Phú Bà Cưa Tổng Tài

Chương 11: Anh Trai Tỉnh





“Tổng giám đốc đang họp, anh ấy bảo tôi nhắn với cô như vậy.”Bạch Thuật đẩy gọng kính trên sóng mũi, thái độ lịch sử mỉm cười nói: “Từ trước đến nay, Yến thị chưa bao giờ thiếu đối tác, nếu cô không hài lòng thì có thể ra về, không ai cấm cả.”Được lắm, cô nhịn, đợi sau này…Trong lòng dù suy nghĩ sau này sẽ làm như thế nào, nhưng Tô Mật vẫn phải chấp nhận hiện thực, bị người ta đang “nắm đằng chuôi”, mình muốn hợp tác, làm sao có chỗ thương thảo.Cô nghiến răng cúi đầu nhìn hợp đồng trong tay, cuối cùng cầm bút lên kí tên mình xuống.Nửa tiếng sau.“Tổng giám đốc các anh đâu? Vẫn chưa họp xong à?”“Mong cô kiên nhẫn chờ thêm một chút.”Sau một tiếng rưỡi, ngay lúc Tô Mật sắp nổi điên thì Bạch Thuật đi tới nói: “Cô Tô, một lát nữa nữa sẽ có hội nghị liên quan đến khai thác Địa Vương, tổng giám đốc nhờ tôi nói với cô là mười phút sau vào họp.”Nghe vậy, lòng Tô Mật rối bời lên.“Ừm, Ngôn Hiên này, cậu thấy trang phục tôi hôm nay thế nào?”Không ngờ Tô Mật sẽ nói chuyện với mình, Ngôn Hiên bất ngờ nhìn sang, gò má hơi hồng, nhỏ giọng nói: “Chị rất đẹp.”“Cậu thật biết khen tôi đó.” Tô Mật liếc nhìn cậu cười thật tươi, sau đó hít một hơi thật sâu rồi đọc tài liệu đã được chuẩn bị cả đêm qua.Cuộc hội nghị này liên quan đến vị trí của cô ở Tô thị sau này, cô nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được, không được phép xảy ra bất kì sai lầm nào.Khóe miệng Ngôn Hiên giật giật, không làm phiền cô nữa, thầm nghĩ cậu đang nói thật mà.Hôm nay Tô Mật mặc âu phục nữ, áo khoác đen phối với áo sơ mi lụa trắng bên trong, bên dưới là chiếc quần đen dài ôm lấy đôi chân thon gọn, mái tóc dài màu nâu được buộc hờ sau đầu, có vài lọn tóc rủ nhẹ trên mặt lại cộng thêm nét đẹp kiều diễm thường ngày làm cho nơi làm việc này tăng thêm mấy phần hương sắc.Vẻ đẹp “mười phân vẹn mười”.Nhìn kĩ lại thấy có vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, Ngôn Hiên liền lấy khăn tay từ trong túi áo ra đưa cho cô: “Chị Mật, chị mau lau đi.”Cậu cười xấu hổ nhưng giọng rất chắc chắn: “Chị đừng lo lắng, chắc chắn chị sẽ làm được.”“Xì!” Tô Mật bật cười, tiếng cười làm vơi đi chút lo lắng trong lòng.“Không ngờ cậu lại rất lòng tin với tôi.” Thời gian họp sắp bắt đầu, cô đứng lên vỗ vai cậu, cười nói: “Tôi mong sẽ như lời chúc của cậu, bạn học Ngôn Hiên à.”Vừa tranh thủ thời gian nghỉ giải lao đi ra ngoài, Yến Nam Qua vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người bèn cười lạnh.Nhờ vào lời chúc của một trợ lý nhỏ đó sao?Thành hay bại đều nằm trong tay anh, muốn khấn cũng phải khấn chỗ anh, đúng là tấm chiếu chưa trải.Không có gì thay đổi, nhưng lúc Tô Mật vừa bước một chân vào phòng họp thì đột nhiên điện thoại vang lên có tin nhắn …[Cô Tô, anh trai cô tỉnh rồi.]”Động tác của Tô Mật khựng lại trong phút chốc rồi liền quay người rời đi, bỏ lại một câu: “Ngôn Hiên, cậu ở lại giúp tôi, tôi có việc gấp phải đi.”Trong phòng họp im lặng như tờ.Vẻ mặt Yến Nam Qua u ám nhìn bóng lưng vội vàng rời đi.*Chạy đến bệnh viện, trong đầu Tô Mật lúc này hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn một câu nói… “Cô Tô, anh trai cô tỉnh rồi.”Vốn dĩ lộ trình là bốn mươi phút nhưng cô đã rút ngắn đi phân nửa, thở hồng hộc chạy đến cửa phòng bệnh anh trai, đột nhiên cô dừng lại bước chân, hốc mắt hồng hồng.Tay cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, chần chừ không dám quyết bởi cô sợ, sợ cái tin vừa nãy chỉ là một trò đùa ác ý.“Cô Tô đúng không?” Bỗng có một cô y tá mở cửa đi ra: “Anh Tô vừa tỉnh, tình trạng vẫn chưa ổn định, mong cô nhẹ nhàng một chút.


