Phong Vô Nhai

Quyển 1 - Chương 12



Biên tập: Nguyệt Tận

Đường phố vô cùng náo nhiệt, một nhà rồi lại một nhà, giăng đèn kết hoa, tiên pháo nổ vang khắp chốn.

Phóng tầm mắt trông theo, người đi đường ai ai cũng có đôi có cặp, trên mặt mỗi người, đều lộ ra nụ cười hạnh phúc mà đặc biệt chỉ ở lễ tình nhân mới có.

Nam nhân tóc xám xuống ngựa, xuyên thấu qua đoàn người đông đúc, ngơ ngác nhìn hai thân ảnh đang kề sát bên nhau phía xa xa kia, nhất thời, lại không thể động đậy.

Nam tử mà hắn thế nào cũng chẳng thể buông tay được ấy, giờ phút này, vẻ mặt lại vô cùng ôn nhu, đem quả phúc cầu tình nhân, trao cho một kẻ khác. Hai người nhìn nhau cười đến ấm áp, khiến gương mặt xưa nay vẫn băng lãnh của Nhai, cuối cùng cũng nứt toác ra, để lộ đôi chút mỏng manh yếu ớt.

Ngỡ ngàng, như đứa trẻ tìm không thấy nhà…..

Cũng chỉ ngơ ngác đứng đó, hệt như một gã ngốc, biết rõ hai người nọ đã sớm rời đi, trước sau vẫn cứ nhìn đăm đăm nơi bọn họ vừa nán lại, trong đầu hết lần này đến lần khác khắc họa lại hình ảnh hai con người thân mật ban nãy.

Sự thật đã rõ ràng như thế, vì cớ gì cứ mỗi lần nhìn thấy, lại đau đớn đến mức hết thảy trước mắt đều biến thành màu đen u ám.

Nam nhân kia chẳng thuộc về hắn, cũng chưa từng yêu hắn…..

Kẻ mà y luôn thủy chung chờ đợi, chính là nam tử từ nhỏ đã ở bên cạnh y……

Thế nên, sự ôn nhu kia của y, không phải không có, chỉ là đến tận lúc này, cũng chẳng một lần dành cho Nhai……..

Hắn không biết mình đã đứng đó bao lâu, âm lãnh tanh mùi máu từ trên người cứ như vậy mà tỏa ra, khiến những người chung quanh, đều theo bản năng liền tránh qua một bên. Từ xa nhìn lại, mái tóc màu xám kia của hắn cứ như một kẻ bị thế gian cô lập, vừa nguy hiểm, lại làm cho người ta sợ hãi, vì thế, ai đến gần, cũng phải nhanh chóng tách xa khỏi hắn.

Từng bước một tiến tới trước tiểu quán mà hai người vừa nãy đã đứng, Nhai nhìn những quả phúc cầu treo trên quầy hàng, hồi lâu sau đó vẫn không nhúc nhích.

Tuy không được chế tạo khéo léo cho lắm, nhưng món đồ chơi này cũng thật tinh tế, chỉ lớn bằng bàn tay.

“Khách quan……..Xin hỏi, ngài muốn mua phúc cầu hay sao?” thiếu nữ trông coi quán cẩn thận hỏi han.

Nhai đem tầm mắt mình chuyển hướng về phía nàng, không nói gì, trên mặt giờ phút này, đã chẳng còn một biểu tình nào cả.

“Ân, kỳ thật, cũng có thể chờ người mình thích tặng, không nhất định phải mua đâu….” Gặp phải khách nhân không có ý muốn mua hàng, cô gái run rẩy trả lời.

“…………..” Khóe miệng Nhai, vô thức vẽ nên một nụ cười. Nhìn phúc cầu treo nơi quầy hàng, món đồ chơi be bé tinh xảo như vậy, chỉ với một lượng bạc, hắn đã có thể có một thứ gì đó trong tay.

Chờ người mình mình thích tặng à?

Chỉ sợ cả đời này, đợi cũng chẳng đợi được.

Nhai quay đầu, trầm mặc ly khai tiểu quán kia. Lúc này, chợt một thanh âm từ phía sau nhẹ nhàng gọi tên hắn.

“Nhai”

Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Mặc Khê Đoạn đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn hắn, trên mặt vẫn mang theo diện cụ tinh xảo như trước, để lộ từng đường cong hoàn mỹ đến kinh ngạc.

“Tặng cho ngươi.” Mặc Khê Đoạn vươn tay về phía hắn, bên trong lòng bàn tay, chính là viên phúc cầu xinh đẹp, màu sắc vô cùng dễ nhìn.

“…………” Nhai nhìn đăm đăm Mặc Khê Đoạn, bỗng nhận ra đối phương tuy vẫn duy trì sự điềm tĩnh vốn có, nhưng bàn tay đã thoáng run nhè nhẹ, hồi lâu, trên mặt cuối cùng, lại có chút vặn vẹo.

Trong nháy mắt, hắn như nhìn thấy được hình ảnh chính bản thân mình.

Hít vào một hơi thật sâu, Nhai chậm rãi tiến về phía Mặc Khê Đoạn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, nhận lấy phúc cầu còn mang theo thân nhiệt ấm áp của đối phương.

