Mạnh Phù Dao lại đột nhiên nói: "Chiến Bắc Dã, đứng lại!"
Chiến Bắc Dã không để ý tới nàng, giận dữ đi về phía nữ nhân áo xám, Mạnh Phù Dao liền thét to, "Ai da."
Tiếng gió thôi đưa, Chiến Bắc Dã dừng bước, xoay người đi đến bên cạnh Mạnh Phù Dao, "Sao vậy, đau ở đâu vậy?"
Lần này đến lượt Mạnh Phù Dao không thèm nhìn hắn, liếc hắn một cái rồi nói với nữ nhân áo xám, "Vân Hồn tiền bối, bà là người của Chiến gia, muốn
giết ai thì giết, nhưng với người này thì..."
Nàng chỉ Thái phi đang ở trong lòng Chiến Bắc Dã, "Người tội nghiệp đã chịu đủ khổ nạn nhân gian này, bà cũng muốn giết sao?"
"Nói hắn thả bà ta ra, ta không muốn giết kẻ không liên quan."
Vân Hồn nói một cách vô tư lự, cũng không hỏi tại sao Mạnh Phù Dao biết thân phận của bà.
"Bà giết chúng tôi, tha cho Thái phi, một mình bà ấy có thể sống không?"
Mạnh Phù Dao lớn tiếng cười nhạo, "Ta không giết bá nhân, bá nhân vì ta
mà chết, đạo lý này bà không biết hay sao?"
"Ta bảo Chiến Nam Thành không giết bà ta." Vân Hồn nhíu đôi lông mày mảnh gọn.
"À, tin một con lợn còn hơn tín Chiến Nam Thành." Mạnh Phù Dao oán than rồi tiếp tục nói, "Lợn còn có tình người hơn y."
"Vậy thì phải làm sao?" Vân Hồn trợn mắt lên có chút hoang mang, nhìn nàng hỏi ngược lại, "Ngươi thấy nên thế nào?"
"Ừm, khó thật." Mạnh Phù Dao chau mày, trầm ngâm suy tư, "Thế này vậy, chúng tôi chết ở đây, để lại bà ta trong cung cũng bị chết, như vậy chẳng
khác nào bà đã hại kẻ vô tội, chẳng bằng chúng tôi cùng ra ngoài cho bà
giết. Chết ở bên ngoài vẫn tốt hơn chết ở trong cung."
Lời của
Mạnh Phù Dao vừa dứt, Chiến Nam Thành liền phun ra một ngụm máu tươi, y
không nói được, chỉ còn cách căm tức nhìn Mạnh Phù Dao khoa môi múa mép, dùng ánh mắt van lơn cầu xin cứu tinh duy nhất của mình là Vân Hồn.
Vân Hồn không lên tiếng, bà ta trông vừa già nua lại vừa trẻ trung, vừa
từng trải lại vừa ngây thơ, ánh mắt khi cười của bà ta tựa đám mây lúc
tụ lúc tan, lúc hoảng hốt lúc tinh anh. Bà ta nắm ống tay áo, lơ đễnh
nhìn Thái phi, bình thản nói: "Ta thấy bà cũng rất dễ nhìn, hơn nữa khó
mà có người trên thế gian này lại còn thê thảm hơn ta. Không được giết."
Mạnh Phù Dao đáp lại ngay, "Đúng đó, giết bà ta thì bà sẽ trở thành người
thê thảm nhất, không được, nhất định phải có người làm đệm cho bà."
Vân Hồn cười nhẹ, chăm chú nhìn Mạnh Phù Dao, ngón tay nhịp khẽ khàng, "Nha đầu, đừng cho là ta ngốc, ta chỉ làm việc nên làm thôi."
Mạnh
Phù Dao hớn hở cười, thầm nghĩ, lần đầu tiên gặp Thập cường giả lại là
một bà lão tóc bạc ham vui, lúc thì tinh anh lúc thì ngây thơ, quả thật
là một người khi trở thành truyền thuyết thì có hơi không bình thường
mà.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng xem như đã tìm được cách, may mà nhân phẩm Chiến Nam Thành quá tệ, già trẻ đều không ưa y nổi. Vân Hồn
rõ ràng ghét y, mà có lẽ là do vướng mắc trách nhiệm nên mới không thể
để y chết mà thôi.
"Ta cho phép ngươi đưa Chiến Nam Thành và Thái phi ra khỏi cung."
Nói rồi bà ta chậm rãi lấy ra một gói đồ ăn, những miếng vụn rơi lả tả xuống, rớt lên đầu Chiến Nam Thành.
"Tuy nhiên ngươi cũng không thể được quá nhiều lợi như vậy, sau khi ra khỏi
cung, hai ngươi phải cùng ta giao đấu một phen, bất luận thắng hay thua
đều phải thả Chiến Nam Thành."
Mạnh Phù Dao quay đầu nhìn Chiến Bắc Dã, đây là kẻ thù của hắn, để hắn quyết định.
Chiến Bắc Dã chỉ nói, "Cơ hội giết y còn rất nhiều."
Chiến Bắc Dã nhìn Mạnh Phù Dao, trong lòng đầy thương cảm và biết ơn. Hôm nay vốn nghĩ chỉ gặp được Mẫu phi, không dám mong có thể cứu bà ra, đâu ngờ sự việc biến đổi khôn lường. Những tưởng Mẫu phi sẽ không thể nào thoát ra khỏi từ trong lao tù, giờ chỉ qua mấy lời của Phù Dao mà thấy được
tâm tính của Vân Hồn cường giả, dụ bà ta đồng ý ra ngoài cung quyết
chiến. Chỉ cần ra khỏi cung, Hắc Phượng kị tiếp ứng, tính mạng của Mẫu
phi sẽ an toàn, điều này quan trọng biết chừng nào đối với hắn.
Đây đều là vì có Phù Dao, một cô gái không bao giờ đầu hàng trong bất kì
hoàn cảnh khó khăn nào, là người tạo ra sự có thể trong những điều kiện
không thể.
