Phong Tuyết Dạ Quy Nhân

Chương 11: Kết



Thương Châu.

Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, hôm nay khi trời gần sáng, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, khách điếm sớm đã dâng lên hỏa lò nhưng vẫn không ngăn được hơi lạnh len vào phòng. Đường Tấn sớm đã bị Đường Dịch bọc trong chăn thật dày.

"Đông Quân như thế nào còn chưa trở về?" Đường Tấn ngồi trong ổ chăn, ngoái đầu nhìn ra cửa.

Đường Dịch cùng Trầm Bất Vi ngồi bên mép giường trông chẳng có vẻ gì là nóng vội, Trầm Bất Vi mỉm cười hì hì nói: "Là tiên sinh đã nói cha ta phải hảo hảo tuần sát hiệu buôn, tiên sinh yên tâm, cha có lẽ lúc này đang rất nóng lòng muốn quay trở về đó."



Nói xong, Trầm Bất Vi cùng Đường Dịch hì hì cười.

Đường Tấn ngồi trong ổ chăn, khuôn mặt một trận phiếm hồng, không biết phải đáp lời hai tiểu hài tử thế nào.

Nguyên lai ngày ấy Trầm Đông Quân trượt chân ngã từ bậc thềm xuống, kỳ thật không lâu liền tỉnh lại, nghĩ đến sự cố này, dù rất tức giận An Hoà, nhưng dù sao cũng là biểu muội của hắn, cũng coi như là nể mặt mẫu thân, không truy cứu việc này, nói chính mình bị thương cũng không nặng, nói rằng An Hoà từ nhỏ bị người nhà nuông chiều thành hư, như thế tùy hứng muốn làm gì thì lại, chỉ cần có người dạy dỗ thì sẽ sửa đổi.

Vì thế hắn lúc ấy tương kế tựu kế, tiếp tục làm bộ hôn mê bất tỉnh, dụ Đường Tấn trở về.

Sau khi An Hoà quận chúa trở lại vương phủ, nghe nói Trầm Đông Quân không có việc gì nguy hiểm đến tánh mạng, lúc này mới yên tâm, rút cho bản thân một bài học, hối hận đã hành động không suy nghĩ, nàng thực tâm hối lối nên đã tiến cung thỉnh hoàng đế ban thưởng một cái Ngọc Linh Lung khác, rồi sai phó dịch đưa sang Trầm viên, đồng thời cũng mang đến cho Đường Dịch rất nhiều quà bồi thường.

Đường Dịch được Trầm Bất Vi cùng phụ thân khuyên giải an ủi, cũng coi như bỏ qua chuyện vu oan giá họa của quận chúa điện hạ. Lần này Trầm Đông Quân đến Thương Châu tuần sát hiệu buôn, cũng mang theo hai tiểu quỷ, coi như giúp chúng giải khuây.

Trầm Đông Quân thật lâu sau mới trở về, vừa vào cửa liền cởi áo choàng trên người xuống, rũ sạch tuyết dính trên áo.

"Ta đã trở về."

Trầm Đông Quân bước vào phòng, Đường Dịch cùng Trầm Bất Vi tinh nghịch liếc nhau một cái liền cầm tay nhau quay về phòng mình.

"Đông Quân, lạnh không? Mau vào chăn ngồi." Đường Tấn hé ra một nửa giường, chờ Trầm Đông Quân cỡi áo bước vào, y tựa vào vòm ngực hắn, có ý trách móc nói: "Hôm nay sao lại về muộn như thế, bên ngoài tuyết rơi rất lớn....."

Trầm Đông Quân cảm thấy ấm áp dào dạt, mỉm cười nói: "Tấn, không bằng ngươi tới làm ấm thân giúp ta......"

"Ấm thân?" Đường Tấn nhịn không được mặt đỏ.

"Đúng vậy, ấm thân." Trầm Đông Quân đột nhiên cười tà, "Chúng ta hảo hảo vận động làm ấm áp thân......"

"A...... Đừng...... Dịch nhi cùng Bất Vi còn chưa ngủ, sẽ nghe thấy đích......" Đường Tấn kinh hãi, vội vàng né tránh, nhưng không cách nào ngăn được bàn tay sớm đã ngực quen đường cũ của Trầm Đông Quân, chỗ nhạy cảm trên thân thể bị kích thích, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ êm tai.

"Vách tường khách điếm này rất dày, bọn trẻ sẽ không nghe được, Tấn...... Kêu lớn tiếng chút...... ..... Giọng nói của ngươi quả thực có thể câu hồn......"

"Ngươi...... A ngô ngô......"

Bên ngoài gió lạnh đến xương, trong phòng xuân ý ngập tràn.

Đêm, còn rất dài.

Ngày hôm sau, Đường Tấn đúng là không ngồi dậy nổi, Trầm Đông Quân lưu luyến hôn y không muốn rời, một lúc sau mới khoác áo ly khai. Chuyện hiệu buôn không phải một, hai ngày có thể kiểm tra xong, hôm nay cho tới lúc hoàng hôn thì mới được hơn phân nửa, những nơi không trọng yếu còn lại cứ giao cho người dưới trướng là được, Trầm Đông Quân không tính toán sẽ quá khắt khe với những nơi này, cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, những hiệu buôn này không quan trọng, liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ sự tình.

