Lão già chết bầm này đã chữa thương lành rồi hả? Thế mà lại không để ý đến thân phận, phục kích trong hẻm tối này để giết nàng!
Đáy mắt Mạnh Phù Dao lóe lên nét khinh bỉ - dù cho tính tình của Thập cường giả có cổ quái đến đâu chăng nữa, nhưng cũng có sự đặc biệt, có phong
thái của Tông sư. Còn lão Yên Sát này, đứng trong hàng ngũ Thập cường
giả thật sự làm mất mặt họ, phải thanh trừ!
Khói xám càng lúc
càng đậm, loáng thoáng phát ra tiếng cười buốt tai. Hàng mày Mạnh Phù
Dao dựng thẳng lên, mắng to, "Con quạ đen nhà nào học gáy vậy, muốn
người ta thức dậy đánh chết à?"
"Nha đầu không biết sống chết là
gì." Yên Sát cười khè khè, tiếng cười chợt xa chợt gần, "Lão phu gần đây có việc lộn xộn nên trì hoãn, hôm nay mới có thời gian tới lấy mạng của ngươi cho sảng khoái, tự sát đi."
“Được.” Mạnh Phù Dao chau mày, say khướt, ném viên gạch về phía Yên Sát, “Chết sảng khoái chút,
dùng cái này đập đầu ngươi đi."
"Hừ!"
Khói vàng cuồn
cuộn bốn bề như gió lốc trên sa mạc cát vàng, từ trên trời đổ ập xuống,
từ dưới đất dâng trồi lên bao phủ khắp xung quanh Phù Dao và những hộ vệ phía sau nàng, cơn gió lốc này như một đàn kiến vừa tanh hôi vừa hung
tợn muốn gặm nhắm tất cả mọi thứ.
Dù vậy, Mạnh Phù Dao cũng không trốn chạy.
Nàng bỗng ngẩng đầu, mỉm cười kì quái, loáng cái ánh mắt trở nên vô cùng
sáng rỡ, như ánh mặt trời xua tan mây mù, nào còn vẻ nhếch nhác xiêu vẹo của kẻ say rượu ban nãy?
"Lão cẩu, ngươi chết đi!"
Tiếng
quát vừa dứt, nàng đột ngột đánh ra một quyền vào vách tường của con
hẻm, phát ra tiếng ầm vang dội, vách tường rung chuyển, tiếp đó nàng
liền đạp thêm một cước lên vách tường kia, bức tường đổ sụp xuống đất
tạo ra một hố sâu, Phù Dao và hộ vệ nhảy xuống đó, cười to nói, "Gậy ông đập lưng ông!"
Yên Sát giận dữ rống lên.
"Vô sỉ!"
Mạnh Phù Dao vô sỉ mỉm cười, đưa tay lấy vũ khí đã chuẩn bị sẳn sàng, cùng
các hộ vệ nhảy lên khỏi hố - tận dụng thời cơ này quyết chiến với Yên
Sát một phen.
Thiết Thành bắn pháo sáng lên trời, khói vàng chợt sáng chợt tắt, bóng hình Yên Sát thoáng hiện ra.
Mạnh Phù Dao, Thiết Thành, Diêu Tấn và các hộ vệ phối hợp với nhau tấn công
Yên Sát khắp bốn phía, một nhóm hộ vệ khác vội vàng triển khai vũ khí.
Một chiếc hộp đen có chứa ngàn vạn viên đạn sắt hiện ra, nhằm vào người
Yên Sát, hiệu lệnh vừa cất lên, một ngọn lửa lóe sáng, tiếp đó chiếc hộp sắt đen kia nổ tung phát ra tiếng ầm ầm vang vọng, vô số viên đạn sắt
được bắn ra.
"Giết!"
Những viên đạn sắt tuôn trào rơi xuống như mưa, lóe lên sắc đen quỷ dị, rất nhanh sau đó, máu tươi cũng bắn ra tung tóe.
Yên Sát đứng đó, trên người có vô số lỗ thủng chảy tràn máu tươi, nhuộm đẫm chiếc áo có màu sắc vẩn đục của lão. Sắc mặt Yên Sát tái xanh, khói xám trên mặt lão lúc đậm lúc nhạt, lão ta đã hai lần bị thương dưới tay
Mạnh Phù Dao, thật sự nổi giận vô cùng, như thể sắp sửa tung ra sát
chiêu cuối cùng rồi.
