Cú đá đó của Nhã Lan Châu vừa đột ngột lại vừa độc ác, mấy ngày nay ngày
nào nàng cũng say nên phản ứng chậm chạp, rơi xuống với tư thế chó cạp
đất vô cùng khó coi.
Cũng may trong lúc nàng thần trí mơ hồ, cũng còn nhớ được phía bên dưới là Trưởng Tôn Vô Cực đang dưỡng thương,
không được đè lên người hắn.
Nàng lật mình trong không trung,
nhún mũi chân lên xà nhà để bay lên trên, như vậy tốt hơn vì lúc này
nàng không biết làm thế nào để đối diện với Trưởng Tôn Vô Cực.
Xà ngang đột ngột gãy.
Phù Dao hụt chân đạp vào khoảng không trống rỗng, bèn xoay người đưa tay ra nắm lấy xà ngang, trên đó bỗng xuất hiện một cục bông gòn trắng.
Đôi ngưoi của cục bông gòn trắng kia trừng to, còn to hơn cả mắt nàng, nhìn chằm chằm vào mũi nàng, đột nhiên tung mình lộn ngược xoay 360 độ, đạp
đạp đạp. Ta đạp! Ta đạp!
"Bốp!"
Móng vuốt dính đầy nước
đường của nó đạp lên ngay mũi Phù Dao, tàn bạo đạp con rùa đen rút đầu
không kịp phòng bị rơi xuống dưới.
"Phịch!"
Nàng rơi xuống giữa đệm chăn, như thể con cá bị đạn bắn trúng.
Cảm giác được sự ấm mềm dưới thân, nàng vội vàng đưa tay sờ, sợ mình đè
trúng phải Trưởng Tôn Vô Cực, chợt nghe có tiếng cười khẽ, "Nàng đang sờ gì vậy?"
Giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại, tựa như sợi to mềm, trong đêm tối cứ quấn lấy quấn lấy tay chân nàng, khiến người nàng mềm
nhũn ra.
Mạnh Phù Dao cứng đờ, rút tay về, ngượng ngập cười, "Làm rơi ít tiền, xuống đây tìm, không có ở chỗ huynh à? Xin lỗi, xin lỗi,
quả thực đã làm phiền!"
Từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, nhổm dậy định đi, chợt cơ thể bị người nào đó kéo lại, rồi
người đó lại dùng cơ thể nặng trịch của hắn đè lên người nàng, một hương thơm lạ nhàn nhạt hòa lẫn mùi thuốc lãng đãng xung quanh.
Phù Dao trừng to mắt, theo bản năng đẩy người nọ ra song lại không đẩy nổi, ai oán kêu thầm - nàng sắp bị đè chết rồi -
Tư thế phi hài hòa nhất trong thế kỉ này hiện ra kìa!
Nàng, Mạnh Phù Dao, bị, người ta, lấy, thịt, đè, rồi!
Nàng dốc sức đẩy cái tên đang đè mình ra, khiến ""sói tính” trong người hắn
bỗng dưng bộc phát, "Nàng đẩy đi, cùng lắm là làm cho ta bị thương một
lần nữa!"
Mạnh Phù Dao nhìn trời - Trưởng Tôn Vô Cực đích thị là một kẻ thích áp bức người khác.
Được thôi, không đẩy thì không đẩy, để tránh ta đây không chừng mực mà đụng
vào vết thưong hắn, đành nhếch miệng cười, giọng lạc đi vì bị đè, "Được
rồi, hàng đắt tiền, xin hãy cầm nhẹ để nhẹ."
Nàng bèn đẩy nhẹ ai
đó ra, thế nhưng tên đó lại tựa đầu vào hõm cổ nàng, lưu manh không chịu xuống, nhỏ giọng tỉ tê, "Cho ta mượn một chổ để nghỉ ngơi cũng không
được sao?"
Giường rộng như vậy sao Thái từ điện hạ ngài lại mượn
hõm cổ của ta để đặt đầu chứ? Sao lại mượn vùng ngực của ta để đặt cái
vai của ngài lên đó hả? Ta vẫn còn là thiếu nữ đang tuổi dậy thì, mimi
của ta bị ngài đè lên rất đau đó!
Lừa giận trong lòng Phù Dao từ
từ bốc lên, nàng lại nghĩ tên này mạnh như trâu vậy, dù có bị thương
nặng thì cũng chẳng qua chỉ là vết thương da thịt mà thôi, đâu đến mức
suy yếu như vậy chứ? Khổ nhục kế! Khổ nhục kế! Quyết không bị mắc lừa!
Trong lúc nàng cương quyết không để mình bị mắc lừa, đem kẻ đang ở trên người mình xuống thì bỗng nhiên kẻ đó thì thào bên tai nàng, "Võ công sư môn
mà ta tu luyện, khắp cơ thể đều là máu huyết, chân khí lưu chuyển khắp
người, song khi chưa luyện được tuyệt đỉnh thì mỗi một nơi đều là không
môn, cho nên không dễ gì bị thương, thế nhưng nếu như bị thương thì
ngoại thương chẳng khác gì nội thương…
Hắn thì thầm bên hõm cổ
nàng, hơi thở dìu dịu phả bên tai nàng, tóc mai đung đưa khiến nàng nhột nhạt bèn né tránh, chỉ là, không biết bởi vì sự nhột nhạt này hay do
lời giải thích kia mà lòng nàng dần dần mềm nhũn.
Nàng chẳng hề
hay biết mình đã biến thành vũng nước xuân gợn sóng lăn tăn từ lúc nào,
thấm vào lòng Trưởng Tôn Vô Cực, hơi thở hai người quyện hòa với nhau,
mạnh mẽ và dồn dập.
Lâu thật lâu sau, Phù Dao nhỏ giọng nói, "Chỉ được ôm ngủ thôi đó... những cái khác không được phép đâu!"
Tiếng cười khẽ khàng vang lên, ánh mắt người nọ trong bóng tối đê mê đắm
đuối, người khẽ run run, nàng cảm thấy má mình ươn ướt, một đôi môi mềm
mại đã chạm lên da thịt nàng, man mát mà chầm chậm dịch chuyển khắp nơi, hơi thở ấm áp quyện với mùi thuốc mát rượi xen lẫn hương thơm cao quý
mà lạnh lùng, tựa như những hạt mưa cuốn lấy hoa rơi lả tả trong đình
viện Hoàng cung vào một ngày thu trong vắt. Tiếp đó, không biết chuột
mập từ đâu chui ra giẫm chân lên mặt nàng, trên chân nó dính nước đường
trơn láng nhẳn nhịu, như thể gió xuân lả lướt ùa vào phòng từ ngàn dặm
xa xôi.