Ánh mắt Chiến Bắc Dã lướt qua cơ thể đầy thương tích
của nàng, thấy nàng vẫn tươi cười như thường. Không biết là ban nãy,
trước khi hắn xông vào, nàng đối phó với một trong Thập đại cường giả -
Vân Hồn như thế nào mà vẫn giữ được con tin trong tay mình?
Chiến Bắc Dã ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn những hình tượng Long Phụng được điêu
khắc trên trần, Thái phi trong lòng hắn bỗng nhiên khe khẽ cất tiếng:
"... Con dâu."
Toàn thân Chiến Bắc Dã chợt cứng đờ, hít thật sâu
một hơi rồi thở mạnh, Vân Hồn trên xà ngang nói vọng xuống, "Đúng, con
dâu, không phải con dâu thì sao có thể làm như vậy. Ngươi thật có phúc,
nha đầu này thật xứng với tiểu tử ngốc của nhà ngươi."
Mạnh Phù Dao trề môi khó xử, "Tiền bối, người chưa từng nghe qua câu, "Hồng nhan tri kỷ sinh tử bằng hữu" sao?"
"Hồng nhan tri kỷ."
Vân Hồn đột nhiên cười khẩy, dường như bị câu nói này đâm phải, giọng trở
nên đanh lại, "Còn không mau đi, ta đang đợi giết người đây."
Khi tất cả cùng đi ra ngoài, toàn bộ cung Tây Hoa đều kinh ngạc.
Mạnh Phù Dao đứng trên bậc thang, cười thích thú, đẩy Chiến Nam Thành với
hai vết xước trên má, nói: "Các đồng chí đã vất vả rồi, xin hãy tiếp tục vất vả, nào tên, nào đại pháo, nào địa đạo, nào máy móc, hãy đổi chỗ
chúng cho nhau."
Đám thị vệ ngoan ngoãn làm theo chỉ đạo của Mạnh Phù Dao, cho mũi tên lắp vào nòng pháo, hướng nòng pháo vào nhau bắn,
hai khẩu pháo nổ tan tành. Cung tên và vũ khí đều cho vào các máy móc,
chỉ nghe một loạt tiếng "lạch cạch", cung tên và vũ khí không biết bị
phá hủy hết bao nhiêu mà kể. Đến đống súng kíp được bổ sung sau cũng
không tránh khỏi, tất cả bị ném xuống một hố sâu, Chiến Bắc Dã đá một
tảng đá lớn xuống phá hủy chúng.
Khói bụi bốc lên, những cây sung kíp quý giá đắt tiền đều bị tiêu hủy sạch.
Người dẫn đội súng kíp trở về cung rồi lại quay trở lại là Lục Hoàng tử Chiến Bắc Hằng, người này có đôi mắt nhỏ dài, hơi xếch, sắc mặt nhợt nhạt,
biểu cảm lạnh lùng, luôn nhìn chăm chú Chiến Bắc Dã, trước sau không lên tiếng. Khi đội súng kíp bị Chiến Nam Thành ra lệnh giao nộp vũ khí, ánh mắt Lục Hoàng tử này ánh lên, môi mấp máy, nhưng tuyệt nhiên vẫn không
nói lời nào.
Vân Hồn giữ ống tay áo, dửng dưng nhìn, bà là người
phục vụ cho Hoàng tộc Chiến thị, được lão Hoàng đế khi còn sống tìm mọi
cách có được, bà đã hứa bảo vệ tính mạng toàn bộ Hoàng tộc trong lúc
nguy hiểm, nên việc khác bà không thèm bận tâm.
Cả đoàn người
dưới sự bảo hộ của thị vệ cùng đi ra ngoài. Ra khỏi cung, Mạnh Phù Dao
ra lệnh, "Dắt ngựa lại đây, gia gia đây đi bộ mệt rồi!"
Chiến Bắc Hằng giơ tay ra hiệu, lập tức có thị vệ dẫn mấy con tuấn mã đến cho
Mạnh gia gia, Chiến Bắc Dã ôm Mẫu phi nhìn mà cười, Mạnh Phù Dao cũng
cười tươi rói rồi nhảy lên lưng ngựa.
Chiến Bắc Hằng thấy Mạnh
Phù Dao nhảy lên lưng ngựa thì mắt chợt lóe lên, song cơ bản là nàng
chưa lên hẳn, mà tiện tay đẩy Chiến Nam Thành lên lưng ngựa trước.
"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết, từng giọt máu thi nhau rỏ xuống, mặt Chiến Bắc
Hằng biến sắc, toàn thân Chiến Nam Thành run rẩy, một dòng máu chảy ra
từ ống quần y, men theo vạt quần nhỏ xuống mặt đất. Mặt y đau đến biến
dạng, mắt trân trân nhìn Chiến Bắc Hằng khiến gã lùi lại một bước, lẩy
bẩy nói: "Bệ hạ..."
"Bệ hạ bị chọc vào đâu vậy, không phải chỗ sinh sản giống nòi chứ ạ?"
Mạnh Phù Dao đứng trên ngựa cười vang ầm ĩ, vì bị gãy mất một chiếc răng nên tiếng cười có chút gì đó khó chịu, mặt lại bầm tím nên bộ dạng của nàng trông rất khó coi. Toàn bộ thị vệ cửa cung nhìn mặt nàng đang cười ngặt ngẽo mà trong lòng đều cảm thấy ớn lạnh.
Một nữ tử dũng cảm mà tinh tế, táo bạo mà thận trọng!
Mạnh Phù Dao khinh miệt liếc Chiến Bắc Hằng, "Trước mặt gia gia mà giở trò,
ngươi vẫn còn non lắm đấy!" Mạnh Phù Dao gạt tay hất chiếc yên ngựa có
cắm kim vào mặt Chiến Bắc Hằng, "Đổi cho ta, đổi cái trên ngựa của ngươi kìa!"
