Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 19: Nụ hôn khuynh tình



Trưởng Tôn Vô Cực đến đón nàng. Mang tâm sự nặng nề bước vào kiệu, vừa vào thì bị Nguyên Bảo đại nhân lao ra ngửi ngửi liên hồi, sau đó nó quay đầu lại nhfin Trưởng Tôn Vô Cực kêu lên chít chít, nàng bèn nghi ngờ dóng tai lên lắng nghe, Nguyên Bảo liền khinh bỉ giơ tay lên chắn lại.

Trưởng Tôn Vô Cực dịch từ tiếng chuột sang tiếng người, rằng là: "Nó nói trên người nàng có mùi hương phấn của nữ nhân."

Khóe miệng Mạnh Phù Dao giật giật - đây là lời gì vậy, ta không phái là nữ nhân à? Chẳng lẽ từ trước đến giờ ta là nam cải nữ sao?

Nàng cẩn thận suy nghĩ - hình như đâu có chuyện đó đâu.

Mạnh Phù Dao híp mắt ngẩng đầu, hì hì cười, nàng đang say, mấy hôm nay ở phủ Hằng Vương không có ai giám sát nên nàng uống sảng khoái, đầu óc cứ ở trạng thái lâng lâng, nhìn thấy hoa đỏ, trời xanh, còn đỉnh kiệu thì cứ xoay tròn, y phục của Trưởng Tôn Vô Cực mềm mại, hắn vẫn im lìm.

Nàng tì tay trên ngực hắn, nghiêng đầu cười híp mắt với hắn, "Trưởng Tôn Vô Cực, sao ta cảm thấy huynh mặc cái áo màu xanh này với cái mũ quả dưa trên đầu còn bảnh bao hơn khi mặc trang phục Thái tử vậy?"

"Thật sao?" Trưởng Tôn Vô Cực bật cười nhìn nàng, cô gái này ngày thường thì cự tuyệt tiếp xúc với hắn, hôm nay bởi vì say mà không phát giác ra tư thế của họ lúc này như thế nào - hai người trong một chiếc kiệu nhỏ, nàng vùi mình trong ngực hắn, gương mặt đỏ ửng, hương tóc thơm ngọt ngào lãng đãng, dù hắn không say lòng cũng muốn say.

Phù Dao đang say mèm, không hay biết rằng mình đang ở ngay trước miệng sói, sao sói có thể từ bỏ mồi ngon mà không thưởng thức?

Hắn cũng đã kìm nén rất lâu rồi, sợ độc khóa tình trong ngươi nàng phát tác nên hắn không dám khiêu khích bản thân mình.

Nàng vẫn bình thường - vậy thì hắn nên làm điều gì đó mới phải.

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, hắn cố tình chọn chiếc kiệu nhỏ hẹp này, xoay người nàng lại, tư thế thân mật đến mức chẳng thể thân mật hơn, ôm chặt nàng không cho nàng cơ hội phản kháng.

Hắn mỉm cười thỏa mãn, ánh mắt như men rượu say nồng, hiển hiện gương mặt phiếm hồng của cô gái nhỏ, quyến rũ động lòng người.

Nàng lí nhí chống cự, đẩy hắn ra, "Trưởng Tôn Vô Cực, đừng có thừa dịp..."

Lời chưa dứt, Vô Cực Thái tử đã cúi người xuống, khóa chặt môi nàng.

... Như có gió từ cao nguyên thổi tới, mang theo hương cỏ tươi mát của đêm hè, xen lẫn hương hoa cúc chớm thu, vượt qua núi cao ngàn dặm, đồng cỏ mênh mông, núi non gấm vóc một dải liền kề, giang sơn vạn dặm, lả lướt lùa vào nơi hai người đang hôn nhau say đắm.

Nàng không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ thật thấp, không muốn phóng túng cùng hắn, thế nhưng bởi vì bị ôm quá chặt, hai cánh tay như bị khóa lại, không thể nhúc nhích, khiến cơ thể nàng mềm nhũn ra, như một đám mây bồng bềnh nhẹ trôi chẳng thể dừng lại.

Cỗ kiệu chầm chậm lắc lư, hai cơ thể dán chặt vào nhau, nhiệt độ nóng bỏng, lòng dào dạt sóng... không biết hơi thở của ai vì ai mà trở nên vội vàng gấp gáp.

Mạnh Phù Dao đột nhiên nhảy lên.

"Rầm!"

Đỉnh kiệu thủng một lỗ.

Nàng thò đầu nhìn ra ngoài.

