Phu Bằng Thê Hữu

Quyển 1 - Chương 12



Phòng hội nghị rộng rãi trên tầng cao nhất, tổng tài trẻ tuổi của Trác thị khoanh hai tay trước ngực, tập trung tinh thần nghe phó tổng tài báo cáo thành tích năm qua, thỉnh thoảng lại gật đầu, mỉm cười, nhíu mày. Trong mắt những người bên cạnh, tổng tài rất chuyên chú lắng nghe, nghe không sót một từ. Y nể mặt như vậy, phó tổng tài Will nói càng thêm lưu loát, báo cáo xong thành tích lại tiếp tục thuyết trình kế hoạch khổng lồ cho ông chủ.

Hai mươi chín lần! Trác Dạ Húc duy trì nét cười trên gương mặt nghiêm túc, trong lòng lại chửi má nó, sáng nay mí mắt y giật những hai mươi chín lần, hết mắt trái lại đổi qua mắt phải, đã vậy lại còn có tiết tấu nữa chứ.

Y và Ngải Cửu đã không gặp mặt cả tháng nay. Ngày đó, y chơi lựu đạn khiến cả tòa nhà đầy những khói, trước khi dọn dẹp sạch sẽ bèn cùng Ngải Cửu dọn đến ở trong nhà Hỏa ca vài ngày. Tiếp theo, y cùng Will bay tới Los Angeles tham gia buổi hội đàm kinh tế, hai tuần sau trở về mà Ngải Cửu vẫn ở chỗ Hỏa ca, cho tới bây giờ vẫn chưa về nhà. Bọn họ chỉ trò chuyện thông qua một chiếc điện thoại, hắn nói có chuyện phải làm, bề bộn nhiều việc.

Làm việc sao… Hắc và Bạch, bọn họ cũng không quá để ý xem phải đi con đường nào, cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Hiện tại, Trác Dạ Húc ấn theo cha và ông nội để quản lý công ty ở New York, Ngải Cửu thì thể hiện rõ ý muốn đi theo Hỏa ca. Bất tri bất giác, bọn họ chia tay ở lối rẽ này…. Lần thứ ba mươi hai!

“Tổng tài cảm thấy sắp xếp như vậy có ổn không?” Will đen mặt nhìn Trác Dạ Húc chằm chằm, chẳng lẽ thằng nhóc Phương Đông này có điều bất mãn với kế hoạch hoàn mỹ của hắn?

Trác Dạ Húc vội vàng thu hồi vẻ mặt âm trầm, hắng giọng nói: “Đám người đầu cơ vào giá cả dầu mỏ rất nhiều, tuy rằng cổ phiếu có thể huy động tài chính trong thời gian ngắn, nhưng không ai có thể chắc chắn khi nào nó sẽ rớt giá. Nếu muốn làm, vậy phải lên kết với Border cùng KAYU sáp nhập thêm 50%, kéo giá cổ phiếu lên, làm cho những người khác phải đi theo nhà cái.”

“Không được, đây là trái pháp luật.” Will lắc đầu từ chối.

Trác Dạ Húc nhếch môi, phất tay thủ thế, “Ngải Phu Mạn tiên sinh, tôi tin tưởng anh sẽ khiến cho nó trở thành hợp pháp.” Sau đó, rốt cuộc y vẫn không thể ngồi tiếp nữa, nhanh chóng rời khỏi buổi họp, vội vàng trở về nhà lớn.

Y biết Ngải Cửu không về nhà, chính là, cảm giác đứng ngồi không yên này thì chỉ về nhà mới khiến nó dịu đi. Ba mươi sáu, ba mươi bảy, lão Cửu thối, cậu đang làm cái *** gì chứ!



Ngải Cửu rất muốn đánh gương mặt hồ ly với nụ cười âm hiểm kia một trận nhừ tử. Một tháng trước, ước chừng là một tháng trước, một ngày một đêm, thương lượng, tra xét, đối phó đám phụ nữ nháo nhào, trốn khỏi làn đạn,… tên này đúng là coi hắn như tử thù để mà luyện tập. Họ Ngải hắn đã giết cha hay cướp vợ của tên kia vậy?

