Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 17-2: Đêm tỏ tình (2)



Sắc mặt Tư Lôi đột nhiên thay đổi trầm trọng, giữa trán hiện lên một vệt màu đen, hồi lâu sau đắn đo nói: "Nếu đại nhân A Sử Na muốn đến lễ hội, ngài nên đến gặp đại nhân để đi cùng ngài ấy thì hơn."

"Như vậy không hay đâu."

"Sao lại không hay?" Từ Lôi ngạo mạn lạnh lẽo cười, lời nói hiển hiện sự khinh bỉ, "Nếu lát nữa có thể gặp, thì ta đến đây chuyến này không uổng công rồi."

"Cũng được". Mạnh Phù Dao thờ ơ vẫy tay, không để tâm đến vấn đề này nữa, như có chút hơi say cầm ly rượu lên, lắc lư đi tới bên Nỗ Lực thủ lĩnh, giơ ly rượu cười nói: "Cạn... Các vị thủ lĩnh, chúng ta vì tôn nghiêm và vinh quang của thần Mặt trời, cùng cạn một chén."

Các thủ lĩnh nhìn Tư Lôi cười khẩy, nhao nhao giơ ly rượu lên.

Mạnh Phù Dao giơ ly rượu lên một nửa, đột nhiên cổ tay rung rung, một tiếng "Ong" vang lên, ly rượu hoá thành vũ khí phát ra ánh sáng sắc bén lạnh lẽo.

Tư Lôi vừa mới giơ ly rượu lên môi, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, chẳng biết thứ gì đó bay đến nhanh như ánh chớp, phóng đại trước tầm mắt hắn. Theo phản xạ hắn muốn trốn nhưng không còn kịp nữa, bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng "Bốp". Chén ngọc thạch bị bể làm hai vang lên âm thanh giòn giã, lập tức tất cả mọi thứ trước mắt đột nhiên biến thành một màu đỏ rực rỡ.

Màu đỏ đó không ngừng lan rộng, bắt đầu xâm nhập vào gân cốt và đại não hắn, giống như máu đang văng tung toé khắp nơi, hắn đau đớn tuyệ vọng kêu lên:

"Á..."

Tiếng kêu đau đớn truyền khắp tửu lâu yên tĩnh, tất cả các thủ lĩnh đều không ngờ được cú đánh sấm sét này, cả kinh ngồi bất động. Chỉ có Nguyên Chiêu Hủ vẫn ung dung thản nhiên như cũ, tự rót uống một mình nhìn Mạnh Phù Dao đang cười.

Nét châm biếm hiện lên nơi đáy mắt, tiếng cười sắc lạnh như đao, "Tư Lôi đại nhân buổi tối không ngủ được thật sự là vì bệnh mất ngủ sao? Hay là vì bận thương thảo với mật thám quân Nhung?"

Bùm bùm, các thủ lĩnh thất sắc nhìn nhau --- Tư Lôi liên lạc với quân Nhung?

Mạnh Phù Dao vẫn lạnh lẽo cười, quan sát sắc mặt của từng người một. Thật ra thì nàng cũng không biết trong bảy đại thủ lĩnh này người nào liên lạc với quân Nhung, bởi vậy lúc kính rượu nàng mới cố ý thăm dò. Vừa cố ý vừa vô tình đề cập đến A Sử Na và những chuyện tào lao, những người khác đều thấp thỏm không yên khi bí mật riêng tư của mình bị bại lộ, chỉ duy nhất Tư Lôi lộ ra vẻ tức giận.

Vì sao hắn lại tức giận? Vì hắn quá tôn kính A Sử Na hay vì biết A Sử Na đã chết nên cảm thấy điều đó là sự xúc phạm?

A Sử Na chết là bí mật lớn nhất tại Diêu thành này, nhưng ngoại trừ Mạnh Phù Dao và mấy người ít ỏi, thì chỉ có kẻ đã ám sát A Sử Na đã chết, tất nhiên nghi ngờ khi đến phủ Thành chủ sẽ gặp mai phục, hắn nhất định sẽ không đồng ý.

Phản ứng của hắn khẳng định nghi ngờ của Mạnh Phù Dao.

Vì thế Mạnh Phù Dao không chút do dự, dùng một ly rượu tiễn hắn lên đường.

Nguyên Chiêu Hủ nhàn nhạt mỉm cười khi nhìn thấu Mạnh Phù Dao chuẩn bị ra tay giết người, nơi đáy mắt có nét suy tư, tựa như đang nhớ tới chuyện xưa, thần sắc lộ ra chút lạ lẫm. Ngay lập tức sau đó, đầu ngón tay hắn bắn ra một viên đạn, phát tín hiệu đi.

