Phù Ca

Chương 4



8.

Chạng vạng, ta trở về Phượng Nghi Cung.

Vừa vào cửa đã có một loại cảm giác trang nghiêm, cung nữ quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu.

Ta liếc nhìn bên trong, quả nhiên, ở giữa đại điện, Tiêu Cảnh Chương đang ngồi đó với vẻ mặt tối sầm.

Ta bĩu môi, đưa hạt sen trên tay cho Ngọc Nhi, sau đó mới chậm rãi bước về phía trước.

Vừa đi, ta vừa oán thầm.

Người ta nói thiên tử là miệng vàng lời ngọc, nhưng những gì Tiêu Cảnh Chương nói thì không có câu nào là thật.

Ban ngày vừa nói sẽ không tới cung của ta, buổi tối đã xuất hiện ở đây, không biết hắn muốn làm gì.

Đến gần, ta nhìn thấy, trước mặt Tiêu Cảnh Chương là một cái gói đã mở một nửa, bên trong là phượng ấn mà ta đã gói.

Ớ ô, ta muốn chạy trốn nhưng lại bị phát hiện.

Ta xua tay, nói với các cung nữ: “Các ngươi đi xuống trước đi.”

Các cung nữ lui ra ngoài, Tiêu Cảnh Chương lập tức nổi giận.

“Hoàng hậu, nàng có ý gì?”

Ta ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Không có ý gì cả, ngài vi phạm giao ước, cuộc hôn nhân đã kết thúc. Kể từ đây, ngài làm hoàng đế của Đại Chu, ta làm công chúa của Khương quốc.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ trả đầy đủ lợi ích không thiếu phần nào cho Khương quốc!”

“Như vậy là tốt nhất.” Ta gật đầu, “Đây là hai chuyện khác nhau, không phải ngài bồi thường tiền thì ta nhất định phải ở lại đây.”

Tiêu Cảnh Chương nhìn ta một hồi lâu.

Lúc ta cho rằng hắn hoàn toàn tức giận, Tiêu Cảnh Chương đột ngột lao tới.

Hắn đưa tay kéo dây váy của ta, hơi thở nóng rực phả vào tai ta.

“Phù Ca, trẫm hiểu rồi, không phải nàng muốn một đứa con à. Trẫm sẽ cho nàng, đừng giận dỗi trẫm.”

Tiêu Cảnh Chương có vẻ độ.ng tình, đôi mắt hắn đỏ hoe, hơi thở trở nên gấp gáp: “Hôm nay nàng mặc áo đỏ khiến trẫm nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nàng ở Khương quốc. Phù Ca, trẫm thực sự cũng rất nhớ những ngày xưa…”

Ánh mắt Tiêu Cảnh Chương dần dần mờ đi, hắn ôm chặt ta, giống như ôm một bảo vật bị mất mới tìm lại được, muốn đè ta ở trong lòng.

Ta hít một hơi thật sâu, làm những gì ta muốn làm nhưng không làm trong ngày.

Chỉ nghe thấy một âm thanh bị bóp nghẹt, Tiêu Cảnh Chương bị ta ném qua vai, trực tiếp ném ra ngoài.

Ta vẫn còn thương xót, không dám thật sự ám sát thiên tử đương triều, chỉ ném hắn xuống chiếc ghế dài mềm mại trong điện.

Tiêu Cảnh Chương bị ta quăng ngã, thở hổn hển mấy hơi cũng chưa phục hồi tinh thần.

“Phù Ca, không phải nàng ghen tị vì Thanh Hà có một đứa con hay sao?” Hắn lẩm bẩm, “Chúng ta cũng có thể có con… Trẫm sẽ lập con của chúng ta làm thái tử.”

Ta vuốt móng tay, nhíu mày, nhìn Tiêu Cảnh Chương.

Tiêu Cảnh Chương đã chú ý tới sự thay đổi trên mặt ta: “Phù Ca, nàng cuối cùng cũng không dỗi trẫm nữa à?”

“… Không phải là không thể.” Ta chậm rãi nghĩ, cảm thấy có chút lung lay, “Thái tử, ta quả thật muốn một đứa.”

