Phong Vô Nhai

Quyển 1 - Chương 8



Biên tập: Nguyệt Tận

Nghiêm Lăng Phong nhướng mày, thân thủ nắm lấy tóc Nhai buộc hắn phải ngẩng đầu lên: “Ngồi dậy, ngươi còn muốn ngủ tới khi nào?”

“………Ân?” Nhai còn chưa thanh tỉnh bực bội trợn mắt, mơ màng nhìn nam tử lãnh tuấn đang cúi sát xuống mình: “Làm cái gì………”

Duyên cớ có lẽ là do chưa tỉnh táo, giọng nói xưa nay ôn nhuận mà trầm thấp của Nhai, giờ phút này lại xen lẫn thứ âm mũi biếng nhác, êm dịu mà khàn khàn, cứ như con hắc miêu ngáy ngủ, sau đó, hắn chẳng thèm đếm xỉa tới ánh mắt băng lãnh của đối phương mà ngáp một cái, liền cọ cọ vào lòng ngực Nghiêm Lăng Phong, lại lần nữa ngủ mê ngủ mệt.

Hết thảy, đều là những hành vi trong vô thức.

“…………” Nhìn nam nhân thu người trong lòng ngực mình, Nghiêm Lăng Phong phút chốc bỗng hỗn loạn, biểu tình có chút quái dị, nhưng vẫn không đẩy hắn ra.

Thành Thủy Duyệt sắc mặt tái nhợt ngồi một bên trầm mặc trong giây lát, thấy Nghiêm Lăng Phong tựa hồ không có ý định đẩy người kia ra, liền im lặng kéo kéo ống tay áo đối phương nhắc nhở.

Nghiêm Lăng Phong mặt chẳng chút thay đổi quay đầu nhìn hắn, sau đó lại dời tầm mắt về Nhai đang nằm trong lòng ngực, giây tiếp theo, liền xoay người, trực tiếp ôm lấy hắn, trầm mặc hướng lý viện mà đi.

Thành Thủy Duyệt còn ngồi trên giường nhíu nhíu mày nghi hoặc, lập tức đuổi theo, lại ở hậu viện chứng kiến một cảnh tượng thế này.

Nghiêm Lăng Phong đứng ven bờ dục trì trong veo, hai tay vừa nhấc lên, liền ném Nhai thẳng vào trong ao, vô số bọt nước bắn tung tóe.

Tiếp đó, xung quanh lại là một mảnh lặng như tờ……

………………….

………………….

Ngay khi tim Thành Thủy Duyệt tưởng chừng bởi vì điều này mà treo lủng lẳng nơi cuống họng, theo sau tiếng nước ào ạt, mặt ao bỗng thoát lên một thân ảnh. Người đó hệt như loài thủy yêu trèo lên trì biên, mái tóc màu xám phủ trên mặt kia không ngừng tích bọt nước, y phục bạch sắc hoàn toàn ướt đẫm, tùy tiện phát hoạ nên thân thể nam tính đã bị bán che lấp bởi mái tóc dài, cao ráo mà cân xứng.

Chỉ là nét u ám nơi gương mặt, khiến người ta không khỏi sợ hãi trong lòng.

“……….Nghiêm Lăng Phong! Ngươi mới sáng sớm đã uống nhầm thuốc?” Bực bội vén toàn bộ mái tóc ra phía sau, Nhai hỗn thân đều là nước, vẻ mặt mù mịt trầm giọng chất vấn.

Chẳng ai đang ngủ ngon lành lại bị vứt vào thủy trì mà tâm tình còn vui vẻ được, huống chi hắn trước giờ luôn mất ngủ, đã bao giờ có được một giấc ngủ như thế đâu.

“…………” Trầm mặc nhìn Nhai trong giây lát, Nghiêm Lăng Phong bỗng xoay người kéo tay Thành Thủy Duyệt rời đi ngay lập tức.

Một mình đứng nhìn theo bóng dáng hai người rời xa dần, Nhai hít vào thật sâu vài hơi khẩu khí, rồi mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Lẳng lặng đứng đó một hồi lâu, Nhai vì gió thu thổi qua mà có chút rét run mới lấy lại tinh thần, mặt không hề thay đổi cởi bạch sắc nội y ra.

“Ân?” Khi cúi đầu, lại bất ngờ phát hiện những dấu vết trên người mình, hình như, nhiều hơn đôi chút…..

Chuyện gì đây?

Đang lúc Nhai tự hỏi đây có phải là ảo giác hay không, thắt lưng còn tích thủy đột nhiên bị một đầu lưỡi nóng ẩm mà thô ráp liêm liếm, quay đầu nhìn lại, là hắc báo thân hình cường hãn phủ một bộ lông đen bóng đang dùng lưỡi liếm đi bọt nước trên người hắn.