Trên đường tuyết đọng khó đi, xe ngựa bị hãm sâu vào trong tuyết, Trầm Đông Quân trong lòng nhớ tới Đường Tấn, không muốn phải chờ lâu, bảo Tiểu Lộc Tử dìu hắn xuống xe ngựa, hai người nghiêng ngả lảo đảo đạp tuyết mà đi.

Đi được tới một gian nhà cũ đã không còn ai ở, Trầm Đông Quân đột nhiên ngửi được một mùi thơm ngát, không khỏi dừng chân, ngạc nhiên nói: "Là mùi thơm gì?"

Tiểu Lộc Tử nhìn xung quanh, liền thấy trong góc tường có một cây hồng mai, dưới nền tuyết trắng hết sức bắt mắt, không khỏi ai một tiếng, nói: "Lão gia, là hoa mai, màu hồng rất đẹp mắt."

Trầm Đông Quân sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên dần hiện ra câu thơ "Bất kinh nhất phiên hàn triệt cốt, na đắc mai hoa phác tị hương" (Chưa nếm qua một phen lạnh thấu xương. Ðâu được thưởng thức hương hoa mai.) trong lòng hơi hơi động, nói: "Dìu ta qua đó."

Dưới dưới táng hồng mai, Trầm Đông Quân vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve một đóa hồng mai thật lâu, lại hít sâu ngửi mùi hương, đột nhiên cười, nói: "Tiểu Lộc Tử, chọn một nhành hoa nở rộ nhất, hái xuống, cẩn thận đừng rũ tuyết đọng trên hoa."

"Vâng, lão gia."

Tiểu Lộc Tử nhẹ nhàng hái một nhánh mai xuống, cầm trong tay, sau đó giúp Trầm Đông Quân tiếp tục đi về phía trước.

Trở lại khách điếm, Đường Tấn đang ngồi đọc sách cạnh hỏa lò, vừa thấy nhành hồng mai trong tay Trầm Đông Quân, sắc mặt khẽ biến, muốn nói gì cuối cùng không thể nói ra, chỉ rót cho Trầm Đông Quân một chén trà nóng, lại lấy một con bình hoa đến, cắm nhành mai kia vào.

Trầm Đông Quân đặt chén trà xuống, hai tay đặt trên vai Đường Tấn, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Hắn mắt mặc dù mù, cảm giác lại thật linh mẫn, tâm tư Đường Tấn thoáng có điểm biến hóa, hắn đều cảm giác được.

Đường Tấn nhẹ nhàng vỗ về nhành hồng mai kia, do dự một chút, mới nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy...... Có thể gặp được ngươi, thật tốt......"

Đôi mắt y hơi hơi đỏ lên.

Năm đó, y quyết định cùng Trần gia tiểu thư bỏ trốn, đúng là bởi vì Trần gia tiểu thư tặng y một cành hồng mai, màu sắc đỏ tươi, giống như ánh nắng trong mùa đông, sự ấm áp nhất thời làm rung động tâm tư của chàng thiếu niên, vì thế liền ngã lòng.

Hiện tại hồi tưởng lại, y đối Trần gia tiểu thư có lẽ chính là cảm động, có lẽ còn có vài phần thân tình, sau khi Trần gia tiểu thư mất đi, y vẫn tự trách không thôi, hiện giờ Trầm Đông Quân lại vì y mang về một cành hồng mai, nhất thời khiến y ngây ngẩn.

Trầm Đông Quân cũng có chút bất mãn, nói: "Có chuyện gì không vui sao?Ngươi không có gì muốn nói?"

Đường Tấn nao nao, tâm tình cũng khá hơn, trong mắt đã có vài phần xấu hổ, chủ động hôn nhẹ lên môi Trầm Đông Quân một cái, giống chuồn chuồn lướt nước, một khắc liền rời ra.

Trầm Đông Quân trong lòng cực kỳ thích, nhưng trên mặt lại giả vờ thản nhiên, nói: "Ta muốn nghe ngươi nói, về phần làm việc kia......ở trên giường vẫn tốt hơn?"

Lời này nửa câu đầu còn đứng đắn, nửa câu sau lại cực kỳ ngả ngớn, Đường Tấn trên mặt đỏ bừng, vừa muốn chạy lại bị Trầm Đông Quân gắt gao bắt lấy, né tránh vài lần cũng không được, đành thấp giọng nói nhỏ: "Đông quân, ta...... Ta...... Yêu...... Yêu ngươi...... Mau buông tay......"

"Không buông."

"Mau buông tay."

"Không, sẽ không thả ngươi ra."

"Ngươi, ngươi...... Vô lại...... Ngô......"

Ngoài phòng tuyết lại bắt đầu rơi, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

| Toàn bộ văn hoàn |

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.