Phụ Ái Tình Độc Lam Tịch

Chương 5



“Lưu quản gia, bát này ta đã dùng xong, trả lại cho ông!” Lam Tịch hưng phấn đi xuống dưới lầu cầm chén nhét vào tay Lưu quản gia!

“Tam thiếu gia, cậu lấy bát này đựng gì?”

“Thạch tín!” Lưu quản gia thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của mình, bát này lúc nào thì bị thiếu gia lấy đi? Bát khác thiếu gia cũng sẽ không đựng qua độc dược đi?

“Tam thiếu gia, bát trong phòng bếp cậu cũng dùng qua?”

“Đương nhiên là không, chỉ dùng duy nhất cái này, không cần khẩn trương!”

“Tam thiếu gia, ngày mai tôi mua cho cậu dụng cụ chuyên dụng để chế dược đi!”

“Thế thật tốt, vậy làm phiền Lưu quản gia, bát này rửa qua rồi mang cất đi!”

Lam Tịch vui vẻ chạy về phòng, Lưu quản gia quay nhìn cái bát trong tay, nhanh chóng ném vào thùng rác! Lau mồ hôi lạnh, phân phó người hầu sau này cũng phải cẩn thận trông coi phòng bếp, ngàn vạn lần không nên để tam thiếu gia lén lấy đi thứ gì!

“Tam thiếu gia, mời xuống lầu dùng cơm!”

“Ừm, ta lập tức xuống ngay!”

Lam Tịch rửa tay rồi xuống lầu, thấy đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhìn chằm chằm hắn! Lúc này mới lại hình như từ ngày đầu tiên gặp qua một lần lúc sau đó cũng chưa từng gặp lại, chắc là mỗi ngày đều đi học đi!

“Đại ca nhị ca!”

“Làm cái gì trong phòng mà xuống trễ vậy?”

“Ách, đọc sách mà thôi!”

“Còn muốn chúng ta chờ, thật sự là không có phép tắc!”

“Thực xin lỗi!”

Hai vị thiếu gia nhìn nhau rồi bĩu môi! Lưu quản gia xếp thức ăn ngon xong cung kính đứng ở một bên!

“Ba vị thiếu gia mời dùng cơm!”

“Lưu quản gia, cha ta đâu? Không cần chờ cha về rồi cùng nhau ăn sao?”

“Chủ nhân đã xuất ngoại, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về!”

“Ừm!”

Ba người im lặng cơm nước xong, hai vị thiếu gia kia một người ôm máy vi tính, một người ôm máy chơi game, chơi quên trời đất, phụ thân không ở nhà nên chẳng ai dám quản bọn hắn! Lam Tịch ăn cơm xong vội vàng trở lại phòng, ngồi trước bàn thực nghiệm mà lắc đầu, hai người kia vừa rồi trong mắt xem thường hắn thấy rất rõ ràng!

Ngồi xếp bằng ở trên thảm trải sàn, Lam Tịch mặc niệm nội công tâm pháp! Bộ nội công tâm pháp này là thánh độc giáo dạy đệ tử kiếp trước luyện tập, dù sao ngày ấy mình cũng coi như võ lâm cao thủ, kết quả đi đến thế giới này tất cả lại bắt đầu lại từ đầu! Bộ nội công tâm pháp này hắn đã luyện hơn một năm, vừa mới luyện được một chút thành tựu! Công phu cũ của hắn cũng bắt đầu luyện tập, xem ra có cơ hội cần tìm một nơi thanh tĩnh!

Mấy ngày sau

Hàn Vân Long xuống máy bay về đến nhà đã là hơn mười một giờ, gần nửa đêm!

“Ba vị thiếu gia đâu?”

“Thưa chủ nhân, đại thiếu gia và nhị thiếu gia đang nghịch máy vi tính, tam thiếu gia ở phòng của ngài đọc sách!”

“Nga, ngươi đi kêu hai người kia ngủ sớm một chút!”

“Dạ!”

Hàn Vân Long trở lại phòng mình ở lầu ba, mở cửa quả nhiên thấy Lam Tịch tựa vào ghế, trên đùi đặt một quyển sách, ngủ quên từ khi nào, cẩn thận đem Lam Tịch ôm về giường! Tắm rửa qua, Hàn Vân Long nhẹ nhàng đem Lam Tịch ôm vào trong ngực! Nếu không phải Hàn Vân Long lo lắng cho đứa con trai này thì hắn cũng không nửa đêm lên máy bay trở về! Nhéo mũi Lam Tịch, vài ngày không thấy đứa nhỏ mập lên một chút, ôm vào trong ngực mềm mềm dễ chịu!

Hàn Vân Long đem đứa nhỏ nhìn đến thoả mãn mới ngủ!