Ngựa lại được dắt ra, Vân Hồn cũng lên ngựa, thị vệ và Ngự lâm quân đều đi theo phía đằng sau. Khi đến ngoài cổng cung thứ hai,
đột nhiên có tiếng nổ phía trước, tiếp theo là tiếng la hét, tiếng vó
ngựa rầm rập rung cả mặt đất, chốc lát sau lửa cháy bùng lên đỏ rực, hắt hồng cả mặt người.
Tất cả đều ngẩng đầu lên, thấy thị vệ ở cửa
cung phía trước đang gấp gáp vừa lăn vừa trèo quay lại, hét lớn: "Hắc
Phượng kị tấn công thành rồi."
Như hưởng ứng lời vừa rồi, phía
trước lại có một tiếng nổ lớn, giống như âm thanh pháo bắn vào cổng
thành, cùng lúc đó tiếng đồng thanh hô của hàng ngàn người phía ngoài
cổng thành tựa như tiếng sấm vang, "Giết, giết hôn quân!"
"Phản
rồi!" Chiến Bắc Hằng giận dữ gằn giọng, ánh lửa soi rõ gương mặt tím tái vì giận dữ của gã, "Chỉ có ba nghìn người mà dám tấn công Hoàng cung,
xem ba vạn Ngự lâm quân và quân đội trấn giữ Kinh thành là vô hình sao?
Người đâu, truyền lệnh!"
"Ai ôi, khi nào thì thay đổi Hoàng đế
rồi vậy?" Mạnh Phù Dao cao giọng hơn Chiến Bắc Hằng, chớp mắt hỏi Chiến
Nam Thành, "Ngươi thoái vị rồi hả? Vẫn chưa mà, thế sao lại có người sắm vai ngươi diễn tuồng tích cực như vậy?"
Chiến Nam Thành căm hận
liếc Mạnh Phù Dao rồi lạnh lùng nhìn sang Chiến Bắc Hằng, Chiến Bắc Hằng đón ánh mắt của Hoàng đế mà trong lòng sợ hãi không thôi. Gã biết hôm
nay đã đắc tội triệt để với Hoàng huynh mình, nếu gã vẫn sống được thì
tương lai sau này cũng chẳng còn cơ hội gì tốt đẹp đến với gã. Hơn nữa
Chiến Nam Thành bấy lâu nay đại quyền độc hành, bản thân nói cho cùng
thì gã cũng chỉ là quan cán vương gia, được quản Ngự Lâm quân là chỉ là
hình thức, người hạ lệnh trực tiếp vẫn là Chiến Nam Thành. Trong lòng
Chiến Bắc Hằng tính toán mấy hồi nhưng rốt cuộc vẫn vô vọng, đành cúi
đầu im lặng đi.
Chiến Bắc Dã vung trường kiếm lên, ra lệnh cho thị vệ canh giữ cổng thành: "Mở cửa!"
Chiến Nam Thành im lặng vẫy vẫy tay, cửa mở ra, đoàn người đi qua, mấy vạn
Ngự Lâm quân đi theo phía sau trông như một đoàn người hộ tống rầm rộ.
Cửa cung phía ngoài được mở ra, đưa mắt nhìn có thể thấy rừng đao tua
tủa của Hắc Phượng kị bên ngoài, đang hừng hực sát khí đuổi giết thủ vệ
ngoài cổng thành, cũng thừa dịp Ngự Lâm quân bởi vì Hoàng đế bị khống
chế mà không dám hành động, càng khiến cho họ dễ dàng tắm máu những thủ
vệ bên ngoài, đuổi cùng giết tận không chừa một ai, cửa cung mở toang
vậy mà không một thủ vệ nào có thể trốn được. Một cơn gió lớn thổi qua
quảng trường phía trước, từng chùm từng chùm huyết hoa rơi xuống nền đá
cẩm thạch nhẵn bóng.
Hắc Phượng kị nhìn thấy Hoàng đế bị khống chế thì cất tiếng reo hò hoan hô vang dội.
Chiến Bắc Hằng lên tiếng, "Chúng ta đã đình chiến, ngươi vẫn còn thừa dịp cậy Hắc Phượng kị ỷ mạnh hiếp yếu sao?"
Gã không nhận ra Chiến Bắc Dã - Chiến Bắc Dã đã đeo mặt nạ da người, cũng
rất ít lên tiếng, giọng điệu khi nói chuyện cũng thay đổi, tuy có quan
hệ huyết thống anh em, có điều bởi vì huynh đệ không hợp, lại rất ít khi gặp mặt, nên tựa như hai người xa lạ.
Theo suy nghĩ của huynh đệ Chiến gia, Mạnh Phù Dao và Chiến Bắc Dã là một cặp đôi, xông vào Hoàng
cung là để trả thù, tiện thể cứu luôn Mẫu phi của Liệt vương điện hạ.
Chiến Bắc Dã lạnh giọng cười, nói: "Ngươi tưởng việc lấy mạnh hiếp yếu chỉ có Hoàng tộc Chiến thị làm được hay sao, người khác không thể làm được à?"
Lúc này Hắc Phượng kị đã chỉnh đốn lại đội hình, xông vào cung nghênh đón
Chiến Bắc Dã, ngựa chưa đến mà sát khí đã bao phủ, tiếng "Sát" đồng loạt vang rền, Chiến Nam Thành và Chiến Bắc Hằng nghe thấy đều nhíu mày.
Hai tuấn mã đi đầu dừng lại, đều là thiếu niên, thuật cưỡi ngựa cao siêu vô hạn, ánh mắt sắc bén bức người, toàn thân hừng hực sát khí và dũng khí, một người có đôi mắt sâu như màn đêm, tuy ngồi trên ngựa nhưng cũng
thấy được dáng vẻ cao lớn vững chãi tựa như ngọc thụ lâm phong.
Mạnh Phù Dao thấy người này, suýt chút nữa đã bật kêu thành tiếng.
"Vân Ngấn!"
