Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 13: Thế ngoại đào nguyên



Phủ tướng quân.

Bất giác, trí óc siêu phàm liên tưởng hậu vận mai này. Nghĩ đến tương lai, hình ảnh tình nương mải miết trong cuộc hoan lạc, Dương Tiêu Phong lại chua xót ôm thân hình mềm mại của nàng vào lòng. Miệng càng không thể không cười, lời yêu đương càng không thể không nói. Và chàng nói:

- Ta quyết không để nàng hầu hạ đám dân dâm đãng. Sáng sớm mai ta sẽ nhờ Lôi nhị thúc đến đó thu xếp hành lý. Kể từ đây về sau, nàng không cần trú ngụ ở Vạn Xuân lầu nữa!

Lúc bấy giờ, Hà Tử Lăng đã sớm tắt lời, đứng nghe chàng bảo mà hai má ửng hồng. Câu nói đó như lời hứa hẹn khiến toàn thân nàng khẽ rung động. Trái tim nồng chợt dâng từng đợt sóng, Hà Tử Lăng có cảm tưởng dường như hải dương trong lòng đang sủi bọt và kêu gào một trận.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền, ngọc thủ trắng mềm tì hờ lên bờ vai lực lưỡng.

Phía đối diện, thừa biết nàng đối với mình vốn có tình cảm luyến ái, sâu nặng khôn lường, dưng Dương Tiêu Phong chỉ cảm thấy thương hại. Thoáng chút bối rối, chàng lặng thầm ngắm khuôn mặt trắng ngần. Rồi không biết an ủi thế nào, chàng chỉ đành cố gắng ôm nàng thật chặt, dịu dàng vuốt ve mái tóc.

Chờ một hồi mà không nhận được nụ hôn đầu đời, Hà Tử Lăng mở to đôi mắt tròn xoe ướt sũng. Đôi bên nín lặng không nói một lời.

Nước mắt nữ nhi đúng là điểm yếu của nam nhi. Mà người trước mặt lại là một vị cô nương ngây thơ, từ hình dáng yếu đuối cho đến tính cách nhu nhược thành thử rất mau tủi hổ, khi ấm ức hay là xúc động thì mâu quang đỏ hoe trông càng đáng yêu lạ.

Mặc dù trong lòng kính nhi viễn chi cơ mà giây phút này cũng khó kèm cặp lý trí.

Lửa tình hừng hực cháy, Dương Tiêu Phong thay thế sự tích cực an ủi bằng cách áp môi chàng vào khóe môi anh đào, trao nụ hôn khiến thân hình nàng bấn loạn.

Đôi tay của Hà Tử Lăng lập tức ôm choàng lấy lưng chàng. Và nàng bật tiếng rên khẽ khi song thủ mân mê thám hiểm phong đồn mỹ diệu phía dưới thân mình mỹ nhân.

Hà Tử Lăng hẳn hiểu Dương Tiêu Phong thuộc hạng người xem nữ nhi như tấm chăn dùng để ấm giường, lúc nào cần đến thì xài, không thì phủi tay bỏ, hai là công cụ hòng lung lạc lòng người, dụng làm mật thám thăm dò tin tức. Hi vọng với chàng càng lớn thì thất vọng sẽ càng nhiều. Cớ nhưng tại sao nàng không làm chủ được lý trí, cứ say sưa đứng đấy ngửa đầu uống từng giọt môi hôn?

Để yên cho chàng cởi y phục của mình, Hà Tử Lăng không ngại phơi tấm thân trần. Dương Tiêu Phong trầm ngâm ngắm thân hình lõa thể. Trông nàng thoát y giống như một bức tượng thần vệ nữ được tạc bằng ngọc thạch, cao quý mà gần gũi trong tầm tay với.

Bỗng cầm lòng không được, chàng chép miệng trầm trồ:

- Nàng thật rất đẹp, đẹp hơn tất cả những nữ nhân mà ta từng gặp qua.

Hà Tử Lăng dung mạo đỏ bừng, bạo dạn nói:

- Không đẹp thì làm sao quyến rũ được sắc lang chứ?

