Đây là cách thức báo tin ngang ngược điên cuồng thuộc về Chiến Bắc Dã - chỉ dùng để báo tin cho Mạnh Phù Dao.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy khoảng không đỏ rực phía bên kia thấp thoáng lá cờ Thương Long bay lượn rồi biến mất giữa tầng mây, ánh mắt lóe sáng lộ ra nét cười.
Hơn nửa năm lao tâm khổ tứ, từ Đại hội Chấn Vũ đến
triều đình, từng bước tiến lên cao, cho đến hôm nay, cuối cùng nàng đã
nắm được một phần ba quân lực cốt lõi của Thiên Sát, thành công tiếp cận Chiến Nam Thành, lời thề lúc xưa khi chia tay Chiến Bắc Dã, hôm nay
nàng đã thực hiện được rồi.
Chỉ còn một điều, hiện tại nàng còn có một việc quan trọng phải làm, không thể để thất bại trong gang tấc.
Nàng xuống lầu, thay y phục định ra ngoài, phía sau bỗng có người cất tiếng: "Ta đi cùng với cô!”
Là tiếng của Vân Ngấn.
Phù Dao xoay người, ánh lửa đỏ từ xa chiếu tới, đôi mắt của thiếu niên
trước mặt nàng trong suốt đến thấu triệt, như thấp thoáng ngọn lửa đỏ
trong đôi mắt ấy, hắn nhìn Phù Dao, "Thái tử bị thương, cũng không tiện
để lộ thân phận, để ta đi cùng cô!"
Phù Dao im lặng, Vân Ngấn lại nói, "Bên Thái Uyên muốn ta trở về nhưng ta không về, là vì đợi đến
ngày hôm nay, đợi cô đại công cáo thành ta mới yên tâm rời khỏi."
Phù Dao nhìn hắn, không biết nên nói gì cho phải, nghĩ tới mỗi người đến từ một nưóc, đều có sự nghiệp riêng của mình, tụ họp ở Đại hội Chấn Vũ tại Thiên Sát lâu như vậy rồi, đã đến lúc ai cũng phải rời đi. Ví dụ như
Tông Việt, tám phần là do không yên tâm trận chiến cuối cùng này nên mới ở lại đến bây giờ, từ khi gặp Hiên Viên Vận, hắn càng lúc càng thần bí
hơn, thường xuyên thu thập tin tức, thỉnh thoảng còn ra ngoài vào lúc
ban đêm, không biết là đang chuẩn bị làm gì. Nàng biết đời người hợp tan như bèo trôi, ai cũng có con đường riêng mà mình phải đi, mà trên con
đường đó, không ai có thể tránh khỏi sự cô độc.
Thấy nàng im lặng đến xuất thần, Vân Ngấn lặng lẽ quay đầu, hai người im lặng lắng nghe
tiếng huyên áo ở nơi xa, hồng quang ánh lên gương mặt tươi đẹp của họ,
một lúc sau Phù Dao thở dài thườn thượt, "Lúc phải đi, không được trốn
ta, để ta tiễn huynh nhé!"
Vân Ngấn đồng ý, đi thay một bộ y phục hộ vệ, Phù Dao để Thiết Thành quay về, dặn dò Diêu Tấn vài câu.
Nàng cùng Vân Ngấn tiến thẳng vào Hoàng doanh, lệnh điều động vẫn chưa được
ban xuống, căn cứ theo pháp lệnh của triều đình Thiên Sát, tướng lĩnh
cầm binh mà không có lệnh điều động thì không thể điều binh. Mạnh Phù
Dao vội vàng chạy vào cung gặp Chiến Nam Thành, vừa đến cửa cung thì
đụng phải một thái giám thần sắc hoang mang đang từ trong chạy ra, vừa
thấy Phù Dao thì như thể nhìn thấy quân cứu viện, hấp tấp tiến tới kéo
tay nàng nói, "Mạnh Thống lĩnh, mời ngài cấp tốc theo nô tài vào cung.”
Mạnh Phù Dao nhìn vẻ mặt vội vàng hoảng hốt của gã, mắt chợt sáng rõ, nàng
còn nôn nóng hơn cả gã, đẩy gã ra, sốt ruột nói, "Bây giờ là giờ nào rồi mà còn tiến cung? Bệ hạ vẫn còn chưa giao Hổ phù cho ta sao? Không có
Hổ phù thì để ta tự mình lên thành đánh vậy!"
Nàng vừa dứt lời
liền quay người bước đi, Thái giám vội vàng níu lấy nàng, hoảng loạn đến mức ấp a ấp úng nói: "Mạnh thống lĩnh, Bệ hạ người, Bệ hạ người..."
"Sao hả?" Mạnh Phù Dao xoay người lại, hỏi: "Bệ hạ làm sao?"
"Thống lĩnh tốt của tôi, mau theo nô tài đi xem Bệ hạ thế nào, cầu xin người
đó!" Thái giám kéo tay nàng, Phù Dao gật gật đầu, Vân Ngấn đi theo, Thái giám theo bản năng muốn ngăn cản, nàng bèn lên tiếng, "Hộ vệ thân tín
của ta mà ngươi cũng muốn cản sao? Ngươi là ai chứ?"
