Phu Bằng Thê Hữu

Quyển 1 - Chương 7



Nhịp thở tương đồng, bớt đi một chút ương ngạnh, bớt đi một chút lạnh lùng ngang ngược, lộ ra cái nhíu mày hơi khó chịu, lộ ra vẻ sung sướng thỏa mãn. Người có gương mặt hòa nhã bỗng nhiên cảm thấy thái dương ngưa ngứa, khẽ cọ lên một gương mặt điển trai khác. Gương mặt điển trai kia bị cọ tới biến hình, chủ nhân của nó rầm rì một tiếng, miệng hấp hé vài lần, gãi gãi đầu người phía dưới. Chẳng lẽ định gãi mặt?

Trác Dạ Húc tắt chuông báo thức ở đầu giường, mở mắt thấy có người trên giường bèn đá một phát theo phản xạ. Ngải Cửu lăn xuống mặt đất nên tỉnh lại, sửng sốt hai giây, sau đó bò dậy, vừa cử động, cảm giác đau đớn khiến đầu óc hỗn loạn của hắn hoàn toàn tỉnh táo. Nhìn ra giường đầy nếp nhăn trên mặt đất, nhớ tới chuyện đêm qua, Trác Dạ Húc lập tức xuống giường đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của hắn.

“Cậu không sao chứ?”

Tất cả kỳ vọng của Ngải Cửu đều bị câu nói lạnh lùng này của y phá tan. Hắn nghĩ rằng, sau khi Trác Dạ Húc tỉnh lại sẽ cảm thấy vô cùng áy náy mà xin lỗi hắn, sau đó hắn nhân cơ hội áp ngược trở lại. Hắn cũng muốn Trác Dạ Húc ngượng ngùng không nói lời nào, chẳng sao, hắn sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là trước tiên hai người sẽ đánh một trận, sau đó lại yêu thương quan tâm lẫn nhau.

Thế nhưng hắn không ngờ được, vừa tỉnh giấc là Trác Dạ Húc lại dùng lời lẽ như vậy để nói chuyện với hắn. Khách làng chơi chơi gái xong rồi cũng sẽ nói vài câu dịu dàng với họ mà.

Trác Dạ Húc thong thả mặc quần áo, không liếc Ngải Cửu đến một cái, cũng chẳng biết nên dùng ánh mắt thế nào để nhìn hắn. Lúc này, nhớ lại hành động điên cuồng tối qua khiến y cảm thấy thật hoang đường, cũng quá vô sỉ. Hai gã đàn ông, hai người bạn thân thiết như tay chân lại lên giường với nhau. Chẳng có chuyện gì vô sỉ hơn được nữa!

Không thể tiếp tục nhịn nữa, Ngải Cửu đá một phát lên giường, “Con mẹ nó, cậu tính thế nào?” Không khí trong phòng trở nên âm u, ánh mặt trời bị tiếng rống này dọa nạt, sợ tới mức phải núp đi mất.

“Chẳng tính thế nào cả, mỗi người một lần, hòa nhau.” Trác Dạ Húc không muốn ở trong phòng thêm một giây nào nữa, vơ lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ rồi lao ra ngoài, đến phòng tắm trong phòng khách để rửa mặt chải đầu.

Ngải Cửu không biết, suy nghĩ của Trác Dạ Húc đang rất rối bời, trong tư tưởng của y, bất luận bạn gái hay bạn giường đều kém xa tình cảm kiên định đáng tin giữa bọn họ. Lần trước là vì bị chuốc thuốc, lần này thì thực sự đã lên giường. Lên giường thì là bạn giường, quan hệ của bọn họ đang rơi từ trên trời xuống dưới đất, y cùng Ngải Cửu đã trở thành đối tượng lên giường của nhau.

Rối trí một lúc lâu, chẳng hiểu lý do gì khiến Trác Dạ Húc không nghĩ tới việc: tại sạo y lại để ý tới tình cảm ‘sâu nặng’ giữa hai người như vậy?



Mặc dù trốn học đối với Ngải thiếu gia là chuyện bình thường, nhưng trước kia, mỗi cuối tuần hắn sẽ tới trường một lần, hiện tại thì đã hai tuần liên tục không lộ diện ở trường. Từ ngay hôm đó, Trác Dạ Húc lại bắt đầu không nói chuyện với hắn, y chỉ trở về hai lần. Sao trước kia hắn lại không cảm thấy khó chịu như thế này…

“Thiếu gia?” Hứa Nghị thấy hắn lúc buồn rười rượi, lúc lại cười ngây ngô, lo lắng có khi nào hắn đau lòng quá… Xem ra phải nhanh tìm Trác thiếu gia về mới được.

Cũng đúng thôi, anh em thân thiết sẽ không giận dỗi nhau, bọn họ lại là vợ chồng, giữa vợ với chồng thì cái đó gọi là tình thú. Nghĩ vậy, Ngải Cửu cười ha hả, mở miệng ăn hết ba chiếc hamberger trên tay.

