Phía sau Đàm Kiếm sơn trang có một ngọn núi, chốn ấy thuộc về riêng Nhai, ngoại trừ hắn ra, bình thường chẳng ai dám xông vào.
Nơi này thực tĩnh lặng, vầng cỏ mềm mại tản ra loại hương thơm tự nhiên ngan ngát, làn gió nhẹ thổi qua, lay động thảm cỏ tầng tầng cuộn sóng, hoa bồ công anh bạch sắc, cũng theo đó mà phiêu tán giữa không trung.
Giờ phút này, Nhai lại biếng nhác ngồi trên cỏ, để mặc gió len lỏi vào từng lọn tóc xám đầy ắp tang thương, từng đợt, từng đợt khẽ phi tán, như bụi trần, lúc nào đó rồi cũng sẽ nhạt nhòa.
Ngửa đầu nốc cạn một ngụm rượu, Nhai bình thản nhìn quả phúc cầu dơ bẩn trong tay, lại chẳng nghĩ ra được lý do vì sao mình nhặt nó về.
Thứ này, tuy là do Phong tặng, nhưng đối tượng, nào có phải là Nhai.
Cơ bản cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cứ nhìn nó vì ô uế mà bị người ta vứt bỏ, nằm trơ trọi nơi đó, nhịn không được lại nhặt nó lên.
Về sau, có lẽ là kỷ vật duy nhất….
Bởi rằng hắn không rõ mình còn có thể lưu lại bên cạnh người này được bao lâu nữa…..
Võ công hắn sắp bị phế đi, cừu nhân lại nhiều như ngưu mao, dù Nghiêm Lăng Phong không đối phó hắn, những người đó thế nào lại có thể bỏ qua.
Nhớ tới ánh mắt chán ghét nơi Nghiêm Lăng Phong trước kia, Nhai bỗng cười khẽ ra tiếng.
Người nọ là vậy, thứ gì dơ bẩn, nhất định sẽ vứt bỏ.
Nếu bản thân không phải chán ghét cái loại chuyện tình ghê tởm này, hắn đã sớm bảo mười tám hán tử kia luân phiên cưỡng bức Thành Thủy Duyệt, nếu vậy, sắc mặt Nghiêm Lăng Phong chắc chắn sẽ thập phần thú vị.
Bất quá, may mắn là hắn đã không làm như vậy, bởi lẽ, tầm quan trọng của Thành Thủy Duyệt trong mắt Nghiêm Lăng Phong, đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Nhớ đến lúc y không chút do dự cắt thẳng vào đùi mình một dao, nụ cười nơi khóe môi Nhai, không khỏi sâu sắc thêm vài phần.
Thành Thủy Duyệt lại không như vậy, phỏng chừng…..
Dù hắn thật sự bị người ta cưỡng gian, Nghiêm Lăng Phong biết đâu sẽ lại càng thương yêu hắn hơn…….
Nhai làm sao có thể thành toàn cái loại chuyện tốt đến thế này cho được…..
Suy nghĩ lung tung, hắn ngửa đầu trút rượu vào trong tâm…….
Kì thật, tửu lượng Nhai cũng chẳng cao, những khi uống rượu, trước giờ hắn đều hạn chế ở một mức nào đó. Bởi rằng thể chất hắn vốn không thích hợp để uống rượu, cồn sẽ khiến thần kinh hắn hoàn toàn tê liệt, một khi đã say, hắn cơ bản chẳng thể động đậy gì cả, thanh âm cũng không thể phát ra như lúc bình thường.
Nhưng hôm nay hắn mệt chết đi được, thế nên hắn muốn say.
Cứ như vậy, Nhai một mình ngồi trên sườn núi, ngửa đầu dốc cạn một ngụm rồi lại một ngụm mỹ tửu trong tay.
Lúc này, trời, bỗng vô thanh vô tức đổ cơn mưa.
Nước mưa trong suốt theo khóe miệng chảy xuống, sa vào lòng ngực hơi rộng mở của Nhai, rồi lại theo phần bụng săn chắc đến đai lưng, khiến làn da xưa nay tái nhợt, lộ ra một tầng bóng láng ướt át, có chút mê hoặc lòng người.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cơn mưa phùn rả rích lại càng lúc càng lớn, Nhai vẫn chẳng có chút cảm giác gì, cứ để mặc nước mưa thấm ướt cả một thân, mái tóc xám xưa nay vốn chẳng quen bó buộc cũng bởi thế mà hỗn độn dán trên khuôn mặt hắn, che lấp mất phân nửa đôi gò má lạnh lùng.