Các ám vệ núp xung quanh hắn tức thì lĩnh mệnh rời khỏi, đến phủ Tư Lôi chuẩn bị tóm gọn một mẻ lớn.

Máu tươi trên thi thể Tư Lôi thấm ướt sàn nhà, tinh thần các thủ lĩnh người Nhung từ từ khôi phục lại, có người trong mắt lộ ra vẻ tức giận, đang muốn đứng lên nói chuyện. Mạnh Phù Dao lại đột nhiên giơ cao ly rượu.

"Các vị". Nàng không buồn nhìn thi thể trên mặt đất, "Cho đại gia đây thông báo một tin tốt, mấy ngày trước đây bản huyện nhận được thông cáo của triều đình, nói rằng, các thủ lĩnh Nhung tộc ở Diêu thành cần cù liêm chính, cống hiến rất nhiều cho sự phồn vinh của Diêu thành. Bởi vậy triều đình đặc biệt cho phép, thủ lĩnh Nhung tộc tại Diêu thành này được miễn thuế và miễn cống nạp lương thực, được "Thưởng trách nhiệm". Từ hôm nay trở đi, các thủ lĩnh tại Diêu thành có thể thực thi pháp lệnh này, giữ lại phần thuế của mình không phải nộp nữa... À... Còn phần của Tư Lôi thủ lĩnh, các vị tự tiến hành thương lượng phân chia với nhau nhé, ta tin tưởng các vị sẽ cho ta một đáp án vừa ý".

Tiếng ồn ào lại dâng lên, nhưng lần này không phải là tức giận, mà là sự trào dâng vui mừng. Diêu thành là một thành nhỏ nơi biên cương, người Nhung và người Hán cùng nhau canh tác. Nhưng cách thức sinh hoạt của người Nhung và người Hán không giống nhau, cho nên các thủ lĩnh người Nhung không được hưởng thu hoạch bao nhiêu. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, họ được "Thưởng tránh nhiệm", tựa như triều đình uỷ thác cho họ việc trưng thu thuế của người trong tộc! Ngoài ra, họ còn có thể thừa hưởng thêm một đống nữa từ Tư Lôi đại thủ lĩnh, người cực kì giàu có và quyền thế.

Những khuôn mặt đen sì thô kệch lập tức sáng rỡ, chỉ trong thoáng chốc mà trên từng gương mặt những người này đều ngập tràn sự phấn khích, Thành chủ đại nhân Mạnh Phù Dao - người nghĩ ra cách ban thưởng bổng lộc hậu hĩnh đang yên lặng đứng nhìn, trong ánh mắt hiển hiện nét châm biếm.

Có lợi ích mới có đấu tranh lịch sử từ xưa đến nay luôn chứng minh điều này là đúng, tranh giành thiên hạ cướp đoạt đất đai không phải chỉ vì lợi ích thôi sao? Trước đây bảy thủ lĩnh người Nhung ở Diêu thành này qua lại thân thiết với nhau, hiện giờ cục diện thay đổi, lại thêm phần lợi nhuận của Tư Lôi để lại, ắt hẳn họ sẽ tranh giành... Tranh đi, chết người nào hay người đó, đỡ hại lão gia ta suy nghĩ nhức đầu!

Mạnh Phù Dao ngồi trên đài cao nơi quãng trường tổ chức lễ tế thần trong Diêu thành, nhìn đám đông dân chúng đang vui vẻ ăn mừng ở bên dưới, cảm thấy mọi thứ đều thật tốt đẹp.

Nàng lại có chút hơi say --- bó tay thôi, Mạnh cô nương ta thích uống rượu, nhưng uống rượu là say, mà hễ gặp rượu là uống, mà hễ uống là say

Nhưng mà hôm nay nàng không có say mèm, vẫn có thể nhớ rõ thân phận hiện tại và trách nhiệm của mình, đợi lát nữa có tiết mục so tài cỡi ngựa bắn tên, nàng sẽ lại uống để chúc mừng cho cặp đôi xinh đẹp đã giành thắng lợi.

Tiền Thành chủ A Sử Na do Diêu Tấn đóng giả xuất hiện trước mặt dân chúng, do bị bãi nhiệm nên tinh thần suy sụp. Mạnh Thành chủ cực kì khiêm cung đứng ra nghênh đón, trước mặt dân chúng Diêu thành diễn vở kịch bạn bè thân thiết, tình thương mến thương.

Đồng chí họ Nguyên ngồi bên cạnh âm thầm khen ngợi ai đó diễn xuất quá đỗi chân thực, thật sự không ai có thể diễn chân thực đến mức như thế, ngay cả bản thân hắn cũng không làm được

Vì tinh thần của "tiền Thành chủ" bị suy sụp, mà trong lòng sáu vị thủ lĩnh còn lại đang tiêu hoá tin mừng vừa rồi, và suy nghĩ tính toán tiếp theo mình sẽ làm thế nào để có được lợi ích lớn nhất. Nên không ai chú ý kỹ đến những việc đang diễn ra trên khán đài cao, mọi việc đều dễ dàng qua mặt tất cả mọi người.