“Này, này, đừng dùng ánh mắt hung thần ác sát ấy dọa người ta nha.” Hạ Chu Diễm hoảng sợ vỗ ngực, “Lúc trước là chính Ngải Cửu cậu cầu tôi nhận cậu làm đệ tử nhé, làm không được thì cứ bỏ của chạy lấy người đi, đừng dọa tôi sợ có được không?”

Ngải Cửu hít sâu, buông nắm tay, siết chặt lên đầu gối, ôn tồn nói: “Hỏa ca, anh đừng đùa em.”

Hạ Chu Diễm cười hừ một tiếng, nửa đùa nửa thật, “Tôi đã sớm nói rồi, cậu không chịu nổi mấy thứ khổ cực này đâu, hay là thôi đi.”

“Lão từ kêu khổ bao giờ? Tôi bảo anh dạy tôi làm việc, anh lại khiến cho tôi trở thành chân chạy việc. Mẹ nó! Cứ tùy tiện tìm một con chó ven đường bắt nó làm, nó cũng làm được!”

“Cậu gấp cái gì? Thiếu kiên nhẫn như thế thì làm được chuyện gì lớn?” Vẻ mặt Hạ thiếu gia trở nên nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy như bậc vĩ nhân. Ngải Cửu bất giác thẳng lưng ngoan ngoãn lắng nghe dạy bảo, hắn lại nói: “Không có người làm công thì làm gì có người lãnh đạo, chịu kham khổ…”

Rốt cuộc nắm tay Ngải Cửu cũng khua ra, lúc bị né lại quét ngang chân một cái. Hạ Chu Diễm nhảy lên, đầu gối đụng vào bàn ngừng lại một chút, Ngải Cửu bắt lấy cơ hội tặng cho hắn một đấm, nghiến răng hỏi: “Người làm công? Lãnh đạo?”

Hạ Chu Diễm xoa bụng nhảy ra xa, “Thế nào, giữa chúng ta còn không thể gọi là người làm công, người lãnh đạo? Không riêng chúng ta, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào chẳng có người trên kẻ dưới. Có điều, kẻ lãnh đạo thì được ngồi trong nhà cao ốc, đánh máy, nói chuyện phiếm, còn người làm công thì không được.” Ngón trỏ thon dài lắc lắc trước mặt Ngải Cửu, “Người ta không được cũng chẳng sao, nhưng nếu chúng ta còn không bằng ‘người làm công’ thì không thể được. Cậu không thể làm đại thiếu gia cả đời được, thủ hạ cũng không bao giờ vĩnh viễn bán mạng cho cậu.”

“Anh nói ** bọn họ? Lão tử đếch cần dựa vào bọn họ!”

“Thật không?” Hạ Chu Diễm quát bằng giọng mũi, ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng, “Không nói ở Hương Cảng, ở New York này, tại Manhattan này, nếu như cậu không phải họ Ngải, nếu như cậu không phải Ngải thiếu gia thì đã sớm chết hơn chục lần rồi. Cậu tưởng rằng bản lĩnh mình giỏi lắm? Nói cho cậu biết, nếu không nhờ tấm bài “Ngải Cửu” thì người ta cũng chẳng có dũng cảm đem mạng mình ra cho cậu đùa giỡn. Đùa giỡn, một trăm người bọn họ đấu với một mình cậu cũng có thể ‘đùa’ cậu đến chết!”

Tròng mắt Ngải Cửu giăng tơ máu, nắm tay siết chặt có thể bạo phát bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục đánh ra. Sống đến từng này tuổi, lửa giận của hắn có thể bùng cháy mãnh liệt thế này cũng vì Hạ Chu Diễm nói không sai, nói trúng chỗ đau của hắn.

“Phần cuối cùng ở cửa sông, xách xong chỗ đó rồi thì trở về nhà mà ôm bà xã.”

Ngải Cửu bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ màu đỏ, xoay xoay chiếc nhẫn bên tay trái, tia nắng chiếu lên đó khiến ánh sáng màu bạc trở nên chói lọi. Đây là nhẫn kết hôn của hắn với Trác Dạ Húc, đeo một lần ở hôn lễ, sau đó vứt sang một bên. Trở về từ Hương Cảng, đột nhiên hắn rất muốn đeo, muốn đeo chung với Trác Dạ Húc.