Bình rượu rồi cũng đến hồi nhìn thấy đáy, Nhai mệt mỏi ngã vào trên cỏ, mái tóc màu xám tản ra khắp nơi.
Thân thể hắn, cơ bản đã chẳng thể động….
Nhưng hắn thích loại cảm giác này, bởi vì đầu óc hắn, tựa hồ loạn thành một đoàn, không cách nào suy nghĩ được.
Chỉ là……
Có chút lạnh………..
Vô thức cuộn tròn thân mình lại, Nhai nghiêng người, để mặc bản thân thiếp đi trong mưa….
Xa xa, ẩn sau rừng cây thăm thẳm, một đôi đồng tử sắc ám kim nơi loài dã thú lẳng lặng quan sát hắn.
Sau đó, từ trong bóng tối, vô thanh xuất hiện một con hắc báo hình thể thon dài mà cường hãn. Cũng như Nhai, hỗn thân nó ướt đẫm, nhưng không hề chật vật, yếu ớt đến vậy, trái lại toát ra một loại dã tính dũng mãnh, bì mao ẩm ướt dưới cơn mưa, càng đen bóng đến mê hoặc lòng người. Khối khối đường cong phiêu lượng bao trùm khắp cơ thể thon dài của hắc báo, mỗi bước đi, lại mang theo thứ ưu nhã nguy hiểm đến chết người.
Tựa loài miêu quỷ mị tiến đến bên cạnh nhai, hắc báo vô thanh vô tức ngắm nhìn chủ nhân cả người ướt đẫm, nằm yên trên thảm cỏ, trong mắt, lại ẩn hiện một tia quang mang khó hiểu
“…….Lạnh………”
Tựa hồ cảm giác được có nguồn nhiệt đến gần, Nhai theo bản năng vươn tay về phía hắc báo, khẽ gọi nó đến gần.
Vì cồn khiến nhiệt độ cơ thể giữa cơn mưa nhanh chóng mất đi, thế nên Nhai giờ phút này, cơ hồ cóng đến mức môi đã sắp phát ra màu tím. Tuy thể chất hắn chẳng dễ gì gặp mưa mà sinh bệnh, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không lạnh.
Nhìn thấy chủ nhân cọ cọ vào móng vuốt của mình, song nhãn hắc báo, nháy mắt đã trở nên u ám, chỉ là trong đó, còn ẩn hiện đôi chút vùng vẫy.
Cứng đờ trong giây lát, hắc báo vẫn cẩn thận đem tay chủ nhân khẽ đẩy ra.
Mà bởi nó khước từ, Nhai tán loạn một mái đầu sắc xám, nghiêng mặt, y phục màu đen vốn đã rộng thùng thình nay lại vì động tác xoay người mà chảy xuống một bên, lộ ra nửa bên mảng ngực nam tính trắng nõn không ngừng tích lạc nước mưa, nơi đỏ sậm nào đó bởi vì giá lạnh mà càng nổi lên thẳng cứng, lộ ra bạch sắc ướt át đến bóng láng.
Quần áo hoàn toàn ngấm nước, lại đưa từng đường nét nơi thân thể thon dài mà tinh hãn của hắn ra nhìn chẳng sót một cái gì, lại còn phảng phất thứ lãnh hương ẩm ướt.
Hắc báo lẳng lặng nhìn trong giây lát, song nhãn ánh lên chút vùng vẫy cùng mê hoặc, cuối cùng nhịn không được mà cúi đầu, suồng sã liếm lộng cổ cùng bả vai chủ nhân, móng vuốt cũng không nặng không nhẹ vạch ngang hắc y của Nhai, mang thân thể trắng nõn mà rắn chắc kia hoàn toàn phơi bày ra trước tầm mắt nó.