Sao hắn lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Vân Ngấn nhìn thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt Mạnh Phù Dao thì cũng nghi
hoặc, lập tức nhìn kỹ gương mặt dịch dung đã bị sưng tấy của nàng, sau
đó nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Mắt hắn tức thì sáng lên, tựa như
vầng dương nhô lên từ biển xanh sâu thẳm, tỏa ánh nắng ấm áp soi sáng
trời cao vạn dặm biển rộng mênh mông, óng ánh long lanh rạng ngời.
Mạnh Phù Dao biết hắn đã nhận ra mình, liền nhe hàm răng đã bị gãy một chiếc cười toe toét.
Vân Ngấn chăm chú nhìn nàng, trên khuôn mặt trắng ngần mà lạnh lùng ấy hiển hiện vẻ bất đắc dĩ, hắn tiến đến bên cạnh Chiến Bắc Dã đón lấy Thái
phi, Thái phi theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng Chiến Bắc Dã kề sát tai
bà nói nhỏ: "Huynh đệ của con."
Thái phi lập tức yên tĩnh để cho
Vân Ngấn đón lấy mình, sau đó có một nhóm Hắc Phượng kị tiến lên hộ tống Thái phi, một cơn gió vù vù lướt đi.
Ánh mắt Mạnh Phù Dao không
ngừng chớp sáng, nàng cảm thấy những người bên cạnh Chiến Bắc Dã quá mức thần kì, hắn chỉ là một Vương gia mà lại nắm trong tay đội quân Hắc
Phượng kị có trang bị vũ khí cao cấp nhất Đại lục Năm châu này. Nào là
cung tiễn tốt nhất, áo giáp thượng hạng, lôi đạn trân quý, những thứ này ở Đại lục Năm châu không phải có tiền là mua được, lẽ đương nhiên cũng
không phải do Chiến Nam Thành cấp cho hắn, bỗng lộc hắn thì lại càng ít
hơn, sao hắn có thể có được những trang bị như vậy?
Còn có nhóm
người này là thế nào? Làm thế nào có thể ẩn thân được ở nơi canh gác sâm nghiêm như thế này, lại có thể tập hợp thần tốc vào lúc này đây? Mà
hình như tất cả đều biết hình dáng của Thái phi, bọn họ ở đâu trong kinh thành này chứ?
Đến cuối cùng thì ông ngoại Chiến Bắc Dã đã để lại cho hắn bao nhiêu người hoạt động bí mật trong cung?
Nhưng giờ không phải là lúc để hỏi những vấn đề này, Mạnh Phù Dao nhìn ánh
mắt thân thiết của Vân Ngấn, bất giác nhoẻn môi cười, sau đó nói với Vân Hồn: "Tiền bối à, nếu chúng ta giao chiến ở Kinh thành thì thật sự quá
kinh hãi thế tục, tiền bối thấy chúng ta ra ngoài thành có được không?"
Vân Hồn không thể không gật đầu, có chút ưu sầu khi nhìn thấy ánh trăng dần dần nhạt đi.
Chiến Bắc Dã nói: "Ở phía Tây núi Lạc Phượng có một khu rừng, thích hợp quyết chiến."
Mạnh Phù Dao hồi hộp không thôi, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, lần đầu
tiên trong đời nàng khiêu chiến với nhân vật tuyệt đỉnh thiên hạ, nhưng
lại không hề có chút cảm giác sợ hãi, chỉ cảm thấy nhiệt huyết hừng hực
sục sôi.
Lòng vẫn còn đương hồi hộp, đột nhiên Vân Ngấn tiến lại gần nàng, sau đó Mỗ đại nhân từ trong tay áo hắn chầm chậm bò ra.
Mạnh Phù Dao giật mình, không phải Nguyên Bảo đại nhân đi uống rượu ở khách điếm đó chứ? Hai kẻ này qua đêm ở khách điếm?
Nguyên Bảo đại nhân thân mật cọ cọ lên vai nàng, ôm hun mặt nàng, cẩn thận sờ
sờ khuôn mặt sưng tấy của nàng, chít chít, "Chỉ có ta và chủ tử mới có
thể bắt nạt nữ nhân này thôi, người khác đừng hòng." Nó lập tức nổi giận đùng đùng, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Chiến Nam Thành, cho rằng tên này
là đầu sỏ gây chuyện, liền phóng qua đó với tư thế "lộn vòng 360 độ,
giang chân 180 độ."
Trên mặt Chiến Nam Thành hiển hiện vết móng chuột cào hồng hồng, và năm dấu tay của Mạnh Phù Dao, trông rất tức cười.
Nguyên Bảo đại nhân cào xong vẫn còn chưa hả dạ, bò lên đầu Chiến Nam Thành, ì à ì ạch gỡ mũ Hoàng đế lấy ngọc phỉ thúy và bảo thạch cất vào ống tay
áo Mạnh Phù Dao.
Mạnh Phù Dao hớn hở vui mừng, lệ nóng doanh
tròng ôm Nguyên Bảo đại nhân, "Tri kỷ nha, biết gia gia ta cần một số
tiền bồi thường thuốc men..."
Lúc này đoàn người đã đến
núi Lạc Phượng, mọi người đều đã xuống ngựa, Vân Hồn mãn nguyện đứng
trên vách núi Lạc Phượng nhìn mọi người, nói: "Nơi này phong thủy rất
tốt, các ngươi chôn ở đây tốt lắm."
Chiến Bắc Dã thì thầm với Mạnh Phù Dao, "Phù Dao, chúng ta nhất định phải kéo dài cuộc quyết đấu tới lúc trăng lên."
Mạnh Phù Dao chớp mắt mấy cái, nhìn sắc trời, giờ mới chỉ là buổi sáng, kéo
dài đến lúc trăng lên ư? Đối đầu với người đứng thứ sáu trong Thập đại
cường giả - Vân Hồn, hai người bọn họ có thể duy trì trận đấu đến lúc
đêm khuya sao?