Nói xong, Hà Tử Lăng nhìn chàng bằng ánh mắt luyến ái tràn đầy, đôi môi kiều mỵ dẩu ra dụ hoặc, như cố tình khiêu khích nam nhân làm bậy, hoặc là thách đố người khác cùng nàng trải qua một trận phong lưu.

Mắt nhìn nội y nhỏ nhắn nằm ngoan ngoãn dưới đất, còn da thịt mát mẻ thì phơi trần hết ra, tâm trí nam nhi hồ tư loạn tưởng. Dương Tiêu Phong cảm giác say mê giống như vừa uống phải hàng chục vò mỹ tửu.

Bị lộ thể tuyệt vời khêu gợi, chàng hít sâu một hơi để khỏi choáng váng, vì trông ngang trông dọc kiểu gì cũng không khỏi mê đắm bởi thể xác xinh đẹp. Phong nhũ tôn cao, đồn bộ uốn lượn. Trên mình giai nhân hiện lộ đường cong tuyệt sắc. Dương Tiêu Phong không ngừng dán mắt vào những đường nét mê hoặc thế gian ngay trước mặt chàng.

Kết cuộc, quân tử biến thành con quỷ phong lưu. Dương Tiêu Phong giơ tay vuốt dọc theo sống lưng trần, luồn hẳn xuống bờ mông đầy đặn và nhẹ nhàng nắn một cái, xong kéo tấm thân ngọc ngà lại hôn đắm đuối lên tai, vừa hôn vừa nói những câu gợi tình.

Hà Tử Lăng mỉm cười hạnh phúc, vờ chống cự:

- Mau thả người ta ra, đại sắc lang!

Dương Tiêu Phong dại gì thả. Chàng đưa mắt nhìn bầu ngực lộ căng, thấy hai chấm hồng in trên núi đôi trắng muốt. Hương thơm từ thân xác trinh nguyên tỏa ra nồng nàn. Chàng như ngửi được mùi thơm hoa lài từ làn da trắng mịn.

Tùy phong khởi vũ, Hà Tử Lăng khép hờ hai hàng mi dài và cong vút khi đầu lưỡi nóng hổi xoắn xít nhũ đào nhỏ nhoi. Các ngón tay điêu luyện tách đôi mép âm hộ nàng. Bất thình lình, một luồng điện rần rật xông thẳng lên đỉnh đầu khiến nàng ngây ngất. Nơi nhạy cảm nhất của thiếu nữ đã bị người khác giới chạm phải. Nàng như bị điểm trúng huyệt đạo, mắt trợn tròn, chân quíu chặt, oằn mình chịu trận cảm giác bị xâm phạm cộng với cơn hưng phấn rần rần khó tả đang xung đột mãnh liệt khắp toàn thân.

Chẳng đầy một phút, âm ngọc động bị kích thích cũng bắt đầu rỉ ra chút nước hoa lộ trong vắt. Vùng trung khu huyền bí sôi sùng sục khi ngón tay kia càng lúc càng hoạt động hăng say.

Nhấc đầu lên khỏi cặp nhũ hoa sưng mọng, Dương Tiêu Phong phát hiện đôi mắt bồ câu mở to nhưng không còn linh hoạt nữa. Vòng hông nở nang lúc này uốn éo chuyển động theo ngón tay chàng. Và chàng cảm nhận được các cơ bắp bên trong âm động co giựt liên hồi, từ hang sâu thẳm một dòng suối dần tuôn.

Vào giây phút đó, tuồng như từ eo trở xuống nàng không còn kiểm soát nổi nữa, những dòng điện cứ thay phiên chạy rần rần xuống tận gan bàn chân khiến đôi chân thon dài đang khép chặt lập tức nhũn ra.

Biết màn dạo đầu đã thành công, Dương Tiêu Phong rút tay và xoay đôi vai nàng lại. Bảo nàng đặt hai tay lên mặt bàn làm điểm tựa, thân hình cao lớn phủ phục từ phía sau lưng bắt đầu thoát y, rồi tiến vào khe đào nguyên thần kỳ.