Nhưng Mạnh Phù Dao dĩ nhiên sẽ không cho ông ta cơ hội ấy.
Nàng cười thấp, Thí Thiên đao chợt lóe lên, mang theo ánh vàng nhàn nhạt của trăng và cuồng phong quét tới.
Gió nổi lên, nguyệt trầm nhật thăng!
Mạnh Phù Dao hóa thành quang ảnh, chuyển động khắp xung quanh, tấn công vào mục tiêu duy nhất - Yên Sát!
Yên Sát không còn là đối thủ của nàng nữa.
Vết thương trên người lão ta có độc, là kịch độc!
Thiết Thành muốn xông lên trợ giúp nàng, bị Phù Dao trọn mắt ngăn lại, "Mẹ nó chứ, bộ dáng lão ta thành như vậy rồi mà ta còn không đánh lại sao hả,
vậy ta sống làm gì chứ!"
Trong lúc giao chiến khóe mắt nàng nhìn
thấy, trên mái hiên đối diện có một người áo tím đang nhàn nhã ngồi, ống tay áo rộng bay bay trong không trung, lại còn rảnh rang che dù, trên
đùi hắn là một cục bông gòn màu trắng, lông bay phất phơ, một người một
chuột đăm đắm nhìn nàng.
Mạnh Phù Dao mỉm cười, an tâm chiến đấu.
Yên Sát và Mạnh Phù Dao chiến đấu dưới trời mưa thu lả tả, lão ta đã bị
thương khắp người lại còn trúng phải kịch độc, thân tàn kiệt lực.
Chiêu thứ 328.
Yên Sát bị Mạnh Phù Dao giết chết.
Một người trong hàng ngũ Thập cường giả vang danh thiên hạ suốt ba mươi
năm, là một nhân vật truyền kỳ, thế nhưng lại bất ngờ bị giết chết ở một con hẻm nhỏ, vào một ngày mưa thu, trong tay một nữ tử mười tám tuổi.
Yến Kinh Trần đứng trong bóng tối nhìn thấy tất cả, hắn chậm rãi quay đầu,
ánh mắt ngập tràn ảm đạm - chậm rãi xuyên qua màn mưa, rơi xuống trên
thi thể của Yên Sát.
Đó là sư phụ của hắn, là ân nhân cũng là kẻ
thù của hắn, hắn cho là cả đời mình cũng không thể nào thoát khỏi sự
ràng buộc, thoát khỏi sự dơ bẩn và đau khổ, vậy mà hôm nay, nàng đã giải thoát cho hắn.
Hắn đã được giải thoát, hắn biết khổ tâm của nàng - nàng đã giết thê tư hắn, nên đã giết chết cơn ác mộng của hắn để bồi thường.
Nhưng còn hắn, từ nay về sau vẫn tiếp tục lẩn quẩn trong đau khổ, hay là sẽ quên?
Yến Kinh Trần đứng trong mưa, y phục ướt đẫm, hắn nhìn thấy Phù Dao, nhìn
thấy nàng ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt cất chứa nét cười của nàng nhìn
nam tử đang vừa hạ xuống từ trên mái hiên đối diện, ánh mắt đó vừa mềm
mại vừa ngập tràn hân hoan, ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Nam tử kia che dù, khẽ nghiêng người mỉm cười nhìn nàng dịu dàng hết đỗi, ánh mắt
trầm tĩnh mà bao dung, như biển rộng mênh mông không bờ không bến.
Ánh mắt họ tương giao.
Yến Kinh Trần đột nhiên cảm thấy mình bỗng như nhỏ lại, hóa thành hạt bụi trong chốn thiên địa phù du.
Hắn im lặng đứng trong mưa, lâu thật lâu sau mới chầm chậm đi về hướng thi
thể của Yên Sát, hắn lướt qua người Phù Dao mà không quay đầu lại, ngồi
xổm xuống ôm lấy thi thể.
Thân thể già nua ở trong lòng hắn mềm
nẫu bất động, sẽ không bao giờ có thể tổn thương hắn được nữa, mà những
oán hận dây dưa chẳng dứt, cuối cùng cũng theo thi thể trong tay hắn,
trở về với cát bụi.