A Húc… nói ra nhất định chẳng ai tin, từ ngày quen biết, đây là lần đầu tiên bọn họ xa nhau lâu như vậy. Trước kia, hẹn hò với bạn gái cũng phải kéo đối phương theo, vậy mà chẳng ai cảm thấy kỳ lạ, tất cả đều coi là đương nhiên, chỉ bởi vì bọn họ là anh em tốt.

“Ngải ca, đi nhanh lên.” Cậu bạn đồng hành Dannis thúc giục.

“Ừ.” Ngải Cửu khẽ hôn lên chiếc nhẫn, leo lên xe.



Năm mươi, năm mươi mốt… Lần thứ năm mươi tư, mới sáng ra mà mắt y đã giật tới năm mươi tư lần, đấy là mới tính những lần y đếm chứ chưa tính những lần bị bỏ qua.

“A Ngọc, A Ngọc!”

“Trác thiếu gia.” Hầu gái cầm khăn bước vào, nơm nớp lo sợ.

“Không phải cô nói cứ dùng đá lạnh chườm lên mắt sẽ không giật nữa sao, chẳng tác dụng quái gì cả!” Túi đá lạnh to tướng bị lẳng gần chân A Ngọc, cô sợ hãi run rẩy. Trác thiếu gia đột nhiên trở nên hung bạo hơn cả Ngải thiếu gia, cô quyết định làm tới cuối tháng này sẽ xin nghỉ việc.

Năm mươi lăm, năm mươi sáu, năm mươi bảy… “Chết tiệt!”

“Trác thiếu gia.” Giọng nói trầm thấp của Hứa Nghị ngắt tiếng chửi bới của Trác Dạ Húc.

Y nhịn không được, hỏi: “Chuyện gì?”

“Hạ…” Hầu kết của Hứa Nghị khẽ động, đưa điện thoại cho hắn, “Hạ thiếu gia gọi điện cho cậu.”

“Hắn gọi điện cho tôi?” Trác Dạ Húc hoài nghi nhận điện thoại, đưa tới gần tai, bên trong truyền ra giọng nói lo lắng.

“A Húc, cậu nhanh lên, nhanh đi ra cửa sông đi, A Cửu xảy ra chuyện rồi!”

“Cậu ta xảy ra chuyện gì?!”

Ném điện thoại xuống, Trác Dạ Húc xông lên tầng trên, xuống tới nơi thì trên lưng đã đeo thêm một khẩu súng trường cỡ trung, áo khoác cũng không mặc, lập tức lao thẳng ra gara. Hứa Nghị đuổi theo ngăn cảm, biểu hiện trên mặt cũng khiến người khác sợ hãi. “Thiếu gia đi đâu?”

“Cút ngay!” Trác Dạ Húc không rảnh dây dưa với Hứa Nghị, y nhấc chân húc mạnh lên bụng hắn, lướt qua hắn, mở cửa xe phóng khỏi cổng chính.



Cảm giác bị súng dí mũi thực sự không dễ chịu, Ngải Cửu hơi lui về phía sau, Dannis lập tức dí khẩu súng lên phía trước, ảo não xin lỗi: “Ngải ca, xin lỗi, em cũng không muốn làm thế đâu.”

Một giọt mồ hôi theo má trái Ngải Cửu chảy xuống, đây là tình huống gì? Đen ăn đen, đấu tranh nội bộ? Sai rồi, có muốn ăn cũng chẳng ăn hắn, hắn chỉ là một tên chạy việc, muốn phản thì cũng phải phản Hỏa ca. Bọn họ muốn tranh thì tự tranh với nhau, hàng đã trong tay bọn họ rồi, muốn chạy thì chạy đi, vì sao còn dùng súng chỉ vào hắn?

“Tôi với các người kết thù sao?”

Dannis lắc đầu, vẫn vẻ mặt đau khổ, “Không có, Ngải ca cũng đừng hỏi, chờ một lát nữa…”

“Hắn tới rồi!” Ngoài cửa kho hàng có người hô lên.

“Các người làm như kế hoạch!” Quay đầu, Dannis lui về sau năm bước, chỉ về một hướng lệch với cửa rồi nói: “Ngải ca, em đếm tới ba, anh đi theo lối đó ra ngoài. Một, hai,… ba!”