Chiến Bắc Dã nói: "Nhược điểm ở tay... Phù Dao, không cho nàng liều mạng, ta dù chết cũng sẽ bảo vệ nàng."
Mạnh Phù Dao đưa tay điểm huyệt Chiến Nam Thành, từ tốn cất tiếng, "Phiền ngươi thêm một ngày nữa, cám ơn nha."
Nàng mỉm cười tiến lên một bước, Chiến Bắc Dã bên cạnh cũng lập tức tiến lên một bước, Vân Ngấn lặng thinh suốt buổi cũng đột nhiên bước lên.
Mạnh Phù Dao tức tốc đẩy mạnh hắn ra, "Không được, nếu huynh mà làm vậy ta sẽ đẩy huynh xuống núi cho chết luôn."
"Cô đẩy đi." Vân Ngấn đứng bất động, lên tiếng: "Đẩy xuống ta lại bò lên."
Mạnh Phù Dao chán nản, Chiến Bắc Dã đột nhiên bật cười, "Vân huynh, nghe nói huynh ở Thái Uyên là nhân tài khó gặp, hôm nay chứng kiến, quả nhiên là mở rộng tầm mắt."
Vân Ngấn mỉm cười đáp, "So với Mạnh cô nương thì chẳng đáng là gì, thế nên hôm nay hy vọng sẽ được cùng cô ấy kề vai tác chiến."
Hắn nhìn về phía Mạnh Phù Dao, đôi ngươi đen nhánh chợt bừng lóe sáng, hỏi nàng, "Có xứng hay không?"
Mạnh Phù Dao sờ sờ mũi, cảm thấy vận mệnh của mình hình như có chút gì đó
không tốt lắm, vốn tưởng rằng Vân Ngấn là một người thành thật, không
ngờ miệng lưỡi cũng láu lỉnh như vậy.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy Nguyên Bảo đại nhân đang ngồi xổm trên đất, đột nhiên bước lên một bước.
…
Mạnh Phù Dao trừng mắt nhìn con chuột mập, triệt để á khẩu, chuột mập kia
vẫn đứng ở đó, từ từ lấy trong túi nó ra một cái hột, giữ chặt trong
móng vuốt.
Mạnh Phù Dao cười ha ha hỏi Chiến Bắc Dã, "... Thì ra đây là vũ khí mới của Nguyên Bảo đại nhân hả?"
Chiến Bắc Dã dở khóc dở cười, nhìn chuột mập, nói: "Đừng có làm loạn, việc này không phải đùa đâu."
Nguyên Bảo đại nhân căn bản là đâu có xem lời nói của hắn ra gì, tuy nhiên Vân Hồn ở đối diện thì nhìn chằm chằm Nguyên Bảo, vẻ mặt không tức giận
cũng chẳng buồn cười, trái lại còn tràn đầy hứng thú, nghiêng đầu trầm
tư.
Mạnh Phù Dao đột nhiên cử động.
Mạnh Phù Dao vốn luôn để ý đến hành động của Vân Hồn, vừa thấy bà ngẩn ra thì lập tức đạp chân xông ra ngoài như đạn pháo.
Người còn đang ở không trung mà thanh đao "Thí Thiên" đã phát ra ánh chớp đen nhánh, bổ thẳng xuống đầu của Vân Hồn!
Đối với một cao thủ thượng đẳng, cho dù đó là hư chiêu hay thực chiêu thì
chiêu thức này vẫn không sao tưởng tượng nỗi, nếu nói nhanh thì cũng
không phải - mà phải nói là so với nhanh thì còn nhanh hơn, cả về sức
lực và tốc độ đều đạt mức thượng thừa.
Mà hai người bên cạnh nàng cũng đều là những nhân tài kiệt xuất, so với Mạnh Phù Dao còn có nhiều
trải nghiệm thực chiến hơn, thế nên khi nàng vừa mới lao thẳng về phía
trước, tức thì một trái một phải cũng lao ra.
Một mạnh mẽ như sấm sét từ trời cao giáng xuống, một như gió đêm tràn đầy thống hận vượt
qua đỉnh núi cao tận trời mây, khiến núi non run rẩy không ngừng. Đá vụn từ trên đỉnh núi bị gió thổi thốc phát ra âm thanh sột soạt rồi thi
nhau tuôn xuống lưng chừng vách núi, thật lâu thật lâu sau đó mới nghe
được tiếng đá rơi chạm đất.
Đỉnh núi trở lại yên tĩnh, tựa hồ như tiếng ầm vang vọng khắp không gian ban nãy khiến chướng khí và sương mù bao phủ khắp núi rừng, trong tích tắc đã bị ánh mặt trời vừa mới chiếu
rọi làm cho từ từ tan biến hoàn toàn.
Vân Hồn chỉ miễn cưỡng mỉm
cười, thong dong phất ống tay áo một cái về hướng ba người, tiện tay
ngăn chặn đòn tấn công của họ. Khí lực toàn thân bà bắt đầu lưu chuyển,
mỏng manh mềm mại như sương, thân thể thoắt ẩn thoắt hiện, rồi lại mạnh
mẽ như mạch nước ngầm đang âm thầm chuyển động, từ khắp bốn phương tám
hướng đổ về, sau đó lại trở nên cứng rắn và trong suốt như thủy tinh bắn tung tóe khắp trời, ngăn cản toàn bộ công kích của ba người họ.
"Ầm." - Mạnh Phù Dao lao đến trước tiên liền bị bắn ra ngoài.
"Xoẹt." — Chiến Bắc Dã liền kề phía sau đã tung chiêu, kiếm khí sắc bén cách
chừng một trượng của hắn đã cắt phăng vạt áo của nàng, bất ngờ bị bức
lùi về phía ngoài, thân thể nghiêng thành một góc bốn mươi lăm độ để đỡ
đòn phản công, mũi giày ma sát với mặt đất phát ra những tia lửa lấp
lánh, mãi đến khi chạm vào vách núi, khó khăn lắm mới dừng lại được.
