Phù Ca

Chương 5



10.

Đêm trong lãnh cung dường như dài hơn.

Ta ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn mặt trăng.

Trăng sáng quá, dù ở trên thảo nguyên Khương quốc, hay là ở trong lãnh cung Đại Chu, nó đều xinh đẹp.

Rất lâu sau, có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến.

Một bóng người đứng sau lưng ta, in bóng đen lên tường.

“Phù Ca.”

Ta không quay đầu lại, nhưng ta biết, người tới là Tiêu Cảnh Chương.

“Không phải hoàng thượng nên ở bên cạnh quận chúa Thanh Hà hay sao?” Ta khẽ cười, “Nếu đã chọn tin nàng ấy, cần chi lại đến thăm ta?”

Tiêu Cảnh Chương từ từ ngồi xổm xuống phía sau ta, thân hình hắn yếu ớt, dường như không thể chống đỡ nổi: “Ta không tin nàng ấy, ta tin nàng.”

“Ta chỉ muốn đẩy nàng đến bờ vực để nàng có thể nói cho ta biết sự thật.”

“Phù Ca, ở đây chỉ có hai chúng ta, nàng nói cho ta biết…” Giọng Tiêu Cảnh Chương run rẩy, “Nàng thật sự không nhớ ư?”

Ta tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cảnh Chương.

Ánh trăng chiếu vào đôi mắt ta, ta cho hắn thấy sự thờ ơ sâu thẳm trong con ngươi ta.

“Ta thật sự không nhớ.”

Tiêu Cảnh Chương đau khổ ôm đầu, tựa như hoàn toàn không thể chấp nhận, hắn lắc đầu thật mạnh: “Không, Phù Ca, nàng không thể quên.”

Ta không để ý tới hắn, bình tĩnh thuật lại: “Loại thuốc đó được gọi là rượu Mạnh Bà. Khi ta rời Tây Vực, mẫu thân của ta đã lấy từ một đạo sĩ Trung Nguyên.”

“Uống rượu Mạnh Bà sẽ quên tình yêu ở kiếp này.” Ta bình tĩnh nói, “Vì vậy, ta thật sự không nhớ.”

“Ta có thể giúp nàng nhớ lại!” Tiêu Cảnh Chương thất thanh nói.

“Phù Ca, nàng yêu ta rất nhiều, nàng đã nói cho dù đầu thai sang kiếp khác cũng nhớ tên ta.”

“Có lần chúng ta lạc đường trên sa mạc, ban đêm rất lạnh, để tránh cho ta bị hạ thân nhiệt, nàng đã ôm ta suốt đêm, cho ta ít nước duy nhất trong ấm để uống, nàng suýt chết trong sa mạc."

“Lúc đó ta hỏi nàng, ước muốn của nàng là gì. Nàng nói ước muốn của nàng rất đơn giản, là cưỡi ngựa trên thảo nguyên mỗi ngày, mệt mỏi thì tìm một chỗ nướng thịt, khiêu vũ bên đống lửa."

“Ta nói mong muốn của ta là có được thiên hạ. Nàng nói được, vậy nàng sẽ cùng ta đi tranh giành thiên hạ.”

“Ta nói, vậy nàng sẽ không thể nào thực hiện được ước muốn của bản thân. Nàng cong mày cười, nói rằng nàng yêu ta, cho nên mong muốn của ta là ước muốn của nàng…”

Ta ngắt lời hắn: “Ta đã nói rồi, ta uống rượu Mạnh Bà, ngài nói những thứ này, ta căn bản không nhớ.” Tiêu Cảnh Chương bật khóc.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy hắn khóc.

Hắn khóc nói: “Phù Ca, nhất định có thuốc giải."

“Trẫm sẽ tìm thuốc giải cho nàng."

“Khi nào nàng nhớ lại, trẫm chắc chắn sẽ đối xử tốt với nàng."

“Trẫm không yêu Thanh Hà nhiều như thế, người trẫm yêu luôn là nàng, chẳng qua nàng ấy quá giống nàng, trẫm đã phạm sai lầm, nhất thời rung động."

“Trẫm không thể làm gì ở chỗ mẫu hậu, trẫm là thiên tử, cần đặt chữ hiếu lên hàng đầu. Bà muốn bảo vệ Thanh Hà, cho nên trẫm chỉ có thể làm theo ý muốn của thái hậu."

“Khi nào Thanh Hà sinh hoàng tự xong, trẫm sẽ đuổi nàng ấy ra khỏi cung, không bao giờ để nàng ấy ở trước mặt nàng nữa."

“Phù Ca, chúng ta có thể quay lại từ đầu được không…"

“Trẫm cầu xin nàng…”

Mười hai năm thăng trầm trong cung, Tiêu Cảnh Chương cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã đánh mất sự chân thành duy nhất của mình.

Nhưng lúc này, ta nhìn nam nhân khóc không thành tiếng trước mặt, trong lòng thật sự không có chút cảm giác nào cả.

Cuối cùng, ta mỉm cười.

“Tiêu Lang.” Ta nói, “Chúng ta ngắm trăng lần cuối đi.”

