Một ngày tháng bảy nào đó, ánh mặt trời mùa hè sáng lạn,
khắp nơi truyền đến mùi thơm ngát của hoa sen, giai công tử từ Hoa Sơn
gấp rút trở về, ngẩng đầu nhìn tấm biển " Phủ Vương đại học sĩ ".
Nàng có nhớ ta không? Có biết, mùa hà hương mười dặm này, ta không có lúc nào là không nhớ tới, ăn ngủ không yên.
Lúc này nàng đang làm gì? Buổi trưa sau khi ăn cơm, hẳn là nghỉ ngơi
một chút, chờ tới buổi học chiều đi? Hôm nay không phải ngày nàng ra
ngoài.
Nguyên lai thích một người, là loại cảm giác này. Ngũ tạng câu đốt,
hận không thể lập tức nhìn thấy nàng, mới có thể dịu đi thiêu đốt đó.
Chia ly đã lâu , thật sự lâu lắm... Bốn mươi chín ngày, năm trăm tám
mươi tám canh giờ... Làm cho hắn suốt trễ một đêm cũng không đợi được,
lập tức muốn nhìn thấy nàng... Hắn tựa như một cơn gió, nháy mắt bay vút qua tường vây, hô hấp nhẹ nhàng, đi về phía tiểu viện của nàng. Hắn
muốn chạy nhanh vào, từng bước từng bước, đi về phía đóa phù dung nhỏ,
đóa hà hoa nhỏ, đóa Phù Cừ của hắn... Nhưng hắn thật sự rất chuyên chú,
chuyên chú lười ẩn nấp hành tung, cho nên ở cửa tiểu viện gặp ngay Phán
quan thủ Tiền Thông.
Tiền Thông ngẩn người, lập tức như lâm đại địch, rút phán quan bút
ra... Bạch Trọng Mưu lạnh lùng nhìn y một cái. Giai công tử tuấn nhã vô
trù như thế, trong mắt lại đầy lãnh ý cùng nghiêm khắc, giống như vực
sâu vạn trượng âm lãnh.
Y lập tức nhớ ra giai công tử này là ai. "Vô Tình công tử Ngọc..."
Xem như y cơ trí, miễn cưỡng nuốt lại được nửa câu cuối ngoại hiệu kia,
nhưng ánh mắt Vô Tình công tử lại lòe ra sát khí.
Trên thực tế, ngoại hiệu chân chính trên giang hồ của Bạch Trọng Mưu
là "Vô Tình công tử Ngọc Diện Diêm La". Nhưng Bạch công tử cực ghét bị
coi như nữ nhân, cho nên những kẻ hô Ngọc Diện Diêm La đều thiếu chút
nữa đi gặp Diêm La vương thật sự, người giang hồ chỉ dám âm thầm nói với nhau, đã thật lâu không ai dám hô trước mặt hắn.
Tiền Thông tránh ở Vương gia đã lâu lắm, mất đi sự sâu sắc của người
giang hồ. Bạch Trọng Mưu chăm chú nhìn vào xương cổ y suy nghĩ.
"Vô Tình công tử quang lâm Vương phủ..." Tiền Thông ôm quyền, "Xin hỏi có gì chỉ giáo?"
Tiền Thông vì tránh né cừu gia đuổi giết, cùng chuyên tâm nghiên cứu
Bách Độc kinh, tránh ở Vương gia hơn mười năm, sớm mất đi nhuệ khí giang hồ. Chỉ có rất ít đệ tử của y biết được thân phận thật của y, ngẫu
nhiên cùng y đàm luận chuyện giang hồ. Có đôi khi y thật sự nghĩ rằng,
mình chính là thầy thuốc của Vương gia, làm nghề y ở quê nhà, còn có một nữ đệ tử đắc ý có thể truyền nghề.
Vương gia dù sao cũng là nhà quan, trong ngoài có lễ giáo, y lại
không ở đây, cho nên cũng không biết mấy tháng này Bạch công tử qua lại
tự nhiên, còn phái một tên bảo tiêu đóng tại đây.