Người trong quán thức ăn nhanh liên tục nhìn về phía này, nếu không phải anh chàng tóc đen kia có vẻ ngoài lương thiện thì chỉ với mười người áo đen đứng phía sau hắn cũng đủ khiến người ta muốn gọi cảnh sát. Lẽ nào bọn họ đang mở một cuộc họp của giới hắc bang? Chọn quán ăn nhanh thế này thì đúng là thiếu đầu óc.

“Thiếu gia, sau khi ăn xong…”

“Các người đừng đi theo nữa, phiền phức quá đấy. Tôi muốn đi mua sắm một mình.”

Hứa Nghị nháy mắt, lập tức có hai người chắn trước mặt Ngải Cửu, “Thiếu gia tuyệt đối không được ra ngoài một mình!”

Ngải Cửu đúng là một tên Nhị Thế Tổ, nhiệm vụ của hắn suốt hai mươi năm qua là sống phóng túng. Hắn là người kế thừa duy nhất của Ngải gia, lẽ ra Ngải Du Kỳ phải bồi dưỡng hắn cẩn thận mới đúng, vậy mà rất hiếm khi ông cho hắn nhúng tay vào việc của Ngải gia. Ngải Cửu cũng lười giao tiếp với người trong giới hắc đạo. Ở HồngKông, ai cũng biết hắn là đại thiếu gia Ngải thị nên làm việc gì cũng kính hắn bảy phần, hắn không hiểu sự hiểm ác của giới giang hồ, mà cũng chưa bao giờ sợ cái chốn giang hồ hiểm ác đó. Hơn nữa, bằng vào tinh thần nghé con mới sinh không sợ hổ, hắn hoàn toàn không để ý tới nguyên tắc ‘cuồng long không áp nổi đầu xà’ mà chơi cho Shawn một vố.

(Cuồng long không áp nổi đầu xà: Cho dù mạnh đến đâu cũng không áp chế được người khác trong địa bàn của họ)

Shawn bắt đầu trả thù trong cơn giận dữ, các sòng bạc ở Manhattan của Ngải gia thường xuyên bị mấy tên điều tra viên tới quấy rối, nói là nhận được mật báo có người bán “hàng” trong sòng bạc. Shawn đã sắp xếp từ trước, cảnh sát liên tục tịch thu được vài món. Từ sau khi sòng bạc đóng cửa đến nay đã được một tháng. Ngải thiếu gia không quan tâm việc này, hắn chỉ quan tâm mình được hả giận, Shawn đang cho người nhóm ngó hắn khắp nơi mà hắn còn muốn đi dạo một mình.

“Hứa Nghị, cậu không cho tôi thở một chút hả?”

“Thiếu gia muốn đến đâu?” Hứa Nghị lạnh lùng nói trong lòng, “Muốn thở một hơi? Chỉ sợ đến lúc đó chẳng có sức để mà thở.”

“Đến đâu thì cậu không cần quan tâm, cậu, hắn, hắn, hắn…” Ngải Cửu đếm qua số vệ sĩ áo đen, vỗ tay: “Tất cả đều tránh sang một bên cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.” Nói xong, kéo tay áo, bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Hứa Nghị nhăn mặt, phất tay bảo đám thuộc hạ lui ra. Cho tới bây giờ, trừ bỏ Trác Dạ Húc, thiếu gia hắn đánh người chưa bao giờ biết nương tay, trừ phi bắn chết hắn, bằng không những người hôm nay có mặt ở đây sẽ chẳng tránh được việc bị đánh gãy chân.

Buổi tối, Hứa Nghị gọi điện tìm Trác Dạ Húc, nói là có việc khẩn cấp nên mời Trác Dạ Húc về nhà một chuyến. Trác Dạ Húc không cam lòng nhưng vẫn trở về nhà lớn.

“Hắn ra ngoài bao lâu rồi?”

“Buổi trưa đã không cho chúng tôi đi cùng, tôi phái người âm thầm đi theo, nhưng mà…”

“Đã mất dấu?”

“Vâng.”

Trác Dạ Húc nhếch miệng như cười nhạo: “Chỉ mới một lúc như vậy mà cậu đã lôi tôi về? Tôi không phải bảo mẫu trông trẻ cho Ngải gia.”

“Xin lỗi Trác thiếu gia, những người đó đã theo dõi rất sát, nếu không nhanh chóng tìm được thiếu gia…”

“Các người vẫn muốn giam hắn?”

“Đang thương lượng với bọn họ.”

“Thương lượng, cậu cảm thấy việc này có chỗ nào để thương lượng không?” Trác Dạ Húc đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, châm thuốc. Hứa Nghị hơi kinh ngạc, hắn nghĩ cả hai vị thiếu gia đều không hút thuốc. “Sòng bạc bị chơi một vố chắc đã chặt đứt nguồn tiền của không ít người, đúng chưa?” Trên tầng thượng sòng bạc ngầm của Ngải gia diễn ra rất nhiều vụ giao dịch ‘bán nhà’, đừng nói một tháng, một ngày cũng không được đóng.

“Vâng, lần này bọn họ cũng đã phê bình kín đáo với Ngải gia.”

“Đã nghĩ tới việc nói cho bọn họ biết là do Shawn làm chưa?”