Đếm tới ba là Ngải Cửu đã tới được cánh cửa bên hông, đạn bắn lướt vai hắn, lao ra khỏi kho hàng, hắn nghe được phía sau có người chửi bậy, cái gì mà “Đến thật… muốn chết…” âm thanh ngắt quãng mà bướng bỉnh.

Đi ra khỏi cửa hông cũng chỉ có một con đường thẳng tắp thông về phía kho đông lạnh, ở đó có song sắt nên có thể trèo lên ban công tầng hai. Ngải Cửu đi tới cạnh song sắt, đang muốn leo lên, đột nhiên có người nhảy xuống từ ban công, thiếu chút nữa đụng trúng hắn.

“A Húc?”

“A Cửu?”

Hai người cùng kêu lên sợ hãi, không chờ bọn họ nói thêm một chữ, hỏa lực mạnh mẽ từ ban công đã khiến bọn họ chạy về phía sau. Trác Dạ Húc chỉ có một cây súng nên cũng chẳng ăn thua gì, không tìm được cách đánh trả trong mưa bom bão đạn này. Mười người trên ban công đều là dân chuyên nghiệp được thuê tới, mười khẩu liên thanh liên tục nhả đạn, đạn xả vào góc chật hẹp như buông lưới nhưng chưa trúng người phát nào.

Ngải Cửu đẩy cánh cửa sắt kho đông lạnh ra, lôi Trác Dạ Húc trốn vào trong. Khi hai người chuẩn bị bước qua cánh cửa, đạn bắn sát mông, ấn qua ấn lại, cửa tự động khép lại. Dannis đuổi đến nơi, không ngừng cúi đầu xin lỗi người bên trong, lúc cửa đóng lại, hắn hô to, “Trác thiếu gia, đây là lệnh của Hạ thiếu gia, không liên quan tới tôi nha.”

“Hỏa ca?”

“Hắn muốn làm gì?” Ngải Cửu hỏi.

“Cái đấy thì phải hỏi cậu.” Trác Dạ Húc mất súng, rùng mình một cái, nhìn bốn phía, hỏi: “Đây là đâu, lạnh quá.”

Ngải Cửu xoa xoa tay, run giọng nói: “Đây là kho đông lạnh, nhiệt độ dưới 0oC.”

“Thuốc phiện mà cần ướp lạnh dưới 0oC?” Ướp thành đậu hũ hả?

“Hắn nói đây là đồ mới, gặp nhiệt độ cao sẽ hóa thành không khí, tôi cũng chẳng biết.” Ngải Cửu chú ý thấy Trác Dạ Húc chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, trong kho đông lạnh lại trống trơn, không có thứ gì có khả năng giữ nhiệt. Cởi nút áo khoác, dang tay, “A Húc, lại đây, tôi ôm cậu.”

“Ừ.” Trác Dạ Húc dựa sát lại, hai người cùng ôm chặt chiếc áo sưởi ấm duy nhất.

Cách tầng vải mỏng, nhiệt độ trên thân thể trẻ trung vốn giảm dần lại bắt đầu dâng lên. “Một tháng rồi, chúng ta xa nhau một tháng rồi đấy.” Ngải Cửu thở dốc nói.

“Cậu đừng có nói là cả tháng rồi câu không dính đến phụ nữ đấy.” Bàn tay xấu xa của Trác Dạ Húc trượt sau lưng Ngải Cửu.

“Tôi không dính tới phụ nữ.”

Trác Dạ Húc ngừng tay, đẩy hắn ra, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt bắn ra như tia đạn. Ngải Cửu cúi đầu nuốt nước bọt, nhìn người trong lòng, không cử động.

“Cậu tìm đàn ông?”

“Tôi? Thao! Thời gian tìm phụ nữ còn chẳng có thì móc đâu ra thời gian tìm đàn ông.” Ngải Cửu tức giận vò tóc, “Cậu tưởng tôi là Hỏa ca chắc, chỉ cần là đàn ông là có thể cưỡi hết?”