Ta là công chúa của Khương quốc, đương nhiên đặt lợi ích của Khương quốc lên hàng đầu trong mọi việc.

Nếu một thái tử có dòng máu của Khương quốc ở triều Chu kế thừa ngai vàng, đương nhiên sẽ mang lại cho chúng ta những lợi ích vô giá.

Ta bước lên phía trước, cởi vạt áo của Tiêu Cảnh Chương ra.

Trên người của hắn có mùi long diên hương nồng nặc, ta tiến lại gần hắn, sau đó...

“Oẹ!”

Ta đẩy Tiêu Cảnh Chương ra, chạy sang một bên và nôn mửa trong góc.

Không được, không được, ta không làm được.

Chuyện thái tử coi như quên đi, ta đã mang lại rất nhiều lợi ích cho Khương quốc, không cần việc này.

Mẫu thân và người trong tộc nhất định sẽ thông cảm cho ta!

Ta tự an ủi bản thân, sau khi xoay lại mới phát hiện sắc mặt của Tiêu Cảnh Chương âm u đến mức muốn nhỏ nước.

Hắn ngồi trên giường, nhìn ta không chớp mắt.

Sau một hồi im lặng, hắn dường như khó nói chuyện, nói từng chữ một: “Phù Ca…”

“Nàng thấy trẫm ghê tởm ư?”

Ngay lúc đó, ta cảm thấy như thể tinh thần của Tiêu Cảnh Chương đã bị rút cạn.

Dường như tất cả những chuyện trước đó cộng lại không phải là đòn giáng mạnh vào hắn như lần này.

Ta ngẫm nghĩ, quyết định nói thật.

“Hoàng thượng cao lớn tuấn tú, khách quan mà nói, đương nhiên không ghê tởm."

“Đối với nữ tử chúng ta mà nói, việc thân mật với người mình không yêu là điều không thể chịu đựng được."

“Thần thiếp không có tình cảm với hoàng thượng, vì vậy không làm được.”

Ta thấy ta giải thích rất lịch sự.

Thậm chí còn khách sáo khen Tiêu Cảnh Chương cao lớn tuấn tú.

Kết quả hắn không thấy có chút an ủi nào.

Ngược lại, với mỗi câu nói của ta, sắc mặt của hắn lại khó coi hơn.

Hắn chậm rãi lắc đầu: “Không thể nào, Phù Ca, nàng đã nói, cho dù cả thiên hạ là kẻ địch của trẫm, nàng vẫn sẽ đứng phía sau trẫm.”

Hắn thử ngửi tay áo của mình: “Có phải trên người trẫm có mùi của quận chúa Thanh Hà, cho nên nàng mới phản kháng không?”

Ta thở dài, đóng gói lại cái gói chứa phượng ấn, đặt lên bục cao.

“Tiêu Cảnh Chương.”

Sau nhiều năm, ta mới gọi tên hắn.

“Không liên quan gì đến người khác, có lẽ ta đã từng yêu ngài sâu đậm, nhưng bây giờ, ta thực sự không yêu nữa."

“Hãy để ta trở lại Khương quốc đi, từ nay về sau, núi cao sông dài, ngài và ta không cần gặp lại.”

Tiêu Cảnh Chương im lặng cực kỳ lâu.

Cuối cùng, hắn cười với đôi mắt đỏ hoe.

“Phù Ca, nàng đang nằm mơ."

“Nàng là thê tử của Tiêu Cảnh Chương ta."

“Sống là người trong cung này, chết cũng là ma trong cung này.”

9.

Tiêu Cảnh Chương cấm túc ta.

Thị vệ bao vây Phượng Nghi Cung ba tầng bên trong và ba tầng bên ngoài, Tiêu Cảnh Chương lên tiếng, nếu không có thánh chỉ, không được thả con ruồi nào ra ngoài.

Đêm khuya, Ngọc Nhi vừa bóc hạt sen với ta, vừa rầu rĩ.

“Hay là nô tì nghĩ cách, tránh tai mắt của thị vệ, thả chim bồ câu ra ngoài?"

