“Thiếu chủ, chủ tử đã tới Tinh Châu thành .” Đội nhân bì diện cụ “Tứ”, Chiến Minh nói với người đang ngẩn người kia.
Ngày ấy, hắn trúng Nhất bộ túy hôn mê, lại bị thị vệ Trần Sương Các thi trọng hình. Mặc dù sau đó được đưa đến Tây Sương, nhưng vì kia hai gã thị vệ kia mặc kệ, mà vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp, cơ hồ suýt mất mạng. Thiếu chủ chỉ sợ cũng sớm đoán trước, không biết khi nào đã chế tác nhân bì diện cụ của hắn cùng với”Tứ”, dùng mê dược làm mọi người ngất xỉu, sau đó đổi thân phận cả hai. Lại dùng ngân châm giấu trong ngọc trâm cùng cứu mạng thánh được Thiên thảo đan cứu hắn một mạng.
Trải qua chuyện này, Chiến Minh đối Diệp Tư Ngâm càng thêm bội phục cung kính, đồng thời cũng có chút hổ thẹn. Nghĩ lại hắn thân là Phù Ảnh Các tả hộ pháp, là tâm phúc Diệp Thiên Hàn tự mình bồi dưỡng, thế nhưng lại bị Trần Sương Các ám toán, cuối cùng còn phải dựa vào Thiếu chủ mạo hiểm nguy hiểm nghĩ cách cứu viện. . . . . .
“Đã. . . . . . Đến đây?” Diệp Tư Ngâm có chút hoảng hốt đáp lại. Nếu tính, y ở Trần Sương Các chỉ có bốn ngày, lại không hiểu vì sao có cảm giác đã trải qua rất lâu.
” Không phải chỉ có chủ tử, hai vị sư phụ của Thiếu chủ chỉ sợ không yên lòng, nên đã đến Tinh Châu.” Nhìn thấy người trước mắt lại trầm tư, Chiến Minh trong lòng thở dài. Ngày ấy Âu Dương Huyên Di đến, nói ra những lời châm ngòi ly gián, nghĩ đến quan hệ thân duyến của Âu Dương Huyên Di cùng Thiếu chủ, hắn thật sự lo lắng Thiếu chủ lầm tin lời gièm pha. Nếu như vậy, chủ nhân sợ sẽ thất vọng đến cực điểm. Không nghĩ tới thiếu niên nhìn như nhu hòa này lại có ánh mắt sắc bén cùng suy nghĩ khôn khéo đến vậy, y chỉ nói: “Minh, ngươi đa tâm rồi. Diệp Thiên Hàn một nam nhân như thế, sao lại có thể chấp nhất một nữ tử? Huống chi nếu thật muốn giết nàng, lại chỉ bằng ‘ mọi người khuyên bảo ’ có thể ngăn được sao? Âu Dương Huyên Di nói ngay từ đầu đã có sơ hở, ta sao có thể tin?” Hiểu rõ chủ tử như thế, lại tín nhiệm chủ tử, quả nhiên chủ tử không nhìn lầm người.
Sau ngày ấy, Âu Dương Huyên Di liền thường xuyên đến Đông Sương vấn an, thường xuyên nói vài chuyện trước kia của Âu Dương Huyên Huyên, thần sắc Thiếu chủ đối nàng cũng dần dịu đi, chỉ có một mạt xem thường cùng khinh miệt trong đôi mắt tím trong suốt, mới có thể nhìn ra y không hề có kiên nhẫn với người đến thăm. Chiến Minh không khỏi bội phục công phu y khống chế cảm xúc của y—— khi còn ở võ lâm đại hội đã làm hắn tán thưởng không thôi, lại nào biết được, phân lạnh nhạt của hiện tại chính là kết quả của việc nhận hết tra tấn mà bệnh tim mang đến.
“Tiệm Nguyệt cùng Tiệm Tuyết cũng đến đây?” Diệp Tư Ngâm hơi nhíu mày, lập tức lại ảm đạm cười, “Tiệm Nguyệt đến đây, vậy sắp xảy ra một hồi long trời lở đất rồi.” Biết rõ tính tình e sợ cho thiên hạ bất loạn của sư phụ nhà mình, Diệp Tư Ngâm có chút bất đắc dĩ.
“Thiếu chủ. . . . . .” Chiến Minh chần chờ, không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao, việc này cũng không phải là việc hắn nên xen vào.
