Mắt thấy La Chiến cách Tiểu Phượng vài mét, bỗng dưng, hắn không chút dấu hiệu bị ngừng lại giữa không trung.
La Chiến kinh hoảng, biết mình bị cầm cố, nhưng dù cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể thoát khốn.
" Đáng chết, mau tấn công hắn. " La Tấn gầm lên,ra lệnh cho thủ hạ. Tuy nhiên, tình cảnh đám thủ hạ cũng không tốt hơn là bao. Cả đám đứng im giữa không trung, nhúc nhích một ngón tay cũng không thể.
Tất cả mới biết bây giờ mình đá phải tấm sắt cứng.
"Mau thả ta ra, chết tiệt.."
" Tiểu tử, ta khuyên ngươi không nên vọng động, La gia sẽ không bỏ qua cho ngươi..."
"Mau thả ra.. ".
.....
Mỗi người một câu, cả Dương gia như biến thành một cái chợ. Tấn ngoáy ngoáy lỗ tai. Sau một khắc, tất cả lâm vào im lặng, hắn đã cầm luôn miệng mấy con ruồi này lại.
Tấn khống chế cả lũ từ trên trời xuống sân, cho bọn hắn quỳ thành một hàng. Nhìn cảnh này, chắc không ai có thể ngờ đám người này lại là từng tên thánh nhân, bỏ ra một người cũng đủ làm bá chủ đại lục. Vậy mà giờ như chó nhà có tang, quỳ gối trước mặt Tấn.
Thấy mọi chuyện đã ổn, mọi người mới xúm lại quan sát. Dương Chiến Thiên, Ngọc Lan hiếu kì đánh giá từng người, ngay cả Tiểu Phượng cũng không ngừng ngó qua liếc lại. Đám thánh nhân như một loạt sinh vật trong sở thú. Dù rất muốn tìm một cái hố để chui xuống nhưng lại không thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn người khác đánh giá mình.
"Tiền bối Xích Hồng, đám người này có phải là lũ đã từng truy sát ngài và Tiểu Phượng ??". Tấn bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Xích Hồng từ trong Tiểu Phượng hiện ra, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm đám người trước mặt.
" Không sai, chính là bọn chúng. Chính chúng hôm đó đã cầm đầu tiến công gia tộc của chúng ta"
Tấn gật gật đầu, nhìn về phía La Chiến
" Ngươi nói cho ta biết, cha mẹ nàng bây giờ như nào ??". Đồng thời giải trừ một phần kĩ năng, cho tên này có khả năng nói chuyện.
" Tiểu tử, ta cho ngươi biết, dù cho ngươi có gϊếŧ ta, cũng đừng mong biết được" hiển nhiên, La Chiến biết được Tấn nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nên dù sao cũng chết, hắn sẽ giữ miệng đến cùng.
" Đây cũng không phải chuyện gì bí mật, cần gì phải cố chấp như vậy ?" Tấn bất đắc dĩ, lại giải trừ cho tám người còn lại
" Ai trong số các ngươi biết hôm đó cha mẹ của nàng xảy ra chuyện gì, ta có thể không gϊếŧ các ngươi"
Lập tức, một người trong số đó kêu lên.
" Ta biết, ta biết"
"Nói"
"Cha mẹ nàng đang bị giam tại nhà lao của chúng ta"
" Tại sao các ngươi làm vậy ??"
" Trưởng tộc muốn dùng cha mẹ để ép nàng hiện thân nên không gϊếŧ họ"
" Vậy bây giờ họ thế nào rồi, Tiểu Phượng kích động hỏi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, cha mẹ mình không chết"
"Chuyện này ta cũng không rõ, có lẽ La Chiến đại nhân sẽ biết." Tên bán thánh liếc qua La Chiến, thành thật trả lời.
Tấn lại nhìn qua La Chiến, tên này vẫn một bộ lợn chết không sợ nước sôi, ra vẻ dù sao cũng chết, mặc cho ngươi xử trí.
"Ngươi định không nói?"
" Ngươi gϊếŧ ta đi". La Chiến bộ dáng kiên cường bất khuất, khiến Tấn cảm giác mình là nhân vật phản diện, còn tên này mới là kẻ bị hại.
"Nếu ngươi nói ta sẽ cho ngươi một cái chết thống khoái, nếu không ta có thể hành hạ ngươi chết đi sống lại" thấy biện pháp mềm không được, Tấn đành uy hiếp.
" Đằng nào cũng là chết, đến đi, ta La Chiến còn chưa từng sợ qua cái gì".
"Vậy ta sẽ thành toàn ngươi. " Tấn cũng không lắm lời, muốn chết thì để cho ngươi chết.
" Kiểu chết đầu tiên" nhưng bỗng dưng, Tấn nói một câu làm mọi người không hiểu.