Thái giám
kia rụt tay lại, vội vàng tạ tội, dẫn Phù Dao đi liền một mạch, mãi cho
tới khi vào chính điện tẩm cung của Chiến Nam Thành, nàng nhìn cung điện tối om, cau mày hỏi, "Trung thư tam đại thần không đến sao?"
Thái giám cúi đầu không dám nói, quý thần Thiên Sát đều hết sức căm ghét
hoạn quan, lo sợ họ mê hoặc thánh nhân, đảo loạn triều chính, mỗi khi
gặp đều tỏ thái độ hung hãn, không có sai sót gì cũng cố tìm ra sai sót
để trị tội họ, còn có sai sót thì động một cái là giết chết. Tối hôm qua Bệ hạ xảy ra chuyện, gã làm Tổng quản Thái giám ở Cần Chính điện, nếu
như thông báo với tam đại thần kia, hậu quả nhất định là sẽ chết. Trong
lúc cấp bách thì nghĩ tới Mạnh Phù Dao, vị Thống lĩnh trẻ tuổi rất được
Bệ hạ sủng ái, mỗi lần vào cung đều cười cười nói nói, ra tay hào phóng, kẻ trên người dưới trong cung đều rất có thiện cảm với nàng, có nàng ở
đây, có lẽ gã vẫn còn có cơ hội sống sót.
Mạnh Phù Dao nhếch miệng cười - hiểu rõ tâm tư của Thái giám này rồi, rất tốt, là trời giúp cho ta.
Nàng bước nhanh vào điện, xuyên qua ánh nến tờ mờ bên ngoài và trùng trùng
lớp lớp mành che đến mức ánh sáng mặt trời cũng thể không soi thấu bên
trong. Phù Dao gạt những mành trướng như thể mê cung kia, âm u tịch mịch khiến người ta biếng nhác chỉ muốn ngủ mà thôi.
Ở gian trong
cùng của nội điện, Chiến Nam Thành đang nằm trên giường, gương mặt xanh
trắng, hai mắt đỏ thẫm hít thở nặng nhọc, thấy Phù Dao vén rèm đi vào,
ánh nến bên ngoài lọt vào trong qua những khe hở, y liền bực bội phất
tay, "Buông xuống, mau buông xuống!"
Mạnh Phù Dao buông tay
xuống, giương mắt nhìn khắp bốn góc điện, nàng thấy có hai tên hộ vệ
đang đứng im lặng canh phòng bên cạnh Chiến Nam Thành - là Vệ nô do gia
tộc Chiến thị nuôi dưỡng, trung thành dũng mãnh nhưng ngu dốt, Chiến Nam Thành luôn chê bọn chúng phiền hà nên không bao giờ mang theo, vì thế
những Vệ nô này trước nay luôn ở trong cung, một bước cũng không rời.
Hiện tại nàng đã là sủng thần của Chiến Nam Thành, nhưng cho tới hôm nay
nàng vẫn chưa thể tiếp cận y quá ba bước, lúc này Chiến Nam Thành đang
phát bệnh, sẽ tăng cường cảnh giác hay sẽ buông lỏng đề phòng? Phù Dao
nhón chân tiến lên một bước thăm dò, Chiến Nam Thành lập tức xoay đầu
lại, thở hổn hển quát, "Lui xuống, lui xuống..."
Phù Dao khựng lại, kính cẩn lui bước hành lễ, Chiến Nam Thành hỏi, “Bên ngoài… bên ngoài thế nào rồi?”
Nàng bình tĩnh đáp, "Chiến Bắc Dã công thành rồi!”
Chiến Nam Thành chấn động, liều mình nhỏm dậy, nói: “Truyền chỉ… truyền chỉ cho ta…”
Mạnh Phù Dao quay đầy lại ra hiệu cho thái giám dâng giấy bút lên, gã Thái
giám định đi truyền đại thần ở Thái thư các tới, Mạnh Phù Dao điềm nhiên nói, “Bây giờ là lúc nào rồi, còn dám chậm trễ? Chẳng lẽ ta không biết
viết chữ sao?”
Chiến Nam Thành sầu não lên tiếng, "Đừng ồn...
đừng ồn… truyền chỉ… Tạ Dụ và ngươi... mang theo Cấm Vệ quân và Hoàng
doanh quân cùng thủ thành... Ngự Lâm quân do Khấu Trung thư thống lĩnh
thủ vệ cung cấm... truyền Trung thư tam đại thần qua hết đây... tiếp tục phái người liên lạc với Bình Tịnh Vương ở phụ kinh một lần nữa..."
Mạnh Phù Dao hí hoáy viết, “Mời Bệ hạ ngự ấn và ban Hổ phù!"
Chiến Nam Thành run rẩy nắm chặt thành giường, lấy Ngọc ấn ra, vừa định đóng
xuống thì lướt nhìn thánh chỉ, kinh hãi lắp bắp, “Ngươi... ngươi tại sao lại viết như vậy…” Y nắm chặt thành giường, Mạnh Phù Dao liền mỉm cười, cầm lấy tay y đống dấu lên thánh chỉ.
Chiến Nam Thành toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ vào nàng, con ngươi như muốn nứt ra: "Ngươi... Ngươi!"