Mà song nhãn Nhai, cũng mê muội nhìn sủng vật vừa thân thuộc lại vừa xa lạ trước mắt, nhất thời, cái gì cũng chưa ý thức được, chỉ cảm thấy y phục dính trên thân thể mình, khẽ bị xé ra.
Song nhãn nơi hắc báo, cuối cùng, trong đôi mắt không hề phòng bị của Nhai, đã hoàn toàn thú hóa.
* * * * *
“Phong, ngươi làm sao vậy?” Thành Thủy Duyệt đỡ lấy Nghiêm Lăng Phong bỗng nhiên lảo đảo như sắp ngã, khẩn trương hỏi.
Từ lúc vừa về đến nhà, Phong đã rất bất thường, sắc mặt bây giờ lại hoàn toàn trắng bệch. Theo bản năng chạm vào bàn tay còn đang run nhè nhẹ kia, Thành Thủy Duyệt lại sợ tới mức mặt không còn chút máu. Hắn không tài nào tưởng tượng nổi, tay của một con người, thế nào lại có thể lạnh lẽo tựa như như băng.
“Tay ngươi sao lại lạnh đến vậy! Rốt cuộc là như thế nào?!” Bất chấp hỏi lại, Thành Thủy Duyệt xoay người túm lấy một thị vệ bên cạnh, liền hô to: “Mau gọi đại phu đến đây! Nhanh lên!”
“Không cần………” Nghiêm Lăng Phong vô lực lắc đầu, hơi thở toát ra từ đôi môi run rẩy, hết thảy đã trở thành vụ khí bạch sắc.
“Nhưng……”
Thành Thủy Duyệt còn muốn nói gì đó, Nghiêm Lăng Phong liền khoát tay ý bảo hắn không cần nói nữa: “Đỡ ta trở về phòng.”
“Ân, cẩn thận chút.” Thành Thủy Duyệt gật gật đầu, chẳng dám nói thêm gì nữa. Thái độ vừa rồi của Phong cho hắn biết, tình trạng trước mắt có tìm đại phu tựa hồ cũng chỉ là vô dụng.
Sau khi trở về phòng, Nghiêm Lăng Phong suýt nữa ngã cả ra giường, băng hàn sắc tím nhè nhẹ lan ra khắp trên gương mặt hắn, cả người khống chế không được mà kịch liệt run rẩy: ” Ư…….”
“Phong…..Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy……Ngươi đừng làm ta sợ……” Nhìn Nghiêm Lăng Phong cứ hệt như một băng nhân, Thành Thủy Duyệt ngồi ở bên giường đắp cho y tấm chăn, nước mắt cuối cùng nhịn chẳng được mà tràn đầy khóe mắt, mờ mịt đến bất lực.
“………..” Không để ý tới Thành Thủy Duyệt, Nghiêm Lăng Phong tự dùng nội lực của chính mình để áp chế băng hàn chi độc trong cơ thể………
Đồng thời, nội tâm y cũng tràn ngập nghi hoặc, vì cái gì độc trong cơ thể lại phát tác nhanh đến như vậy……Rõ ràng cách đây không lâu y vừa cùng Nhai……..
Chẳng lẽ thân thể Nhai, đã nảy sinh chuyện gì rồi sao?
Nếu không, hắn như thế nào lại không áp chế được độc tố trong cơ thể y…….
Nhớ tới sắc mặt tái nhợt sau mỗi lần giao hợp của người nọ, đôi chân mày Nghiêm Lăng Phong vô thức nhíu lại với nhau, hít vào một hơi thật sâu, y gọi ảnh vệ đang ẩn mình trong một góc tối ra hỏi: “Nhai đâu………”
“Hồi bẩm chủ nhân, tại ngọn núi phía sau sơn trang, cần ta đi gọi hắn trở về hay không?” Nửa quỳ trên mặt đất, nam tử khắp thân thể tinh hãn được bao bọc bởi hắc sắc tinh giáp thấp giọng trả lời.
“………” Phong khẽ khép mắt, trong đầu lần thứ hai tái hiện lại sắc mặt nhợt nhạt nơi người nọ, suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Không cần”
“Tuân lệnh” Ảnh vệ ngay sau khi nhận lệnh, liền mất hẳn trong bóng tối.
Thành Thủy Duyệt nhìn thấy, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, hắn cũng chẳng lên tiếng.