Rất nhiều, rất nhiều năm sau, Tiêu Cảnh Chương đã già.
Cựu quận chúa Thanh Hà giờ đã trở thành hoàng hậu, đế hậu không hòa hợp.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Tiêu Cảnh Chương gần gũi với Thanh Hà, vô thức gọi tên thời con gái của cựu hoàng hậu “Phù Ca”.
Sau này quận chúa Thanh Hà ở trong cung một thời gian dài, dần mất đi vẻ tươi sáng không gò bó của tuổi trẻ, Tiêu Cảnh Chương từ từ chán ghét nàng ấy, ngược lại chiều chuộng nhiều cung nữ mới.
Vì vậy, khi Tiêu Cảnh Chương bị bệnh nặng, quận chúa Thanh Hà thậm chí không muốn nhìn nhiều.
Thái tử mà nàng ấy nuôi nấng cũng không thân với Tiêu Cảnh Chương.
Trong suốt quá trình trưởng thành của thái tử, Tiêu Cảnh Chương hiếm khi tham gia, hắn không quan tâm đến chính sự, dành phần lớn thời gian để cầu tiên hỏi đạo.
Không giống như hầu hết các hoàng đế tìm kiếm sự trường sinh bất lão, Tiêu Cảnh Chương cố chấp với việc tìm thuốc giải cho “rượu Mạnh Bà”.
Rượu Mạnh Bà có thể khiến người ta quên đi tình yêu sau khi uống nó, hắn hy vọng có thể tìm được thuốc giải, để người đã uống rượu Mạnh Bà có thể nhớ lại quá khứ của mình.
Mọi người đều nói người mà Tiêu Cảnh Chương muốn níu kéo là trưởng công chúa Phù Ca của Khương quốc.
Nhưng dường như Phù Ca không có chút quyến luyến nào đối với Tiêu Cảnh Chương.
Nàng thuần hóa ngựa chứng, uống rượu mạnh, sống tự do trên thảo nguyên.
Sứ thần của triều Chu đưa một bức thư của Tiêu Cảnh Chương, nàng ném nó vô lửa, dùng để nướng đùi cừu.
Từ khi Tiêu Cảnh Chương nhượng mười lăm thành cho Khương quốc, từ bỏ 30% lợi ích buôn bán, hắn đã trở thành con cháu đáng xấu hổ của tổ tiên. Hắn thường nhìn ánh trăng thở dài, nói rằng mình khôn ngoan lúc trẻ, khi lớn tuổi lại mê muội, sau này không biết phải mang tiếng như thế nào trong sử sách.
Sau này, bệnh của Tiêu Cảnh Chương càng ngày càng nặng, thái giám bên cạnh đều nói, do mắc bệnh tương tư công chúa Phù Ca, không có thuốc chữa.
May mắn là, vào lúc này, tiểu đạo sĩ đã đưa rượu Mạnh Bà cho nữ đế của Khương quốc trước đây đã xuất hiện.
Hạ nhân vội vàng mời hắn vào cung.
Tiêu Cảnh Chương nhìn tiểu đạo sĩ có chút nghi ngờ, hắn mặc y phục trắng, cao lớn và tuấn tú, nhưng trông có vẻ quá trẻ.
Sau khi nghe hắn tự giới thiệu, Tiêu Cảnh Chương hơi yên tâm.
Tiểu đạo sĩ họ Quý tên Chiêu, tự xưng là người tìm hồn.
Chính là người đã gặp Phù Ca hồi đó.
Nhiều năm đã trôi qua, tóc của cố nhân đã bạc, nhưng ánh mắt của tiểu đạo sĩ vẫn trong veo, dáng vẻ như một thiếu niên.
Thấy rõ hắn là thần tiên thực sự.
Tiêu Cảnh Chương cung kính mời thần tiên ngồi ghế trên, tự mình đưa ra yêu cầu.
Hắn muốn thuốc giải cho rượu Mạnh Bà.
Tiêu Cảnh Chương đã tìm kiếm thuốc giải cho rượu Mạnh Bà gần hai mươi năm.
Bây giờ cuối cùng đã ở đây.
Quý Chiêu nghe xong, đột nhiên bật cười.
“Thế nào?” Tiêu Cảnh Chương lo lắng nói, “Không có thuốc giải cho rượu Mạnh Bà à?”
Quý Chiêu lắc đầu.