"Xoẹt." - Kiếm của Vân Ngấn luôn nhanh hơn Mạnh Phù Dao mấy phân, ánh kiếm của
hắn lúc này đây không ánh mắt nào đuổi kịp, muôn vàn ánh kiếm xoay vần,
rồi bất ngờ bắn thẳng về phía Vân Hồn, chỉ còn cách một phân thì đột
ngột bà ta nhấc ngón tay lên, bỗng chốc biến mất ngay trước mắt Vân
Ngấn, chỉ để lại một làn mây trắng.
Sau đó, trên không trung bỗng dưng xuất hiện một đôi bàn tay trông mềm như nước lại rắn tựa sắt, nhẹ
nhàng đẩy Mạnh Phù Dao về phía mũi kiếm của Vân Ngấn.
Vàn Ngấn
kinh hãi vội vàng thu kiếm lại, chưa kịp hoàn hồn thì Vân Hồn ở phía sau đột nhiên khẽ thổi, mây mù tầng tầng che lấp khiến Mạnh Phù Dao và Vân
Ngấn nhất thời đều không nhìn thấy đối phương đâu, đột nhiên ánh chớp
lóe lên, nàng bất ngờ không kịp trở tay.
Chẳng biết từ lúc nào đối phương đã thay đổi phương hướng, phía sau lại là vực núi đen.
Mạnh Phù Dao rơi thẳng xuống núi.
Vân Ngấn lập tức xoay người giữa không trung, thẳng táp lao xuống, một tay
túm chặt tay Mạnh Phù Dao, một tay bám chặt vào vách núi đen lởm chởm
cắm đầy đá nhọn, khiến tay hắn túa máu tươi, lã chã rơi xuống như từng
cánh hoa đỏ thẳm, dính đầy trên mặt Mạnh Phù Dao.
"Giữ chặt ta..."
Ánh mắt của thiếu niên giữa lưng chừng vách núi không còn cất chứa sự điềm
tĩnh nữa, những ngón tay trở nên lạnh buốt, Mạnh Phù Dao ngẩng đầu mỉm
cười nhìn hắn, đưa ta chùi máu trên gương mặt mình, mượn lực từ tay của
hắn nhảy lên giữa không trung.
Gió mạnh thổi tới xua tan mây mờ,
Vân Hồn không thể ẩn mình nữa, bà ngửa đầu nhìn, thình lình thấy được
một ánh đao màu hồng tía bổ xuống đầu mình như là giội nước.
"Tốt."
Tự đáy lòng bà thầm khen, Vân Hồn không thể không thoái lui, ánh sáng chớp lóe, Nguyên Bảo đại nhân thừa dịp này đột nhiên phóng đến, cắn vào yết
hầu bà ta.
Vân Hồn đưa tay lên búng, Nguyên Bảo đại nhân liền
nhanh như chớp lao đi, Mạnh Phù Dao bắt được, Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn
lập tức tận dụng khoảnh khắc chớp nhoáng này tấn công đối phương.
Vân Hồn khen, "Phối hợp hay lắm." Bà phất ống tay áo về phía ba người, tinh anh nhận ra được hai nam tử kia luôn hết lòng bảo vệ cô gái, bèn lao
thẳng đến tấn công nàng, khiến cho Chiến Bắc Dã cùng Vân Ngấn không thể
tập trung công kích đối phương. Nhưng Mạnh Phù Dao là một nữ tử gan dạ
lại dũng mãnh, võ công cũng chẳng hề kém cạnh một cường giả, không màng
thương tích đầy người vẫn tiếp tục chiến đấu can trường, khí lực không
dứt ý chí bất diệt, dù có bị thương tích trầm trọng đến đâu cũng quyết
lòng chiến đấu cùng Chiến Bắc Dã và Vân Ngấn đến cùng.
Nguyên Bảo đại nhân chăm chú quan sát để tìm kẽ hở, ánh mắt nó trở nên vô cùng ác
độc, hễ thấy đối phương sơ hở liền giương móng tấn công tới tấp, còn Vân Hồn lại có hứng thú không ít đối với nó, cho dù chuột mập có khiêu
khích đến độ nào thì bà ta cũng không nỡ ra tay độc ác, thế nên chuột
mập kia càng không biết sợ hãi là gì, cứ xông đến dũng mãnh, cắn được
phát nào hay phát đó.
Bốn người một chuột đại chiến ròng rã hơn
một canh giờ, một lúc lâu sau Nguyên Bảo đại nhân giương cờ rút lui
trước, ba người đều chồng chất vết thương, chỉ cần liếc mắt nhìn liền
thấy sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, hơi thở gấp gáp, nếu tiếp tục đánh e là sống dở chết dở, vì thế Mạnh Phù Dao đảo mắt nhìn mọi người rồi xuôi tay.
Vân Hồn ngạc nhiên, đang định ra chiêu tấn công thì ngừng lại, cất tiếng hỏi: "Làm gì vậy?"
"Nguyên Bảo đại nhân muốn đi đại tiện." Mạnh Phù Dao khẳng khái đáp, "Nếu không nó sẽ bị nghẹn chết."
Nguyên Bảo đại nhân bị đem ra làm lá chắn thì trợn trắng mắt, haiz, ngươi
không thể lấy lý do nào tao nhã hơn để kéo đài thời gian sao? Ví như là - Nguyên Bảo đại nhân muốn luyện múa, Nguyên Bảo đại nhân muốn tập hát,
không được à?
Vân Hồn ngây ngốc, bà không ngờ Mạnh Phù Dao lại dám nói ra những lời như vậy, bèn bảo, "Đi đi."
Thế là Mạnh Phù Dao kéo hai người kia đi luôn, đưa chuột mập đi về phía núi đá, vừa đến đó thì cả ba đều đồng loạt thở ra, Mạnh Phù Dao cảm thấy
xương cốt toàn thân đều như nát vụn, nhe răng trợn mắt than, "... Chiến
Bắc Dã này, không chống đỡ được... đến lúc trời tối đâu, hu..."