Yến Kinh Trần ôm xác Yên Sát, bất luận thế nào họ cũng là thầy trò, hắn có trách nhiệm chôn cất ông ta.
Hắn ôm Yên Sát cất bước bỏ đi, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Mạnh Phù Dao đứng yên một chỗ, nhìn bóng lưng kia dần dần chìm vào màn đêm, đáy mắt bình tĩnh lóe lên tia sáng sắc bén.
Yến Kinh Trần, ân oán hôm nay kết thúc, chỉ mong con đường sau này ngươi sẽ đi thật tốt.
Thiên Sát Thiên Thu năm thứ 7.
Đêm mùng 3 tháng 8, Đại tướng của Thiên Sát đẫn quân xuyên đêm đến sông
Nghi Thủy, định tập kích Thương Long quân, quân cảm tử vừa mới vượt sông lên bờ thì đã đụng phải Hắc Phượng kị trùng trùng điệp điệp, trường
thương sắc lạnh dày đặc tua tủa.
Đêm mùng 3 tháng 8, người đứng
hàng thứ mười trong Thập cường giả - Yên Sát bị giết, tin này chấn động
thiên hạ, truyền đến tai các cường giả còn lại, ai nấy đều khiếp sợ. Có
hai người trong đó, tay nắm tay nhìn nhau mỉm cười, cùng nhớ đến thiếu
nữ ở núi Lạc Phượng trước đây, mạnh mẽ và tràn đầy kiên định.
Nam tử mỹ lệ có mái tóc bạc trắng ngần, chầm chậm nói một câu mà sau này khắp thiên hạ đều truyền tụng không ngừng.
"Đây chỉ là một bắt đầu."
"Thế hệ Thập cường giả quân lâm thiến hạ cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành quá khứ, những người trẻ tuổi tài giỏi hơn đã xuất hiện rồi."
Mục tiêu kế tiếp, Chiến Bắc Hằng!
Con cháu của Hoàng tộc Thiên Sát có không ít, nhưng mà sau một thời gian
dài đấu đá nhau trên võ đài chính trị, dần dần chẳng còn mấy ai. Nếu như Chiến Bắc Dã không biết trước, không thay trước, không nhìn xa trước;
nếu như ông ngoại hắn không tìm cách thả hắn ra ngoài sa mạc Cát Nhã,
thì chỉ sợ là đến hài cốt hắn bây giờ cũng không còn nữa. Hiện tại bên
cạnh Chiến Nam Thành, chỉ còn lại một mình Chiến Bắc Hằng.
Có thể tồn tại lâu như vậy bên cạnh Chiến Nam Thành, thậm chí còn được Chiến
Nam Thành tin tưởng, lẽ dĩ nhiên Chiến Bắc Hằng không thể vô năng như vẻ bên ngoài của hắn. Theo sự quan sát của Phù Dao, người này âm hiểm gian xảo, lòng dạ thâm sâu khó lường, hơn nữa rất biết nhẫn nhịn - Nhã Lan
Châu cùng hắn đã từng có hôn ước, song nàng ấy đã hủy bỏ hôn ước mà đuổi theo Chiến Bắc Dã, trở thành trò cười của thiên hạ, lẽ nào hắn không bị liên lụy? Thế nhưng Hằng Vương quả thật rất quảng đại, không chỉ xem
như không có chuyện gì xảy ra, mà còn giữ quan hệ bình thường với Nhã
Lan Châu. Khi hai người gặp mặt ở Đại hội Chân Vũ, vẻ mặt Chiến Bắc Hằng vẫn bình thản như không.
Một người như vậy, nếu giữ lại đúng là
một mầm họa, nếu như nàng giết chết Chiến Nam Thành rồi, thì cũng có khả năng Chiến Bắc Hằng sẽ thừa cơ hưởng lợi, cho nên nàng đã sớm quyết
định, trước khi giết chết Chiến Nam Thành, phải làm thịt Chiến Bắc Hằng
trước đã.
Còn về cách thức giết hắn như thế nào - mượn đao giết người thôi!
Mạnh Phù Dao ba lần tới phủ Chiến Bắc Hằng song cũng không gặp được hắn,
nàng để lại bái thiếp, không gặp được cũng không sao, chẳng vội. Phù Dao trở về gặp Trường Tôn Vô Cực, hỏi hắn làm thế nào, Thái tử điện hạ lại
hỏi: "Gần đây Chiến Bắc Hằng có còn được ân sủng hay không?"