Lam Tịch có thói quen dậy sớm, bởi vì luyện tập công tâm pháp cần rèn luyện, lúc tỉnh lại vừa nhìn, phụ thân nhiều ngày không thấy không biết khi nào đã trở về, chính mình còn bị hắn ôm vào trong ngực. Bất quá phụ thân ôm ấp thực ấm áp nga, tựa vào lồng ngực rắn chắc làm cho người ta cảm thấy được thực an tâm, kiếp trước chưa từng cảm nhận qua tình thương của cha, Lam Tịch không biết có phụ thân là như thế nào, hắn nhìn chằm chằm mặt phụ thân nửa ngày đến ngây người! Thấy lông mi Hàn Vân Long giật giật vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ!

Hàn Vân Long đã sớm tỉnh, biết đứa trẻ đánh giá mình nửa ngày, tâm lý cảm thấy thật thú vị!

“Tỉnh rồi?” Lam Tịch khẽ thè lưỡi, mở mắt ra!

“Hắc hắc, phụ thân chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!” Hàn Vân Long thấy vẻ mặt đáng yêu của đứa nhỏ thực vui vẻ! Hôm nay tâm tình đặc biệt tốt!

Ban ngày, đem Lam Tịch ôm ngồi trên đùi mình, hai cha con mỗi người lấy một quyển sách xem thật sự ấm áp sáng rỡ căn phòng, tạo nên một thế giới ấm áp!

Nguồn :

Hàn Vân Long cũng không biết tại sao lại thích đứa bé này như vậy, hai đứa con trai trước mình cũng không để ý như vậy, từ nhỏ đến lớn đều là quản gia chiếu cố hai đứa kia, vậy nên hiện tại hai đứa đều rất sợ mình! Đối với đứa bé này lại khác biệt, rõ ràng chỉ mới biết hơn một tháng mà thôi, lại luôn lo lắng cho nó,khi xuất ngoại đều gọi điện về mỗi ngày, hỏi han xem trong ngày đứa nhỏ làm những gì! Lúc đầu chính là đem đứa nhỏ đào tạo thành một thiên tài, nhưng bây giờ cảm giác dường như khác đi rất nhiều! Là bởi vì đứa nhỏ thông minh sao, là bởi vì đứa nhỏ đáng yêu sao? Có lẽ đi!

Tới gần lễ Giáng Sinh, thời tiết dần dần lạnh hơn! Hàn Vân Long gọi ba đứa con trai trong thư phòng!

“Ba người các con lễ Giáng Sinh muốn quà gì?” Đứa con cả cùng con thứ hai cau mày nghĩ nửa ngày!

“Cha, con muốn Dell XPS 600 Renegade!”(*)

“Cha, con muốn God of War phiên bản PSP số lượng hạn chế ” (**)

“Rồi, ngày mai liền mua cho hai đứa!” Hàn Vân Long cúi đầu nhìn Lam Tịch! Thấy đứa nhỏ đang phân vân không biết nên nói hay không.

“Lam Tịch con muốn quà gì?”

“A, cha, ta muốn cái gì cũng có thể sao?”

“Nói đi, chỉ cần không phải bầu trời mặt trăng, đồ vật khác ta cũng có thể cho ngươi!”

“Vậy ta muốn mảnh đất hậu viện có thể chứ?” Lam Tịch tay chỉ một mảnh đất nhỏ bên ngoài! Hàn Vân Long đem đứa nhỏ ôm vào lồng ngực đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Lam Tịch gật gật đầu!

“Cần mảnh đất kia làm cái gì?”

“Cha có thể giúp ta vây mảnh đất ấy thành một khu vườn không? Đem mấy cây kia trồng bên trong!”

“Được rồi, mảnh đất kia liền tặng cho con! Ngày mai bảo quản gia giúp con làm!” Lam Tịch lập tức cười rạng rỡ, hai tay ôm chầm cổ phụ thân! Cảnh này khiến hai huynh đệ bên cạnh một lòng buồn bực!

“Phụ thân, mảnh đất phía sau chính là hoa viên, nếu vây ra một khu vườn sẽ rất khó coi đi?” Hàn Vân Long quay đầu nhìn thoáng qua đứa con cả, ánh mắt rõ ràng không vui, nhất thời khiến Hàn Vân rùng mình một cái!

“Hãy nhớ kỹ, nhà này còn không tới phiên con làm chủ!”

“Vâng, phụ thân!” Hai vị thiếu gia ngoan ngoãn cúi đầu, một câu cũng không dám nhiều lời! Quản gia ở cửa nghe hết từ đầu đến cuối, không thể tưởng được chủ nhân có thể sủng ái tam thiếu gia như vậy, hai người kia năm trước phá một mảnh hoa cỏ phía sau đã bị chủ nhân giáo huấn một trận, vậy mà khi tam thiếu gia trực tiếp đem chiếm dụng chủ nhân lại đồng ý không do dự! Thật làm cho người ta hoài nghi hai đứa con trai kia có phải con ruột Hàn Vân Long hay không!

(*) CPU máy tính chơi game chuyên dụng, rất đắt (hình như gần 10000$ trọn bộ)

(**)một trò chơi nổi tiếng trên hệ PSP (PSP=máy chơi điện tử cầm tay)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.