Phù Dao như bị sét đánh trúng, thoáng cái mặt nàng đã như bị lửa thiêu cháy hừng hực - chủ tử của con chuột mập đó đang từ từ
liếm nước đường dính khắp trên mặt nàng!
Trưởng Tôn Vô Cực cứ
liếm mãi không thôi, chẳng chịu dừng lại, lâu thật lâu sau mới thở dài
nói, "Chẳng trách tiền nhân nói rằng tình nguyện say chết trong hương
rượu..."
Phù Dao đỏ mặt đẩy hắn ra, Thái tử điện hạ trở mình,
cười khẽ, song lại không chịu buông tay, ôm lấy nàng ngủ, "Phù Dao,
trước khi nàng hoàn toàn tiếp nhận ta, ta sẽ không động đến nàng."
"Huynh có thể động được sao?" ai đó thẹn quá hóa giận, "Nhìn thấy Tôn Thành chưa? Đó chính là một tấm gương đấy."
Trưởng Tôn Vô Cực bật cười, ngoảnh đầu sang cắn môi nàng một cái, khiến nàng
kêu đau "A" một tiếng, hắn bèn hỏi, "Nàng đành lòng à?"
Nàng lại ngoảnh đầu đi không, dần dần trở nên trầm mặc, lát sau mới đáp lại, "Xin lỗi..."
Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng người chống tay nhìn nàng, "Hả?" Phù Dao trừng mắt nhìn Thái tử lưu manh, không biết nói gì.
Phù Dao chớp mắt, cố gắng hình dung ra cảnh tượng Trưởng Tôn Vô Cực mặc
long bào đội vương miện, rồi lại nghĩ đến Hoàng hậu bên cạnh hắn sẽ là
một người như thế nào, nhưng nghĩ thật lâu mà vẫn không hình dung ra
được khuôn mặt cô gái ấy, vì nàng cảm thấy không ai có thể xứng đôi với
hắn hết.
Nàng bật cười trong vô thức.
"Ngủ đi! Nàng cũng
mấy hôm rồi không nghỉ ngơi!" Trưởng Tôn Vô Cực vỗ về nàng, giọng nói
hết đỗi dịu dàng, "Đừng có tự làm khổ mình, nàng đau khổ chẳng khác nào
ta đau khổ cộng lại là ta đau khổ gấp đôi, nàng tính xem, ta bị thiệt
thòi cỡ nào?"
Phù Dao không nhịn được bèn bật cười, Trưởng Tôn Vô Cực lại sáp đến gần nàng, hôn lên thái dương nàng, nói: "Đồ ngốc nàng,
khuyên nàng cũng vô dụng, chúng ta... hãy chờ đợi xem!"
Mạnh Phù Dao khôi phục lại nguyên hình rồi!
Nàng đập bể bình rượu, mặc áo khoác mới, khí thế bừng bừng đi làm việc lớn.
Nhã Lan Châu và Nguyên Bảo đại nhân ngồi chồm hỗm ở một bên cửa, nhìn theo
bóng dáng nàng, rồi lại nhìn vào trong mắt đối phương, cả hai đọc được
một câu thế này:
Thiếu đòn!
Mạnh Phù Dao cưỡi ngựa đi trên đường, Bàn Đô lúc này vẫn yên ả sâm nghiêm như trước đây, chỉ
có điều, sự yên ả này là mạch ngầm của những cơn sóng dữ sắp sửa xô bờ,
đặc biệt là thành Đông — nơi tập hợp các quý tộc quan lại, bầu không khí bất ổn đã lăn tăn hiện ra rõ rệt, có người nuôi ý đồ bỏ trốn, có người
âm thầm tích trữ lương thực, quốc gia thái bình đứng đầu thiên hạ bao
năm nay cuối cùng cũng bắt đầu rối ren vì sự xuất hiện của một người.
Phù Dao ngẩng đầu nhìn đám khói mù đã ngưng tụ lâu rồi nơi chân trời mà vẫn không tiêu tan, không biết vì sao trong lòng nàng cũng thấp thoáng nỗi
bất an. Dường như tại một nơi rất xa, có một vài sự việc phát sinh nằm
ngoài dự liệu của nàng, nó chầm chậm biến hóa khôn lường, tựa như đám
mây đen trước khi trời đổ mưa như trút nước, đang từ từ dịch chuyển về
phía nàng.
Tuy nhiên dù nàng có nghĩ ngợi lâu thật lâu, cũng
không nghĩ ra điều gì không ổn, sau một hồi lo lắng sợ hãi, đành giương
roi lên tiếp tục đi về phía trước.
Bàn Đô bước vào thời kì trực
chiến, toàn bộ Ngự Lâm quân và Cẩm Y vệ Hoàng cung đều tập kết chờ đợi
mệnh lệnh. Đại quân Thưomg Long của Chiến Bắc Dã đã vượt qua sông Nghi
Thủy, giẫm lên khôi giáp tan tành của đại quân triều đình bị thất bại
thảm hại nghênh ngang mà tiến bước. Sức chiến đấu hung hãn của đội quân
Thương Long như thể sói dữ trên sa mạc, đánh cho quân đội triều đình đã
nhiều năm không chinh chiến phải thua tơi tả. Quân Thương Long kỷ luật
nghiêm minh, không làm kinh động tới bách tín, không bắt giết tù binh,
những kẻ chủ động hiến thành còn được hưởng đãi ngộ tốt, vì vậy mà trên
đường không bị cản trở, tốc độ hành quân rất nhanh, chỉ một ngày một đêm đã tiếp cận thành Bàn Đô.
Triều đình Thiên Sát vì điều này mà
tranh luận, nên đưa quân đội Kinh thành ra thành Đan Thủy cách Bàn Đô
sáu mươi dặm, để tam lộ đại quân tách ra kìm hãm quân tiên phong của
Chiến Bắc Dã, không cho áp sát Bàn Đô. Hay là tập trung quân lực triển
khai vừa thủ thành vừa chiến ngay tại Bàn Đô. Phe phái hai bên tranh cãi đến mức mặt đỏ cổ rát, huơ quyền, tay áo rối tung rối bời, cãi nhau ầm ĩ suốt không thôi. Chiến Nam Thành ngồi trên ngự tọa, mệt mỏi rã rời nhìn bên dưới đang tranh luận, gần đây thần sắc y vô cùng không tốt, mọi
người đều cho rằng y vì nghịch án của Hằng vương mà bị tổn thương tinh
thần, chỉ có Mạnh Phù Dao cứ mãi cười thầm trong bụng, không ngừng phỏng đoán xem y mắc bệnh gì.