Giật mình quằn quại như con sâu chạm phải thỏi sắt nung đỏ, Hà Tử Lăng giãy giụa dữ dội hầu chống chọi sức mạnh của một võ tướng nhưng chàng còn nhanh hơn, đè nghiến nàng xuống trước khi lấy thế thúc một phát thật mạnh làm tan rã bức thành trì mong manh. Toàn thân chàng dẩy lên nỗi sướng khoái ngây ngất.

Giai nhân thét một tiếng vang trời. Trong đau đớn, kiều thủ rắn rỏi vẫn ôm cứng thân hình mảnh mai, Dương Tiêu Phong buộc nàng giữ nguyên vị trí. Hà Tử Lăng đành oằn lưng để giảm bớt áp lực đang xuyên thẳng vào người dưng chẳng ăn thua gì. Thiên long khổng lồ cứ như thế, từ từ nhích vô hang sâu ẩm ướt với sức mạnh không gì cản nổi, chiếm lĩnh cơ thể nàng từng phân.

Vài phút sau, bão tố tạm lắng. Dương Tiêu Phong để yên đấy cho nàng làm quen với kích cỡ ngoại hạng của chàng, rồi bắt đầu giao hoan đều đều một cách khoan thai, từ tốn như đang thưởng thức một món ăn thật ngon.

Phải mất gần năm phút nữa, cảm giác đau rát mới dần lạt phai. Thay vào đó là độ tuổi xuân thì tràn đầy sức sống. Phong vị đê mê chất ngất mơ hồ len lỏi nhú nhen. Một ngọn lửa nóng bỏng lập tức bùng lên thiêu đốt mọi cơn đau còn sót lại. Hà Tử Lăng co rúm, mắt đờ đẫn ngây dại. Bản năng ham muốn quan hệ thể xác bừng bừng lộ rõ, gương mặt nàng bộc lộ nỗi thống khoái ngây ngất. Má nàng đỏ bừng, nhũ đào săn chắc cương cứng nhô cao.

Hai tay bấu lấy mép bàn, nữ nhân biểu trương cơn sung sướng tột độ bằng cử động thân thể. Hông uốn éo, nàng vất vả ưỡn cong chiếc lưng thon. Tư thế ái ân điệu nghệ và mạnh bạo này đã đưa nàng chìm dần vào đam mê, cảm giác du dương nối liền cảm giác.

Lối vào thiên đàng dường đang mở ngõ khi khoái cảm sâu thẳm bên dưới vùng hạ bộ bùng phát. Hà Tử Lăng tê tái rùng rợn, da gà nổi từng chặp. Cơn cực sướng nổ tung hệt pháo thăng thiên khiến nàng rướn căng người.

Thủy triều đột ngột dâng cao. Dòng nước mãnh liệt chưa từng biết ào đến tựa sóng thần mà nàng lại như con thuyền không lái mặc cho bão táp vùi dập.

Hà Tử Lăng biết với tư thế này, nàng không khác gì một kỹ nữ chuyên nghiệp đứng khom mình phơi toàn bộ âm hộ cho khách nhưng vẫn mặc kệ.

Nội tâm chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng như không còn đứng trên mặt đất, hồn lâng lâng hệt đang bay giữa không trung và nàng thấy sao xẹt tứ tung. Luồng cảm giác râm ran trong bụng chạy dần lên hai bầu ngực, tiến thẳng tới óc, đẩy mặt ngọc ngửa lên trời và kéo lưng ong ưỡn sâu khi chàng gập người xuống ôm choàng lấy nàng. Bàn tay phong trần chụp lấy song nhũ, se nắn không thương tình. Bàn tay còn lại luồn xuống âm hộ xoa mạnh bạo.

Chân quỵ lụy không còn sức lực, Hà Tử Lăng duỗi tay nằm sấp lên bàn, buông thõng ngọc thủ và ngất lịm đi.