“Khát nước thì tự đi mà uống.” Đem quần áo ướt sũng ném lên đầu con báo, Nhai chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì, cứ để thân thể trần trụi như thế mà trở về phòng. Trầm ngâm giây lát, liền tìm y phục của Nghiêm Lăng Phong ở trong tủ, trực tiếp mặc vào, dù sao dáng người cả hai cũng không sai biệt lắm.

Chỉ là mùi vị trong trẻo mà lạnh lùng của người nọ trên đó, lại khiến hắn thoáng cảm thấy không thoải mái.

Mà con báo sau khi bị quăng cho đống y phục ướt sũng chỉ ô ô vài tiếng, liền ưu nhã bước theo sau lưng Nhai, một tấc cũng chẳng rời, thi thoảng lại tìm cơ hội mè nheo làm nũng.

*           *           *           *

Nhìn đồ ăn sáng nóng hôi hổi trước mắt, hương khí bốc lên tứ phía, Thành Thủy Duyệt có loại cảm giác tưởng chừng cả mấy đời nay cũng chưa từng có.

Đã lâu, lâu lắm rồi hắn không được ngồi như vậy dùng bữa sáng, lúc ở nơi hầm núi kia, đừng nói là ăn sáng, cách hai ngày có được chút cơm thiêu cũng là hiếm thấy rồi.

Đang ngây ngốc, Nghiêm Lăng Phong ngồi một bên đưa cho hắn ít điểm tâm thật tinh xảo, dù vẫn không chút biểu tình, nhưng, Thành Thủy Duyệt có thể cảm nhận được sự quan tâm của y.

“Cám ơn Phong” Trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc, tâm tình Thành Thủy Duyệt tốt lên rất nhiều, nhận điểm tâm mà ăn lấy ăn để. Lúc này, dư quang nơi khóe mắt chợt phát hiện ra lão sư phó bưng cơm sáng cho họ còn đứng một bên nhìn không chớp mắt, liền cười bảo: “Bá bá, người không cần ở trong này hầu hạ đâu, vất vả lắm, lui xuống trước đi.”

Lão sư phó mái đầu đã nhuốm màu hoa râm chỉ nhìn hắn một cái, không nói chuyện cũng chẳng nhúc nhích.

Đúng lúc này, thanh âm trào phúng lại ôn nhuận từ ngoài cửa truyền vào: “Mông ngồi còn chưa nóng, đã học đòi hạ lệnh cho người trong trang hay sao? Nghĩ mình là chủ nhân à?”

Ngoài cửa, Nhai đã sơ tẩy xong thản nhiên chậm rãi bước vào phòng, theo sau hắn, là hình thể cao lớn mà thon dài của con hắc báo, bì mao đen bóng cùng đồng tử lạnh lùng kia khiến Thành Thủy Duyệt phát lạnh một trận, theo bản năng xê dịch qua chỗ Nghiêm Lăng Phong.

Về phần Nghiêm Lăng Phong, nhìn thấy y phục của mình trên người Nhai, trong mắt ẩn hiện một tia khác thường, nhưng cũng chẳng nói gì.

Khóe miệng chậm rãi vẽ thành một đường cong, cười mà như không cười, Nhai ngồi xuống bên cạnh Thành Thủy Duyệt, từ tốn quét mắt từ trên xuống dưới, hàn quang trong đó lại càng mãnh liệt, đâm thẳng vào toàn thân Thành Thủy Duyệt, ngón tay không khống chế được mà phát run.

“Tại sao không nhìn ta? Có ý kiến gì à?” Nhai cười lạnh kề sát người Thành Thủy Duyệt, hơi thở hệt như loài rắn lành lạnh lướt qua nhĩ tế.

“Không……..Không có” Thành Thủy Duyệt nhỏ giọng phủ nhận, lại chẳng dám nhìn thẳng vào Nhai đang áp sát mình, mà đem ánh mắt cầu trợ hướng Nghiêm Lăng Phong đang trầm mặc không lên tiếng ở một bên.

“Ngươi không cần để ý đến hắn.” Nghiêm Lăng Phong thản nhiên xuất ra một câu liền chẳng thèm nhắc lại. Y xưa nay đều vậy, lắm khi, sự tồn tại của Nhai ở bên cạnh đối với y mà nói, cứ như là không khí không bằng.

Cho dù chẳng nơi nào là không có, nhưng vẫn chỉ trong suốt như vậy.