Diệp Tư Ngâm nghi hoặc: “Sao vậy?”
“Đợi việc này chấm dứt, Thiếu chủ sẽ quay về Thục trung, hay là. . . . . theo chủ nhân quay về Phù Ảnh Các?”
Diệp Tư Ngâm giật mình. Y vẫn chưa nghĩ đến chuyện này. Trước ngày rời đi Lâm An, y cùng Diệp Thiên Hàn có thể nói là chia tay không vui. Lúc đó Diệp Thiên Hàn mạc danh kỳ diệu tức giận vẫn mãi làm y thắc mắc, ngay cả trước khi chia tay cũng chưa gặp mặt. . . . . . Y vốn tưởng rằng, rồi mọi chuyện sẽ vẫn giống ba năm trước đây, vô luận là Diệp Tư Ngâm nguyên bản, hay là Diệp Tư Ngâm có linh hồn Trầm Mộ, trong mắt Diệp Thiên Hàn hắn, cũng đều là râu ria. Hắn quý vi Phù Ảnh Các Các chủ, sao có thể chỉ để ý đến một tử tự. . . . . . Nhưng tin tức Chiến Minh lại mang về nói nam nhân kia tự mình đến Tinh Châu thành! Y có chút kinh ngạc, càng nhiều là mê võng —— đối Diệp Thiên Hàn mà nói, y rốt cuộc là gì? Nói hắn để ý y thì hắn đối xử với y lại rất lãnh đạm, cuối cùng còn bỏ mặc y rời đi cũng không một lời giã từ; nói hắn không cần. . . . . . thì theo cách Chiến Minh nói, hắn đối y dung túng cùng sủng nịch, có thể nói là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. . . . . .
Trong đôi mắt tím trong suốt tràn đầy nghi hoặc.
“Ta. . . . . . Cũng không biết.” Chiến Minh nhìn thiếu niên lại chìm vào mâu thuẫn của bản thân, có chút bất đắc dĩ. Hắn cuối cùng đã hiểu, thiếu niên này không phải là không có tình với chủ tử, mà là, y căn bản không hiểu “Tình” là thứ gì, cũng vì vậy mới có thể nghi hoặc cùng mê võng như thế a. . . . . .
“Vô luận như thế nào, trước mắt cũng nên giải quyết cho xong việc này.” Thật lâu sau, Diệp Tư Ngâm rốt cục mở miệng nói, “Chung canh này, mang đổ vào gốc mẫu đơn trước cửa phòng đi.”
Trên bàn bày chính là bạch mao căn tuyết lê trư phế thang (canh rễ tranh tuyết lê phổi heo) nửa canh giờ trước Âu Dương Huyên Di sai người đưa tới, dẫu đã nguội lạnh, hương khí vẫn như cũ lan tỏa khắp nơi. Tự ngày ấy về sau, Âu Dương Huyên Di ngày ngày khiển người đưa tới một ít y phục, dược thiện, huân hương, mỗi một thứ đều quý báu vô cùng, lệnh mọi người trong Trần Sương Các nghi hoặc không thôi, thiếu niên nghe đồn là tù nhân này vì sao có thể được Các chủ cùng phu nhân khoản đãi cùng lễ ngộ như thế? Mà ngay cả thị vệ Tứ bên người Các chủ cũng tùy thị xung quanh. . . . . .
Chiến Minh đổ thang quay về, có chút lo lắng nói: “Không biết nàng nhiều lần hạ mạn tính độc dược trong y phục cùng thức ăn, rốt cuộc là muốn làm gì, Thiếu chủ vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Diệp Tư Ngâm gật đầu: “Độc tính của độc cần mặc dù không mạnh, nhưng là vô luận là sa sâm, hoặc là tuyết lê đều là những thứ có thể kích phát dược tính, xem ra hạ độc chính là một kẻ có tâm tư kín đáo. Mà Âu Dương Huyên Di kia không thể có cái bản lĩnh đó, chỉ sợ đàng sau lưng nàng còn có người khác.”
“Thiếu chủ đừng quên, Âu Dương Huyên Di phía sau, còn có một Âu Dương thế gia.”
“Âu Dương thế gia?” Mắt tím nheo lại, để lộ ra tình tự khó hiểu, “Ta thật thật sự là đã quên. Đáng thương Âu Dương Huyên Huyên, lại trở thành vật hi sinh của cả một gia tộc.”