Chỉ thấy Tấn khẽ động ý niệm, không gian xung quanh La Chiến không ngừng thu hẹp, tên này liên tục gào thét trong đau đớn nhưng không có gì dùng, Tấn vẫn tiếp tục, ép đến khi hắn thành một bánh thịt vụn thì mới ngừng lại.
Một màn này vô cùng huyết tinh khiến Tấn cũng không đành lòng nhìn thẳng, dù sao hắn kiếp trước cũng sinh ra ở một đất nước hoà bình, tương thân tương ái, lấy đâu ra mấy cảnh như này.
Tiểu Phượng Tâm cũng có chút gợn sóng nhưng lại không cảm thấy gì. Dù sao đây là kẻ thù của nàng, nếu hôm nay không có Tấn, người phải chịu đựng cực hình này có lẽ không phải La Chiến.
Nhưng hành động tiếp theo của Tấn lại làm cả mọi người trừ Chiến Thiên, Ngọc Lan và Tiểu Phượng không thể tin nổi.
Hắn sử dụng hoàn hồn chú vào La Chiến, sau một tích tắc, tên này phục sinh. Tất cả há hốc mồm, La Chiến hoảng sợ hét to.
"Ngươi đang dùng yêu thuật gì ??".
"Ta có dùng yêu thuật hay không chính ngươi chẳng lẽ không rõ" Tấn cười cười thần bí
La Chiến im lặng, hắn là người trong cuộc, cảm nhận cũng là rõ ràng nhất. Lúc bị ép, cái cảm giác đau đớn, cảm giác bất lực, tiếng ông bà, ông vải thì thầm bên tai gọi hắn hắn vẫn nhớ rõ mồn một. Nhưng chuyện trọng sinh này không thể tưởng tượng nổi, quá đi ngược lại với tự nhiên.
"Sao, im lặng rồi ? Ngươi đã không muốn nói thì ta cũng chỉ có cách tiếp tục"
Nói rồi, Tấn không để thời gian cho La Chiến phản ứng, thuỷ linh khí vận dụng, Tấn triệu hồi ra một bong bóng nước bao phủ toàn bộ La Chiến.
Lúc đầu, La Chiến không ngừng dãy dụa, mắt chớp chớp, miệng đớp đớp như muốn nói gì. Tấn biết tên này là muốn đầu hàng nhưng hắn vẫn tiếp tục. Vài phút sau, phản ứng của tên này yếu dần, cuối cùng hai tay buông lỏng, mất đi hô hấp.
Lần này tuy không máu me như lần trước nhưng cái cảm giác tuyệt vọng của La Chiến trước khi chết lại ám ảnh hầu hết mọi người ở đây. Tất cả mồ hôi chảy ròng. Gϊếŧ thì gϊếŧ chứ hành hạ như này quả thực quá đáng sợ. Một tên thánh nhân đỉnh phong cứ như vậy bị tàn nhẫn dìm chết.
Tấn thu hồi bóng nước, thuận tay cho tên kia một cái hoàn hồn chú.
"Bây giờ...." Tấn đang định tiếp tục uy hiếp thì La Chiến ngắt lời nói
" Ta nói, ta nói, cái gì ta cũng nói, cầu ngươi buôn tha ta". La Chiến thực sự bị hoảng sợ, hắn không muốn cảm nhận cảm giác kinh khủng kia thêm một lần nào nữa.
Tấn bĩu môi, cốt khí ban nãy của ngươi đi đâu rồi, nhanh vậy mà đã hàng, uổng công ta nghĩ ra vài chục kiểu chết.
" Nói đi"
" Bọn họ, .. bọn họ bị phế bỏ tu vi, căn cơ, đánh gãy tứ chi, cả ngày bị người của tộc trưởng tra tấn.". La Chiến lập tức thành thật khai báo, một chữ cũng không dám giấu diếm.
" Đồ khốn". Tiểu Phượng nghe vậy nước mắt chảy ròng, không ngừng dùng chiến kĩ tấn công La Chiến như muốn trút hết đau khổ của cha mẹ vào người tên này.
" Cô nương, chuyện của cha mẹ cô ta cũng không nhúng tay, tất cả là ý của tộc trưởng cùng con trai hắn. Đến cả việc đi tìm kiếm cô cũng là chủ ý của bọn họ, ta chỉ là phụng mệnh hành sự.". La Chiến một bên không ngừng kêu thảm, một bên không ngừng giải thích.
Tấn cũng ngăn Tiểu Phượng lại, sợ nàng vì thù oán mà làm mất bản chất của mình. Dù sao, Tiểu Phượng mà Tấn biết là một cô gái ưa thích cười đùa, có một tấm lòng nhân hậu chứ không phải bạo lực như vậy