Hứa Nghị lắc đầu, “Những người đó cũng có mua bán với Shawn mà tên Shawn đó cũng hoạt động trong lĩnh vực này, bọn họ vốn không tin hắn sẽ làm tới mức đó.”

“Không tin…” Trác Dạ Húc dập điếu thuốc vào chậu hoa, xoay người nhìn Hứa Nghị: “Người bên ngoài có biết việc A Cửu kết thù oán với hắn không?”

“Việc này chẳng vinh quang gì, thuộc hạ vẫn luôn giấu diếm. Mấy ngày trước, thiếu gia say rượu nên đã nói cho người khác nghe.” Lúc ấy, hắn khoe với tất cả mọi người là đã chỉnh tên Shawn ở Manhattan một trận.

Trác Dạ Húc nhỏ giọng mắng một câu, ‘tên đần độn’. Dừng một lúc mới nói: “Nếu Ngải thiếu gia bị người của hắn gây thương tích, chắc bọn họ sẽ tin?”

Hứa Nghị ngẩng đầu, mày nhíu chặt lại: “Việc này không ổn…”

“Không ổn? Có gì không ổn… Mẹ nó!” Trác Dạ Húc đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lên với Hứa Nghị: “Mau phái người đi tìm hắn! Điều động tất cả mọi người đi tìm!”

Chắc chắn Lão Cửu thối chết dẫm kia đang ở chỗ mà y đang nghĩ tới!

Trác Dạ Húc lái xe đến khu phố hỗn tạp nhất trong nội thành Manhattan, đưa mắt nhìn rất nhiều người đàn ông tóc đen qua lại, y tùy tiện đỗ xe bên đường, không để ý tới tiếng quát của cảnh sát mà bước vào một con ngõ nhỏ. Hình như Ngải Cửu đã từng nói ở đây có một quán bar, bartender quán đó có thể pha chế ra cực phẩm ‘nụ hôn thiên sứ’.

Quán bar trong con ngõ nhỏ này mọc lên như rừng, Trác Dạ Húc đành phải tìm từng quán một. Không có thời gian tìm cẩn thận, mỗi khi tiến vào quán nào là y lại dùng tiếng Trung hô to “A Cửu”, mỗi lần như vậy lại bị người ta lườm nguýt, mắng chửi. Cuối cùng, y tiến vào một quán gay bar, vừa vào cửa đã thấy anh chàng mặc đồng phục trong quầy bar vươn đầu hôn chàng trai tóc đen bên ngoài quầy. Thấy rõ hình dáng chàng trai tóc đen, y tiến về phía trước đấm cho hắn một nhát, lực quá lớn khiến các khớp ngón tay y đau đớn.

“A Húc?”

“Mẹ nó, cậu sống phong lưu khoái hoạt quá đấy nhỉ!” Trác Dạ Húc tự nhủ bản thân tức giận tuyệt đối không phải vì lý do khác, cùng lắm là do cái tên hại người này khiến y lo lắng vô ích mà thôi.

“Tôi… không có… chỉ là một… Kiss…” Ngải Cửu có chút lo lắng, sau đó lập tức nghĩ rằng Trác Dạ Húc đang ghen, vì thế cười tươi như hoa, “A Húc… A!” Bụng lại trúng một cái.

“Đi!” Trác Dạ Húc kéo hắn bước nhanh ra khỏi quán bar, hai người đang giằng co, Ngải Cửu đột nhiên nhào về phía y.

Hai tiếng súng vang lên, hai người đứng lên bỏ chạy, hành động chạy trốn này quả thực rất lưu loát.

“A Cửu, xe ở bên cạnh!” Trác Dạ Húc ngoắc tay bảo hắn chạy theo.

“Đợi tí, để tôi chạy thêm lúc nữa.” Ngải Cửu âm thầm hô to, quả nhiên không ngoài dự đoán, cuối cùng cũng ra tay.

Trác Dạ Húc lớn tiếng chửi má nó, đuổi theo chạy sóng vai với hắn. Phía sau có mấy người cầm súng đuổi theo, hai người luồn lách trong đám đông, thấy nhảy được là nhảy qua luôn, không nhảy được thì lập tức lách qua. Gương mặt hai người tràn đầy kích động cùng hưng phấn, đâu có giống người đang bị đuổi giết, thật ra còn giống vận động viên chạy vượt rào đang cố sức băng nhanh về phía trước.

“A Húc, cậu có mặc áo chống đạn không?”

“Đương nhiên có mặc, tôi không giống tên ngốc nào đó đâu.”

“Cái gì chứ, tôi cũng mặc đấy nhá.”

“A Húc, cậu có cảm thấy chúng ta chạy chậm quá không? Phát súng vừa nãy thiếu chút nữa hôn mông tôi rồi.”

Trác Dạ Húc mắng: “Mẹ nó, còn không phải tại tôi chờ cậu chắc.”

“Tôi cũng tưởng cậu không chạy nổi.”

Trong lúc chạy trối chết còn chờ đối phương, thế gian này lại có kẻ ngốc như vậy đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.