Ánh mắt hai Vệ nô chậm chạp lướt qua, một bàn tay khác của Chiến Nam Thành
cũng từ từ đặt xuống gối, Mạnh phù Dao mỉm cười, không tiến lên phía
trước mà lùi lại về phía sau một bước, vệ nô lập tức bất động.
Sau đó, Mạnh Phù Dao lấy ra một chiếc ly nhỏ và một bình rượu nhỏ, trước
mặt Chiến Nam Thành, nhẹ nhàng rót rượu trong bình ra ly.
Tiếng nước.
Nước rượu mát lạnh chảy xuống ly, phát ra âm thanh róc rách dịu êm, không nghe ra sát khí, dư âm dai dẳng.
Tuy nhiên đối với một số người mắc những bệnh quái lạ mà nói, thì đây chính là tiếng trống gọi hồn, tiếng chuông đoạt mệnh!
Toàn thân Chiến Nam Thành run rẩy, giật bắn lên cao nửa thước rồi lại nặng
nề ngã xuống đệm, y đau đớn nhoài đến mép giường, như một con cá sắp
chết, khóe mắt và mũi đều rỉ máu.
Vệ nô vẫn bất động - những nô
lệ này từ nhỏ đã bị hủy đi ý thức, trong đầu chỉ tồn tại một mệnh lệnh:
Nếu như có người tiếp cận Bệ hạ, có ý đồ công kích thì giết chết!
Nhưng mà bây giờ Mạnh Phù Dao đứng ở xa, chỉ đang rót rượu mà thôi.
Nàng điềm nhiên cầm bình rượu rót vào trong ly, rồi lại lấy ly đổ vào trong bình, cứ làm đi làm lại như vậy vô số lần.
Sự đau đớn của Chiến Nam Thành vì vậy cũng không dứt.
Hắn quằn quại gào thét, "Đừng... Đừng..."
Mạnh Phù Dao ngừng tay hỏi y, "Hổ phù đâu?"
Chiến Nam Thành ngước mắt liếc nàng, y đã suy yếu đến mức không còn sức lực
để mà vặn cơ quan nữa, đầu đầy mồ hôi lẫn vết máu từ trên khóe miệng lăn xuống, ánh mắt ngập tràn thù hận, tựa như ác quỷ bò ra từ địa ngục muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Nàng đứng yên tại chỗ, nếu như có ai từng trơ mắt, nhìn chiến hữu đồng hành của mình đồng loạt bị kiến ăn
chỉ còn lại bộ xương, hay tự thiêu mà chết, thì cả đời này, sẽ không có
cảnh tượng nào mà không thể đối mặt nữa.
Hại người khác ắt cũng sẽ hại mình, chỉ như vậy thôi!
Thấy Chiến Nam Thành không trả lời, Phù Dao lấy que lửa từ trong người ra, để sát vào bầu rượu đó.
Sắc mặt của Chiến Nam Thành lập tức thay đổi, y kinh hãi nhìn que lửa, như
thể nhìn thấy trong đệm chăn của mình bất thình lình xuất hiện một vạn
con rắn độc.
"Đừng...!" Y kêu không thành tiếng.
Mạnh Phù Dao lập tức xòe bàn tay về phía hắn.
Chiến Nam Thành run lẩy bẩy, không chịu nói, Phù Dao cầm que lửa huơ qua huơ
lại, bâng quơ nói, "Chết không đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất là phải chịu
đủ giày vò trước khi chết, Bệ hạ ngài ưa thích như thế sao?"
Chiến Nam Thành nhắm mắt lại, y đã không còn sức lực để suy nghĩ hoặc hận thù nữa, lòng chỉ mơ hồ cảm thấy, từ lúc truy sát Chiến Bắc Dã ở núi Trường Hãn, y đã bắt đầu phạm phải hàng loạt sai lầm hết sức lớn lao mà không
cách nào cứu vãn được. Sau đó y rơi vào một cái bẫy và bị nhấn chìm bởi
những mưu tính sâu xa trong đó, Chấn Vũ đại hội... quán quân trẻ tuổi... thống lĩnh khờ khạo ở Vô Cực quốc vì rơi vào lưới tình "đoạn tụ" mà
buồn bực sầu não không như ý muốn... Bắc Hằng bị giết... căn bệnh của y
phát tác quá sớm... thì ra ngay từ đầu, y đã rơi vào tầm ngắm đã được
tính toán cẩn thận từng bước.
Y không thể giết Chiến Bắc Dã, vì vậy cuối cùng y đành phải vứt bỏ mạng sống mình.
Còn tên kia... hắn là ai? Hắn và Chiến Bắc Dã, một người dẫn binh cướp đoạt giang sơn của y, một người đoạt tính mạng y, nội công ngoại kích, y
thua một cách rất thê thảm!
Đối mặt với người đang cười kia, từng cảnh tượng lần lượt lươt qua như hoa trôi dập dềnh trong sóng nước,
bồng bềnh lay động, trong tầm nhìn của y, ánh mắt kia trong trẻo thuần
khiết như tuyết, mát lạnh như những con bướm đen tuyền đậu trên sông
băng.
Chiến Nam Thành như bị sa vào trong đôi mắt ấy - y mới
chính là kẻ ngốc nhất, vậy mà y lại có thể tin những chuyện giữa Thái tử Vô Cực và hắn, đôi mắt sáng ngời và tràn đầy khí thế như vậy, sao lại
có thể chịu sự uy hiếp làm người tình của Thái tử chứ?