Hết thảy, đều bóp nát.

“………..” Trên gương mặt của Mặc Khê Đoạn, một tia biểu tình vui sướng còn chưa kịp xuất hiện, đã bị người kia hung hăng nện vỡ, kể cả diện cụ mà hắn đã cố tình ngụy trang.

Song nhãn run rẩy, ẩn hiện một tia đau đớn chẳng tài nào kìm nén được, gắt gao nhìn chằm chằm Nhai – kẻ mặt vẫn không chút thay đổi.

“Đừng đến gây chuyện với ta nữa, vô nghĩa thôi.” Thản nhiên ném lại một câu, nam nhân tóc xám ấy cuối cùng cũng không nhìn Mặc Khê Đoạn lấy một lần, chậm rãi xoay người bước đi trước mắt hắn.

Mặc Khê Đoạn bị Nhai bỏ lại nơi đó trầm mặc nhìn theo bóng dáng người nọ ly khai, đôi đồng tử lam sắc sau diện cụ, dần dần bị một loại hắc ám âm trầm che lấp mất, gợn lên từng đợt nguy hiểm có thể bùng nổ bất cứ lúc nào cùng tàn ác.

Khóe miệng, cũng cong lên thành nụ cười khát khao chiếm đoạt.

Nhai…….Xem ra, những gì ta đã làm trước kia, chưa đủ để ngươi một lần nhìn thẳng vào ta…….

Lại càng không đủ để ngươi nhớ rõ ta……

Ta thật sự vẫn còn rất ôn nhu hay sao…….

Yên tâm, ta sẽ thay đổi……

Vì ngươi, việc ta thay đổi đã chẳng phải là lần đầu tiên nữa rồi…….

*          *          *          *

Bên kia phố phường, Nghiêm Lăng Phong cùng Thành Thủy Duyệt đi giữa con đường náo nhiệt mà phồn hoa.

Bởi vì là ngày hội, việc cấm đi lại ban đêm cũng không được thi hành hôm nay, thế cho nên khi màn đêm buông xuống cũng là lúc dòng người đổ ra đường ngày một đông hơn.

Tuy thân thể băng lãnh của Nghiêm Lăng Phong khiến các đôi tình lữ chung quanh theo bản năng mà tránh đi, Thành Thủy Duyệt lại vẫn cứ lôi kéo y vào một chuỗi những nơi náo nhiệt, làm cho sắc mặt kẻ xưa nay ưa thích sự yên tĩnh như y, không nhịn được mà phát ra tia u ám, huống chi không gian xung quanh bất cứ lúc nào cũng truyền đến hãn vị <mùi mồ hôi> xa lạ khiến y buồn nôn.

Nhưng có lẽ là do đang mang một loại tâm lý muốn đền bù cho người nọ, y chung quy cũng chẳng ngăn cản hành vi của Thành Thủy Duyệt.

“Náo nhiệt quá a, Phong, chúng ta đi nhanh lên, phía trước còn có trình diễn kìa!!” Thành Thủy Duyệt cực kỳ hứng thú lại không cảm nhận được sự khó chịu ở Nghiêm Lăng Phong. Dù sao, hắn ở cái chốn hắc ám mà cô tịch kia đã quá lâu, thế cho nên ở những nơi đông người náo nhiệt, hắn lại cuồng nhiệt đến cố chấp như vậy.

Ở góc rẽ, Thành Thủy Duyệt hưng phấn đến độ chẳng chú ý đến dòng người bỗng nhiên bị một thiếu niên choai choai va phải, phúc cầu trong tay lập tức văng khỏi tay, “ba” một tiếng rồi lăn tròn trên mặt đất, nhất thời lại dính đầy bùn đất.

“Phúc cầu của ta!” Thành Thủy Duyệt biến sắc, đau lòng đến độ muốn vội vã chạy tới nhặt lên, lại bị Nghiêm Lăng Phong ở bên cạnh giữ chặt lấy.

“Quên đi, bẩn lắm.” Nghiêm Lăng Phong vốn khiết phích nghiêm trọng, trước giờ vẫn không cho phép bất kì thứ gì bẩn thỉu xuất hiện xung quanh y.

“Nhưng……..đó là của ngươi tặng cho ta mà….” Thành Thủy Duyệt có chút sốt ruột, hắn biết rõ Nghiê m Lăng Phong khiết phích, cũng biết y cực kỳ kiêng kị những thứ dơ bẩn, vô luận là người hay vật. Nhưng, hắn chẳng nỡ bỏ nó.

Đó là món quà mà Phong tặng hắn trong ngày lễ tình duyên, làm sao có thể nói bỏ liền bỏ cho được.

“Ta sẽ mua cho ngươi một cái nữa.” Dường như chẳng muốn vướng vào vấn đề này tại đây, Nghiêm Lăng Phong kéo Thành Thủy Duyệt đi đến một nơi khác.

Nghe thấy sẽ được mua cho một cái mới, nhất thời trên mặt Thành Thủy Duyệt lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, một bàn tay trắng nõn lại khẽ nhặt quả phúc cầu bẩn thỉu đang nằm lăn lóc trên mặt đất kia lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.