Kiệu phu đã được "Tổng quản đại nhân" của Mạnh phủ hết sức nghiêm chỉnh dặn dò từ sớm rằng: không cần để ý đến động tĩnh gì hết, dù cỗ kiệu có lảo đảo lắc lư chao đảo cũng cứ làm như không hay không biết. Mạnh Phù Dao dùng hết toàn lực, bọn họ có thể chống cự được sao? Bốn người chỉ cảm thấy tay mình mềm nhũn, cỗ kiệu rơi xuống đất, vừa quay đầu lại thì Mạnh thống lĩnh đã đứng hiên ngang sừng sững trước mặt họ.

Phía sau Mạnh thống lĩnh, "Tổng quản đại nhân” tao nhã lịch lãm chắp tay đứng dậy từ trong chiếc kiệu đổ nát, mỉm cười nói: "Thống lĩnh đại nhân say rượu, tưởng mình đang ở trên công đường."

Thống lĩnh đại nhân ngửa đầu nhìn trời, dáng vẻ hiên ngang quyết tuyệt, từ cổ đến mặt đều đỏ bừng.

Trưởng Tôn Vô Cực ngoắc ngoắc tay, hai hộ vệ đi theo lập tức dắt hai con ngựa tới, Thái tử điện hạ thản nhiên mỉm cười, "Mời lên ngựa."

Thì ra là có ngựa. Mạnh Phù Dao tức giận, dùng ánh mắt chất vấn hắn: sao huynh lại bắt ta ngồi kiệu?

Thái tử điện hạ nhoẻn cười, kiệu nhất định phải ngồi, tám phần cũng phải hư, ngựa cũng phải chuẩn bị, nếu ngựa mà cũng "hư" thì đi bộ vậy.



Chiến Nam Thành dạo này hay thở dài than vắn, như có vẻ ưu sầu nặng nề - Thái tử gần đây chẳng biết bị mắc phải căn bệnh quái dị gì, không biết vì sao cứ ngủ mê man, tinh thần uể oải, thái y nhìn không ra nguyên cớ, tất cả danh y trong thiên hạ đều bó tay.

Không khí dần dần trầm xuống, đèn trong cung Kiền An được đốt sáng, Hoa công công chỉ huy các tiểu thái giám treo đèn cung đình, mặt mày hớn hở nói cười gì đó, Chiến Nam Thành đang thong thả đi tới đi lui trong điện, nghe được ông ta đang nói về Mạnh Phù Dao - Mạnh thống lĩnh mở dạ vũ ở nhà, mặc đồ hở cả lưng, chậc chậc... một thái giám cười sặc sụa, quay đầu lại nhìn thấy Chiến Nam Thành liền biển sắc.

Chiến Nam Thành đột nhiên nổi hứng, mấy ngày không gặp tiểu tử kia, có phải hắn ta có trò gì mới hay không? Tới xem một chút, cũng coi như giải sầu.

Từ lần bị bắt uy hiếp đến nay y rất ít khi xuất cung, lần này ra ngoài trước sau có rất nhiều người, vừa đến cửa thì thấy quả nhiên Mạnh phủ hết sức náo nhiệt, Mạnh Phù Dao và một đám người đang đeo mặt nạ khiêu vũ loạn xạ.

Mạnh Phù Dao nhìn thấy Chiến Nam Thành thì hết sức vui mừng, sau khi hành lễ liền kéo y lại đeo mặt nạ và khiêu vũ. Chiến Nam Thành mặc dù hiếu kì nhưng cũng kiên quyết cự tuyệt, đùa chứ, đeo mặt nạ cùng một đám người khiêu vũ lẫn lộn? Nếu có ai đó thình lình đâm y một đao thì không phải y sẽ tiêu đời hay sao?

Mạnh Phù Dao cũng không miễn cưỡng, cùng y ngồi xuống hàn huyên một hồi rồi khuyên Chiến Nam Thành nghỉ ngơi, nơi này quá ồn ào náo nhiệt.

Y ngồi tựa vào lan can đình, nhìn Mạnh Phù Dao ra khiêu vũ, một mình uống trà, nghĩ đến bệnh tình của Thái tử liền nhíu mày.

Mạnh Phù Dao nhảy loạn xạ đến mức đầu đầy mồ hôi, nhìn thấy Chiến Nam Thành chuẩn bị rời đi vội bước đến, ngạc nhiên nói, "Sao Bệ hạ lại đi vội thế? Là vi thần không đúng, không nên bỏ mặc Bệ hạ."

"Không phải do ngươi." Chiến Nam Thành khoát khoát tay, cười nói, "Đêm khuya quá, đi đường dễ gặp chuyện không may."

"Vâng." Mạnh Phù Dao thông minh lập tức khom người hành lễ, "Thuộc hạ phái một đội Hoàng doanh đưa bệ hạ hồi cung."

"Ừ." Chiến Nam Thành mỉm cười nhìn nàng.