Cuối cùng Chiến Nam Thành nhắm mắt lại, chậm rãi nhìn lên trên trần của tẩm điện.
Mạnh Phù Dao vừa ngẩng đầu lên, liên nhìn thấy phía trên trần của góc điện
có một đầu thú, miệng thú há mở, sắc vàng óng ánh lấp loáng.
Nàng nhoẻn cười, đưa tay bắn ra một luồng khí lực một vật bằng vàng lấp lánh rơi xuống.
Nàng cầm lấy Hổ phù và thánh chỉ đi ra ngoài, phía sau chợt có tiếng gió lay động, nàng trở tay bắt một cái, nhưng vật đó lại trượt khỏi tay nàng,
chẳng thèm quay đầu lại, nàng lập tức chém một đao về phía sau, đao
phong mạnh mẽ cắt rách những tấm màn kia, thứ đó trượt xuống từ trên đao của nàng.
Trong lòng Mạnh Phù Dao cả kinh, mau chóng lướt vút
qua, nhưng thứ đó vẫn đuổi theo nàng không chịu buông tha, phóng đến
nhanh như thể sóng âm và ánh sáng - chưa thấy rõ hình dáng thì nó đã tới rồi.
Mạnh Phù Dao nhanh chóng quay người lại, buộc lòng phải tìm cách đỡ đòn, vừa quay người thì một mùi tanh hôi phả vào mặt nàng, một
đôi mắt thâm tím chớp nháy đập vào mắt nàng, chất dính nhầy nhụa màu tím bắn tung tóe khắp nơi!
Thế nhưng nàng đã kịp rút đao ra kịp
thời, chặn lại những dịch thể kia bên ngoài, song có một chút dịch thể
rơi thẳng xuống ấn đường của nàng trong khoảng cách rất gần.
Lòng nàng cảm thấy ớn lạnh không thôi - trong lúc đắc ý nàng đã quá lơ là.
"Keng..."
Một thanh kiếm đột ngột phóng tới!
Kiếm sắc mỏng mà dài, lấp ánh ánh bạc, chớp mắt bay tới như sao sa, nhanh
hơn âm thanh, nhanh hơn ánh sáng, bắn về phía mặt Mạnh Phù Dao, mạnh đến mức nàng không thể mở mắt được, kiếm khí sắc nhọn kinh người.
Thế nhưng, loáng cái đã dừng lại!
Dừng lại trước mắt Phù Dao.
Đến rất nhanh, dừng lại càng nhanh hơn.
Thân kiếm vẫn tỏa ra ánh bạc lấp lánh, rõ ràng chỉ còn một chút thôi là nó
sẽ xuyên qua mắt của nàng, hoặc là đâm thủng trán nàng, thế nhưng dù chỉ là một sợi mi của Phù Dao thôi, cũng chẳng mảy may mất đi.
Thanh kiếm thẳng đứng dừng lại ngay trước mắt nàng, chặn lại chất dịch màu tím kia!
Không gian tối tăm, cận kề cái chết trong gang tấc, nọc độc màu tím kia bé như thể kim châm.
Chiêu kiếm tinh chuẩn đến mức không từ ngữ nào có thể hình dung được, làm
được điều đó cần phải có nội lực nhãn lực kinh người cỡ nào đây?
"Xoạt!" một tiếng, chất lỏng màu tím trong nháy mắt đã bị khuếch tán, khiến mặt kiếm sáng loáng bị nhiễm một vết bẩn đen, mà nơi bị dính chất lỏng đó
từ từ bị ăn mòn thành một cái lỗ... chất độc thật là lợi hại.
Mạnh Phù Dao thở phào một hơi, cảm kích nhìn Vân Ngấn - huynh lại cứu ta một lần nữa!
Vân Ngấn hết sức khó khăn thu kiếm về, cổ tay tựa hồ bởi vì dùng quá sức mà bị trật khớp, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, áo bên trong dính chặt vào
người, như là cơ thể bị dây thừng quấn chặt vậy.
Chiêu kiếm vừa nãy đó... trong cuộc đời này hắn chưa bao giờ xuất ra một chiêu kiếm tuyệt đỉnh như vậy.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn xông tới theo phản xạ mà chẳng kịp nhìn rõ thứ gì, chỉ mang máng nhìn thấy một thứ gì đó ánh tím bắn về
phía mi tâm của nàng.
Hắn chẳng kịp suy nghĩ, lập tức xuất kiếm.
Vân Ngấn thở ra một hơi, nhắm mắt lại, cảm kích trời xanh.
Phía sau, Phù Dao nhanh chân tiến lại, vừa lau mũi đao dính máu quái thú kia vừa nói, ""Không thể ngờ là, đến bước cuối cùng lấy Hổ phù mà vẫn còn
có cơ quan, bên trong đầu con thú bên phải kia có một con quái vật lợi
hại như vậy."
Nàng nhìn đống máu thịt màu tím nhầy nhụa dưới đất, "Vân Ngấn, kiếm pháp của huynh càng ngày càng tinh tiến, ta thật sự rất tán thưởng chiêu kiếm này của huynh."