Cô có thể đi vào thăm rồi.”Tô Mật rón rén bước vào.Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nằm trên giường bệnh dường như chưa hề tỉnh làm Tô Mật có chút hoảng, chợt cô nhìn thấy trên đầu tủ giường bệnh có một cuốn sổ.Trên trang giấy trắng là nét bút rồng bay phượng múa quen thuộc của người kia…“Tiểu Mật, anh nhớ em.”“Hức.” Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc của Tô Mật hoàn toàn sụp đổ, cô ngồi xổm dưới đất che miệng nghẹn ngào khóc.Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu sợ hãi đều phát tiết ra ngoài.“Sao Tiểu Mật của nhà ta lại khóc rồi? Có ai ức hiếp em phải không? Đợi anh trai khỏe rồi sẽ xử lí bọn họ giúp em.” Một giọng nói thân thuộc mang theo ý cười đột ngột vang lên yếu ớt.Theo bản năng, Tô Mật vội vàng lau mặt, lúc ngẩng đầu lên liền nở nụ cười.“Anh.”Cô ngồi bên giường nắm chặt cánh tay gầy gò trắng bệch của Tô Mộc Trạch: “Em không có khóc, đó là vì em vui đến phát khóc thôi.

Anh, anh tỉnh rồi, thật sự là quá tốt.”“Em là em gái anh, chẳng lẽ anh còn không hiểu em sao?” Tô Mộc Trạch nhéo gương mặt cô: “Khoảng thời gian này đã khiến em thiệt thòi rồi.”“Em không thiệt thòi gì cả.”Hai mươi ba năm cô đã nhận hết bao nhiêu yêu thương, dù cô làm gì thì cũng có hai cây đại thụ che mưa che gió, để cô sống thoải mái như một công chúa.Thích âm nhạc, bọn họ đưa cô ra nước ngoài học tập, thích đi du lịch, bọn họ sắp xếp lịch trình phù hợp, cẩn thận từng li từng tí che chở cô khỏi mọi nguy hiểm…Bây giờ đã đến lúc cô phải học cách trưởng thành.Tô Mật sửa chăn cho anh rồi nói: “Không nói những chuyện này nữa, anh vừa tỉnh dậy, cơ thể còn yếu lắm, phải dưỡng sức nghỉ ngơi cho tốt biết chưa?”Tô Mộc Trạch còn muốn nói điều gì nhưng bị cô ngắt ngang: “Em biết anh muốn hỏi gì.


Yên tâm đi, bố và em đều khỏe mạnh, công ty đã có em lo, mọi chuyện không có vấn đề gì.

Thứ mà bây giờ em thiếu nhất chính là một người anh trai có cơ thể khỏe mạnh đấy.”“Được rồi, anh trai nghe lời em.”Tô Mộc Trạch cười, đưa tay xoa đỉnh đầu cô: “Đáng tiếc hiện tại cơ thể anh có ổn cũng xem như tàn phế, sau này Tiểu Mật kết hôn cũng không thể cõng em.”Vừa tỉnh dậy, anh cảm thấy được đùi phải của mình từ đầu gối trở xuống đã không còn.

Lúc ấy, anh như phát điên nhưng nghĩ đến em gái, tai nạn xe nghiêm trọng như vậy mà anh vẫn còn mạng để sống thì phải cám ơn trời cao nhân từ rồi.Còn sống là tốt nhất.“Nói cái này làm gì, anh lo xa thật.” Tô Mật hít hít cái mũi, gắng nuốt nước mắt vào trong, cô cười nói: “Mọi thứ sẽ tốt thôi.”Hai anh em trò chuyện một lúc rồi thôi, bởi vì cơ thể của Tô Mộc Trạch còn quá yếu nên Tô Mật không dám ở lâu.


Cô rời khỏi phòng bệnh, tìm một nơi vắng vẻ khóc to một trận, sau đó…Sau đó, cô nhận ra mình tiêu rồi.Dám ở trước mặt mọi người xem nhẹ Yến Nam Qua, cô còn đường sống không đây?Quan trọng nhất là hợp tác giữa Yến thị và Tô thị vẫn có thể tiếp tục sao? Tên kia từng nói rằng cô chỉ có một cơ hội này thôi.Không được, phải tranh thủ thời gian tìm cách giải quyết.Nghĩ như vậy, Tô Mật liền đón xe đi thẳng một đường đến Yến thị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.