Nàng suy nghĩ một hồi, lên tiếng, "Phải há."
"Thịnh cực tất suy." Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Từ xưa đến nay, làm quân
thần chẳng dễ dàng gì, Chiến Nam Thành đã bắt đầu nghi ngờ Chiến Bắc
Hằng rồi."
Mạnh Phù Dao đảo mắt liên tục, nhào tới ngồi xuống
dưới chân Trưởng Tôn Vô Cực, ngửa đầu nhìn hắn bằng đôi mắt thuần khiết, "Điện hạ, Phù Dao luôn trung thành với chủ, đối với Vô Cực chưa từng có hai lòng, việc hôm nay chỉ là tùy cơ ứng biến mà thôi, Thái tử điện hạ
ân sủng ta như vậy, chẳng lẽ ngài chết đi thì ta phải theo sao? Cầu xin
điện hạ chớ ân sủng ta, chớ ân sủng –“
Ai nấy đều cười sặc sụa, Nhã Lan Châu quát lên, Mạnh Phù Dao, tỷ chính là kẻ vô sỉ bẩm sinh!"
Trưởng Tôn Vô Cực giả vờ đưa chân đá nàng, cười nói, "Cút đi, bổn Thái tử vừa
nhìn thấy ngươi đã ghét rồi, ngươi chính là kẻ chuyên gieo họa."
Mạnh Phù Dao cười ha ha, lắc lư đi ra ngoài, lần thứ tư chạy đến trước cửa
Vương phủ của Chiến Bắc Hằng, nàng không quăng bái thiếp nữa, đập cửa ầm ầm quát, "Ai bảo ngươi xem thường không chịu gặp ta? Sau này lão tử gặp ngươi một lần đánh một lần."
Một lát sau, có người ra mở cửa, cao giọng nói, "Hằng Vương đột nhiên có việc gấp phải đi, ngươi vào đây đợi đi."
Ai nấy nghe vậy đều nghĩ thầm - muốn đi thì đi muốn đến thì đến, giao tình của kẻ này đối với Hằng Vương không tầm thường đâu!
Vù vù một tràng, những tiểu quan đứng trước cửa Hằng Vương đều xông về
phía nàng, Phù Dao bị đám đông bao vây, ồn ào lộn xộn, nước bọt văng
khắp nơi.
"Xin hỏi danh tính tướng quân?"
"Tại hạ là Lưu Tề, tham kiến tướng quân…”
"Tướng quân bộc lộ thiên tài, dáng dấp phi phàm, tại hạ vừa thấy liền khuynh
tâm, mong mỏi cùng ngài thân cận, chẳng hay tối nay tướng quân có rảnh
không..."
…
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, song
hôm nay khi nàng vừa mới đến, có người vội vàng tiến lên, "Mạnh tướng
quân, Vương gia chờ ngài ở phòng khách."
Mạnh Phù Dao cười ha hả, quay đầu lại phân phó, "Đem lễ vật ta mang đến đây."
Hộ vệ khiêng tới một cái sọt thật to, là lễ vật mà mấy ngày nay nàng thu
thập được, Chiến Bắc Hằng ở trong phòng khách đợi nàng, vừa nhìn thấy
cái sọt liền bật cười nói, "Bản lĩnh của Mạnh tướng quân thật tài, có
thể ở trước cửa Vương phủ của bổn vương mà nhận quà tặng."
Phù Dao vừa đưa tay lấy một vật ra, vừa cười nói, "Nếu không như vậy, chẳng phải Vương gia sẽ không gặp ta sao?"
Hai người nhìn nhau cười to, Chiến Bắc Hằng ra lệnh pha trà, "Người đời chỉ biết Mạnh tướng quân võ nghệ vô song, không biết tướng quân là người
thông minh thế nào."
Mạnh Phù Dao cười nói, "Chỉ sợ Vương gia chê cười mà thôi, dưới trướng của Vương gia kì nhân dị sĩ nhiều vô số kể,
hành vi của kẻ tầm thường sao ngài có thể để mắt tới? Bất đắc dĩ mới làm chuyện múa rìu qua mắt thợ đó thôi".