“………..” Nhai liếc nhìn Nghiêm Lăng Phong một chút, liền trầm mặc thu hồi tầm mắt. Chỉ là nụ cười nơi khóe miệng kia, đến giờ vẫn còn đó, có thật sự đang cười hay không, chỉ một mình hắn biết.

Đang lúc muốn lấy điểm tâm trên bàn để ăn, hắn lại phát hiện, thứ mình bình thường thích ăn nhất, Thành Thủy Duyệt đã chén sạch.

…………….

Loại cảm giác buồn nôn khiến hắn vô thức vơ bừa lấy chút gì đó mà bản thân ghét cay ghét đắng, cắn một miếng, cứ hệt như đang nhai sáp nến, lại cắn một miếng nữa, trầm mặc nuốt vào.

Ăn xong rồi lại lấy thêm một cái giống như thế.

Có lẽ ăn mà lòng chẳng chút nào yên, khóe miệng trước giờ thanh tú lại dính chút nước bọt, lúc này, hắc báo vẫn ngồi bên người hắn bỗng chậm rãi đứng dậy, liếm đi nước bọt trên khóe môi hắn.

Đôi đồng tử u lãnh nơi con vật khiến Thành Thủy Duyệt sợ hãi kia hơi hơi nheo lại, thoạt nhìn lại có chút ôn nhu.

Mà Nhai cũng chẳng để ý tới hành động của nó, vẫn nhấm nháp điểm tâm trong tay, để mặc đầu lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn kia nhẹ nhàng liếm láp khóe miệng mình, móng vuốt mao nhung cũng đã phủ lên lưng hắn.

Có lẽ là do thói quen ăn uống đặc thù, đầu lưỡi nó chẳng hề tanh hôi như loại dã thú bình thường, trái lại mang theo thứ hương thơm tự nhiên thoang thoảng.

“Bảo thứ súc sinh kia của ngươi cút ngay cho ta. Ta không muốn ăn phải lông nó rơi vào bữa sáng.” Nghiêm Lăng Phong ngồi một bên chợt băng lãnh nói.

“Ngao~~~” Nhất thời, hắc báo vốn như con đại miêu nhu thuận lại quay đầu lạnh lẽo nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng Phong, đồng tử kim sắc toát ra tia dữ tợn, lông mao toàn thân nháy mắt dựng thẳng cả lên, miệng phát ra tiếng gầm đầy địch ý, trầm thấp mà khiếp người.

Nghiêm Lăng Phong cũng lạnh lùng nhìn về phía nó, sát khí trong mắt ẩn hiện loại ý vị tàn nhẫn.

Đang lúc một người một thú đối chọi gay gắt, Thành Thủy Duyệt ngồi giữa bọn họ, lại thật sự sợ hãi….

Hắc báo dù không trực tiếp nhìn về phía hắn, nhưng bằng giác quan nhạy bén, thứ súc vật hình thể to lớn đến dọa người này, cũng có địch ý cực đại đối với hắn….

Theo bản năng, hắn lần thứ hai xê dịch vị trí về phía Nghiêm Lăng Phong, khoảng cách giữa hai người vốn đã quá gần, nhất thời cơ hồ lại kề sát bên nhau. Nhưng điều Thành Thủy Duyệt không ngờ chính là, hắn vừa khẽ động một tí, song nhãn hung tàn như loài ma quỷ của hắc báo liền mạnh mẽ chuyển hướng về phía hắn, phút chốc, yết hầu hắn có thứ cảm giác sẽ bị xé nát bất cứ lúc nào.

“………” Thản nhiên quay đầu nhìn về phía bọn họ, Nhai vừa lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve con hắc báo tức khắc đã trở nên ngoan ngoãn, vừa cười lạnh nhìn về phía Nghiêm Lăng Phong: “Thế nào? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta có thể chịu được cái thứ bạch thố ghê tởm kia qua lại trước mặt ta hay sao?” Ngữ tất, trào phúng nhìn thoáng qua Thành Thủy Duyệt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

“Họ Nghiêm kia, nói cho ngươi biết, ta chịu đủ rồi!”

Không hề báo trước, trong lúc đang nói, đũa gỗ trong tay Nhai bất chợt nẩy lên hai tia lãnh quang, bắn thẳng về phía Thành Thủy Duyệt!

Đũa còn chưa tới, huyết như đã trút sạch!

Phút chốc, Thành Thủy Duyệt nhận thấy bản thân như bị một loại sát khí bất khả kháng gắt gao trói buộc, thế nên chỉ có thể trơ mắt trông chiếc đũa gỗ thoạt nhìn cực chậm, thực tế tốc độ lại cực nhanh hướng trán hắn mà dữ tợn bắn tới.