Tỉnh lại sau kỳ du ngoạn trên đỉnh vu sơn, tứ bề hãy còn tối tăm như mực. Hà Tử Lăng phát giác lưng nàng đang tựa vào vách phòng. Xuyên qua khe cửa sổ, nàng thấy bên ngoài hành lang nửa mảnh trăng vàng lóe sáng phía sau tầng mây.

Ép lưng tình nương đứng sát vô tường, Dương Tiêu Phong nắm giữ hai cổ tay nhỏ nhắn, gí chặt chúng vào vách và hôn nàng tha thiết, lưỡi đùa thật sâu trong cổ, môi tham lam ngấu nghiến lấy môi nàng. Hôn lâu thật lâu, chàng bèn chùn người xuống, dùng gối dang chân nàng ra hai bên và xốc thiên long vào ngay cấm địa.

Dù hơn một lần chấp nhận người đối diện, Hà Tử Lăng vẫn cảm thấy cộm kinh khủng nơi hạ bộ. Và không tự chủ được, nàng tự tiện dang rộng trường túc để chàng xuyên dần vào người thật ngọt ngào.

Trong bóng đêm dày đặt, Hà Tử Lăng gồng cứng bụng, tim đập thình thình như trống làng khi bị chàng không ngừng xốc ngược lên một cách thô bạo.

Phần tiếp giáp nơi hạ thể của hai người va chạm liên hồi, liên tục đập vào nhau vang lên âm thanh liên tu bất tận. Hơi thở dồn dập, thân hình mỹ lệ bị cọ xát quyết liệt thành thử run rẩy thêm một lần theo nhịp ái ân.

Do chàng cao hơn nên mặc dù đã cố kiễng chân lên, Hà Tử Lăng vẫn cứ chơi vơi bằng hai ngón chân cái. May mắn khi trọng lượng của thân thể liễu yếu đào tơ được thần long ghim chặt vào vách.

Cớ nhưng đôi lúc cũng mất thăng bằng, Hà Tử Lăng bèn bấu mười ngón tay vô lưng chàng. Giữa lúc dở sống dở chết, tử cung nàng rên siết, cơ bụng bắt đầu co giật nhẹ. Không gian trong phòng nóng hừng hừng như đại mạc dưng không phải cái nóng của khí hậu mà do nàng vật lộn với chàng một hồi lâu.

Đợt cảm giác tê rần từ âm đ*o chạy dọc bên trong đùi non, kéo dài xuống hai chân làm nàng bủn rủn. Những sợi thần kinh sâu tận cùng thăm thẳm bị kích thích tột bậc. Nữ nhi lại thua trận.

Đầu óc mờ mịt, Hà Tử Lăng đứng không vững đành phải khụy xuống đất.

Biết nữ nhân chết ngất trong vòng tay mình, Dương Tiêu Phong mỉm cười ý nhị, xong bế thốc nàng bằng cách lòn tay bợ hai đùi nàng và tiếp tục cuộc hành lạc.

Mãi cho đến khi Hà Tử Lăng banh rộng đôi chân quặp hai bên hông chàng, cơn thống khoái thứ hai bột phát trong nội thể khiến nàng rú lên, Dương Tiêu Phong mới dừng chuyến tham quan nơi thế ngoại đào nguyên.

Không cần duy trì làm chi nữa, hệt mãnh hổ săn mồi đã thịt được nai tơ, chàng rùng mình phóng từng dòng dịch chất. Tinh khí mạnh mẽ như vòi rồng lao vô tận âm cung. Đôi mắt sáng hơn lưỡi kiếm lặng lẽ quan sát cơn sướng khoái cao độ đến cực điểm của nữ giới.

Có nằm chiêm bao Hà Tử Lăng cũng không ngờ tình lang tuyệt vời đến vậy, khiến nàng thật sự đau đớn ê chề, rồi lại đê mê ngây ngất như trải qua vừa địa ngục lẫn thiên đường.

Đã gần một khắc trôi đi mà dư âm ngạt ngào hãy còn đọng đâu đó trong thân thể. Nàng gối đầu lên vai chàng, hưởng thụ cảm giác còn sót lại của cuộc truy hoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.