Vân Ngấn hổn hển thở, một lúc sau mới hỏi, "Vì sao phải đợi đến lúc trời tối?"
“Ta cũng chỉ đoán à... Hay nói là hy vọng thôi... Hôm nay là ngày rằm..."
Chiến Bắc Dã trầm ngâm, cười khổ nói "Ráng chống đỡ đi, xem chúng ta có
may mắn hay không."
Ba người tranh thủ thời gian để trị thương,
Mạnh Phù Dao hào phóng đem Kim sang dược của Tông Việt ra phân phát miễn phí, "Uống thuốc đi, uống thuốc đi! Chết rồi có uống cũng vô dụng!"
Vân Hồn ngồi ở phía sau vách núi, nóng lòng không thôi, ước chừng Nguyên Bảo đã xong đâu đấy rồi mới cất tiếng "Tiếp tục thôi!"
Cuộc đại chiến lại được tiếp tục thêm mấy giờ nữa, người nào đó thi nhau bị
ném văng ra ngoài va vào núi đá mấy lượt, máu tươi loang lỗ trên mặt đất bằng, chiến lợi phẩm của họ là một đoạn ống tay áo, nửa cái móng tay và ba đoạn tóc bạc của Vân Hồn.
Mạnh Phù Dao lại giơ tay xin đình chiến lần nữa, "Nguyên Bảo muốn uống sữa…”
Sau đó nữa ba người lại có thêm mười tám vết thương trên mình, Chiến Bắc Dã đâm trúng một cánh tay của Vân Hồn.
Mạnh Phù Dao lại giơ tay lên, "Nguyên Bảo muốn đi tiểu."
Tiếp theo sau đó Vân Ngấn bị trúng một kiếm thình lình ngã xuống từ trên
cao, Mạnh Phù Dao liều mạng tiếp được, hai người va vào nhau. Mạnh Phù
Dao thở hổn hển đưa tay lên, "Nguyên Bảo... muốn..."
Sau đó tiếp
nữa Mạnh Phù Dao thì thào, "Trời tối rồi... trời tối rồi..." định tiếp
tục bò ra chiến đấu thì bị Chiến Bắc Dã kéo lại, hắn lảo đảo chỉa kiếm
về phía Vân Hồn, "Tiền bối... mời..."
Sắc Hoàng hôn nhuộm thắm
đất trời, tựa như hỏa châu cháy sáng, rực rỡ, đỏ thẫm một màu, từ từ bao phủ núi rừng xanh ngắt, tựa như hy vọng mong manh của họ đang dần dần
lóe sáng lên. Nơi đáy mắt Chiến Bắc Dã lấp lánh ánh sáng, còn vẻ mặt Vân Hồn thì mỗi lúc một trở nên phiền não hơn.
Vân Hồn cũng đã mệt
mỏi lắm rồi, vì chiến đấu kịch liệt gần hết một ngày, bà đã tung hoành
thiên hạ năm mươi năm không địch thủ, hôm nay đã phải dùng hết toàn lực
vậy mà cũng không thắng nổi ba tên nhóc con. Nơi mi tâm bà tỏa ra luồng
khí trắng nhàn nhạt, đáy mắt hơi xanh xao, khóe môi vương tơ máu bị bà
bực bội xóa đi.
Vân Hồn nôn nóng nhìn sắc trời, vẻ mặt biếng nhác đột ngột thay đổi, bà hừ lạnh, thân hình lướt bay, bàn tay nắm thành
quyền, nơi khe giữa phát ra ánh sáng chớp lóe, nhằm thẳng vào ngực Chiến Bắc Dã, trong tích tắc đã vang lên tiếng sấm nổ ầm ầm.
Chiến Bắc Dã dùng toàn bộ sức lực còn lại để chống đỡ đòn này, khi hai người chạm nhau liền vang lên một tiếng dội đinh tai nhức óc, Vân Hồn trượt về
phía sau một buớc phun ra một ngụm máu, Chiến Bắc Dã bị văng ra ngoài
rồi rơi xuống như một mũi tên đứt đoạn.
Hắn rơi xuống bên cạnh
Mạnh Phù Dao trên bãi đất đá lầy lội, bên cạnh là Vân Ngấn đã hôn mê bất tỉnh, Mạnh Phù Dao thở hổn hển lê đến gần hắn, thều thào, "... Mắt ta
mờ quá, không nhìn thấy sắc trời nữa... Trời tối hẳn chưa?"
Lòng Chiến Bắc Dã vô cùng đau xót, đưa tay lên xoa nhẹ mi mắt nàng, cất tiếng, "... Sắp rồi…”
"Vẫn chưa tới... sao..." Mạnh Phù Dao thất vọng nhưng liền cười, đưa tay sờ
soạng trên mặt đất, lẩm bẩm, "Chiến Bắc Dã, chúng ta không thể kiên trì
đến tối nữa rồi..."
Chiến Bắc Dã chậm rãi lau đi vết máu bên môi
nàng, nhìn Vân Hồn đứng bên cạnh vách núi đen với gương mặt giận dữ,
lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, đột nhiên hắn cũng bật cười.
Hắn cười rất đỗi dịu dàng, thỏa mãn, không sang sảng hào phóng và to như thường ngày.
Hắn nói, "Phù Dao, ta cảm thấy thời khắc vui vẻ nhất đời ta chính là lúc
này đây, cùng nhau chạy trốn, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau liều mạng,
sau đó... cùng nhau chết tại nơi này."
Trái ngược với Thiên Sát xa xôi vạn dặm đang cuồn cuộn phong ba, là Trung Châu với cảnh xuân ca múa thái bình.
Cách đây không lâu, khi Mạnh Phù Dao vừa mới đặt chân lên đất Thiên Sát, lúc đó trên sườn núi phía Tây Trung Châu ngập tràn ánh mặt trời, sắc vàng
óng ánh chiếu rọi vào Ngự thư phòng của Hoàng cung Vô Cực quốc.