Những người đang tranh luận trong điện,
đều lại đại quan nhất phẩm có quyền quyết định quốc gia đại sự, tòng tam phẩm như Phù Dao không có tư cách lên tiếng, nàng đang đứng nhàn nhã
cạo móng tay, chợt nghe Chiến Nam Thanh gọi, "Mạnh thống lĩnh có ý kiến
gì với việc này không?"
Tất cả mọi người đều im thin thít, lũ lượt đưa mắt nhìn nàng, trong ánh mắt hiển hiện sự hiếu kì xen lẫn khinh bi.
Tiểu tử ngốc này thì biết gì chứ?
"Á?" Tiểu tử ngốc nọ vội vàng buông tay xuống, đứng nghiêm chỉnh, cung kính
thưa, "Bệ hạ thần uy, cho dù là ở Đan Thủy hay Bàn Đô thì đại quân nhất
định phải đánh đâu thắng đó, để phản tặc nghe được sẽ sợ hãi mà trốn
chạy..."
"Hứ" Mọi người nhất tề quay đầu - chỉ biết hùa theo, vô liềm sỉ!
Chiến Nam Thành mệt mỏi xoa ấn đường, "Mạnh thống lĩnh, ngươi muốn nói gì thì mau nói đi!"
Mạnh Phù Dao nhếch miệng cười nói, "Vi thần đã nói rồi mà."
Chiến Nam Thành cười khổ, gật đầu.
Mạnh Phù Dao đột ngột xoay người, siết chặt nắm tay, hét lên: "Những kẻ ngu ngốc các ngươi!"
Sắc mặt chúng nhân đều đồng loạt tái xanh - tên nhóc này vừa mở miệng là đã chửi người!
Hề Duệ, một trong số tam đại thần liền cả giận nói, "Mạnh Phù Dao, trên triều, là nơi để ngươi giương oai sao?"
Manh Phù Dao nhảy lên thềm son, chỉ vào mũi ông ta, "Hề lão đầu tử, Bệ hạ
cho phép ta nói năng thoải mái, ông lại mắng ta, không cho ta nói sao?
Ông muốn kháng chỉ à? Lúc này mà ông muốn kháng chỉ là như thế nào hả?
Chẳng lẽ ông có tâm không thần phục ư? Ông vì cái gì mà không chịu thần
phục chứ? Hay là ông muốn cải chính đầu hàng nghịch tặc Chiến Bắc Dã?"
Hề lão đầu tử vuốt ngực ho khan, loạng choạng lảo đảo, chưa đến một hiệp đã bại trận rồi.
Hàng mày Chiến Nam Thành nhíu chặt, Phù Dao xoay phắt người lại, cất cao
giọng nói, "Bệ hạ, cả hai kế sách này đều không thể chọn!"
Cả điện nhốn nháo, Hoàng cung thống lĩnh Tạ Dục cười lạnh nói, "Mạnh thống lĩnh có cao kiến gì?"
"Cao kiến của ta chính là… Mạnh Phù Dao không chút đỏ mặt nói tiếp, "Nghênh
chiến sáu mươi dặm ở Đan Thủy chẳng khác nào quẳng Bàn Đô vào tình thế
nguy hiểm, một khi kẻ địch chia binh đi đường vòng, Bàn Đô sẽ nguy cấp.
Huống hồ Bàn Đô là thiên hạ đệ nhất trọng thành, kiên tường lợi pháo, dễ thủ khó công, muốn thủ thành sao không thủ ở Bàn Đô mà lại chạy đến Đan Thủy? Hoang đường!"
Chiến Nam Thành gật đầu, nét mặt già nua của Hề Duệ đò ửng, tức tối nói, "Ngươi nói như vậy chẳng phải vẫn là cố thủ Bàn Đô sao? Có gì mới mẻ đâu chứ!"
"Thủ cũng phải xem thủ như
thế nào!" Phù Dao vung nắm đấm với ông ta, "Các ngươi có ai từng phân
tích cẩn thận cấu trúc quân đội của Chiến Bắc Dã chưa? Chủ lực của hắn
là kị binh sa mạc, nhưng vẫn còn có hai nhánh liên quân khác, đó là hai
đô đốc Kim Ngạn, Minh Luân đã sớm theo hắn, hai tên nghịch tặc này trung thành tuyệt đối với Chiến Bắc Dã, là trợ thủ đắc lực của hắn, các người không thể không biết, đúng không?"
"Biết thì sao chứ?" Có người lẩm bẩm, "Bất luận là quân chủ lực Thương Long hay là ai, thì sức chiến đấu..."
"Đồ hèn, chỉ biết tăng sĩ khí kẻ khác mà diệt uy phong của chính mình."
"Ngươi có cách hay sao?" Có người cười khẩy.
"Đánh trận trước tiên phải nắm bắt lòng quân, Kim Ngạn, Minh Luân là hai đô
đốc tướng quân trấn thủ biên cương, lĩnh quân đánh trận ở bên ngoài,
theo thông lệ thì gia quyến của họ đều ở Kinh thành..." Mạnh Phù Dao
cười âm hiểm, "Bắt lên thành, giết!"
Chúng nhân im lặng... Tên nhóc này thâm độc quá!
Cũng có người nghi vấn, "Nếu như hai đô đốc đó vì đại nghĩa diệt thân... à
không, mặc kệ sự sống chết của gia quyến họ thì sao? Hơn nữa, bọn họ
cũng chỉ là tướng lĩnh, cho dù có lui binh cũng không khiến đại cục dao
động..."
"Ồ, liên quan gì đến hai đô đốc đó chứ?" Mạnh Phù Dao
trợn to mắt, "Ta muốn ép là ép Chiến Bắc Dã cơ, chẳng phải quân Thương
Long đều là hán tử xuất thân từ phương Bắc, họ vừa dũng mãnh thiện chiến vừa coi trọng nghĩa khí nhất sao? Nếu gia quyến của hai đô đốc có ân
nghĩa với Chiến Bắc Dã bị bắt trói lên thành, thì Chiến Bắc Dã sẽ có lựa chọn như thế nào? Nếu như hắn lui binh thì xem như dã tràng xe cát, nếu hắn không lui binh thì ngày sau dù hai đô đốc đó không có chút gút mắc
nào với hắn hết, cũng không trách hắn mà tiếp tục đi theo hắn, thì Chiến Bắc Dã cũng không còn mặt mũi nào mà thống lĩnh ngàn vạn hùng binh. Sao hắn có thể đối mặt với huynh đệ đã vì hắn mà đổ máu, lại rơi lệ vì tan
cửa nát nhà? Những hán tử nhiệt huyết dưới trướng hắn, sao có thể cam
lòng bán mạng cho một chủ nhân bạc bẽo như vậy chứ?"
Chúng nhân hít vào một hơi, yên lặng không nói gì, tên này quả thực là một kẻ thâm độc vô đạo đức!