Vân Ngấn cười, Phù Dao
nhìn hắn, ngạc nhiên nói, "Huynh làm sao thế? Sao đổ mồ hôi nhiều như
vậy?" Nàng móc khăn tay ra định lau cho hắn, lại thoáng suy nghĩ rồi
nói, "Tay chân ta lóng ngóng, hì hì…”
Vân Ngấn nhận lấy khăn nàng đưa, nhưng lại nhét vào trong ngực mình, Mạnh Phù Dao thấy thế thì mắt
ửng hồng, vờ như không thấy. Vân Ngấn nhìn Chiến Nam Thành đã hôn mê
trên giường, "Không giết y sao? Giữ lại đêm dài lắm mộng."
"Đây
là việc ta muốn nhờ cậy huynh." Phù Dao nói: "Chiến Nam Thành hiện giờ
không thể giết, ta giả mạo chỉ dụ lệnh cho văn võ bá quan hợp mặt ở Cần
Chính điện, nhằm ngăn cản Trung thư tam đại thần điều động quân đội khẩn cấp. Tam đại thần già rồi, chờ đợi sốt ruột nhất định sẽ xông vào điện, do đó phải giữ lại Chiến Nam Thành và mấy tên vệ nô dể mấy lão già đó
tin tưởng, kéo dài thời gian. Ở đây trông cậy huynh tùy cơ ứng biến, lấy thân phận hộ vệ thủ ở nơi này, nếu như sự việc biến đổi, nhờ huynh hãy
giết chết Chiến Nam Thành. Hay nếu như sự việc thành công, cũng nhờ
huynh... giết chết hắn."
Vân Ngấn chấn động, Mạnh Phù Dao không
biết làm sao, đành cười giải thích, "Chiến Bắc Dã mềm lòng, việc giết
huynh đệ của mình hắn không làm được, nhưng giữ lại Chiến Nam Thành là
một mối họa hiểm nguy... hãy để cho Chiến Bắc Dã làm một Hoàng đế sạch
sẽ đi, tội lỗi giết huynh, hãy để ta gánh thay cho hắn."
Nàng
điềm nhiên cười nói tiếp, "Dù sao ta cũng đã bị xem như là một lão Chu
Thái sư đệ nhị, Thiên Sát "Nhị thần đệ nhất" rồi, hahah..." (*)
(*) Bề tôi hai triều đại, phản bội lại triều đại trước, ra làm quan cho triều đại sau.
Vân Ngấn nhìn nụ cười trong sáng, gánh chịu hết thảy tội lỗi thay cho Chiến Bắc Dã của nàng, hồi lâu sau dời mắt đi, cất tiếng, "Được!"
Mạnh Phù Dao hớn hở nhìn hắn, tháo chiếc túi trên người Chiến Nam Thành,
nói: "Ép thiên tử để lệnh chư hầu, là hành vi của bậc đại trượng phu!"
Sau đó cầm ly rượu kia đưa cho Vân Ngấn, hắn nhận lấy, kinh ngạc hỏi:
"Chiến Nam Thành mắc bệnh gì thế? Tại sao lại quái dị như vậy, không
nghe được tiếng nước, không thể nhìn thấy ánh sáng?"
"Ta cũng
không biết nữa." Phù Dao nhún nhún vai, Chiến Bắc Hằng trước khi chết đã nói cho nàng biết bệnh của Chiến Nam Thành, sau khi nàng trở về liền đi hỏi đại phu Mông Cổ, vị đại phu nọ hỏi qua kỹ lưỡng về khí sắc và biểu
hiện của Chiến Hoàng đế, chơi đùa mấy ngày rồi đưa cho nàng một chút
thuốc bột, bảo nàng quét lên ống tay áo để đi gặp Chiến Nam Thành, chẳng cần làm gì hết, chỉ cần vung ống tay áo nhiều lần là được. Chiến Nam
Thành luôn không cho người khác tới gần mình, nhưng vào hôm nàng hiến kế trên Kim điện, khua tay múa chân, vung trái vung phải liên hồi, phỏng
chừng Chiến Hoàng đế xui xẻo cũng hít vào không ít bụi phấn. Chiến Nam
Thành mắc bệnh gì thậm chí y cũng không biết, chỉ cảm thấy sợ tiếng nước chảy và sợ ánh sáng, hơi giống như bệnh dại, song cũng hoàn toàn không
giống. Bệnh dại không phát tác trong thời tiết như thế này, từ trước đến nay hễ phát bệnh là phải chết, tám phần là do Mông Cổ đại phu ra tay,
dùng thuốc bột để gia tăng thêm bệnh trạng vốn có của Chiến Nam Thành,
khiến cho nó đã độc lại càng độc hơn, làm cho thần kinh của Chiến Nam
Thành bị co giật.
Ôi... Chiến Nam Thành quả là đáng thương, bị biết bao nhiêu người bỉ ổi tính kế cùng một lúc...
Nàng yên tâm nhoẻn cười với Vân Ngấn.
Nguyên thống lĩnh Tạ Dục nghĩ rằng, Bàn Đô kiên tường lợi pháo, có tường thành cao nhất thiên hạ, phòng thủ năm tầng, còn có ba đoạn chiến hào chuyên
dùng để đối phó kị binh. Trong thành binh lương đầy đủ, vũ khí sẵn sàng, so với quân đội của Chiến Bắc Dã vốn đang mệt mỏi vì phải quyết đấu
không ngừng suốt ngàn vạn dặm, ưu thế không cần nói cũng biết - Chỉ cần y nắm lại Hoàng doanh, nhất định có thể đánh bại Chiến Bắc Dã.