“Thiết kỵ binh đóng quân ở mười dặm ngoài kinh thành, nếu di chuyển nhanh, chỉ trong vài giờ là tới nơi.”

“Ngự lâm quân không phải là đối thủ của thiết kỵ binh, chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

Ta lau nước trên tay, lắc đầu.

“Đó là ép vua thoái vị, trừ khi thực sự cần thiết, đừng dùng phương pháp này.”

Tiêu Cảnh Chương rất điên, nhưng ta không điên.

Ta rất lý trí, chỉ muốn đạt được mục tiêu của mình với nỗ lực tối thiểu.

“Tiểu cung nữ mới tới làm việc vặt kia tên là Tiểu Mai, ngươi gọi nàng ta vào đây.”

Ngọc Nhi không hiểu có ý gì, nhưng vẫn kêu Tiểu Mai vào.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, đó là ta và Tiểu Mai. Ta vẫy tay, chỉ vào điểm tâm trên bàn: “Đừng ngại, ăn đi.”

Không hiểu sao, Tiểu Mai nơm nớp lo sợ, không dám nhìn ta, liên tục lùi ra sau.

“Với chút tố chất tâm lý này mà ngươi cũng tới làm nội gián, chủ tử của ngươi đúng là có năng lực.” Ta không thèm quay đầu lại, uống một ngụm trà, “Được rồi, ta biết ngươi là người mà quận chúa Thanh Hà sắp xếp vô chỗ của ta.”

Tiểu Mai bị ta vạch trần thân phận thật sự, giật mình, lập tức quỳ xuống, lạy như giã tỏi.

Ta xua tay, ngăn cản lời cầu xin của nàng ta: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.”

“Ngươi và chủ tử của ngươi có đường liên hệ bí mật phải không? Giúp ta đưa cái này cho nàng.”

Ta ném một vòng tay bằng gỗ cho Tiểu Mai.

Tiểu Mai không hiểu, nhưng nàng biết, nếu bị phát hiện làm nội ứng ở trong cung, sẽ bị đánh chết bằng gậy. Bây giờ ta chịu tha mạng cho nàng ta, nàng ta vội vã loạng choạng chạy đi.

Ngọc Nhi bước vào, tháo trâm cho ta, muốn hầu hạ ta tắm rửa.

Ta xua tay: “Không cần gỡ ra.”

Ngọc Nhi sửng sốt: “Đã muộn rồi, nương nương lại đang bị cấm túc, chẳng lẽ sẽ có khách lạ đến đây?”

“Chờ xem.” Ta tìm một cái gối, kê ở eo, “Khi tình thế thay đổi, sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra.”



Quả nhiên, ta dựa vào đệm ngủ một lát, vào lúc nửa đêm, Ngọc Nhi đến đánh thức ta dậy.

“Nương nương, thái hậu sai người đến, gọi ngài đến cung bà ấy.”

Ta đứng dậy, vịn tay Ngọc Nhi: “Thấy chưa, chuyện này tới rất nhanh.”

Ra khỏi Phượng Nghi Cung, thị vệ canh cửa nhường đường cho ta, sau đó đi theo ta suốt chặng đường.

Bọn họ nhận mệnh lệnh, nếu không có thánh chỉ, không được để ta bước ra khỏi Phượng Nghi Cung bước nào.

Nhưng là vì ý chỉ của thái hậu, cho nên người đứng đầu ngự lâm quân đến xin chỉ thị của hoàng thượng. Ý của Tiêu Cảnh Chương là, có thể để ta đi, nhưng phải đi theo suốt chặng đường.

Dường như hắn rất sợ ta bỏ chạy.

Cứ như vậy, đi tới cung của thái hậu, ta bước vào, thấy thái hậu lạnh mặt ngồi trên cao, ở phía dưới bà ta là một bóng dáng đáng yêu đang khóc lóc.

Nếu không phải là quận chúa Thanh Hà thì là ai.

Quận chúa Thanh Hà vừa nhìn thấy ta, vành mắt càng đỏ hơn, quay qua dập đầu với thái hậu: “Cô cô nhất định phải bênh vực cho Thanh Hà!”