Tâm tình Mạnh Phù Dao lúc này thật tốt, nàng cảm thấy mình cũng không kém may mắn, đồng chí Nguyên Chiêu Hủ thật sự là một bạn học giỏi, đã đưa cho nàng thông cáo của triều đình, nàng híp mắt nhìn Nguyên Chiêu Hủ say đắm, sau đó từ từ nhích mông cách xa hắn dần dần.

Nguyên Chiêu Hủ lười biếng tựa mình vào ghế, hứng thú nhìn nàng nói: "Thành chủ đại nhân."

Mạnh Phù Dao hăm hở nhìn hắn, "Nguyên đại nhân".

"Sao ta lại cảm thấy gần đây nàng lại có ý muốn vứt bỏ ta nhỉ?" Nguyên Chiêu Hủ vô cùng hời hợt nói, cũng không buồn nhìn vẻ mặt Mạnh Phù Dao, "Nàng định cắt đứt lưu luyến dứt bỏ tình cảm sao?"

"À..." Mạnh Phù Dao cứng họng, nhất thời không biết nên đối đáp như thế nào nữa, nghĩ cả nửa ngày đành dằn lòng nói: "Huynh đoán đúng rồi, cô nương ta gần đây gặp được nam nhân tốt, muốn gả cho hắn ta."

"Thế à..." Sắc mặt Nguyên Chiêu Hủ không lộ ra vui hay buồn, hắn kề sát mặt vào nàng, hàng mi dài như lông vũ mơn trớn đôi má Mạnh Phù Dao, "Ai thế? Chiến Bắc Dã? Tông Việt? Vân Ngấn?"

Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn hắn, người này không cần phải đáng sợ như vậy chứ, trên đời này có chuyện gì hắn không biết hay không? Sao hắn lại biết hết tất cả những người nàng quen biết thế nhỉ?

Nhưng mà vấn đề này cũng không quan trọng lắm, quan trọng hơn là vấn đề trong lòng nàng lúc này đây.

"Đúng vậy đó..." Mạnh Phù Dao nhìn Nguyên Chiêu Hủ, sóng tình dập dềnh nơi đáy mắt, cười hỏi "Đúng là ba người đó rồi... Cô nương ta không biết chọn ai nữa, haizzz, Nguyên đại nhân à, có thể tư vấn cho ta được không?"

"Cũng được" Nguyên Chiêu Hủ chẳng chút do dự nhìn vào mắt nàng nói: "Liệt vương vũ dũng, là tuấn kiệt đương thời; Tông tiên sinh là một đại phu, cực kì thích hợp với một cô gái đặc biệt có nhiều tật xấu như nàng; Vân gia tiểu tử có lai lịch phức tạp, nhưng đối với nàng rất tốt, tóm lại, tất cả đều tốt."

Mạnh Phù Dao giương mắt nhìn hắn, nhưng chẳng nhìn ra được nét gì trong đôi mắt thâm thuý của hắn, nàng dẩu môi, đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi đắng chát. Vị đắng chát này xông lên đến tận mũi, khó chịu hơn cả vị rượu cay nồng.

Nhưng nụ cười trên mặt nàng lại rạn rỡ xán lạn hơn, nàng bèn kề sát vào, thân mặt nắm lấy cánh tay Nguyên Chiêu Hủ, "Nhìn không ra, huynh thật sự vì ta mà suy nghĩ kỹ càng như vậy."

"Nếu tâm nàng không ở bên cạnh ta, thì ta khổ sở cầu xin có tác dụng gì chứ?" Nguyên Chiêu Hủ nhấp trà thấp giọng ung dung trả lời, chẳng có chút xíu xiu dấu hiệu "khổ sở cầu xin", "Nếu ta đã vượt qua phân nửa lãnh thổ của nước Vô Cực, từ Trung Châu đuổi tới Diêu thành này, nhưng chỉ đổi lại được mấy câu nhạt nhẽo như vậy, ta không từ bỏ ý định thì phải làm gì bây giờ?"

Mạnh Phù Dao thốt không ra lời, trừng mắt nhìn hắn... Hắn đang tức giận sao?

Nàng ngồi bất động một chỗ, Nguyên Chiêu Hủ cũng không nói thêm gì, giữa hai người là sự trầm mặc, trong không khí hình như sinh ra một loại khí tức kì lạ khiến người ta như không thể hít thở được.