Mạnh Phù Dao khom người tiễn y tới cửa, nhìn Chiến Nam Thành rời đi, biến mất trong bóng tối, khóe môi khẽ nhếch lên.

Nụ cười kia giống như một đóa hoa Mạn đà la nở rộ trong bóng đêm.

Ba ngày sau, tin tức như sét đánh chấn động Kinh hoa.

Thần vương được Bệ hạ tín nhiệm nhất, có địa vị nhất trong Hoàng tộc Thiên Sát - Chiến Bắc Hằng, đột nhiên bị hạ ngục!

Ngày 19 tháng 8, Cấm Vệ quân thừa lúc đêm khuya, âm thầm bao vây Hằng Vương phủ, nhanh chóng khống chế tất cả các thị vệ của Vương phủ, Trung thư đại thần ở bên ngoài tự mình dẫn quân vào trong, tiến hành thanh tra và tịch thu tài sản của Hằng vương.

Ngày 20 tháng 8, Hằng Vương bị phế bỏ Vương tước, đợi ngày thẩm tra định tội.

Vu Cổ, đại án!

Mọi người lập tức im bặt, đầu đầy mồ hôi lạnh, dù triều đại thay đổi, song từ trước đến nay Vu cổ là điều cấm kỵ nhất, hơn thế nữa, đối với Hoàng tộc, là điều hết sức cấm kỵ, một khi liên quan đến, dù có bị giết chết một trăm lần cũng không đủ.

Đáy lòng ai nấy đều thoáng qua câu nói.

Hằng Vương, tiêu rồi!

Thiên Sát Thiên Thu năm thứ bảy, ngày 24 tháng 8, Đêm, không khí đâu đâu cũng khẩn trương, chỉ có phủ Mạnh thống lĩnh là nhàn nhã.

Trong phòng khách của Mạnh thống lĩnh, cả phòng đang hòa thuận vui vẻ đánh mạt chược do nàng tự chế, ai thua thì bị phạt ăn đậu phộng - không cho dùng tay.

Thật ra thì Mạnh Phù Dao chỉ muốn ngắm trai đẹp ăn đậu phộng bằng cách khó coi nhất mà thôi... Nàng cười híp mắt xào bài -- Nhớ ngày nào nàng là cao thủ chơi mạt chược, đụng đâu thắng đó, các người sẽ mất hết mặt mũi với ta cho mà xem, hahaha...

Ván đầu tiên Vân Ngấn thua, lạnh lùng rút kiếm ra, sắc mặt Mạnh Phù Dao trắng bệch - Đại a ca này, đừng có dại dột quá, có gì thì cứ năn nỉ tỷ tỷ ta đây một tiếng, không cần tự tử đâu?

Vân Ngấn xuất kiếm, kiếm quang lóe lên, những hạt đậu phộng kia không cánh mà bay vào trong miệng hắn.



Ván thứ hai, Tông Việt thua, Mông Cổ đại phu thong thả ung dung nghiêng mắt nhìn hạt đậu phộng một tích tắc, ống tay no run lên, bột phấn bắn ra, sau đó... không thấy hạt đậu phộng đâu nữa.

Mạnh Phù Dao không phục, là ăn đậu phộng chứ cỏ phải tiêu hủy đậu phộng đâu, Tông Việt nhìn nàng cười, "Đây là phấn tiêu hủy thi thể, lần sau ta cho cô thử nhé?”



Ván thứ ba, cuối cùng Trưởng Tôn Vô Cực cũng thua, ánh mắt Mạnh Phù Dao liền sáng rỡ, "Không cho dùng vũ khí, không được dùng tay!"

Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười gật đầu, hết sức hợp tác, phù Dao hớn hở không thôi, cuối cùng cũng có thể thấy Thái tử điện hạ bất nhã một lần.

Kết quả là, Thái tử điện hạ mỉm cười nhìn Nguyên Bảo đại nhân, chuột mập lập tức vui vẻ phồng má ra sức thổi hạt đậu phộng trên bàn, thế là từng hạt một rơi vào trong miệng hắn.

Thái tử điện hạ ưu nhã nhai, gật đầu tấm tắc: "Rất thơm."



Vừa xong ba ván, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Phù Dao sầm mặc đi đến bên cửa sổ, sắc đen chợt lóe lên trong bóng tối, một viên thuốc sáp nhỏ được bắn vào trong tay nàng.

Mạnh Phù Dao cười nói, "Tám phần là tên kia báo cáo thắng lợi rồi..."

Tấm giấy bày ra trên bàn còn vương mùi khói, tựa như không khí của những trận huyết chiến phảng phất đâu đây.

Trên giấy là mấy chữ rồng bay phượng múa vẫn còn ướt mực,

"Phù Dao! Ta đến Nghi Thủy rồi, chờ ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.