Dân chúng Thiên Sát thuần phác đôn hậu, coi trọng nam tử quang minh thẳng
thắn, mặc dù nói "binh bất yếm trá”, nhưng loại kế sách hèn hạ bắt giết
kẻ yếu đuối vô tội để đả kích lòng người này xưa nay chỉ có võ tướng vô
sỉ nghĩ tới, văn thần tuy là chưa hẳn đã không nghĩ tới kế sách này,
song họ lại cảm thấy sử bút như đao, một khi hiến kế này thì ngày sau
thiên cổ sẽ bêu danh ngàn đời. Huống hồ bọn họ chỉ là thần tử, ai làm
Hoàng đế mà không phải Hoàng đế chứ? Tuy là trong lòng những người tinh
thông mưu mẹo cũng xẹt qua mưu kế này, có điều không ai dám mở miệng nói ra mà thôi.
Không ngờ hôm nay trên triều, tên thống lĩnh ngốc nghếch vô sỉ này lại nói ra trần trụi như vậy.
Tạ Dục cười lạnh, nói: "Ngươi làm như đô đốc Kim Ngạn và Minh Luân là hai
kẻ ngu sao? Không biết trước mà đón gia quyến ra ngoài?"
Mạnh Phù Dao liếc xéo hắn, "Nghe khẩu khí của Thống lĩnh thì ngài đã từng tới
nhà của bọn họ rồi sao? Không thấy người ở đó? Ngài đã có kế sách này,
sao không nói với Bệ hạ?" Sắc mặt Tạ Dục liền tái nhợt, ánh mắt Chiến
Nam Thành trên ngự tọa sáng lên.
Mạnh Phù Dao lại cười nói tiếp,
"Thực ra, người nhà của hai đô đốc đó có ở Kinh thành hay không căn bản
chẳng quan trọng, ta cứ tùy tiện bắt mấy phụ nhân và trẻ nhỏ lên thành,
nói đại là người nhà của bọn họ, ta sẽ làm cho mấy phụ nhân đó khóc
chồng, trẻ nhỏ khóc cha, mẹ già khóc con, diễn kịch như thật - Đô đốc
ngàn dặm chinh phạt, chắc là sẽ không mang theo gia quyến của mình? Gia
quyến của bọn họ rốt cuộc có ở đó không, các binh sĩ hẳn là không biết
rõ? Con người mà, thông thường chỉ tin những việc mình nhìn thấy trong
mắt, ngàn vạn binh lính, người trên lầu gào khóc chán thật như vậy sao
có thể không phải là gia quyến của Đô đốc chứ? Đô đốc không chịu nhận,
chính là vì đại nghĩa diệt thân lấy đại cục làm trọng mà thôi. Ở trong
tình thế như vậy, Đô đốc không nhận là đại nghĩa, còn Chiến Bắc Dã không nhận thì coi là gì? Ha ha, các ngươi nói xem, ép Chiến Bắc Dã vì những
gia quyến giả này mà tiến thoái lưỡng nan, chẳng phải là khiến hắn tức
đến mức thổ huyết luôn sao?"
Nàng hứng chí khoa chân múa tay, "Đã thiệt đó!"
“…”
Người trong đại điện im thin thít, chúng nhân nhìn nhau, nhanh chóng đều hiểu thầm trong lòng - sau này tuyệt đối không nên đắc tội với tiểu tử này!
Sở trường về kế sách kích tâm, bắt bí lòng người, hơn nữa còn hết sức vô liêm sỉ!
Mạnh Phù Dao mặt dạn mày dày cười híp mắt, "Điều này còn hữu hiệu hơn việc
bắt giữ mẹ Chiến Bắc Dã lên tường thành, hắn có thể vì đại cục mà không
màng tới mẹ mình, song không thể không màng đến mẹ người khác... haha,
huống hồ gia quyến của hai Đô đốc kia, đang ở trong tay ta."
"Trong tay ngươi sao?" Chiến Nam Thành lập tức quay sang nhìn nàng.
"Bệ hạ!" Phù Dao nghiêm nghị khom người, "Từ khi Chiến Bắc Dã khởi sự gây
chiến, Đô đốc Kim Ngạn chủ động hiến thành, vi thần cảm thấy bên trong
tất có ngưòi cấu kết, cho nên đã đi trước một bước, tiến hành tăng cường phòng vệ thành Bàn Đô chặt chẽ, những huynh đệ Phi hồ doanh của thần đã sớm chặn được gia quyến của hai phủ Đô đốc, vẫn nhốt họ ở trong phù. Vi thần muốn ở ngay chính thành Bàn Đô này sẽ dạy cho Chiến Bắc Dã một bài học, làm cho những kẻ án binh bất động, đang giữ chức vụ quan trọng ở
biên cương còn đang dò chừng kia, hiểu được ai mới là Hoàng đế đích
thực!"’
"Hay lắm!" Chiến Nam Thành vui mừng phấn khởi, "Ái khanh quả là trung thần, hết lòng vì nước!"
"Ăn lộc vua thì phải phân ưu với vua." Phù Dao chỉ tay lên trời tuyên thệ,
"Vi thần nguyện làm đầy tớ, vì Bệ hạ chém Chiến Bắc Dã trước trận tiền."
"Ngươi là nhân tài, sao có thể làm đầy tớ chứ? Chiến Nam Thành thỏa mãn cười, sắc mặt tái xanh thoáng hồng, "Truyền chỉ!"
“Nguyên Hoàng doanh Tổng thống lĩnh Tạ Dục giảng xuống làm Binh bộ thị lang,
chức Hoàng doanh Tổng thống lĩnh... “ Chiến Nam Thành dừng lại một đoạn, mỉm cười nhìn Mạnh Phù Dao.
Cả điện im thin thít, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu chờ đợi.
"...Do Hoàng doanh Phó thống lĩnh, Phi Hồ doanh thống lĩnh, Mạnh Phù Dao tiếp nhận!"
"Vi thần tạ ơn!"
"Ta thấy rất nhiều kẻ vô liêm sỉ rồi, nhung chưa từng thấy kẻ nào vô liêm
sỉ như vậy!" Nhã Lan Châu giơ đũa gắp thức ăn trên bàn, "Từ đầu chí cuối chỉ dùng cái miệng ghê gớm ở thời khắc sống còn lừa gạt người ta giành
lấy chức Hoàng doanh Tổng thống lĩnh. Hoàng doanh quân là thế lực vũ
trang lớn nhất kinh thành hiện nay, có đến mười vạn tinh binh, ai ôi, tỷ phát tài rồi!"