Chiến Bắc Hằng nhìn nàng,
đôi mắt híp lại nhỏ như một cây kim, không hề cười, "Tướng quân có công
cứu giá, nghe nói chức vị Long hổ đại tướng quân vì tướng quân mà để
trống, bổn vương chỉ là một Vương gia không được trọng dụng, không giúp
được gì cho tướng quân, cớ sao tướng quân phải phí tâm sức để làm chuyện như vậy?"
Mạnh Phù Dao uống trà ừng ực từng ngụm lớn, cười đáp,
"Vương gia nói không thể giúp gì cho thuộc hạ, thuộc hạ lại cảm thấy
Vương gia có thể cho thuộc hạ rất nhiều thứ.”
"Ngươi thật lớn
lối!" Chiến Bắc Hằng chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt âm lãnh, "Ta còn có thể cho ngươi cái gì chứ? Ngươi muốn thứ gì?"
Nàng làm như không thấy ánh mắt của hắn, chẳng hề để ý, chỉ cười nói, "Thuộc hạ muốn Vương gia cho thuộc hạ thứ gì, bây giờ trả lời còn hơi sớm, như vậy đi, thuộc hạ nói cho Vương gia một chút bí mật nho nhỏ để thể hiện tâm ý."
Nàng đứng dậy, tiến đến gần Chiến Bắc Hằng, ghé vào lỗ tai hắn, mỉm cười nói:
"Vương Gia không còn sống lâu nữa!"
Mạnh Phù Dao trờ về, đang muốn hỏi Trưởng Tôn Vô Cực điều gì đó thì chợt
nghe ở nơi xa, truvền đến tiếng nhạc du dương trầm lắng.
Đây là
một khúc nhạc cổ, âm sắc đậm đà nét xưa cũ, như đưa người ta từ trên
đỉnh núi tuyết đến đại mạc mênh mông cát vàng, đất trời hòa làm một, sau đó lại đến Giang Nam xanh mướt một màu, dương liễu bên cầu rũ mình chào đón nước chảy hoa rơi, hoa đào thắm sắc đưa hương, cảnh tượng hiện ra
như đang ở trong kiếp trước vậy.
Âm thanh này không phải là tiếng tiêu cũng không phải là tiếng sáo, không réo rắt trong trẻo như tiếng
tiêu, tư vị rất khác nhau, tựa như trà đắng trong miệng, ngan ngát hương thơm, lẩn quẩn ở đầu lưỡi mãi không tan, thấm vào tận đáy lòng, khiến
người ta vương vấn.
Hai người ôm nhau, im lặng lắng nghe, tiếng
nhạc vừa dứt, hốc mắt Mạnh Phù Dao liền ươn ướt. Nàng lẩm bẩm: "Tiếng
huân... ta nghe được tiếng huân…”
Trưởng Tôn Vô Cực như có điều suy nghĩ, đột nhiên khẽ đẩy nàng, nói: "Đi đi."
Mạnh Phù Dao đứng dậy, nhìn hắn mỉm cười, đi một mạch ra ngoài, dựa theo
tiếng nhạc đi xuyên qua vườn hoa đến một đình viện, nam tử áo trắng như
tuyết đang ngồi trên nóc đình viện, vừa nhìn ánh trăng trên cao vừa cầm
chiếc huân cổ trong tay nhè nhẹ thổi.
Áo trắng hắn bay bay theo làn gió, không một tiếng động, tựa như tâm sự chôn giấu trong lòng chẳng thể nói ra.
Phù Dao nhảy lên nóc đình, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, Tông Việt
ngoảnh mặt đi, trong lúc vô tình nàng chợt nhìn thấy nơi khóe mắt hắn
hình như có vệt sáng long lanh dưới ánh trăng.
Đó là... nước mắt?
Tim Mạnh Phù Dao đập mạnh, Tông Việt thế mà lại đang khóc sao?
Nam tử ôn hòa này trời sinh ngập tràn khí phách, nàng chưa từng nghĩ tới, cuộc đời này sẽ nhìn thấy hắn rơi lệ.
Tông Việt đột nhiên lên tiếng.
Hắn nói:
“Hôm nay là ngày giỗ Nhữ Hàm… Nàng đã rời xa bảy năm rồi.”