Tạ
Dục nghi ngờ liếc nhìn Phù Dao, nghĩ thầm Khấu trung thư đại thần nói
rằng tiểu tử này tâm tư khó lường, không thể không đề phòng, bây giờ hắn tự giao nộp quân quyền, xem ra không giống như lời Khấu trung thư nói.
Phù Dao nhìn biểu hiện của Tạ Dục, khóe môi lộ ra nét cười, nàng giả vờ
giao trả Hoàng doanh quân cho y, rồi cùng y phóng như bay về hướng cửa
thành. Tạ Dục nhìn thấy Thiết Thành đuổi theo Phù Dao phía sau, có chút
kinh ngạc liếc nhìn nàng, Phù Dao nói, "Bệ hạ để ta đem gia quyến của
hai Đô đốc Kim Ngạn, Minh Luân lên tường thành, thực hiện theo kế hoạch
cũ."
Tạ Dục vui vẻ gật gật đầu, lúc này hai người đã đến cửa
thành, nhìn thấy ánh lửa chói mắt từ phía đằng xa và tiếng giết chóc gào thét vang trời, quân giữ thành mặc áo đen và Cẩm y vệ mặc áo tím chạy
lên chạy xuống đông như kiến, trên chòi gác nỗ cơ (*) đang hoạt động
không ngừng không nghỉ, xoay tròn 360 độ, mưa tên phóng ra dày đặc. Hai
người bước vội lên thành lâu, vừa lên đến nơi liền nhìn thấy Khấu trưng
thư ria mép hoa râm, quần áo lôi thôi vụng về, đang đâm trường thương
vào mặt một binh sĩ Thương Long đã leo lên đến bờ tường, bị binh sĩ đó
nhịn đau đánh hắn một chưởng bay ra xa. Mọi người hoảng loạn xông đến
cứu, Khấu trung thư vẫn liều mình vùng vẫy, thét lên ra lệnh: "Bắn! Bắn
cho ta! Đá! Dầu sôi! Bao cát!"
(*) Dụng cụ bắn tên.
Hắn
thét đến khàn giọng, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tạ Dục và Mạnh Phù Dao. Mạnh Phù Dao áo đen đang đứng nhìn hắn trong ánh lửa đỏ rực, dưới màn
mưa tên đầy trời, sắc mặt có hơi tái nhợt song ánh mắt nhìn hắn lại đen
thui, khiến trọng thần trung thành tuyệt đối của Thiên Sát phải run rẩy. Tuy nhiên cảm giác đó nhanh chóng trôi qua, thoáng cái Mạnh Phù Dao đã
mỉm cười tiến lên.
"Khấu trung thư tận tâm vì nước, là văn thần song lại liều mình chiến đấu làm gương cho binh sĩ, mạt tướng khâm phục!"
Khấu trung thư thở hồng hộc, phất phất tay, Phù Dao đi tới bên tường thành, nhìn xuống phía dưới.
Nàng nhìn thấy Chiến Bắc Dã!
Bên dưới thành hoang dã mênh mông, ánh lửa hừng hực, kỵ binh trùng trùng
điệp điệp, một bóng người mặc áo đen cưỡi ngựa đen đang dẫn đầu, giống
như nộ long đang tung hoành ngang dọc, vũ khí trong tay hắn nặng trĩu mà bóng loáng sáng ngời trong màn đêm. Kim quang sắc bén như ánh sao rơi.
Ánh mắt hắn vô tình ngước lên trên, cách xa như vậy mà vẫn có thể cảm
giác được sự cương quyết và dũng khí bất diệt, sáng chói giữa bầu trời
ngàn vạn ánh sao đêm.
Đám người như sóng biển tách ra hai bên
nhường đường cho hắn một mạch đến dưới tường thành, những khối đá lớn
rơi xuống từ trên tường cao như một món đồ chơi trong tay hắn, chỉ tích
tắc đã bị đập nát tan, tiếng đá vỡ vụn ầm ầm không ngừng vang vọng, hắn
phất tay, một khối đá khổng lồ bắn ngược về phía tường thành, bức tường
thành vững chãi kiên cố bị thủng một hố to bằng đầu người!
Nam tử chân chính đội trời đạp đất, tinh anh, dũng mãnh, tiên phong đi đầu, khiến sĩ khi ba quân bừng bừng như lửa cháy.
Chiến Bắc Dã xoay trường thương, thuận thế nhìn lên phía trên thành lâu, sau đó cả người hắn bỗng dưng chấn động.
Hắn nhìn thấy Phù Dao rồi.
Trên tường thành cao, có thiếu niên vận áo giáp mỏng, chống hai tay nhìn
xuống, thái độ nhàn nhã biếng nhác, tuyệt nhiên không giống với những
thủ binh đang căng thẳng chiến đấu kịch liệt xung quanh, miệng nhoẻn
cười. Y phục màu đen và dây cột tóc màu bạc tung bay trong gió, thoải
mái mà tự tại, thong đong đứng trên thành lâu sừng sững.