Thái hậu nghiêm nghị liếc nhìn ta: “Hoàng hậu đã đến rồi.”

Bà ta không cho ta ngồi, nhưng ta tìm một chỗ trống bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống.

Thái hậu lập tức nhướng hàng mày liễu: “Ai gia chưa cho phép ngồi, tại sao hoàng hậu tự động ngồi xuống! Ngươi có còn phép tắc gì không!”

Ta không những ngồi xuống, còn lấy bánh trái trên bàn, bắt đầu ăn uống một mình.

Vừa ăn, ta vừa chậm rãi nói: “Quy tắc là của Đại Chu các ngài, ta là người Khương quốc, tuân theo tình cảm, không tuân theo bổn phận.”

Sắc mặt của thái hậu đã biến thành màu gan lợn khó coi.

Bà ta thật ra không phải là người sáng suốt cho lắm. Khi còn tiên đế, bà ta là phi tần có gương mặt đẹp nhưng lại ngốc nghếch, sinh ra đứa con trai Tiêu Cảnh Chương, hai mẹ con đều không được tiên đế thích.

Kết quả Tiêu Cảnh Chương đã tranh vị thành công dưới sự giúp đỡ của ta, nhờ vậy bà ta cũng mơ hồ trở thành thái hậu, lập tức tự cho rằng mình là con trời, bắt đầu có giọng điệu và tư thế của một người mẹ chồng, cực kỳ nghiêm khắc với ta.

Trước đây khi ta vừa vào cung, bà ta chỉ trích nữ tử của Khương quốc có tác phong thô lỗ, không biết lễ nghi. Lúc ta kính trà cho bà ta, bà ta cố ý không nhận, nhìn ngón tay của ta bị chén trà nóng làm cho đỏ rực, nói với ta đây là “quy tắc thường trực”.

Khi đó ta yêu Tiêu Cảnh Chương, ta cũng muốn mẫu thân hắn đồng ý.

Hiện giờ, ta nhìn nữ nhân trong bộ quần áo lộng lẫy, chỉ cảm thấy bà ta buồn cười.

“Thái hậu có chuyện gì thì nói nhanh lên, ta còn phải quay về ngủ.”

Thái hậu bị ta nuốt một câu, tức đến mức đập bàn: “Hoàng hậu, ngươi đã làm gì, tự trong lòng ngươi đã rõ.”

Ta thản nhiên nhìn bà ta, vẻ mặt “Ta không hiểu ngài đang nói gì”.

Thái hậu tức giận, gay gắt nói: “Thanh Hà, con nói đi.”

Quận chúa Thanh Hà phát ra một tiếng nức nở, ném thứ gì đó đang cầm đến trước mặt ta.

Là cái vòng tay bằng gỗ.

“Vòng tay này là do hoàng hậu tỷ tỷ tặng con, con cảm nhận được lòng tốt của hoàng hậu tỷ tỷ, luôn luôn đeo nó.” Nào ngờ tối nay thái y đến, nói với con, chất liệu của chiếc vòng tay này không phải là gỗ, mà là một loại hương liệu của Tây Vực, tác dụng của nó là làm cho nữ tử mang thai bị sảy thai!”

Thanh Hà khóc chỉ vào ta: “Hoàng hậu, ngươi hận ta thì thôi, tại sao phải làm hại con ta?”

Nào, lời thoại cung đấu kinh điển cuối cùng đã xuất hiện.

Ta uống cạn ngụm trà thơm cuối cùng trong chén, đứng dậy, nheo mắt nhìn cái vòng tay.

“Hương liệu kém chất lượng như vậy, nên được dùng làm củi ở Khương quốc chúng ta.”

Ta lạnh lùng nói.

“Nếu ta thật sự muốn làm ngươi sảy thai, ta sẽ cho ngươi một loại thuốc mạnh hơn cái này gấp ngàn lần, chứ không phải là thứ vô dụng như thế.”

Quận chúa Thanh Hà nghe vậy, lập tức đỏ mắt nhìn thái hậu, oà khóc: “Thái hậu minh giám, thái hậu đã nghe rồi đó, hoàng hậu rất am hiểu thuật hương liệu, lại có ý thù địch với Thanh Hà!”

