Phù Cừ

Chương 19



Nước sông lạnh như băng làm cho nàng thanh tỉnh một chút, lại cảm thấy khó hô hấp. Bạch Trọng Mưu áp miệng lại, thổi khí vào miệng nhỏ của nàng.

Bờ môi của hắn, thực mềm, nhưng hơi thở, lại mang theo mùi tánh của máu tươi.

Nhưng hắn còn sống.

Nhiều ngày tra tấn mệt nhọc, làm cho nàng lại hôn mê. Chờ tới khi nàng lại tỉnh lại, nàng chỉ mặc áo trong, được Bạch Trọng Mưu ôm vào lòng.

Sắc mặt hắn trắng bệch đáng sợ, bạc môi cũng không còn chút huyết sắc, mày kiếm như đao tước lại càng đen, ẩn ẩn, bao phủ một cỗ tử khí. Nhưng hắn thần thái an nhàn, ánh mắt trong trẻo tràn ngập vui sướng.

"Nàng đang phát sốt, không thể mặc quần áo ướt." Ngữ khí hắn thực bình thản, "Thừa dịp ngày mùa hè thời tiết tốt, chúng ta phơi nắng, phơi nắng." Nàng hơi hơi gật đầu, ánh mắt luyến tiếc rời đi hắn, chớp cũng không dám chớp.

"Nàng bị đánh thành như vậy... Bất quá ta đã báo thù. Nữ nhân kia đã bị đâm thủng bụng mà chết... Lúc đó gấp, không có cách nào khiến ả ta chết thảm hại hơn..." Hắn có chút xin lỗi nói.

Nàng lại gật gật đầu, vươn tay vuốt lên vết máu trước ngực hắn.

"Thoạt nhìn hơi đáng sợ thôi... Sẽ không lập tức chết được." Hắn cười khẽ, "Vết kiếm kia ta đâm vào, không khiến phổi bị thương... Ta đã điểm mấy đại huyệt... Ít nhất trong hai cánh giờ sẽ không bị mất máu quá độ."

Nước mắt của nàng, chậm rãi chảy xuống, uốn lượn xuống hai má.

"Lúc ấy thật sự không có biện pháp, ta không chết, nữ nhân điên kia sẽ không chịu thôi. Ta chỉ có thể dùng chiêu này..." Hắn dừng một chút, "Nàng trách ta sao? Hại nàng thương tâm như vậy..."

Nàng dùng sức lắc đầu, nước mắt càng mãnh liệt.

"Nhưng mà...Ta biết, nàng nhất định trách ta." Hắn cúi đầu, "Khi nãy nàng hôn mê... Ta thực muốn đưa nàng đi. Nhưng nhìn thấy trên người nàng có nhiều vết thương như vậy, ta cực kỳ khó chịu. Ta không nỡ khiến nàng đau..."

".... Bạch ca ca, huynh nên đưa muội đi mới đúng." Nàng khóc rống lên, trong lòng biết cho dù không trúng tim, hắn cũng không thể tránh được đại huyệt ở ngực. Không bổ sung máu, hắn sẽ dần dần hít thở không thông thiếu máu mà chết, nhưng nếu giải huyệt, sẽ xuất huyết quá độ.

Bọn họ đều rất rõ ràng, thời gian của Bạch Trọng Mưu không còn nhiều lắm.

"Làm sao bỏ được chứ?" Hắn chậm rãi nằm xuống, đối mặt cùng Lâm Nhi, "Nàng là tiểu Phù Dung, tiểu Bạch Hà của ta. Là Phù Cừ ta yêu nhất..." Thanh âm của hắn dần thấp xuống, "Nàng ở trong lòng ta lâu như vậy, hiện tại ta mới có được tâm của nàng..." Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, vết máu trên ngực bỗng nhiên rách ra.

Lâm Nhi dùng sức cắn môi, cắn đến bật máu, mới không bị sự thống khổ cùng bối rối ấp tới đánh gục. Nàng cứng cỏi quật cường, chống tay, quỳ gối bên người Bạch Trọng Mưu.

Bởi vì đói khát mất nước cùng phát sốt, nàng cảm thấy vô cùng suy yếu, miệng vết thương toàn thân đau đớn không thôi, có nhiều chỗ còn nhiễm trùng. Nhưng nàng rất rõ ràng, nàng chỉ bị thương ngoài da.

Nàng là người hành nghề y, trước mắt là người quan trọng nhất của nàng đang bị thương.

Cởi bỏ vạt áo trước của Bạch Trọng Mưu, lộ ra vết thương nhỏ hẹp, lại cơ hồ như đâm xuyên qua cơ thể hắn, máu tươi dần dần phun ra. Nàng cởi bộ quần áo ướt đẫm của Bạch Trọng Mưu, lại nghe thấy một tiếng vang nhỏ.

Trong ngực hắn...là chiếc trâm mộc nàng tặng lần đầu gặp.

Nàng khóc.