Dáng vẻ
bình tĩnh, ung dung, vạn sự bất kinh của nàng càng nội bạt hơn thêm giữa đám sĩ tốt đang bận rộn tác chiến, khát máu kia.
Đó là thái độ của một thượng giả.
Chiến Bắc Dã nhìn nàng, ngực như bị trúng một đòn hiểm độc, tay mềm nhũn suýt chút nữa đánh rơi trường thương xuống đất. Hắn lập tức siết chặt tay
lại, nhưng lại phát hiện lòng bàn tay mình bỗng nhiên ướt đẫm mồ hôi,
ướt át đến mức như không thể cầm được vũ khí.
Cách biệt nửa năm,
ngày đêm nhung nhớ sâu dày, những nhớ nhung sâu dày ấy ngày một chồng
chất, so với tường thành trước mắt còn cao hơn, dày hơn. Trong những
giấc mộng trên từng chặng đường hành quân đêm ngày của hắn, là hình bóng nàng mọi lúc mọi nơi, mỗi giờ mỗi khắc. Hắn nhớ lúc nàng giơ roi giục
ngựa, nhớ nàng thích uống nước ấm mỗi khi uống nước, nhớ dáng vẻ khi
nàng dùng cơm chảng tao nhã chút nào, nhớ đến bóng lưng nàng ngủ khi hai người chung giường đêm nào, mảnh mai mềm mại tựa mảnh trăng cong gần
trong gang tấc, hóa ra lại cách biệt cả thiên thai.
Nỗi nhớ như vậy... nỗi nhớ như vậy, nỗi nhớ quay quắt triền miên, xoắn xuýt dây dưa, không thể thoát khỏi, không thể trốn tránh.
Hắn đã nghĩ đển vô số lần, tình cảnh khi hai người gặp lại nhau. Trên kim
điện? Trên phố lớn? Trong phủ đệ? Khi gặp nhau sẽ như thế nào, nàng sẽ
cười chào với hắn, hay hắn sẽ cười chào với nàng trước đây?
Thậm
chí có một lần, hắn đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mặt đầy mồ
hôi lạnh, vội vàng bò dậy muốn điểm quân dẫn binh tiến vào Bàn Đô ngay
tức khắc, thuộc hạ hắn liền kéo hắn lại. Đêm đó hắn mơ thấy nàng chết,
khắp người đầy máu tươi, đang ngồi dùng máu vẽ gì đó trên mặt đất, sau
đó thì ngã xuống. Nửa đêm còn lại hắn không tài nào ngủ được nữa, ngồi
bó gối ở trong sân, nhìn trăng đến tận sáng hôm sau.
Còn có một
lần, hắn mơ thấy nàng không chờ hắn ở Bàn Đô, mà bỏ đi. Sau khi tỉnh lại hắn ngơ ngác nghĩ, có thể là nàng đã bỏ đi rồi. Vậy hắn đánh Bàn Đô
xong sẽ đi tìm nàng, hay là đành thôi không đánh nữa?
Kết quả,
qua ngày hôm sau, hắn nhìn thấy Hắc Phượng Kị, nhìn thấy Kỉ Vũ cụt một
cánh tay, hắn lại lên đường làm một nam nhân có trách nhiệm, có một số
việc, không thể phóng túng được.
Thời khắc này đây... sau khi cách biệt nửa năm, cuối cùng hắn cũng có thể gặp lại nàng. Khoảnh
khắc vừa nhìn thấy nàng, hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng, những nhớ
nhung khắc cốt mài tâm kia vẫn chưa đủ sâu sắc, những nhớ nhung dằn vặt
ngày đêm kia so với phút giây này chỉ như một trang giấy mỏng manh. Hắn
như bị sét đánh trúng khi nhìn thấy nàng, muốn tức tốc chạy tới bên
nàng. Hình bóng của nàng đối với hắn, tựa như lữ nhân lạc bước trên sa
mạc khô cằn, lúc sắp chết nhìn thấy được ốc đảo, dẫu có chết cũng phải
bò đến đó.
Vậy là hắn vung vẩy trường thương, từ trong mưa tên, từ trong đao bụi mà tiến tới.
Thế nhưng Mạnh Phù Dao lại giơ hai ngón tay về phía hắn.
Nàng vẫn đứng đó, ánh mắt rạng ngời, chào đón hắn bằng hành động dí dỏm, giơ hai ngón tay lên như hình chiếc kéo.
"Thắng lợi!"
Chiến Bắc Dã khựng lại, ngạc nhiên nhìn nàng, Mạnh Phù Dao đã xoay người, nhìn Tạ Dục ép gia quyến của hai Đô đốc lên thành lâu.
Mấy phu nhân yếu đuối và trẻ nhỏ bị trói gô lại, được hộ vệ của Mạnh Phù Dao đẩy tới bờ tường.
Tạ Dục một tay tóm lấy một vị phu nhân, một tay cầm khiên chắn, thò người ra khỏi thành lâu, chiêu hàng.
"Chiến Bắc Dã, đây là gia quyến của hai Đô đốc Kim Ngạn Minh Luân."
Binh sĩ bên dưới trận tiền đang dũng mãnh tấn công đột ngột dừng lại, hoảng
sợ quay đầu nhìn Chiến Bắc Dã. Tròng mắt Chiến Bắc Dã đen càng thêm đen, chầm chậm phất tay.