Bên trong thư phòng dường như còn sáng hơn cả bên ngoài, trên mặt đất khảm
mười hai viên ngọc minh châu phát ra ánh sáng lung linh rạng rỡ, phác
họa bóng hình của một nam tử có dáng người tuyệt mỹ đang ngồi bên áng
thư, cúi đầu đọc sách.
Cửa phòng được mở ra khẽ khàng, một thái giám bê một chồng tấu chương cung kính đặt lên áng thư.
Trưởng Tôn Vô Cực nhìn thấy tấu chương nhiều như vậy thì hơi nghiêng người về
phía sau, hàng mày chẳng bao giờ chau lại khẽ nhíu - trước đây hắn chưa
khi nào cảm thấy nhàm chán khi xử lý công việc quốc gia, còn bây giờ thì lại cảm thấy vô cùng phiền phức khi làm công việc này.
Thái giám nhìn thấy sắc mặt hắn thì cẩn thận lùi về phía sau, đưa tay cuốn mành
trúc lên, ánh mặt trời hé rọi vào trong chiếu lên mặt đất, khiến bóng
hình của Trưởng Tôn Vô Cực càng thêm hư ảo, đột nhiên hắn lên tiếng:
"Gần đây Công chúa đã làm những gì?"
"Đến từng ngôi chùa, bái
phỏng từng vị cao tăng một." Thái giám kia tự nhiên hiểu được hắn muốn
hỏi ai, "Đã từng xin diện kiến, nhung theo lệnh của Thái tử, bọn thuộc
hạ nói người không có ở đây."
Trưởng Tôn Vô Cực khẽ "Ừ", "Công
chúa ra ngoài cũng đã lâu rồi, chắc là Toàn Cơ Hoàng hậu không khỏi nhớ
nhung? Nghe nói là Công chúa đã từng gặp thổ phỉ ở trong nội thành Vô
Cực? Ngươi sai người bảo Lễ bộ gửi thư cho Toàn Cơ quốc đế tạ lỗi, bảo
là không thể bảo vệ tốt Công chúa, hại Công chúa suýt nữa rơi vào tay
thổ phỉ... Bọn họ sẽ biết cách viết như thế nào."
Thái giám lập tức khom người, thưa "vâng."
Lão thái giám cúi thấp xuống khẽ mỉm cười, Thái tử không còn kiên nhẫn nữa
nên muốn đuổi người. Hoàng hậu Toàn Cơ quốc nổi danh đố kị, bà ta vô
cùng để ý đến thanh danh của Công chúa Phật Liên, sợ là nếu có chuyện gì xảy ra sẽ ảnh hưởng đến địa vị của bà. Bây giờ nếu như bà nghe nói con
gái mình gặp nạn, chắc chắn sẽ triệu hồi về gấp. Sau này nếu Công chúa
còn muốn đi ra ngoài bái Phật e là sẽ rất khó.
Lão thái giám đã
đi theo hầu Thái tử rất nhiều năm rồi, biết rõ Thái tử rất không ưa nước Toàn Cơ, hơn nữa còn có mối quan hệ giữa Hoàng hậu và Công chúa Phật
Liên, mà với thân phận của mình, lão không dám cả gan suy đoán.
Lão xoay người lại rồi thối lui ra ngoài, Trưởng Tôn Vô Cực dường như không còn hứng thú để tiếp tục đọc sách nữa, hắn đặt nhẹ quyển sách lên áng
thư rồi đứng dậy, gió xuân lùa qua ô cửa sổ, mang theo hương hoa Ngọc
lan bò khắp trên giàn Tử đàn, lan tỏa khắp phòng, ngan ngát lại nồng
nàn.
Trưởng Tôn Vô Cực đứng trong gió, từ xa nhìn cung nữ mặc váy áo lụa đỏ đeo giỏ mây hái hoa trong Ngự hoa viên, dáng người mảnh khảnh trẻ tuổi xinh đẹp, dáng hình ấy dần hóa thành bóng dáng người con gái
mà hắn đêm ngày nhớ nhung. Trưởng Tôn Vô Cực bỗng bật cười khẽ, đưa tay
hái một đóa hoa Ngọc lan nở rộ trắng muốt như hoa tuyết, khẽ khàng
vuốt...
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng ám hiệu quen thuộc, ngón tay của Trưởng Tôn Vô Cực cũng dừng lại, cất tiếng: "Ừ."
"Thiên Sát xảy ra biến loạn, Liệt Vương mất tích..."
Trưởng Tôn Vô Cực liền xoay người lại, cất tiếng hỏi: "Nàng đâu?"
Người áo xám ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của Thái tử liền cả kinh, bất giác
lui về phía sau một bước, trầm thấp thưa: "...Mất tích cùng với Liệt
vương..." Y không dám nói tiếp.
Trưởng Tôn Vô Cực nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, bình tình lên tiếng, "Nói."
"Bọn thuộc hạ đã mạo hiểm thâm nhập vào khu rừng đó, nơi đó được mệnh danh
là khu rừng chết, có đi không có về, nhưng không phát hiện được gì cả,
đã có ba người hy sinh, rơi vào đường cùng đành phải quay lại..."
Những cao thủ tinh anh nhất trong đội Ẩn vệ Thượng Dương của nưóc Vô Cực lại
có đến ba người chết trong một ngày, điều này từ xưa đến nay chưa từng
xảy ra.
Trong phòng im lặng như tờ, không khí mỗi lúc một trầm
lắng thêm, càng lúc càng lạnh lẽo hơn, tựa như có một khối băng lạnh đổ
ập xuống khiến người ta không tài nào trốn tránh được, hô hấp khó khăn,
người áo xám vẫn cúi đầu nhưng mồ hôi lạnh thi nhau rỏ xuống từng giọt
từng giọt.
Trưởng Tôn Vô Cực vẫn trầm mặc đứng bất động tại chỗ,
đóa hoa ngọc lan nở rộ trên tay hắn không biết từ lúc nào đã trở nên héo úa, rũ xuống.