Nghe ra manh mối, Chiến Minh ngoài ý muốn nhìn Diệp Tư Ngâm —— vẫn như cũ là gương mặt tuyệt sắc lạnh nhạt, mắt tím trong suốt sáng ngời, nhưng bên trong đã ẩn lên một màu ám đỏ không thuộc về thiếu niên, nháy mắt, đã vô tung vô ảnh. Y. . . . . . Không phải đến từ thời không ngàn năm sau sao? Theo lý mà nói, sẽ không để ý đến chuyện của Âu Dương Huyên Huyên, vì sao. . . . . . Chiến Minh đột nhiên nghĩ đến một khả năng có thể tính đến, ánh mắt hoài nghi nhìn về thiếu niên, nề hà người nọ nói xong câu kia thì vẫn giữ im lặng, ngay cả ánh mắt cũng khôi phục lại vẻ tinh khiết ban đầu.
Chẳng lẽ đó là ảo giác?
Hôm sau.
“Các chủ, Phù Ảnh Các đệ thượng danh hàm muốn gặp Các chủ.”
Tiếng tiêu du dương bỗng nhiên dừng lại, Cố Thanh Giác nắm chặt huyết ngọc tiêu: “Ngươi nói cái gì?”
“Hồi Các chủ. . . . . .”
“Cố Các chủ, mười năm không gặp, biệt lai vô dạng.” Thủ vệ kia chưa nói hết lời, bỗng đã ngã xuống đất, phía sau gã, nghiễm nhiên là một thân lam y của Phù Ảnh Các tổng quản Lăng Tiêu Thần.
“Cố Các chủ, mười năm không gặp, biệt lai vô dạng.” Lăng Tiêu Thần như trước một bộ thản nhiên tự đắc, chậm rãi đến gần đại môn chính sảnh, tựa như chỉ đến Trần Sương Các làm một vị khách bình thường —— nếu có thể bỏ qua những thị vệ Trần Sương Các ngổn ngang nằm sau lưng hắn.
“Lăng Tiêu Thần! ?” Vừa liếc thấy người đến, Cố Thanh Giác trong lòng cũng đã trầm xuống ——nam nhân mười năm trước hại gã thất bại trong gang tấc, Phù Ảnh Các tổng quản Lăng Tiêu Thần!
Lăng Tiêu Thần mỉm cười đứng trước cửa, nhìn Cố Thanh Giác cùng Âu Dương Lăng đối y một bộ đề phòng, đột nhiên nhớ lại cái gì nói: ” Thủ vệ Trần Sương Các xem ra cũng là loại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế a, nhìn thấy khách nhân, thế nhưng chặn lại ngoài cửa. Tại hạ nhịn không mà được thay Cố Các chủ giáo huấn một phen. Chức tổng quản này làm hơi lâu, đã thành thói quen.” Nói xong còn lộ vẻ bất dắc dĩ lắc đầu, như thể đang tự giễu.
Cố Thanh Giác thấy đối phương tự đắc, không khỏi nắm chặt huyết ngọc tiêu —— gã vẫn nhớ rõ, ngày đó của mười năm trước, nam nhân này cũng như thế, đột nhiên từ sau Huyền Tự Cẩm bước ra, đi đến đứng bên người Diệp Thiên Hàn, lấy giọng điệu mười năm chưa từng đổi nói: “Tại hạ Phù Ảnh Các tổng quản Lăng Tiêu Thần, chủ tử nhà ta nguyên bản muốn thanh lý môn hộ, không nghĩ đến Trần Sương Các Các chủ lại đối đãi nhiệt tình đến thế, nguyện trợ giúp Phù Ảnh Các ta một tay. Tại hạ thay chủ tử tạ ơn ngài.” Thần sắc khinh miệt cũng hèn mọn đó đến tận giờ vẫn còn làm gã thường xuyên nhớ lại.
Trong lúc nhất thời cừu mới hận cũ nảy lên trong lòng, khiến hai tròng mắt gã phiếm hồng: “Ít nói nhảm! Ngươi nếu đã đến đây, vậy Diệp Thiên Hàn ở đâu? !”
Lăng Tiêu Thần quỷ dị cười: ” Chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nhưng thật ra Cố Các chủ, đã nhiều ngày Phù Ảnh Các Thiếu chủ ta ở quý phủ làm phiền, có thể thỉnh y đi ra, tùy tại hạ trở về Lâm An không?”