Ngón tay Nguyên Chiêu Hủ nhẹ nhàng gõ nhịp trên tay ghế, nếu lắng nghe cẩn thận thì hình như đây là âm điệu của một bài nhạc nào đấy. Hắn khẽ ngước mắt lên, nhìn nơi đường chân trời bồng bềnh những ráng mây hồng. Nhớ lại rất nhiều năm trước đây, hắn đã từng khẩy đàn một lần vì một người, nhưng chắc là cả đời này chỉ trải qua một lần như thế mà thôi, không biết từ đây về sau, có bao giờ hắn sẽ vì một người nào đó lại khảy đàn nữa hay không.

Hắn cười nhẹ tênh, mặt lại nhìn xuống ly rượu bằng ngọc thạch, nơi đáy mắt trào dâng cảm xúc như sóng gợn lăn tăn, nhưng lấp lánh sự kiên định rạng ngời.

Mạnh Phù Dao nhìn thấy ánh mắt ấy thì liền chột dạ, ngượng ngùng xoay người nhìn sang nơi khác. Đột nhiên phía dưới bỗng dậy lên tiếng hoan hô inh ỏi, một toán kỵ sĩ y phục đen tuyền thình lình xuất hiện nhanh như gió bay điện chớp, các kỵ sĩ này lập tức cài tên kéo cung, động tác đồng loạt lưu loát, bày ra hàng loạt tư thế như đứng trên lưng ngựa, nằm dưới bụng ngựa... bất luận ở tư thế khó khăn nào cũng đều bắn trúng hồng tâm, khiến mọi người không ngừng hoan hô ầm ĩ.

Mười kị sĩ ngạo nghễ trên lưng tuấn mã, tất cả đều khôi ngô, bừng bừng anh khí, đột nhiên có một kị sĩ thiếu niên giơ cung trong tay lên, hướng về phía Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao cho rằng kị sĩ này chào mình, bèn vẫy tay chào cười hì hì.

Đối phương lại giơ cung lên.

Mạnh Phù Dao lại vẫy tay chào, nhưng trong lòng hơi cảm thấy ngạc nhiên, sao lại quá nhiệt tình như thế nhỉ? Mà hình như ánh mắt hắn ta có chút quái lạ.

Lông mày kị sĩ thiếu niên kia dựng thẳng lên, hừ mạnh một tiếng, tay cầm cung giơ cao thêm hơn nữa, nhìn về phía Mạnh Phù Dao vung lên ba cái.

Mạnh Phù Dao lại định tiếp tục vẫy tay nhưng cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó hình như không đúng... Kiểu chào này... Hình như không giống như chào thì phải...

Nguyên Chiêu Hủ bên cạnh Mạnh Phù Dao bất lực nói: "Đấy là ngụ ý khiêu chiến của người Nhung"

Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn Nguyên Chiêu Hủ, tâm tình cực kì khó chịu, bật đứng dậy, cả giận nói: "Sợ gì chứ, dưa vẹo táo nứt cũng đòi khiêu chiến với ta sao!"

Nàng nhanh chóng bước xuống đài, không buồn liếc nhìn kị sĩ thiếu niên tràn đầy ngạo khí kia dù chỉ một cái, thẳng tiến về giữa quãng trường, dân chúng nhất thời đều dậy lên hưng phấn. Thiếu niên kia tên là Thiết Thành, là đệ nhất xạ thủ ở Diêu thành này, được xưng tụng là thiên hạ vô địch thủ, rất được người Nhung trong Diêu thành kính trọng. Trái lại tất cả bọn họ đều nhìn Mạnh Phù Dao gầy còm với ánh mắt xem thường --- nam nhân gì mà mặt trắng muốt, tướng lại nhỏ xíu thế này, nếu không phải nịnh nọt triều đình và Đức thân vương thì sao làm được Thành chủ chứ, lại không biết tự lượng sức mình, dám nhận lời khiêu chiến của đệ nhất xạ thủ bọn họ!

Nghĩ đến lát nữa đây vị Thành chủ nhỏ xíu mặt trắng này đại bại dưới tay đệ nhất xạ thủ của họ thì tất cả mọi người Nhung đều hưng phấn, ra sức chen lách về phía trước, để chốc nữa có cơ hội có thể vũ nhục Mạnh thành chủ kia.

Thiết Thành nhìn chằm chằm Mạnh Phù Dao, trong ánh mắt không che giấu được sự khinh thường, lớn tiếng: "Thành chủ đại nhân tôn kính, Thiết Thành ta từ khi tham gia lễ hội tế thần đến nay chưa từng bại dưới tay bất cứ người nào, nếu có thể khiến cho ta thua một lần, thì sinh mệnh và linh hồn đời này của ta, sẽ thuộc về ngài."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.