Nhưng y xác thực đã từng nghe nói về võ lâm minh chủ "bên ngoài tô
vàng nạm ngọc, lòng dạ độc ác" này. Bề ngoài tuấn mỹ khó có kẻ sánh
được, võ công cao thâm, tâm tư độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Mười bảy tuổi
triển lộ thần uy, đoạt được ngai vàng võ lâm minh chủ, từ đó về sau tung hoành thiên hạ, không có đối thủ.
Nhưng giang hồ kiêu hùng như vậy sao lại có liên quan tới Vương gia ôn hòa hiền hậu?
Bạch công tử không trả lời, hỏi lại hắn, "Ngươi vì sao lại ở tiểu viện của Vương gia nhị tiểu thư?"
"Nhị tiểu thư?" Tiền Thông sửng sốt một chút, mới hiểu hắn là nói Lâm Nhi, "Tiểu đồ mắc bệnh cảm phong hàn, lão phu đến xem nàng..."
Nàng bị bệnh? Vẻ mặt Bạch Trọng Mưu luôn lạnh như băng lộ ra sự lo
lắng vô cùng hiếm có. Ánh mắt nhìn lão già kia cũng đột nhiên nhu hòa
hơn.
Đây là Phù Cừ sư phụ a. Làm thịt y Phù Cừ sẽ thương tâm.
"Có nặng không?" Hắn biến hóa nhanh chóng, từ võ lâm minh chủ biến
thành giai công tử tuấn tú tao nhã nhã nhặn, ngữ khí như gió xuân ấm áp, "Có độ châm, uống thuốc chưa?"
"Bị nhiễm lạnh, cũng không có gì đáng ngại. Ngươi nói xem tiểu nha
đầu này bao giờ mới khiến cho người ta không phải quan tâm..." Y đột
nhiên tỉnh ngủ, sao lại cùng tà môn minh chủ nói những chuyện này chứ
!"Bạch công tử, dường như quan tâm quá mức đối với tiểu đồ!
"Đâu chỉ quan tâm quá mức." Bạch Trọng Mưu cười yếu ớt, "Là không thể quan tâm hơn."
"...Tiền mỗ mặc dù kỹ không bằng người," thầy thuốc cả người phát
run, tức giận, "Nhưng nhận ân tình của Vương gia, tiểu đồ lại thiên chân vô tà, thuần khiết hiếu lễ! Bạch công tử nếu quyết ý gây rối, Tiền mỗ
đành phải bán mệnh cho Vương gia, để báo đáp ân tình!"
Bạch công tử không buồn liếc mắt nhìn y một cái, giống như không nghe thấy, xoay người bước vào sân. Thực khiến Tiền Thông tức đến phát
cuồng, giơ phán quan bút lên...
"Đợi chút! Đợi chút!" Chỉ mặc áo trong màu bạc, Lâm Nhi hốt hoảng
chạy đến, chắn phía trước Bạch Trọng Mưu, dang hai tay ra, "Sư phụ! Van
cầu người, đừng thương tổn Bạch ca ca!"
"Lâm Nhi?" Cặp mắt Tiền Thông như muồn lồi ra khỏi hốc mắt. Không đúng! Chẳng lẽ...
Y tức giận đến run run, "Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, nhưng lại để cho
ma đầu này dẫn dụ? Ngươi làm vậy không sợ cha nương ngươi, cùng liệt tổ
liệt tông Vương gia thất vọng sao? Sao có thể bại hoại như thế..."
Lâm Nhi cắn cắn môi, "Chỉ...chỉ trò chuyện thôi, có nghiêm trọng như vậy đâu? Bạch ca ca cũng không chạm vào tay con nha."
Lo lắng nhìn thoáng qua Bạch ca ca mặt không chút thay đổi, nhưng
nàng rất rõ sư phụ lợi hại thế nào, vung tay lên cũng có thể đánh bại
mười tên lưu manh vô lại.
Thân thể Bạch ca ca...sao có thể chịu nổi một cây phán quan bút của sư phụ?
"Nói chuyện cũng không được!" Sư phụ nàng kích động giáo huấn nàng,
"Ngươi là thiên kim duy nhất của Vương gia, con gái duy nhất của Vương
đại học sĩ! Ngươi sao có thể cùng người như thế..."