Đầu bếp Mạnh Phù Dao đang mặc tạp dề, hơi nóng
bốc lên hừng hực, bưng món ăn cuối cùng lên bàn - Từ lúc Trường Tôn Vô
Cực dưỡng thương, nàng liền tự mình xuống bếp. Mạnh tướng quân đa tài đa nghệ, nhưng tài nghệ chẳng đâu vào đâu hết. Giết người thì biết, nhưng
Cầm Kỳ Thi Họa dĩ nhiên là không biết rồi, chỉ có trù nghệ là xuất sắc.
Mấy ngày hôm nay, "tầng lớp quý tộc" trong phủ nàng ban đầu đều từ chối
không ăn thức ăn nàng nấu, giờ thì quen miệng rồi, thậm chí còn kén ăn
nữa.
Vân Ngấn từng hỏi nàng, "Phù Dao, nhìn cô cũng không giống
một người giỏi giang cho lắm, sao trù nghệ có thể xuất sắc như thế được? Đặc biệt là những món rau dưa bình thường nhất, cũng có thể làm ra mùi
vị hấp dẫn đến vậy."
Mạnh Phù Dao chua xót nghĩ trong lòng, nếu
như các người cũng có một mẹ già bệnh tật, có một cái túi thường xuyên
nhẵn như chùi, ngày nào cũng cầm mấy đồng lương ít ỏi loanh quanh ở chợ, cố gắng cân bằng sao cho hợp lý giữa tiền thuốc và tiền ăn, còn phải
chú ý đến vấn đề dinh dưỡng cho người bệnh... các ngươi cũng có thể dùng cải xanh làm ra mười tám món cải xanh.
Nàng ai oán đặt mông ngồi bên bàn cơm, cầm lấy đũa định ăn thì nhìn thấy chỉ trong tích tắc mình
vừa cởi tạp dề ra thôi mà thức ăn trên bàn đã bị dịch chuyển lung tung
rồi - Sườn xào chua ngọt của ta, thịt bò tê cay của ta, cải trắng hầm
thịt dê của ta, vì lý do gì đều rời khỏi quân doanh của binh mã đại
tướng quân ta mà tìm đến dưới trướng quân địch rồi?
“Quân địch"
bao vây bốn bề, kẻ thì tay cầm xương, tay giơ thịt bò, tên thì ăn cải
trắng với gắp thịt đê, người thì một bên được trai đẹp rót rượu một bên
được mỹ nam gắp thức ăn.
Nam nhân độc miệng đích thân gắp rau cho Nhã nữ vương đang cười híp mắt giữa chúng mỹ nam, sắc mặt tươi tốt gấp
mấy trăm lần so với Mạnh Phù Dao, khiến kẻ nào đó nhìn đến con mắt đỏ
luôn. Trên bàn hiện ra cảnh tượng mất cân bằng trầm trọng, Vân Ngấn đang bưng toàn bộ thức ăn ngon đặt trước mặt Nhã Lan Châu, hết chỗ đặt thì
đặt chồng lên, đĩa chất cao ba tầng, may là nhờ Vân Ngấn có kỹ thuật cao siêu, chống đỡ tốt nên đống đĩa mới không sụp đổ, còn người nào đó thì
âm thầm nghiến răng ken két.
Người nào đó bèn nhìn Thái tử điện
hạ hết đỗi yêu thương mình đang ngồi bên cạnh bằng ánh mắt chờ mong,
Thái tử ngước mắt nhìn nàng nhoẻn cười, sau đó... đích thân rót rượu cho Nhã Lan Châu.
Mạnh Phù Dao sụp đổ hoàn toàn.
Một bầy heo thấy sắc quên bạn, thấy lợi quên nghĩa, thấy thức ăn quên đầu bếp!
Có thiên vị thì cũng không nên quá mức thiên vị như thế được!
Mạnh Phù Dao giận dữ đặt đũa xuống mắng to, "Lão tử ngày nào cũng phải đi
làm, tối về còn phải nấu cơm, nửa đêm còn phải đi đổi thuốc, còn phải
xoa bóp..." nàng tức khắc dùng đũa bịt miệng mình lại.
Á, lỡ miệng rồi!
Trưởng Tôn Vô Cực nghiêng người tựa vào ghế, nâng bờ mi dài liếc nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn vui sướng.
Tốt lắm, cứ phải thường xuyên ép nàng nói hết ra như vậy mới được.
Mạnh Phù Dao không cam lòng, thay từ khác vậy, tiếp tục mắng, "Lão tử ngày
nào cũng nấu cơm, mấy kẻ nhàn rỗi này lại còn bắt ta phải rửa bát... rửa rau... rửa..."
"Hôm nay là sinh thần của Nhã Công chúa."
Mỹ nam độc miệng phía đối diện nhàn nhạt thốt ra một câu quan trọng, đập chết Mạnh Phù Dao.
Nàng ngoác miệng lè lưỡi, ngây ngốc, còn chưa kịp nói gì thì thọ tinh Công
chúa đã bày ra nét mặt ưu thương, ánh mắt long lanh, sầu não nói, "Ta
thật khờ, thật đó, ta cứ nghĩ là mọi người làm sinh nhật cho ta thì sẽ
rất vui vẻ, không ngờ là có người sẽ không vui..."
Khóe miệng Phù Dao khẽ giật giật, nâng tay áo lên che mặt - thật ngốc mà, nên biết
rằng đùa bỡn người thì người sẽ đùa bỡn lại, hậu quả sau khi sáng tác ra một bài tuyệt thế "Ngưu văn" chính là tự mình lấy đá đập xuống chân
mình.
Khi thả ống tay áo xuống, nàng đã đổi sang bộ mặt cười nịnh nọt, đứng dậy đem đĩa thức ăn cuối cùng của mình đặt trước mặt Nhã Lan
Châu, "Ai da, Châu Châu, sinh nhật muội sao không nói với tỷ sớm, muội
không nói ta làm sao mà ta biết được là sinh nhật của muội chứ? Muội xem ta vừa mới biết được sinh nhật của muội là liền vui mừng không sao tả
xiết nè..." Nàng đặt mông chen vào chỗ Vân Ngấn, thân mật ngồi xuống bên cạnh Nhã Lan Châu, "Châu Châu, muội muốn quà sinh nhật gì? Trước kia
muội đã nhận qua quà gì rồi? Chúng ta sẽ tặng cho muội một món quà thật
đặc biệt!"
"Trước đây hả..." Nhã Lan Châu nghiêng đầu, mắt to
chớp chớp, "Vào ngày này năm ngoái, ta vừa mới tới Thái Uyên, buổi tối
hôm đó, cách nhà trọ không xa có một nhà chuẩn bị tiệc cưới, bắn pháo
rất vui, ta ngồi trên mái hiên cầm bầu rượu, cứ hễ một tiếng pháo thì ta kính mình một chén, ai da, rất là náo nhiệt..."