Tạ Dục nhếch miệng cười, thò người ra ngoài
nhìn thăm dò, nói: "Hai Đô đốc đi theo ngươi sớm nhất, chinh chiến ngàn
dặm chẳng tiếc thân mình, nhiệt huyết sôi sục, vì ngươi bỏ đi vinh hoa
phú quý. Hôm nay gia quyến của bọn họ đang ở trên thành này, chỉ cần
ngươi hạ lệnh công thành, ta sẽ lập tức giết người, để chốn am nhi
phương Bắc các ngươi nhìn thấy, nghịch tặc mà các ngươi trung thành đi
theo là hạng người vong ân phụ nghĩa như thế nào!"
Tiếng giết
chóc dần dừng lại, trăng mờ gió lạnh, ánh đuốc cháy hừng hực trên mặt
đất mênh mông như thể những vì sao lấp loáng, loáng thoáng phát ra tiếng kêu lách tách, muôn vàn ánh mắt trên dưới thành lâu đều hướng về phía
nam tử tuấn lãng nghiêm trang kia.
Lúc này, vạn quân đều im bặt, chờ đợi quyết định khó khăn của Chiến Bắc Dã.
Tạ Dục cầm đao đặt lên cổ một phụ nhân, ra lệnh: "Lui binh!"
Chiến Bắc Dã lặng thinh, ánh mắt uy nghiêm cương nghị hướng về phía Tạ Dục.
Tạ Dục không hề lay động, siết chặt thanh đao sáng loáng như tuyết trong tay.
"Lui binh! Ngươi tự trói đi lên thành! Bằng không ngươi chính là tội nhân bị ngàn người nguyền rủa."
Chiến Bắc Dã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên tường thành, chiến bào màu đen của
hắn bay cuồn cuồn trong gió, gương mặt anh tuấn rắn rỏi trong ánh lửa
chiếu rọi, hắn trầm ngâm nhìn thiếu phụ yếu đuối trên tường thành, lại
nhìn Mạnh Phù Dao thần sắc bình tĩnh ở một bên, cuối cùng cũng từ từ lui về sau một bước.
Bước lùi này, như …….
Đáy mắt Tạ Dục lóe lên nét vui mừng!
"Xoẹt."
Tuyết quang bừng sáng.
Tựa như Giao long xé toạc mây mù, vưon mình xông lên chín tầng trời cao...
đột ngột đổi hướng, hút no máu tươi của kẻ phàm tục dưới trần gian.
Một đạo ngân quang được đột ngột phóng ra từ trong miệng của thiếu phụ yếu
đuối đang bị trói, gia quyến của Đô đốc Kim Ngạn, tàn nhẫn mà hung hãn,
mạnh mẽ mà mau lẹ, chớp mắt đã đâm vào mi tâm của Tạ Dục.
Máu tươi từ mi tâm hắn chầm chậm chảy ra, thành một đường rơi xuống đất, thân thể Tạ Dục vĩnh viễn cứng ngắc ở ttên thành lâu.
Nét mặt hân hoan của hắn cũng vĩnh viễn ngưng tụ ở khoảnh khắc Chiến Bắc Dã lùi về phía sau một bước, biểu hiện một nửa vui mừng một nửa kinh ngạc
trên gương mặt hắn, khiến cho gương mặt hắn hết sức cổ quái.
Hắn từ từ buông thõng tay, cuối cùng liếc mắt nhìn một người.
Mạnh Phù Dao.
Thiếu niên kia chắp tay đứng ở tường thành, trước sau đều là hộ vệ của hắn,
đang nhìn hắn cười, bình tĩnh, an tường, ôn hòa, thâm ý vô hạn.
Ánh măt này, trước khi chết hắn mới hiểu được tất thảy. Hắn thua rồi...
Vương triều... sắp mất...
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tạ Dục.
Thân thể hắn rơi từ trên tường thành cao nhất thiên hạ xuống phía trước ngựa của Chiến Bắc Dã, ầm một tiếng, dấy lên cát bụi mịt mờ cao đến nửa
trượng.
Giờ khắc này.
Giang sơn vạn dặm như trở nên trang
nghiêm, trầm măc trước cái chết của vị tướng quân trung thành cuối cùng
của một Vương triều sắp sụp đổ.
Dưới ánh trăng lạnh lùng, vạn quân hiên ngang bất động.
Chiến Bắc Dã từ từ ngẩng đầu, nhìn lên tường thành, thiếu niên mặc áo đen
đứng giữa mây trời lộng gió mỉm cười tinh nghịch, không phù hợp với bầu
không khí nặng nề lúc này, nụ cười và tạo hình chiến thắng kia chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.
Bỗng nhiên, thân thể hắn cứng đờ.
Trên thành lâu, phía sau Mạnh Phù Dao, có một nam tử mặc trang phục hộ vệ,
thong dong tiến lên, thản nhiên ung dung đứng bên cạnh nàng.
Người nọ đứng kề bên nàng, vừa khéo có thể thấy rõ ánh mắt và nụ cười của nàng.
Hắn ta nhàn nhạt nhìn xuống dưới thành, ánh mắt đó, là của một bậc Vương giả.