Vừa dứt lời, một thanh âm thanh thúy khác đã vang lên từ sau lưng hắn: “Tiểu Tư nhà ta sẽ không cùng Diệp Thiên Hàn trở về Lâm An! Lần này là Trần Sương Các, ai dám nói tiếp theo sẽ không có kẻ nào lại muốn đối Tiểu Tư mưu đồ gây rối!”
Hai người bước vào chính sảnh, một người tử y ngân phát, một người một thân huyền y như mực. Nhìn người đến một đầu tóc bạc, Cố Thanh Giác không khỏi trừng lớn hai mắt, ngay cả Âu Dương Lăng đứng một bên không hiểu chuyện gì cũng kinh ngạc hít vào một hơi: “‘ Thánh thủ độc y ’ Hoa Tiệm Nguyệt!” Đáy lòng trào lên bất an ——”Thánh thủ độc y” thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nghe đồn hàng năm ở Thục trung Khuynh Nguyệt Cốc thế những cũng đồng thời xuất hiện vào lúc này? ! Hắn cuối cùng vì chuyện gì mà đến? !
Bỗng dưng, Cố Thanh Giác như thể bị đánh một đòn cảnh cáo —— gã sao lại có thể quên mất, Diệp Tư Ngâm kia không chỉ là Phù Ảnh Các Thiếu chủ, lại còn là đệ tử chân truyền của”Thánh thủ độc y”!
Không, không đúng. Gã không phải đã quên, mà là căn bản chưa từng tính người này vào kế hoạch của mình! Giam lỏng Diệp Tư Ngâm, chỉ báo cho Diệp Thiên Hàn đến cứu người, để có thể loại bỏ người đoạt thê tử gã hận thấu xương nhiều năm nay, liệu định của gã là lấy cá tính cuồng ngạo của Diệp Thiên Hàn, tuyệt sẽ không nhờ người khác giúp đỡ, nếu hắn muốn đến, nhất định sẽ đến một mình, còn nếu có thị vệ tùy tùng, gã cũng đã tính trước mà bắt giữ Chiến Minh, những người bên cạnh căn bản không đủ uy hiếp. Chỉ tiếc gã đã tính sai. . . . . . gã một lòng muốn giết Diệp Thiên Hàn, chính vì thế đã mất đi sự bình tĩnh cẩn thận bình thường, nên xem nhẹ trường hợp “Thánh thủ độc y” Hoa Tiệm Nguyệt có thể trùng hợp cùng Diệp Thiên Hàn gặp mặt.
“Trần Sương Các? Hừ ~ không thể tưởng được hài tử của ‘ Thiết xích công phán ’ Cố Nhân Hưng, lại chính là loại tiểu nhân đê tiện này. Tiểu tử, còn không giao Tiểu Tư nhà ta ra? ! Ái đồ của Hoa Tiệm Nguyệt ta là người ngươi có thể tùy ý bắt nhốt được sao! ?”
Cố Thanh Giác chậm rãi lui đến chủ tọa ngồi xuống, nói: ” ‘ Độc y ’ nói không sai. Nhưng tại hạ vốn không phải muốn mạo phạm Diệp công tử, chỉ là việc bất đắc dĩ, đợi ân ân oán oán giữa Trần Sương Các cùng Phù Ảnh Các kết thúc, tự nhiên sẽ mang Diệp công tử hoàn hảo không tổn hao gì trả cho Độc y. Về phần hôm nay, là ân oán của Cố Thanh Giác ta cùng Diệp Thiên Hàn, tại hạ hy vọng Độc y cho ta một chút thể diện, không cần nhúng tay vào việc này.” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói đã thể hiện chút ý vị uy hiếp.
Hoa Tiệm Nguyệt không thể áp chế được cơn giận nữa, Hoa Tiệm Tuyết vừa thấy người yêu mất không chế, liền bước lên nói: “Không cần nhúng tay? Ái đồ của chúng ta không rõ nguyên nhân bị Trần Sương Các bắt nhốt gần năm ngày, không biết sinh tử, ngươi bảo chúng ta sao có thể không nhúng tay?”
Cố Thanh Giác nhất thời nghẹn lời.
Hết chính văn đệ nhập nhất chương