"Sư phụ, Bạch ca ca là bằng hữu của con." Nàng kiên trì phản đối,
"Người đi về trước, tối nay con sẽ bồi tội với người. Con chỉ nói chuyện với huynh ấy trong chốc lát, một lát thôi..."
Tiền Thông càng tức giận, đứa nhỏ này, là bị tên ma đầu kia giật dây. Y càng nghĩ càng đau lòng, đứa nhỏ này, y nhìn nó từ nhỏ tới lớn, tâm
tính nó, y hiểu nhất. Đứa nhỏ tinh thuần, ngây thơ đó, nhất định là bị
tên đại ma đầu kia dùng vẻ bề ngoài đẹp đẽ dụ dỗ không biết vì mục đích
gì... Y tức giận vung tay, hai cây phán quan bút sắc bén đánh tới. Lâm
Nhi kinh hãi, đành phải xuất ra công phu thô thiển ngăn đón sư phụ nàng.
Đứng ở một bên, Bạch công tử trầm mặc không lên tiếng, thực tế, hắn
cảm động cơ hồ lệ nóng doanh tròng, chỉ là đang cố gắng trấn định mà
thôi.
Phù Cừ...thế nhưng lại đang che chở cho hắn... Lão già kia tuy khiến
người ta thấy ghét, nhưng làm đá thử vàng, y cũng không cần phải chết.
Cho nên, khi Lâm Nhi không ngăn lại được, phán quan bút phóng đến
trước mặt hắn... Hắn chỉ bắn từ tay áo ra hai viên minh châu, phân biệt
đánh trên phán quan bút, thậm chí còn cười cười nhìn Tiền Thông.
Tiền Thông hai tay trống trơn, bột phấn dính đầy ở tay. Cặp binh khí
dùng tinh cương tạo thành, đã theo y mười năm, nay đã trở thành bột
phấn.
Lúc này y mới biết, y cùng tên võ lâm minh chủ mạnh đến biến thái này chênh lệch lớn thế nào... Ước chừng khoảng cách chót vót như chín tầng
mây với mười tám tầng địa ngục vậy.
Lựa chọn làm một thầy thuốc quả nhiên là lựa chọn cơ trí. Bạch công
tử dưới đáy lòng âm thầm gật đầu. Bằng chút công phu ấy, tốt nhất là
đừng hành tẩu trên giang hồ, đến năm Tiền Thông cũng không địch nổi Hắc
Nha, huống chi là muốn đối phó với hắn?
"Bạch ca ca! Huynh bị thương có nặng lắm không?" Lâm Nhi bổ nhào vào người hắn, khẩn trương sờ soạng vết thương không tồn tại.
"Đừng lo." Hắn cho Lâm Nhi một nụ cười say lòng người, tỏ vẻ nhã nhặn thi lễ với Tiền Thông "Tiền sư phụ, ta đối nhị tiểu thư vẫn lấy lễ
tướng đãi, quyết không có ý phạm đến nàng. Ngài có thể yên tâm." Hắn đưa tay làm động tác 'mời'.
Sắc mặt Tiền Thông không còn giống người nữa, nghiêm khắc nói với Lâm Nhi, "Đi theo ta!" Lâm Nhi khó xử, nhìn nhìn sư phụ, lại nhìn nhìn Bạch ca ca. Bạch ca ca văn nhược thế, ai biết có nội thương hay không... Vẫn nên nhìn xem. Nàng nhè nhẹ lắc đầu, "...Sư phụ, tối nay con sẽ bồi tội
với người. Con phải xem thương thế giúp Bạch ca ca..." Ẩn một bên, Hắc
Nha thiếu chút nữa té xỉu. Ma đầu này thì có thương thế gì? ! Nhìn thấy
công tử đang nhìn mình chăm chú, gã không khỏi rùng mình, khẽ nâng tay
làm một động tác 'giết'.
Ánh mắt công tử giống như sắp muốn giết gã
Không giết? Gã chỉ chỉ môi, nói chuyện với Tiền Thông?
Vẻ mặt công tử hơi dịu đi, gật gật đầu.
Gã lau lau cái trán đầy mồ hôi, đợi Tiền Thông giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, Hắc Nha lặng lẽ theo phía sau y, cùng y 'nói chuyện' một phen.