Không khí trong phòng trở nên yên ắng, tay Mạnh Phù Dao đang đặt trên vai Nhã Lan Châu cứng đờ.
"Vào ngày này năm trước nữa, ta ở Phù Phong, hôm đó ta bị bắt nhốt trong
phòng, Phụ vương và Mẫu hậu vì muốn an ủi ta nên đã làm thọ tiệc cho ta, ta yêu cầu càng đông người càng tốt, càng phô trương càng tốt, nhân lúc đông người ta lại lẻn ra ngoài, vì vội vàng quá mà đánh mất bao quần
áo. Đến lúc nửa đêm ta đói muốn chết luôn nên tìm đến một nhà nông gia,
dùng trâm cài để đổi lấy cái bánh nướng cứng ngắc. Ta ôm bánh bột ngô
nhìn về phía đèn đuốc rực rỡ trong Hoàng thành, chậm rãi gậm nhấm, tưởng tượng cái bánh là heo quay bò mập trong tiệc rượu cung đình, cũng coi
như ta đã ăn no rồi..."
“…”
"Ngày này năm kia nữa ở Thiên
Sát, ta bị lạc trên sa mạc Cát Nhã, đụng phải một đám trộm cướp, nhưng
chúng đã bị ta làm thịt rồi, có điều là, trước lúc chết bọn chúng đã đâm thủng túi nước của ta. Hôm ấy trăng rất to, ta thầm ước ông trăng là
một cái bát chứa đầy thức ăn ngon để ta ăn sạch hết thức ăn trong đó,
trước đây ta thường hay chê thức ăn nhiều quá ăn không hết, giờ khắc đó
ta thật sự hối hận..." Sau đó ta nghĩ ta không thể chết khát ở trên sa
mạc Cát Nhã được, vì chết như vậy rất khó coi, có người sẽ không nhận ra ta, ta liền uống máu của những tên cướp kia, hì hì..."
"... Đừng nói nữa..."
Mạnh Phù Dao vịn tường đứng lên, ngoảnh đầu sang chỗ khác im thin thít, một
lát sau mới miễn cưỡng nở nụ cười, nói, "Ta muốn đi làm thêm vài món ăn
ngon nữa, sinh nhật của Châu Châu, mấy món ăn này quá đơn giản rồi!"
Nhã Lan Châu nhìn bóng lưng nàng, dùng đũa gõ nhịp lên bàn, cười nói, "Phù
Dao, ta nói những lời này không phải là để xin sự thương cảm của các
người, ta chỉ muốn nói cho tỷ biết, trong chuyện tình cảm, càng chấp
nhất thì càng đau khổ, song dù có luôn luôn đau khổ, thậm chí phải chịu
sự cô quạnh, phải lưu lạc khắp nơi, phải đối diện với nguy hiểm, như tất cả những điều đó có là gì đâu chứ? Chỉ cần tỷ dám, thì dù có khổ hơn
thế nữa cũng có thể vui vẻ chịu đựng, điều đáng sợ nhất là, ngay cả dám
mà cũng không dám!"
Nàng ấy chậm rãi gắp thức ăn, cũng gắp cho
các mỹ nam bên cạnh, cười nói, "Đừng có người nào người nấy đều bày dáng vẻ thờ ơ không chút động lòng, nhưng thực ra rất mực quan tâm, ta thật
lòng rất thỏa mãn và hạnh phúc, sinh nhật năm nay thực sự là một niềm
vui bất ngờ. Ta bỗng cảm thấy như mình đã có đủ tất cả, có người yêu
thương hiển nhiên rất quan trọng, song có những thứ không thể thiếu được tựa như tình yêu, đúng không? Những thọ yến cung đình trước năm mười
hai tuổi của ta, những lần sinh sinh lang bạt sau mười hai tuổi của ta
cũng không khiến ta vui vẻ như ngày hôm nay… Phù Dao, tỷ cút đi cho ta,
còn làm thêm thức ăn gì nữa chứ, muốn ta no chết sao hả?”
Trưởng
Tôn Vô Cực đột nhiên cười nói, "Nhã Công chúa, lúc trước đính hôn với ta tại sao không phải là cô chứ? Nếu không bây giờ ta đã được giải thoát
rồi!"
Nhã Lan Châu liếc hắn, cười hì hì nói, "Tặng cho huynh câu
nói của ai đó nhé, "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng
nhiều hơn nữa!"."
Trưởng Tôn Vô Cực bật cười, nàng ấy lại nâng
chén khắp một vòng, "Ta không thiên vị, câu nói này tặng cho tất cả mọi
người: Cách mạng chưa thành công, các đồng chí cần cố gắng nhiều hơn
nữa!"
Sắc mặt đồng chí Thái tử đang vui vẻ chợt tối sầm lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục dùng bữa.
Phù Dao hít một hơi, đưa lưng về phía Nhã Lan Châu, nàng nhìn vầng trăng
tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, nghĩ đền cảnh tiểu cô nương mười lăm tuổi
ngồi dưới vầng trăng thiêu đốt trên sa mạc bao la ngàn dặm, uống máu thi thể chúc mừng sinh nhật của mình. Một hồi sau, một giọt nước mắt chực
trào rơi xuống tay nàng.
Sau đó nàng tóm lấy Nguyên Bảo đại nhân
cũng đang ưu thương ngắm trăng giống nàng cười nói, "Ta muốn làm thêm
một món ăn cuối cùng!"
Nhã Lan Châu vừa gặm chân giò vừa ú ớ nói, "Đừng có làm hư ta nha..."
Một lát sau, Phù Dao vô cùng thần bí bước vào phòng, trong tay nâng một cái mâm vàng có đậy nắp, cất tiếng: “Món chính!"
Nhã Lan Châu nhíu nhíu mày, "Tỷ bày vẻ thần bí muốn giở trò gì thế?... Nàng ấy vươn tay mở nắp, sau đó "phụt" môt tiếng, rượu trong miệng phun hết
ra ngoài.
Ở giữa mâm, Nguyên Bảo đại nhân cổ thắt nơ hình con bướm xinh đẹp đang ngồi.
"Món quà sinh nhật cuối cùng của ta là... điệu nhảy của xử nam... Nguyên Bảo đại nhân trung trinh thuần khiết." Phù Dao nghiêm túc đưa tay ra mời,
Nguyên Bảo thong thả đứng dậy, sửa sang lại chiếc nơ con bướm, tao nhã
chắp một tay, một tay đưa ra mời Nhã Lan Châu.
