nói cái gì nữa. Bởi vì cô và Từ Thiên Dận không mang nhiều tiền mặt trên người, hai người liền quyết định cùng chủ quán này tới ngân hàng lấy tiền. Trải qua việc ồn ào vừa rồi, chủ quán này hai ngày tới hẳn là không buôn bán được, phỏng chừng phải tránh đầu sóng ngọn gió lại tới. Anh ta lập tức quyết định dọn quán, sau lưng là một chiếc xe ba bánh, còn là hình thức đạp chân, có thể thấy được gia cảnh nghèo khó.

Anh ta đem đồ cất hết lên xe, lúc này mới cưỡi xe ba bánh, chậm rãi đi ra khỏi đám đông. Hạ Thược và Từ Thiên Dận cũng vất vả mới ra khỏi đám đông, rẽ trái quẹo phải, đi qua hơn nửa con phố, cuối cùng mới rời khỏi tầm mắt mọi người. Hạ Thược không khỏi ngẩng đầu cười khổ với Từ Thiên Dận một chút, hôm nay vốn là đi tìm xem có đao cổ hung sát không, không ngờ lại gặp phải chuyện này, hiện tại cũng không thể đi xem đao rồi.

Từ Thiên Dận khẽ cong môi, yên lặng nắm lấy tay cô, giúp cô mang bình hoa trong lòng.

Họ nhanh chóng tìm thấy ngân hàng trên đường, Từ Thiên Dận lấy được tiền mặt xong liền giao cho chủ quán kia. Chủ quán kia vội cảm ơn, Hạ Thược liền tính cùng Từ Thiên Dận cất bình hoa lên xe, tìm một nơi ngồi nghỉ ngơi một chút.

Chủ quán kia rõ ràng có chuyện muốn nói.

Hạ Thược nhíu mày nhìn về phía anh ta, anh ta cụp mắt xuống, trên mặt đỏ lên, cuối cùng cũng nói: “Hạ tổng, hôm nay cám ơn cô. Cô nói rất đúng, cho dù trong nhà tôi có mẹ sinh bệnh, cũng không nên có tâm tư này. Tôi thật sự không biết nên nói gì mới tốt, chính là muốn cám ơn cô, còn có… Xin lỗi.”

Hạ Thược nghe xong nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.” Nói xong, cô liền xoay người muốn đi, cuối cùng lại cảm thấy lòng hiếu thảo của anh ta với mẹ rất cảm động, cho nên mới nói nhiều một câu, “Tôi có thể hỏi mẹ anh mắc phải bệnh gì hay không?”

Đáy mắt anh ta thoáng qua bi thương, cúi đầu nói: “Thận không tốt, thận bị suy kiệt mãn tính. Bác sĩ nói phải đổi thận, nếu không thể có đủ tiền, chỉ có thể dựa vào lọc thận nhân tạo để duy trì …”

Hạ Thược ngẩn người, hơi hơi nhíu mày. Khó trách vừa mở miệng đã là mười vạn. Bệnh này quả thực là cần tiêu tiền, gia đình bình thường căn bản không thể gánh vác được. Cô cụp khẽ nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, đi đến xe lấy giấy bút, viết một số điện thoại đưa cho anh ta, “Cầm đi, đây là một quỹ hội từ thiện vừa được thành lập trong tỉnh, anh đến tìm bọn họ, sau khi xét duyệt, bọn họ có thể giúp được anh.”

Anh ta nhìn tờ giấy Hạ Thược đưa tới, biết đó là cứu mạng, lại lắc lắc đầu, “Không cần.”

Hạ Thược sửng sốt.

Anh ta lại nói tiếp: “Là như vậy, Hạ tổng. Kỳ thật trong nhà tôi còn có vài món đồ cổ do cha để lại, tôi nghĩ nếu bán đi, có lẽ liền đủ tiền cho mẹ tôi chữa bệnh. Cô đã là chủ của Phúc Thụy Tường, tôi nghĩ chi bằng … A, cô cứ yên tâm! Vài món đồ kia tuyệt đối là đồ thật!”

“Vậy sao trước kia anh không bán đi?” Hạ Thược nhíu mày. Trong nhà có đồ cổ, vì sao không bán? Ngược lại muốn làm việc lừa người này ở chợ đồ cổ.

“Mấy món đồ đó là do cha tôi sưu tầm khi còn sống, mẹ tôi không đồng ý bán, nói đó là di vật cha tôi để lại cho bà. Nếu bà mất, đồ này sẽ để lại cho tôi, thành gia… Tôi đương nhiên không đồng ý, nhưng mẹ tôi tính tình cứng cỏi, bà không chịu, tôi lại sợ ảnh hưởng tới tâm lý của bà khi trị liệu, mới nghĩ cách tự kiếm tiền. Mãi cho tới hôm nay tôi cảm thấy … Thật sự không thể tiếp tục như vậy nữa, vẫn là bán đi! Hạ tổng yên tâm, cô có thể tới xem đồ trước, nhìn được món nào thì mua món đó, bảng giá thấp chút không sao cả.”

Hạ Thược nghe xong thở dài một tiếng, cảm thấy lòng có chút chua xót. Nếu như vậy, cô cũng không thể không thu mua, cô vốn chính là làm nghề này mà.

“Nhà anh có những đồ cổ gì?” Cô hỏi.

Anh ta nâng mắt nhìn cô nói: “Đao! Đao cổ! Binh khí cổ! Tổng cộng có tám vật. Cha tôi là người ham mê binh khí cổ, trước giờ ông chỉ sưu tầm những thứ này!”

Hạ Thược nghe vậy, sửng sốt.

Cô quay đầu lại, liếc nhìn Từ Thiên Dận một cái, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng.

Này gọi là gì? Đi mòn gót giày không thấy, có được lại không mất công? Hôm nay đến đây không phải là vì tìm đao cổ sao?

Tuy rằng, đao cổ trong nhà anh chàng này cũng chưa chắc phù hợp với điều kiện mà bọn họ muốn tìm, nhưng có tổng so với không có hơn, đáng giá đi xem! Cho dù là không có, cũng có thể thu mua đồ cổ cho Phúc Thụy Tường không phải sao?

Từ Thiên Dận nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Thược cười nói: “Vậy thì đến nhà anh xem! Dẫn đường!”



~ Hết chương 18 ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.