“Đại ân nhân ơi~” Trác Dạ Húc lại dán tới ôm hắn lần nữa, “Cậu chọc gì cho Hỏa ca tức giận rồi, hắn đang chỉnh chúng ta đây này.”

“Tôi có trêu chọc gì hắn đâu, còn hắn thì trêu tôi không ít.” Ngải Cửu cố gắng suy nghĩ một lúc, thật sự đâu có làm chuyện gì, “Cậu nghĩ xem, có khi nào hắn sẽ nhốt chúng ta mười ngày nửa tháng không?”

“Trừ phi muốn chúng ta chết.”

“Cũng không phải không có khả năng. Còn nhớ không? Trước kia ấy.”

“Trước kia?” Trác Dạ Húc hỏi.

“Trước kia, chúng ta đem hắn với Tiểu Dư… chính là Tiểu Vũ ấy, là một thằng con trai nha. Chúng ta đem băng ghi hình ‘trên giường’ của bọn họ gửi đi. Sau đó chúng ta bị quấn vào lưới câu cá, ngâm nước hai ngày, bị nước biển lột sạch mấy tầng da.”

Nói đến việc này là Trác Dạ Húc lại điên lên, đạp mạnh hắn một phát, “Cậu ngu ***, bây giờ vẫn thế, nếu không phải tại cậu thì tôi có thể bị hắn xử sao?”

“Tôi ngu?” Ngải Cửu trả cho y một đạp, rống to hơn, “Nếu không phải tại hắn nói cậu xảy ra chuyện thì tôi có bị lừa không?”

“Cậu cho rằng tôi là cậu chắc, hắn nói cái gì cậu cũng tin, đến heo cũng thông minh hơn cậu gấp trăm lần!” Bày ra tư thế không phân bua rõ ràng sẽ không dừng lại, nắm đấm sắt của Trác Dạ Húc tập kích cằm Ngải Cửu không chút lưu tình.

Ngải Cửu vĩnh viễn không đối phó được chiêu này, chờ đến khi trúng đòn mới bật lại, khom lưng, khuỷu tay gia tốc nện lên ngực y, sau đó cúi xuống né đòn đánh trả, “Trác thiếu gia tư chất thông minh, đáng lẽ lúc này nên ở nhà uống cà phê nóng, không nên tới đây để bị nhốt với tên thông minh không bằng heo như tôi, chờ chết cóng…”

Hai người dừng tay cùng lúc, ngây ngốc nhìn đối phương. Bọn họ đều ngu như heo cả.

“Lão Cửu thối, đứng thẳng cho tôi, tôi muốn thượng cậu!” Trác Dạ Húc gầm nhẹ một tiếng, đẩy Ngải Cửu lên vách tường, đè mạnh đầu hắn định hôn. Ngải Cửu bị đập đầu mạnh, làm sao chịu thuận theo ý y, hai người lại lôi kéo đánh một trận. Hàm răng như sắp rụng đến nơi, bốn cánh môi dán lấy nhau. Ngải Cửu nhanh thay hơn, lập tức kéo khóa quần đối phương, đưa tay vào trong nắm lấy cự vật nóng bỏng.

“Ngải Cửu, cậu đừng quên đã đồng ý để tôi thượng một tháng!”

“Một tháng hết lâu rồi!”

Trác Dạ Húc cố gắng kiềm chế cảm giác sảng khoái hắn mang lại, cắn răng nói, “Con mẹ nó, cậu có biết xấu hổ không hả! Tôi mới thượng cậu được ba ngày.”

“Tôi mặc kệ, ai bảo cậu không biết nắm lấy cơ hội.” Ngải Cửu giả bộ than thở tiếc nuối.

“Tôi làm sao nắm được cơ hội… mới ba ngày, con mẹ nó… ngộ độc thức ăn… uhm… bị kéo thẳng tới Los Angeles.”

“Ngay cả ông trời cũng giúp tôi, A Húc, cậu chấp nhận số phận đi.” Ngải Cửu kéo quần lót Trác Dạ Húc xuống, ngón tay tiến vào khe hở giữa hai chân, chậm rãi xuyên vào.

Hối hận quá đi, đáng lẽ sáng nay nên uống thuốc xổ mới đúng. Mới thượng được ba ngày thôi mà, lỗ vốn lớn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.