Khóe miệng Nhã Lan Châu giựt giựt, nhìn tư thế của Nguyên Bảo - nàng ấy ở bên cạnh Phù Dao lâu như vậy, hiển nhiên cũng học được điệu nhảy này, nhưng mà... nhảy
cùng với Nguyên Bảo sao?
Nguyên Bảo đại nhân nghiêm túc chờ đợi,
nó quyết định rồi, nó muốn đem điệu múa đầu tiên trong đời mình tặng cho Nhã Lan Châu, còn chủ tử nó xếp hàng sau đi.
Nhã Lan Châu nhìn
Nguyên Bảo đại nhân đang nghiêm túc chờ đợi, rồi nhìn Phù Dao đang mỉm
cười khoanh tay đứng tựa ở một bên, nhìn mấy mỹ nam bên cạnh mỉm cười
gắp một đống thức ăn cho nàng ấy, đôi mắt nàng ấy mỗi túc một tỏa sáng
tựa như những hạt châu lóng lánh.
Một lúc sau, khóe miệng nàng ấy khẽ cong lên, chậm rãi vươn tay ra nắm lấy tay Nguyên Bảo, cất tiếng:
"Nguyên Bảo, không được giẫm lên chân của ta đó."
Ánh trăng chiếu rọi vào trong gian phòng, lấp loáng dao động, một vầng trăng tròn vành
vạnh in trên mặt bàn trong vòng tròn của ánh trăng, cục bông gòn trắng
đang nắm một bàn tay mảnh khảnh say sưa nhảy điệu Walt có một không hai
chỉ dành riêng cho nó, bàn tay kia phối hợp theo động tác di chuyển của
nó, tạo ra tư thế nghiêng ngả, lên xuống, đung đưa, lắc lư, uốn éo...
không chế nhạo, không kiêu căng, không cảm thấy buồn cười vì nhảy cùng
với cục bông gòn trắng kia, mà chân thành và chuyên tâm hết đỗi.
Tất cả tâm ý quý giá, đều đáng để thành tâm mà đối đãi.
Vũ điệu kết thúc, Nguyên Bảo cực kì tao nhã, khom người thu tay về.
Nhã Lan Châu cười nói, "Nguyên Bảo ngốc nghếch hôm nay còn biết bày dáng
nhỉ, lần này mi thiệt thòi rồi, điệu nhảy đầu tiên của mi thuộc về ta
rồi..."
Bỗng nhiên nàng ấy không nói tiếp được nữa, đưa tay lên che mắt.
Một lát sau, giữa kẻ tay nàng ấy, rơi xuống những hạt châu lóng lánh.
Nguyên Bào đại nhân nương theo cánh tay của nàng ấy leo lên, dùng chiếc nơ con bướm chầm chậm lau đi những giọt lệ trên mặt nàng ấy, kêu "Chít chít..
Phù Dao đột ngột bước vội ra ngoài.
Nàng đi thẳng ra ngoài cửa, làm một động tác, sau đó đi thẳng một mạch đến
vườn hoa, nhận lấy viên lạp hoàn(*) do hắc y nhân phụ trách truyền tin
đưa tới, nói, "Đi đi!"
(*) Viên thuốc bọc bằng sáp.
Nàng
chậm rãi mở viên lạp hoàn ra, nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên
giấy, đáy mắt thoáng lộ tâm tình phức tạp không nói nên lời, tiếp đó từ
từ vò nát mảnh giấy.
Nàng quay trở lại, tựa vào song cửa sổ, thò
đầu vào bên trong cười với mọi người, Nhã Lan Châu đã bình tĩnh trở lại
cười tủm tỉm hỏi nàng, "Có tin tức của Chiến Bắc Dã rồi hả? Ngày mai
huynh ấy tới sao?"
"Ừ." Ánh mắt Phù Dao mỉm cười nhìn nàng ấy,
"Hắn muốn ta thay mặt chúc mừng sinh nhật lần thứ 17 của muội, chúc muội mỗi năm đều như thế này, mỗi ngày đều thật nhiều vui vẻ."
"Nếu
như ngày nào cũng đều vui vẻ như thế này, ta thực sự không tiêu hóa
nổi." Nhã Lan Châu cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm, nhìn nàng, "Cảm ơn!"
Phù Dao lập tức cứng đờ, thoáng sau mỉm cười nói, "Nha đầu muội khách sáo
thực sự khiến ta không tiêu hóa nổi!" Nàng xoay người đi, "Ta đi rửa
tay, các người cứ tự nhiên."
Nàng không đi rửa tay mà
lặng lẽ đi đến hoa viên ngồi một mình, ánh đèn từ phía đằng xa hắt lên
mặt nước xanh trong, sóng nước dập dềnh lấp loáng ánh sáng, gió nhẹ
thoảng qua mang theo mùi hương dìu dịu của hoa cúc, một cánh hoa cúc nhẹ nhàng đậu trên tay nàng, mềm mại như tơ.
Người nọ ngồi xuống bên cạnh nàng, nâng cánh hoa cúc trên ngón tay trắng như tuyết của nàng,
ngắm nghía nói, "Màu sắc thật là đẹp!"
Phù Dao không quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm, "Nàng ấy nói cảm ơn, huynh nói xem nàng ấy cảm ơn ai chứ?"
Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, một lát sau nói: "Nhã Công chúa la một người cực kì thông minh."
Phù Dao thở dài, "Có lẽ ta lại chữa lợn lành thành lợn què rồi!"
"Không!" Trưởng Tôn Vô Cực mỉm cười, "Chính bởi vì nàng ấy là người thông minh, cho nên càng hiểu rõ tâm ý của nàng."
Mạnh Phù Dao hít một hơi thật dài, ngửa mặt về phía sau, dùng tay che mắt,
nói: "Ta thường xuyên cảm thấy mình chính là một tội nhân…”, nàng đột
nhiên dừng lại, nghi hoặc hít hít mũi, "Mùi gì vậy?"
Trưởng Tôn Vô Cực cất tiếng, "Biến một màn ảo thuật cho nàng xem!"
Nàng vừa nghiêng đầu, sắc mặt lập tức đen thui - Thái tử điện hạ lấy từ
trong ống tay áo to siêu cấp của hẳn ra... một đĩa thức ăn.
Thịt kho tàu.
Phù Dao dỏ khóc dở cười - chẳng trách nàng cảm thấy hình như thức ăn trên
bàn bị thiếu đi món gì đó, không ngờ đúng là có kẻ tham ăn lấy trộm.
"Huynh muốn ăn thì ta làm cho huynh ăn, sao lại lấy trộm chứ? Đưòng đường là
Thái tử của một nước lại đi trộm thức ăn, xấu hổ quá đi thôi..."