Chính lúc này, lưỡng đạo ánh sáng với tốc độ nhanh hơn nhằm về phía chiếc đũa. Chỉ nghe binh hai tiếng trầm đục, đũa gỗ cơ hồ sắp đâm thẳng vào não Thành Thủy Duyệt chợt nổ thành bụi phấn, bắn tung tóe ra tứ phía.

Thời khắc chiếc đũa bị nghiền nát, Nhai một kích cũng chẳng chạm tới được đối phương vẫn không hề chuyển dời ánh mắt, tay kia mang theo hàn khí lạnh lẽo liền dùng một loại chiêu thức cực kỳ quỷ dị bổ về phía Thành Thủy Duyệt còn chưa có phản ứng!

Thất bại!

Đối phương nháy mắt đã được kéo qua một bên!

“Hừ” Nhai giương mắt nhìn về phía kẻ đã ngăn cản mình – Nghiêm Lăng Phong, đồng tử co rụt lại, thế công chuyển hướng Nghiêm Lăng Phong!

“Oanh!”

Bàn ăn nứt toát ra, giây tiếp theo, hai người đã điên cuồng tấn công nhau.

Thân ảnh bất ngờ biến ảo với tốc độ cực nhanh không ngừng giao kích, dư âm do lực va chạm mãnh liệt lần lượt oanh kích hết thảy gia cụ xung quanh, tức khắc, không gian tràn đầy những mảnh của chiếc bàn vỡ vụn, cùng thạch khối vỡ tan tành, thiện đường <phòng ăn>  vốn lộng lẫy hoa lệ, phút chốc đã trở nên hỗn loạn vạn phần.

Lão sư phó tóc đã hoa râm bình tĩnh gỡ một mảnh gỗ vụn trên đầu xuống, sau đó cùng hắc báo đi ra bên ngoài, tựa hồ chẳng chút giật mình với cảnh tượng trước mắt.

“Đừng đánh……..Sẽ bị thương đó! Dừng tay đi!!” Thành Thủy Duyệt đứng ở góc nhìn hai người bọn họ mà trong lòng không tránh khỏi một trận kinh hãi, liên tục lên tiếng khuyên ngăn.

Tuy tốc độ hai người đều rất nhanh, cơ hồ nhìn chẳng rõ động tác, nhưng theo dư âm công kích đó có thể thấy được, mỗi một chiêu của bọn họ đều ẩn chứa nội lực chí mạng.

Tàn ảnh xuất hiện, chân trái Nhai với một tốc độ khủng khiếp hướng thắt lưng Nghiêm Lăng Phong đá tới, lại bởi vì nội kình mà phát ra tiếng xé gió mang theo chấn động mãnh liệt, đối phương một tay đón đỡ, thân hình thuận thế lùi về phía sau, dừng lại trên vách tường cứ như đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, giậm chân nhảy vọt, dồn sức nhằm hướng Nhai, không chút lưu tình mà công kích.

Bính! Bính! Bính!

Luân phiên đối đánh, hai người trong thời gian ngắn đã chống chọi cả trăm chiêu, như muốn giết chết đối phương, rồi lại như đang phát tiết, mỗi một chiêu đều cực kì hiểm độc, song, lại không phải là tấn công thật sự.

Chẳng bao lâu sau, cơ hồ đã phát tiết xong, hai người lại tách ra, Nghiêm Lăng Phong dừng ở bên người Thành Thủy Duyệt. Mà Nhai, lại đứng đối diện y.

Song phương đều hô hấp dồn dập, lạnh lùng đối mặt nhau.

Nhất thời, bên trong thiện đường tràn ngập một loại trầm mặc, trầm mặc đến áp bức.

Phút chốc, trong mắt hai người dường như đều có thân ảnh của nhau, cho dù, hết thảy chỉ là tranh đấu….

Khi đó, một điều bất trắc nho nhỏ đã xảy ra, cái giá vũ khí sau lưng Nghiêm Lăng Phong lại bởi vì ẩu đả mà dẫn đến dao động, cuối cùng thì sụp đổ.

Tuy rằng tốc độ sập rất nhanh, nhưng Nhai chẳng hề để ý, hắn biết Nghiêm Lăng Phong sẽ dễ dàng tránh đi, hắn đã quá hiểu người kia.

Thế nên, hắn không nhúc nhích, cũng chẳng nhắc nhở.

“Cẩn thận!” Nhưng Thành Thủy Duyệt ở một bên lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, theo bản năng che chở phía sau lưng Nghiêm Lăng Phong.

Cho đến khi lưỡi đao sắc bén, cắm thật mạnh vào bả vai hắn, khiến huyết quang bắn tung tóe khắp nơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.