Thái hậu nhìn ta, gương mặt tối sầm.

“Hoàng hậu của triều Chu lẽ ra nên khoan dung, độ lượng, bao dung với người khác, mở rộng việc nối dõi tông đường cho triều đại chúng ta. Bây giờ bản thân ngươi không có con nối dõi, lại muốn ám hại phi tần khác có hoàng tự, thực sự không xứng làm hậu.”

Ta bình thản nhìn thái hậu, trong lòng không có chút xao động.

Đây là một vụ án tuyệt đối không thể hiểu nổi, ta giải thích thế nào cũng vô ích, nguyên nhân rất đơn giản, người phán xét là thái hậu, bà ta là cô ruột của quận chúa Thanh Hà.

Với tầm nhìn còn nông cạn hơn cả đáy đĩa của thái hậu, bà ta đâu lo lắng đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước hàng ngàn thế hệ, toàn bộ tâm tư chẳng qua là để cho cháu gái ruột của bà ta lên làm hoàng hậu mà thôi.

Trong lúc chúng ta đang giằng co, giọng thông báo của thái giám vang lên.

“Hoàng thượng giá đáo!"

Tiêu Cảnh Chương đã tới.

Hắn mặc long bào màu vàng đi vào, sắc mặt tái nhợt, tiểu thái giám đỡ hắn, hắn thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng ho khan kìm nén.

Mấy ngày không gặp, dường như hắn bị ốm, trông rất hốc hác.

Quận chúa Thanh Hà vừa nhìn thấy hắn, lập tức nhào tới: “Biểu ca.”

Nàng ta vừa nói vừa khóc.

“Ta cuối cùng cũng biết vì sao ngài không cho ta vào cung, trong cung thực sự là nơi ăn thịt người mà không nhổ xương. Nhưng biểu ca à, ta đang mang thai con của ngài, ta muốn cho đứa trẻ này một danh phận, nó vô tội."

“Hoàng hậu không cho phép ta sinh đứa bé này, ta rất sợ…”

Ta nhìn quận chúa Thanh Hà khóc mệt mỏi rồi nằm trên vai Tiêu Cảnh Chương thút thít.

Tiêu Cảnh Chương nhìn ta.

Ta bình tĩnh nhìn hắn: “Không liên quan đến ta.”

Hắn xoa lông mày: “Hoàng hậu và Thanh Hà đều cho rằng mình đúng, trẫm quả thật rất khó xử lý.”

Hắn nhìn ta: “Hoàng hậu, nàng có gì muốn nói không?”

Ta ngẫm nghĩ, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”

Tiêu Cảnh Chương nhìn ta thật sâu, hắn dường như đột nhiên nổi giận, sải bước về phía trước.

“Hoàng hậu, nếu nàng nhượng bộ trẫm, có lẽ trẫm sẽ khoan dung nàng.”

Ta nhìn mặt Tiêu Cảnh Chương.

Lạ quá.

Thật khó để liên tưởng hắn với thiếu niên có đôi mắt sáng mười mấy năm trước.

Tiêu Cảnh Chương của hiện tại có sắc mặt u ám, đôi mắt sâu thẳm, là dáng vẻ đế vương chuẩn mực nhất trong thâm cung.

Ta chợt bừng tỉnh.

Hắn nói ta thay đổi, nhưng thực ra hắn cũng thay đổi.

Năm tháng đã khiến chúng ta hoàn toàn thay đổi, không còn là thiếu niên và thiếu nữ cùng nhau uống rượu dưới bầu trời đầy sao.

Vì thế ta cười nhạt.

“Tiêu Cảnh Chương, ta và nàng ấy, dù sao ngài cũng phải chọn một.”

Tiêu Cảnh Chương im lặng cực kỳ lâu.

Cuối cùng, hắn xoay người, nắm tay quận chúa Thanh Hà.

“Hoàng hậu không có đức, làm hại hoàng tự."

“Cởi bỏ trang phục hoàng hậu, đày vào lãnh cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.