Là bởi vì cực kỳ bi ai, cũng là vì vui sướng hy vọng. Lúc đó nàng về mới nghĩ tới, trên chiếc trâm mộc kia có gắn một viên cầu cũng bằng gỗ, bên trong có một viên Thất Thương đan. Là chính nàng cùng sư phụ nghiên cứu chế ra. Tất cả dược liệu đều là nàng chính tay chọn lựa, bởi vì vết thương ở chân của phụ thân, nàng luôn đăc biệt chú ý tới việc cầm máu, nắn xương.

Bởi vì chế rất nhiều, nàng cũng không quá để ý. Lại không nghĩ tới, hôm nay lại có thể dựa vào viên đan dược cầm máu cứu nguy này, cho Bạch ca ca một chút hy vọng.

Trời cũng không tuyệt đường của bọn họ.

Nàng cắn viên mộc cầu, lấy dược hoàn, muốn đút cho Bạch Trọng Mưu. Nhưng gương mặt hắn mặc dù giãn ra, hàm răng lại cắn chặt. Lâm Nhi không chút do dự ngậm đan dược, đem môi áp lên môi Bạch Trọng Mưu.

Dường như Bạch Trọng Mưu thanh tỉnh một chút, hơi hơi mở khớp hàm, để cho nàng dùng đầu lưỡi đem đan dược đưa vào trong miệng hắn. Hắn cố sức nuốt xuống, suy yếu quấn quýt đầu lưỡi nho nhỏ của Lâm Nhi một hồi lâu, mới thả lỏng nụ hôn.

Bạch ca ca thật sự là... Dán lên môi hắn, Lâm Nhi nở nụ cười, càng cười càng vui vẻ.

Tuy rằng Bạch ca ca trọng thương, tuy rằng toàn thân nàng đau đớn lại sốt cao. Tuy rằng bọn họ đã ở bên bờ sông, nằm trên phiến cỏ xanh, tuy rằng hiện tại nàng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh rách nát.

Nhưng nàng chưa từng khoái hoạt như thế.

Nguyên lai chuyện vui vẻ nhất trên đời là... thứ đã mất đi lại có thể tìm lại được...

Khi Bạch Trọng Mưu tỉnh lại, bầu trời đã đầy sao. Trong nháy mắt, hắn không biết mình đang ở đâu, nghĩ rằng mình đã chết. Nhưng hắn mơ mơ hồ hồ còn nhớ rõ Lâm Nhi hôn hắn, cho hắn một hạt châu lành lạnh... Chẳng lẽ Phù Cừ của hắn thật sự là Hà Hoa hóa thân, độ cho hắn nội đan?

Hắn giật mình, phát hiện thân trên hắn trần trụi, lại quấn một mảnh vải, thấm vết máu.

"Bạch ca ca." Lâm Nhi khàn khàn gọi hắn.

Hắn cố gắng quay đầu, thấy nàng chỉ mặc một kiện ngoại sam nhiều nếp nhăn, ngực nửa che đậy, cặp đùi mượt mà lấp ló. Hắn đột nhiên thực không muốn chết.

"Sao vậy chỉ mặc như vậy?" Hắn suy yếu hỏi.

"Không có khăn cùng băng vải, muội đành xé áo." Nàng khẽ cười, thập phần suy yếu nhưng cơn sốt cũng dần lui, "Muội tìm được một ít thảo dược cùng quả dại. Hương vị mặc dù không tốt, những vẫn ăn được..."

"Ta chỉ muốn uống nước." Cơn buồn ngủ kéo tới, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh. Đại khái hắn mất quá nhiều máu... Khí huyết không lưu thông, nội lực cũng không vận được.

"Nàng thực đem nội đan cho ta?" Hắn cúi đầu hỏi.

Lâm Nhi sửng sốt một chút mới hiểu, cười khẽ một tiếng, không trả lời. Không có thuốc, nàng nhai nát mấy loại thảo dược, dùng miệng cấp Bạch Trọng Mưu, phi thường khó ăn, thậm chí làm người ta buồn nôn. Nhưng Bạch Trọng Mưu chẳng những ngoan ngoãn ăn vào, hắn thiếu chút nữa sẽ chết, vậy mà vẫn cố gắng nâng tay, ôm lấy Lâm Nhi.

Nàng có chút buồn cười nghĩ, nương thường nói nam nhân đều cần chế tạo lại một lần nữa, quá nhiều thói hư tật xấu. Quả thế.

Giúp hắn uống chút nước, Lâm Nhi choàng lên hắn kiện áo choàng đã rách, bọc lấy hai người bọn họ.

"...Phù Cừ, tới gần ta một chút." Hắn nhắm mắt lại, "Ta cảm thấy lạnh." Tới khi Lâm Nhi tới gần, ghé sát bên vai hắn, hắn mới kêu lạnh nữa. Lẳng lặng nằm, im lặng không nói gì, nhưng nghe hắn tinh tế hô hấp, Lâm Nhi cảm thấy đây là một đêm hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.