Trên đồi cao lộng gió có một người áo đen đang đứng, dáng vẻ hiên ngang, bộ quần áo ôm sát
người để lộ thân hình rắn rỏi hết sức hoàn hảo, không phải hắn cố ý như
vậy mà là vì như thế hắn sẽ dễ dàng hành động hơn.
Ánh mắt Mạnh Phù Dao tỏa sáng, ánh mắt Thiết Thành cũng lấp lánh, lui người về phía sau một chút.
Thiết Thành ôm kiếm, kỳ quái nhìn chủ tử của mình — nét mặt kia như thể sói
đói, còn dáng vẻ kia như thể sói sắp sửa vồ lấy con mồi, chủ tử đang
định làm gì vậy nhỉ?
Từ trước đến nay Thiết đại hộ vệ chưa bao
giờ quan tâm đến vấn đề trinh tiết của chủ tử mình — vì người bên cạnh
cô ta có ai tốt đâu, Thái tử gian, Hoàng đế Hãn bá đạo, Tông Việt độc,
Vân Ngấn... thì nhìn chẳng vừa mắt tẹo nào — Đừng hỏi tại sao, vì hắn
cũng không biết.
Thiên hạ có người nào xứng với Mạnh Phù Dao không? Đối với câu hỏi này, Thiết hộ vệ kiên quyết lắc đầu.
Mạnh Phù Dao nhìn về hướng Thiết Thành, cười hì hì rồi lại cười, tên này
chắc là không biết nàng rất dồi giàu kinh nghiệm trong chốn tình trường, nàng có cả mớ công thức và chân lý không thể bàn cãi, ví như: mỹ nam
tương đương với phiền phức, hoa đào càng nhiều càng nhức đầu...
Mạnh Phù Dao có thể tưởng tượng ra, nghề nghiệp của người này — 99% là một sát thủ.
Mạnh Phù Dao đứng từ xa quan sát, đang ấp ủ âm mưu trộm Thông Hành Lệnh của
mỹ nam sát thủ kia — Hiên Viên quốc kiểm soát rất nghiêm ngặt, trọng
binh canh giữ, không có Thông Hành Lệnh thì tuyệt đối không thể vào, mà
nàng thì chỉ có một Thông Hành Lệnh, còn nhóc con Thiết Thành thì sống
chết cũng đòi bám theo nàng. Ban ngày ban mặt có rất đông người, ra tay
lúc ấy thì không hợp với tính cách trầm lặng của Mạnh Phù Dao nàng —
Nàng thích giết người vào buổi đêm cơ.
Nhìn bóng lưng rắn rