“Chợ phiên sổ tay?” Lâm Xuân Chu chưa từng nghe qua cụm từ này, cảm thấy nó rất lạ, “Bán gì thế?”
Hàn Chương bắt đầu vò vò tóc, nói: “Là chỗ bán đồ văn phòng phẩm các loại ý, mấy đứa sinh viên muốn làm, tôi cũng không biết phải nói thế nào. Hàn Sơn muốn chúng ta tới, nói rằng nó sẽ cảm thấy rất mất mặt nếu ít người tới quá. Thằng nhóc cho tôi hai vé, kiên quyết muốn tôi dẫn anh tới. Tôi có nhìn qua thời gian rồi, ngày mai khai mạc, ba giờ chiều bắt đầu tới mười giờ tối, anh đi không?”
Thật ra ngày mai Lâm Xuân Chu dùng để nghỉ ngơi, bình thường ngoại trừ đi chợ nấu ăn làm việc nhà thì anh cũng không có hoạt đông giải trí nào khác, vì vậy đồng ý luôn.
Ngày hôm sau, Hàn Chương khó có được một hôm đúng giờ tan tầm, hẹn Lâm Xuân Chu gặp nhau trước cổng chợ phiên.
Khu chợ được hình thành từ một con đường cụt rộng lớn, hàng cây bên đường treo rất nhiều đèn màu trắng ấm áp, chiếu rọi làm cho cả con phố sáng như ban ngày. Một gian lại một gian lều nhỏ màu trắng được dựng ngay ngắn ở hai bên đường, được bao phủ bởi ngọn đèn dầu ấm áp.
Nói là chợ phiên sổ tay nhưng lúc Hàn Chương đưa mắt nhìn vào trong lại phát hiện thứ gì cũng có bán cả, ngay cả kẹo đường nhiều màu cũng có bán luôn.
Cũng giống như Hàn Sơn, không ít người ở đây có lẽ cũng được người ta cho vé, không ít vợ chồng mang theo con nhỏ tới, hoặc là hai ông bà già dẫn theo cháu nhỏ tới chơi. Nhưng mà đa số vẫn là thanh niên trẻ tuổi, vượt quá dự liệu của Hàn Chương, nơi này cực kì náo nhiệt.
Hôm nay trời lạnh tới mức ngồi không được mà đứng cũng không xong, Hàn Chương đứng tại chỗ chà chà chân hà hơi ra cả khói trắng, cả hai chân đều đã tê rần hết thì Lâm Xuân Chu mới tới.
Anh ngượng ngùng giải thích: “Xin lỗi cậu, tôi không nghĩ hôm nay mọi người sẽ tới nhiều như vậy, chỗ đậu xe gần đây hết chỗ cả, tôi chỉ có thể tìm một chỗ rất xa nơi này để đậu xe. Cậu đợi lâu lắm rồi phải không?”
Anh khoác bên ngoài một cái áo khoác lông màu xám đơn giản, cổ quấn một cái khăn quàng cổ màu đen, đeo kính gọng vàng, nhìn nhã nhặn lại tuấn tú giống như giáo sư đại học vừa hết tiết đã chạy tới đây.
“Không sao, tôi cũng mới tới thôi.” Hàn Chương cùng anh sóng vai đi vào chỗ kiểm vé sau đó đi vào khu chợ.
Hai người bọn họ thật ra cũng không thực sự hiểu cái gì gọi là “sổ thủ công”, cũng không phải kiểu người thích mua mấy vật phẩm nhỏ hay đồ trang trí các thứ, chỉ đi ngang nhìn qua mà thôi, rất nhanh đã tới trước quầy hàng của Hàn Sơn.
Quán Hàn Sơn bán mặt nạ, đủ loại kiểu dáng, toàn là do người có tay nghề tự vẽ, một cái bán ra không rẻ tí nào.
“Nhóc bán được không đấy?” Hàn Chương cầm lấy một cái mặt nạ áp lên mặt, hướng Lâm Xuân Chu hỏi, “Đẹp không?”
Kiểu mặt nạ y lấy, thật sự không đẹp chút nào. Này là mặt quỷ, trên đỉnh đầu có hai cái sừng, mặt trắng như tuyết, mắt giống như chuông đồng, cái miệng mở to đang chảy máu, giống như thấy ai cũng tức giận cả.
“Đẹp.” Lâm Xuân Chu dối lòng tán dương.
Hàn Sơn kiêu ngạo nói: “Tất cả đều được vẽ bởi nghệ nhân đó nha, cái trên tay anh có thể bán. Tối nay em đã bán được mấy cái rồi đấy nhé. Cái này gọi là mặt nạ Bàn Nhược*, là một ác quỷ trong dân gian Nhật Bản, mà còn là nữ quỷ nữa đó.”
* Bàn Nhược là một loại ma trong văn hóa dân gian Nhật Bản, chính xác hơn là một loại oan hồn. Nó được cho là một linh hồn xấu xa được hình thành bởi sự ghen tuông và oán hận mạnh mẽ của phụ nữ. Cơ thể chính của Bàn nhược vốn là một người sống, nhưng do ghen tuông nên linh hồn đã hóa thành ác quỷ (lệ quỷ) hại người.
Nhấn vào đây để xem ảnh
Hàn Chương nghe vậy lập tức trả mặt nạ trở về chỗ cũ.
“Nói nhóc nghe, anh nghĩ mãi không ra sao hôm nay nhóc lại đột nhiên có máu nghệ thuật vậy, hóa ra là giúp người trong lòng á hả. Con bé đâu? Sao anh không thấy?”
Hàn Sơn đỏ mặt tía tai: “Em thay ca cho cô ấy đi ăn rồi, ăn xong sẽ về.”
Quầy hàng rất nhanh lại có người khác tới, một nhóm các cô gái vừa thử vừa hỏi giá, vui vẻ giống như mấy chú chim se sẻ nhỏ. Công việc lu bu làm cho Hàn Sơn không thể bất chấp mà nói chuyện phiếm, bọn Hàn Chương đành đánh tiếng với cậu nhóc xong rồi rời đi.
Nói chợ lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, đi được một lúc đã đi hết các quầy.
Hàn Chương liếc nhìn thời gian, chưa tới bảy giờ nữa, mới đi dạo nửa tiếng chứ mấy, còn đang suy nghĩ có nên mua cái gì đó để kéo dài thời gian hay không.
Nhưng mà mấy cái này lại có màu sắc quá sặc sỡ, không phù hợp với kiểu người ẩu tả như y tí nào.
Đang buồn bã không biết nên như thế nào thì Lâm Xuân Chu giống như bị một quầy hàng bên đường hấp dẫn, hướng tới bên đó đi qua.
Hàn Chương theo anh tới gần thì phát hiện này là quầy hàng bán tranh trang trí, chuẩn xác mà nói, là tranh trang trí được cắt giấy thủ công.
Chủ quán là một cô gái trẻ tuổi, thấy có người ghé qua, bỏ cái kéo đang cắt giấy màu xuống: “Có thể xem tùy thích ạ.”
Lâm Xuân Chu đối với mấy bức tranh này rất có hứng thú: “Toàn bộ là do em làm cả à?”
Nhà Hàn Chương trống trải quá mức, đặc biệt là mấy bức tường màu xi-măng kia, anh đã sớm định mua mấy thứ để trang trí lên đó rồi.
“Vâng, là do em làm cả, tự mình dán ạ. Có tranh nổi tiếng, còn những cái có DIY* là do em tự mình thiết kế.” Chủ quán kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cho anh, “Anh mua cho mình hay tặng ạ?”
* DIY- Do it yourself: Tự mình làm ra các sản phẩm mà không cần sự hỗ trợ của các chuyên gia, có thể dùng máy móc hỗ trợ.
Lâm Xuân Chu đang xem xét chọn lựa, nghe vậy ngẩng đầu mỉm cười với cô gái: “Cho anh.”
Chủ quán bị đôi mắt hoa đào sát tình xinh đẹp của anh làm cho mặt đỏ tim đập, giọng nói không tự chủ được mà có chút mơ hồ: “Anh có thể xem cái này này…”
Hàn Chương nói: “Mua nhiều có được chiết khấu không?”
Cho dù bọn họ không mua hàng nhưng chỉ cần đứng trước quầy hàng như này cũng đã tạo thành khung cảnh rất đẹp luôn, nhìn càng lâu lại càng cảm thấy thoải mái.
Chủ quán vốn dĩ vẫn chưa nói tới giá cả nhưng mà trước mắt là mỹ sắc, quân vương chưa chắc đã có thể kháng cự huống chi là người phàm như cô.
Gần như trong nháy mắt cô đã phá vỡ nguyên tắc của mình: “Đáng ra không chiết khấu nhưng mà vì hai anh đẹp trai, giảm giá 20%!”
Hàn Chương lần đầu tiên gặp phải tình huống vì đẹp trai nên được giảm giá, rất hưởng thụ: “Vậy nhất định phải mua nhiều một chút.”
Lâm Xuân Chu nghe hai người nói chuyện, bất giác mỉm cười.
Một vài bức tranh thủ công được lồng vào trong khung gỗ, anh lật từng cái xem qua, cảm thấy cái nào thuận mắt thì sẽ đặt qua một bên. Trong lúc đó cũng có mấy vị khách khác tới xem, chủ quán cứ để bọn họ chọn trước, còn mình sang tiếp những người kia.
Lâm Xuân Chu đang chọn, đột nhiên cổ tay bị Hàn Chương bắt lấy.
“Bức tranh này…” Hàn Chương lấy một bức tranh từ trong tay anh, mày khẽ nhướng lên.
Ba cô gái, một dã thú, rất giống với bức tranh mà y thấy do Tưởng Huân vẽ. Chỉ là bức tranh này mang tính trưởng thành hơn, người phụ nữ cả người trần trụi, tư thế khiêu gợi, để lộ hương vị sắc dục; phía sau vẫn là dã thú dữ tợn đáng sợ, nhưng trong này lại có thêm vài phần uy nghiêm.
“Bức tranh này tôi đã thấy qua ở nhà Chu Mẫn, nhưng mà nó không giống lắm, Chu Mẫn nói là do con cô ta vẽ.”
Lâm Xuân Chu xem qua, cũng nhướng mày: “Cậu có chắc là rất giống không?”
“Chắc.” Ngón tay Hàn Chương vẽ loạn lên trên bức tranh trang trí, “Nhưng mà chỗ này có mặc quần áo, bố cục bức tranh tương tự, ba người phụ nữ, sau lưng là một con quái thú lớn, đặc biệt đối lập.”
Bởi vì thật sự không giống với một bức tranh mà một đứa trẻ có thể vẽ ra nên y đặc biệt có ấn tượng rất sâu.
Lâm Xuân Chu vươn tay, từ trong tay y cầm lấy bức tranh, ngón tay men theo bức tranh đi xuống: “Tác giả của bức tranh gốc tên là Klimt, là một vị họa sĩ người Áo nằm trong phái Ly khai*. Đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông tên là “Các lực lượng thù địch”* nằm trong phần trung tâm của “Beethoven’s Frieze”, được đặt tên là – trụy lạc, dục vọng, tham ăn.”
* Phong trào Ly khai Vienne là một nhánh của phong trào Art Nouveau ở Âu châu do Gustav Klimt đứng đầu với hơn 20 thành viên nữa. Mục đích của nhóm là sự phá cách, không ràng buộc, mở rộng vòng tay đón chào những yếu tố mới, con người mới. Biểu tượng của nhóm là nữ thần trí tuệ và chiến trận Athena, hay được biết đến với tên gọi Minerva theo thần thoại La Mã. Họ định nghĩa về phong trào của mình trong một bài báo như sau: “Phong trào Nghệ thuật mà chúng tôi theo đuổi không phải là cuộc chiến của những họa sĩ hiện đại và cổ điển, mà là để chống lại những người bán hàng giả làm nghệ sĩ, những người có lợi ích thương mại không để cho nghệ thuật phát triển. Thương mại hay nghệ thuật là sự thách thức trong phong trào Ly khai của chúng tôi. Nó không phải là cuộc tranh luận Mỹ thuật, mà là sự đối đầu giữa hai trạng thái tinh thần.”
Nhấn vào đây để xem ảnh
Hàn Chương đột ngột được anh phổ cập khoa học, vừa kinh hãi lại vừa cảm thấy mơ hồ: “Anh nói chậm lại một chút, Beethoven là cái gì?”
Ngay từ nhỏ Hàn Chương đã là kiểu người không có tí tế bào nghệ thuật nào, nhắc tới “Mona Lisa” y còn phải suy nghĩ hết nửa ngày đấy là ai nữa kìa. Cho nên khi nói đến các tác phẩm hay họa sĩ y hoàn toàn không hiểu, cứ vậy chả hiểu nó là cái gì.
Lâm Xuân Chu cân nhắc một lát, nói: “Nói cho dễ hiểu, đây là một loạt các tác phẩm vinh danh Beethoven nhằm thể hiện tinh thần của chủ nghĩa anh hùng nhân loại, chia làm ba phần. Chủ đề của phần trung tâm tên là “Các lực lượng thù địch”, thể hiện việc các anh hùng cần phải chiến thắng các loại “năng lượng tiêu cực”. Thứ giống như quái thú này là Ma thần tàn bạo nhất trong thần thoại Hy Lạp – Typhon*.” Ngón tay thon dài của anh chỉ vào hình ảnh ba cô gái trần truồng, “Còn ba cô gái này, mỗi người đại diện cho trụy lạc, dâm dục và tham ăn.” Đôi con ngươi màu đen thâm trầm của anh nhìn về phía Hàn Chương, “Đây là thứ mà các vị anh hùng cần phải tiêu diệt.”
Hàn Chương bị ánh nhìn của anh làm cho hoảng hốt, ánh mắt ấy của anh vừa khớp chồng lên ánh mắt của Tưởng Huân.
* Trong thần thoại Hy lạp, Typhon còn được gọi là Typheus/Typhoeus, Typhaon hay Typhos là người con cuối cùng của Gaia, cha là Tartarus – thần vực thẳm vô tận (anh của Gaia). Typhon được coi như một quái thú với âm mưu lật đổ ngôi Zeus để trở thành Vua của các vị thần và loài người. Typhon được cho là một loại sinh vật to lớn nhất và hình dạng kỳ lạ nhất từng được biết đến từ trước đến nay, Typhon dáng người với hàng trăm đầu rắn khác nhau. Hắn bị hạ bởi Zeus, và bị ông ta lấy Núi Etna đè lên trên.
Trong chốc lát y hiểu được, linh hồn trong đôi mắt của Tưởng Huân vô cùng khác biệt so với những đứa trẻ cùng tuổi. Trong đôi con ngươi kia không có sự ngây thơ hồn nhiên của một đứa trẻ mà lại là sự chín chắn của người trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi.
Y vô thức rùng mình một cái: “Tôi đột nhiên có một suy đoán rất đáng sợ.” Dứt lời y bước nhanh ra ngoài, “Tôi phải gọi cho Lương Bình ngay đã.”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của y khiến Lâm Xuân Chu không còn hứng thú nào để tiếp tục mua đồ nữa cả, đặt bức tranh trở về chỗ cũ, theo y ra khỏi chợ.
“Cậu có biết thuyết câu đố không?” Ban đêm trời lạnh căm căm, hai người sóng vai đi trên đường, lúc Hàn Chương nói chuyện còn có thể thấy khói trắng từ miệng y phả ra ngoài.
Lâm Xuân Chu nói: “Biết, mọi người luôn tin vào những gì mà mình tự đúc kết, cho dù cái “chân thật” ấy có là giả dối đi nữa nhưng qua việc tự mình chủ động thăm dò khai thác thông tin thì cho dù đó là giả thì người ta vẫn tin đó là thật.”
Hàn Chương vốn đang định giả bộ muốn dồn ép anh, nhưng còn chưa kịp giả bộ, anh đã có thể rành mạch nói: “Có cái gì anh không biết không thế?”
Thuyết câu đố dùng để ám chỉ một nhóm người luôn có thái độ nghi ngờ thông tin mà người khác cung cấp cho mình, sự nghi ngờ cũng mang tính chân thật. Nhưng nếu đem tất cả các thông tin này xóa bỏ khiến cho người ta tự mình kết hợp các thông tin thì thông qua phương thức tổng hợp này mọi người sẽ lại bằng lòng tin tưởng hơn. Mà trong Tâm lý học tội phạm, chỉ có nghi phạm muốn lách khỏi sự trừng phạt của pháp luật, cố ý đánh lạc hướng điều tra thì sẽ thông qua các thủ đoạn phản trinh sát làm cho cảnh sát đi sai hướng.
Lâm Xuân Chu buồn cười nói: “Có nhiều thứ tôi không biết lắm, chẳng qua những câu cậu hỏi trùng hợp lại là câu tôi biết mà thôi. Thực sự cậu đối với quân đội có hiểu lầm, bọn tôi không có học Tâm lý học đâu.”
“Cái “trùng hợp” của anh cũng nhiều ghê, rốt cuộc anh ở đơn vị nào thế, lính đặc chủng hả?” Hàn Chương hiếu kỳ nói.
“Không phải, là trinh sát vũ trang.”
Hàn Chương hơi lảo đảo, không dám tin nhìn anh: “Má! Là bộ đội đặc chủng dự bị hả!”
Lâm Xuân Chu chỉ cười không nói.
Nếu anh kể cho y nghe chuyện mình từng trải qua trong quân khu, chỉ sợ cằm Hàn Chương sẽ rơi xuống luôn mất.
Tiểu đoàn trinh sát trực thuộc Sư đoàn 1 Tây Nam, là đội trinh sát vũ trang có thể sánh vai với lính đặc chủng ưu tú nhất trong quân đội, mà Lâm Xuân Chu xuất thân từ nơi đó.
Hai người trở lại trong xe, Hàn Chương vừa mới cài xong dây an toàn đã vội vã gọi cho Lương Bình, hỏi cậu đang ở đâu.
“Tôi ở đâu á? Tôi đang tăng ca đó!” Lương Bình bi phẫn không dứt.
“Tôi có việc muốn nói với anh, giờ tôi sang đấy.”
Lâm Xuân Chu nghe được hai người họ nói chuyện, tự giác cho xe chạy tới đội hình sự khu vực.
Lương Bình bên kia điện thoại kêu rên: “Chuyện gì thế? Tôi đang bận lắm nhé, viết tài liệu viết mãi chưa xong đây này.”
Hàn Chương hỏi cậu: “Vụ án của Chu Mẫn đã chuyển cho bên viện kiểm sát chưa?”
Không bao lâu sau khi lấy lời khai của Lưu Vĩ Cường, Chu Mẫn cũng chịu không được mà nhận tội, không kiêng dè thú nhận hành vi sát hại người chồng Tưởng Quốc Bang của mình. Hiện tại cả hai người đều bị giam trong trại tạm giam, vụ án đang trong quá trình bàn giao cho bên viện kiểm sát để tiếp tục thẩm tra xử lí.
“Không, tôi đang viết thư khởi tố đây này. Cậu không biết Hạ Chi Quân là kiểu người nóng tính như nào đâu, tôi phải chuẩn bị đầy đủ chứng cứ thì mới dám giao qua bên đó, nếu không hắn sẽ không chịu nhận đâu.”
Mắt Hàn Chương sáng ngời: “Tốt quá!”
“…” Lương Bình im lặng một lúc lâu, lại nhìn người gọi hiện trên điện thoại, xác nhận chính xác là Hàn Chương mới lại áp điện thoại lên tai: “Không phải chứ người anh em, tốt cái gì mà tốt hả? Cậu có ý gì đấy?”
Tiếp theo Hàn Chương như phóng ra sấm sét làm cho người ta kinh sợ: “Tôi nghi ngờ Tưởng Quốc Bang không phải do Chu Mẫn giết.”
Lương Bình cảm thấy hô hấp như ngưng lại, nhịn không được lại nhìn lịch bàn, muốn xem xem hôm nay có phải ngày Cá tháng tư hay không.
“Đùa kiểu này không vui tí nào đâu nhá, Hàn Chương.” Cậu trơ mắt nhìn tài liệu mà mình đã viết được một nửa, muốn cười cũng cười không nổi.
“Rảnh đâu mà giỡn với anh chứ.” Hàn Chương cau mày, trên mặt cũng không hiện lên nét cười nào, “Tôi muốn gặp lại Chu Mẫn lần nữa, tôi hoài nghi cô ta không phải là kẻ giết người, là con của cô ta, là Tưởng Huân giết Tưởng Quốc Bang.”
Lương Bình từ trong trong điện thoại nghe được như thế đột nhiên cảm thấy cả người run rẩy hết cả lên, tay nổi hết da gà.
Trẻ con vốn là biểu tượng cho sự ngây thơ hồn nhiên, bản tính lương thiện, không ai sẽ hoài nghi một đứa trẻ lại có bản tính tàn ác cả. Nhưng cố tình, đứa nhỏ này lại là ác quỷ, mới tạo thành cái cảm giác khủng bố như thế, so với sự tàn ác của người trưởng thành càng sâu hơn.
Trong phim kinh dị, bình thường người phụ nữ sẽ đảm nhận hình ảnh nhu nhược, trẻ con sẽ toát nên vẻ đáng yêu và những chú hề sẽ luôn là người gây ra những nỗi ám ảnh kinh hoàng đánh vào tâm lý người xem.
Lương Bình khiếp sợ tới độ nói không rõ lời: “Sao cậu… Sau cậu lại nghi ngờ một đứa trẻ chứ? Trong lịch sử ghi chép mua hàng trực tuyến của Chu Mẫn, là cô ta mua dùi cui điện, cô ta đã có âm mưu từ lâu,… Nghĩ như thế nào cũng không thể là Tưởng Huân được!”
Với lại theo lời Lưu Vĩ Cường đã tìm ra được dùi cui điện cũng như khăn mặt rồi, trên đó chỉ có dấu vân tay của hai người lớn mà thôi, không hề có dấu vân tay của người thứ ba.
Hàn Chương nói: “Vì nó là trẻ con cho nên ngay từ ban đầu chúng ta không hề nghi ngờ nó. Tôi vốn nghĩ Chu Mẫn là vì đã tới điểm cực hạn, không thể chịu nổi Tưởng Quốc Bang nữa cho nên mới có thể hạ thủ giết người. Nhưng anh hãy nghĩ cẩn thận lại đi, nếu cô ta có dũng khí cũng như sự dứt khoát như vậy thì đã sớm rời khỏi Tưởng Quốc Bang rồi, còn cần chờ tới bây giờ sao?”
Lương Bình há mồm thở dốc, muốn phản bác nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng cậu nói: “Cậu tới đây trước đi, đối mặt rồi cùng nhau nói rõ.”
Hàn Chương nói được, sau đó cúp máy luôn.
Bên trong xe nhất thời yên tĩnh không tiếng động, y cũng yên lặng suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu cũng không động đậy cho tới khi Lâm Xuân Chu mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
“Cậu sẽ nói cho Lương Bình chuyện bức tranh kia à?”
Mí mắt Hàn Chương giật giật, nói: “Sẽ.”
Lâm Xuân Chu lại hỏi: “Cậu ấy sẽ tin à?”
Chỉ dựa vào một bức tranh để nhận định đó là động cơ giết người của một đứa trẻ, chuyện này thực sự rất hoang đường. Không chỉ hoang đường mà còn rất giống như làm càn. Nhưng Hàn Chương lại không có cách nào thuyết phục bản thân mình không được nhìn theo hướng này, chỉ có thể tự mình phóng lao phải theo lao mà thôi.
“Tôi không biết nữa. ” Hàn Chương thở dài, thân thể thả lỏng ngã ra ghế, nhỏ giọng nói lại lần nữa: “Tôi không biết.”
Lần thứ nhất là nói cho Lâm Xuân Chu nghe, lần thứ hai là nói cho mình nghe.