Hắn dường như cực kỳ kinh ngạc: “Phù Ca, nàng nhớ rồi à?”

Ta cười: “Ừ.”

Trăng sáng trên cao.

Ta bước ra khỏi lãnh cung.

Vừa rồi, lúc Tiêu Cảnh Chương buông lỏng cảnh giác nhất, ta đã đánh hắn bất tỉnh.

Hắn đến một mình, không mang theo thái giám bên cạnh, ta lục chìa khóa trên người hắn, bước ra ngoài.

Bên ngoài lãnh cung, một bóng người đang đứng chờ ta.

Là quận chúa Thanh Hà.

Nàng cắn răng, nhìn ta: “Ngươi đã thành công?”

“Ừm, mọi thứ đều diễn ra thuận lợi.”

Ta liếc nhìn quận chúa Thanh Hà, phát hiện nàng không ngừng run rẩy nên mỉm cười: “Không sao, sẽ không ai biết ngươi đã giúp ta.”

Đúng vậy.

Mọi chuyện xảy ra tối nay đều là một cuộc giao dịch.

Ta bảo Tiểu Mai mang chiếc vòng tay bằng gỗ đến cho quận chúa Thanh Hà, hạt gỗ lớn nhất trong đó có thể mở ra, bên trong chứa bức thư bí mật ta gửi cho quận chúa Thanh Hà.

Trong thư bảo nàng ấy đến gặp thái hậu để vu oan cho ta, sau đó đày ta vào lãnh cung.

Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Cảnh Chương cấm túc ta, không chịu thả ta ra.

Ta đương nhiên có thể truyền tin cho thiết kỵ binh để ép vua thoái vị, nhưng điều đó tương đương với việc trực tiếp phát động chiến tranh giữa hai nước, ta không muốn trả một cái giá cao như vậy trừ khi nó thực sự cần thiết.

Thế là ta đã chọn quận chúa Thanh Hà làm người trợ giúp cho mình.

Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Ta muốn rời đi, nàng ấy cũng muốn ta rời đi. Chỉ khi ta rời đi, nàng ấy mới có thể trở thành hoàng hậu.

Lúc này nàng ấy đang đợi ta ở ngoài lãnh cung, có trách nhiệm đưa ta ra khỏi cung.

Nhưng sắc mặt của quận chúa Thanh Hà trông rất tệ.

Nàng ấy đi theo ta suốt chặng đường, đột nhiên lúng túng lên tiếng.

“Ta đã uống thuốc.”

Ta khựng lại.

“Ta muốn có con, cho nên ta uống thuốc… Sở dĩ bây giờ hoàng thượng bệnh nặng như vậy, một phần là do chứng mất trí nhớ của ngươi đã giáng cho hắn một đòn chí mạng, một phần là do thuốc của ta đã tiêu hao thân thể hắn.”

Ta im lặng một lúc.

Thực ra ta đã đoán được.

Nhưng ta chỉ bình tĩnh nói: “Tại sao muốn nói những điều này với ta?”

“Không có gì, ta chỉ đột nhiên… đột nhiên rất sợ.”

Quận chúa Thanh Hà hơi run rẩy.

Ta chợt hiểu.

Nàng ấy đã nghe lọt tai những lời ta nói ở ao sen.

Sau khi ta rời đi, nàng ấy là người duy nhất còn lại trong cung, nàng ấy phải đối mặt với tất cả những gì ta đã đối mặt. "Ta quá yêu biểu ca… Ta rất muốn hắn.”

Quận chúa Thanh Hà khóc, “Hắn nói ta là thê tử duy nhất của hắn, cửu ngũ chí tôn nói với ngươi những lời như vậy, làm sao ngươi không động lòng…”

Ta muốn mắng nàng ấy ngu ngốc.

Nhưng lại không mắng được.

Chưa lâu trước đây, ta đã từng ngu ngốc như vậy.

Cuối cùng, ta lấy một bình ngọc nhỏ từ trong lòng ra.

“Đây là quà tặng ngươi đã đưa ta ra cung, bên trong vẫn còn nửa bình rượu Mạnh Bà."

“Một tiểu đạo sĩ tên là Quý Chiêu đã đưa cho mẫu thân ta. Nghe nói Mạnh Bà đã lên men nó từng chút một bằng canh Mạnh Bà, ủ ra rượu, sau khi uống xong, ngươi sẽ không hoàn toàn quên đi quá khứ mà chỉ quên đi tình yêu của mình."

“Nếu một ngày nào đó ngươi cần, hãy uống nó.”

Chúng ta đã đi tới cửa cung.

Ngoài cung, Ngọc Nhi và thiết kỵ binh đang đợi ta.

Ta bỏ lại quận chúa Thanh Hà đang run rẩy, đi về phía trước.

Ngựa ô hí vang dưới ánh trăng, chắc nó cũng rất nhớ vùng đất hoang dã vô tận.

Ta cưỡi ngựa ô, phi nước đại điên cuồng, thiết kỵ binh im lặng đi theo ta, mặt đất lặng lẽ rung chuyển.

Sau mười hai năm trôi qua.

Cuối cùng ta lại chạy đến tự do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.