Tiêu Cảnh Chương thắp lên hi vọng: “Vậy…”
Quý Chiêu cười nói: “Không có rượu Mạnh Bà.”
Tiêu Cảnh Chương đột nhiên sững sờ.
Như thể có ai đó dội một chậu nước đá từ đầu đến chân hắn, ngay cả các khớp xương cũng lạnh buốt.
“Đó là dòng nước suối trong vắt băng qua núi tuyết, không có tác dụng nào cả ngoại trừ vị đặc biệt mát lạnh.”
Quý Chiêu chậm rãi lắc cây quạt.
“Nhưng ta đã dùng nó để lừa gạt, tặng cho vài nữ tử, cho tới nay, chưa có ai trong bọn họ tới tìm ta tính sổ.”
“Hoàng thượng có biết vì sao không?”
Tiêu Cảnh Chương ngơ ngác nhìn Quý Chiêu. "Bởi vì khi những nữ tử này quyết định uống rượu Mạnh Bà, trái tim của họ đã tan nát vô số lần, tan nát đến mức không thể nát thêm được nữa."
“Vì vậy điều thực sự khiến họ quyết định buông tay không phải là rượu Mạnh Bà, mà là quyết tâm không yêu nữa.”
Tiêu Cảnh Chương lùi lại vài bước.
Hắn chợt cảm thấy vị ngọt tanh nơi cổ họng.
Một ngụm máu phun ra.
Hắn đã tìm kiếm hai mươi năm, nghĩ rằng nếu tìm được thuốc giải cho rượu Mạnh Bà, bọn họ có thể quay về ngày xưa.
Hóa ra…
Thực ra Phù Ca nhớ tất cả mọi thứ.
Sau khi bị hắn làm tổn thương hết lần này đến lần khác, nàng quyết định không yêu hắn nữa.
Thì ra thảo nguyên đó…
Hắn thực sự không thể quay lại.
Tiêu Cảnh Chương đang trong trạng thái thất thần, nghe thấy Quý Chiêu khe khẽ hát.
“Hầu môn vừa vào đã sâu như biển, từ đó tiêu lang trở thành người qua đường.” Lời này vốn muốn nói, sau khi nữ tử gả vào nhà quan gia, người yêu cũ sẽ trở thành người qua đường.
“Nhưng ta trái lại cảm thấy, cho dù gả cho người yêu năm xưa, cũng có thể tương ứng với khung cảnh của bài thơ này! Suy cho cùng, người trước mặt bây giờ đã không còn là người trong lòng năm đó nữa."
“Đáng buồn! Đáng buồn!”
Quý Chiêu lắc cây quạt rồi bỏ đi.
Ở phía sau, máu lại trào ra từ miệng Tiêu Cảnh Chương, hắn ngã xuống giữa tiếng kêu la của cung nữ.
12.
Lúc Quý Chiêu ra khỏi thành, nghe thấy mọi người thảo luận.
Hoàng đế của Đại Chu đã băng hà.
Nghe nói đã chết vì suy tim do thể chất yếu đuối nhiều năm.
Vì thế cả thành tràn ngập màu trắng.
Như thể để phù hợp với dịp này, tuyết cũng rơi dày đặc.
Quý Chiêu nheo mắt, nhìn bầu trời đầy tuyết. Hắn bấm tay tính toán, tính được nữ tử tên là Phù Ca lúc này đang phi nước đại trên lưng ngựa, chiếc váy màu đỏ rực của nàng tung bay, khiến vô số thiếu niên Tây Vực choáng váng.
Vài ngày sau, nàng sẽ nhận được tin hoàng đế của Đại Chu đã mất.
Quý Chiêu tính được, có lẽ nữ tử kia sẽ rơi lệ.
Chỉ một giọt mà thôi.
Không phải vì người đó, chỉ vì khoảng thời gian vui vẻ đã qua.
“Hầu môn vừa vào đã sâu như biển, từ đó tiêu lang trở thành người qua đường"
Quý Chiêu lắc cây quạt, khẽ ngâm nga, bước vào trong tuyết trắng mênh mông bên ngoài thành.
Tình yêu trên đời đã giày vò con người.
Tuy nhiên, nam nữ ở trần thế này luôn có những kiếp nạn mà họ không thể tránh khỏi.
Ngay cả thần tiên như hắn, cũng phải đi tìm người trong tim của hắn vào thời điểm tuyết đầu mùa rơi!