Trưởng Tôn Vô Cực chằng thèm chấp nàng, có hơi ủ rũ nhìn món thịt kho tàu đã
biến đổi mùi vị rồi, lẩm bẩm, "Ta cứ tưởng rằng món thịt kho này có thể
giữ được hương vị lâu nhất, không ngờ cũng mau thay đổi như vậy…”
Phù Dao liền thôi lảm nhảm nữa, im bặt.
Thái tử lấy trộm thức ăn là sợ nàng đói, để dành cho nàng sao?
Thái tử điện hạ tôn quý tao nhã lấy trộm thức ăn trên bàn... là cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi.
Haizz... nhưng mà con mắt lựa chọn thức ăn của Thái tử điện hạ quả thật không
dám khen tặng - Thịt kho mà bị lạnh thì sẽ đông mỡ, chẳng thể nào nuốt
nổi.
Miệng nàng méo xệch, khom lưng ôm đầu ngồi im một hồi, sau đó cầm đĩa thịt lên định ăn.
Nhưng Thái tử điện hạ lại lấy đi, "Lạnh rồi, đừng ăn nữa, sẽ bị đau bụng đó."
Nói xong liền kéo nàng đứng dậy, "Đừng làm biếng, đi làm bữa ăn khuya đi!"
Phù Dao bất động, "Ta không đói!"
"Nhưng mà ta đói!" Người nọ thẳng tay kéo nàng, "Ta cỏn đang dưỡng thương, nàng phải đảm bảo dinh dưỡng cho ta."
Mạnh Phù Dao trợn mắt, thương thế của Thái tử điện hạ ngài sao mà khó dưỡng
quá đi, "Ta nấu món ăn khuya, huynh phải nhóm lửa cho ta."
"Được..."
…
Một khắc sau.
Trong nhà bếp hiện ra một cảnh tượng hết sức khôi hài, đrrgu bếp nữ xinh đẹp
đang bận rộn nặn vằn thắn trước bệ bếp, còn ở phía sau, nam tử mặc áo
bào tay rộng đang nhàn nhã thong thả bỏ củi vào bếp, lửa cháy hừng hực
soi tỏ từng đường nét phong hoa tuyệt đại trên gương mặt hắn, thỉnh
thoảng nam tử ngước đôi mắt ngậm cười nhìn nử tữ đang bận rộn, ánh mắt
dịu dàng hết đỗi, trong bầu không khí có sự ấm áp mịt mờ...
Nửa canh giờ sau.
Hàng mày của nữ tử dụng đứng cả lên, giận dữ đứng chống nạnh.
Trong gian bếp khói đặc cuồn cuộn, như là có kẻ đang phóng hỏa, hoặc là sau
khi giết người liền đốt cháy thi thể để phi tang chứng cứ.
Phía
sau bệ bếp, nam tử mặc áo cẩm bào tím nhạt hào hoa phú quý, mi đen mắt
đen vừa ho sặc sụa vừa phủi phủi, chiếc áo tím giờ đã không còn tím nữa, nam tử tôn quý đó đang cầm cây củi ngắm nghía, cau mày nghiên cứu, nghĩ mình có thể khống chế chiến hỏa nhân gian, mà sao không thể khống chế
ngọn lửa trong gian bếp bé xíu này.
Mạnh Phù Dao sầu não nhìn trời.
Nhìn kẻ có năng lực thích nghi cuộc sống kém cỏi kia, nếu như bị người ta
chơi trò ly miêu hoán chúa, lưu lạc nhân gian thì làm sao mà sống được
đây?
Nhìn một hồi nàng lại cảm thấy hả hê vui sướng - Cuối cùng
nàng phát hiện ra một chuyện mà Thái tử điện hạ không thể làm được, nàng vốn tưởng rằng, từ diệt quốc cho tới thêu hoa hắn đều có thể làm được
chứ.
Thái tử điện hạ vừa nhìn biểu hiện của nàng liền biết nàng
đang suy nghĩ điều gì, bước qua kéo nàng, "Mép nồi nóng đó, cẩn thận bị
phỏng, ta đi nấu vằn thắn, nàng phụ trách nhóm lửa!"
Ai đó nhìn hắn bằng con mắt khinh bỉ, có người bỉ ổi như vậy sao, giở quỷ kế mà cũng bày ra vẻ mặt thâm tình thắm thiết như vậy.
Một lát sau.
"Trưởng Tôn Vô Cực, huynh nấu vằn thắn hay là nấu cháo vậy... Á, vằn thắn của ta đâu? Sao lại nhão nhẹt như thế này..."
…
Một canh giờ sau, Phù Dao ăn xong món vằn thắn nát, vừa bò lên giường vừa
làu bàu với Nguyên Bảo đại nhân, "Kẻ mệnh khổ ta đây, sắp sửa phải ra
chiến trường để hại người, lao tâm lao lực lao thần, vậy mà nửa đêm còn
phải làm món ăn khuya, rồi lau chùi nhà bếp, ta đây đang mắc nợ ai vậy
chứ..."
Nguyên Bảo đáp lại, "Chít chít" (Ngươi tự đi tìm đi!)
Cái kẻ tự chuốc khổ vào mình kia thực sự là mệnh khổ, vừa mới nằm xuống
liền nghe một tràng tiếng nổ ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, tức
khắc sau đó có tiếng gõ cửa thình thịch, Phù Dao liền khoác y phục xuống giường, nhìn thấy nơi cửa thành phía Tây, ánh lửa đỏ rực nhuộm một nửa
bầu trời.
"Thương Long quân công thành rồi -"
Phù Dao vội
vàng chạy lên lầu, ngẩng đầu nhìn sắc trời đỏ rực một màu, lẩm bẩm, "Cái tên này không muốn sống nữa à, sao lại tới nhanh vậy!"
Bỗng
nhiên một tiếng nổ vang rền, nơi ánh lửa đỏ, tiếng tên bắn ra rít gào
lên thẳng tới trời cao, như thể hỏa kiếm xé toạc màn đêm chỉ trong tích
tắc, ngay sau đó mũi tên lửa kia nổ tung giữa trời, lá cờ Thương Long
đột ngột hiện ra, bay múa cuồng dã giữa gió mây cuồn cuộn.
Khắp
thành dậy lên tiếng la hét, chấn động bởi khí thế tấn công vũ bão của
Thương Long quân, người chạy tán toạn trên những con phố dài, ai nấy đều ngơ ngác ngẩng đâu lên nhìn trời.
Mạnh Phù Dao đứng ở trên cao,
thị lực phi phàm, nhìn thấy rõ khi lá cờ kia xuất hiện giữa không trung
rồi thoáng chốc lại biến mất trong mây mù xám xịt, nàng nhìn thấy trên
lá cờ đó có mấy chữ còn ướt đẫm mực.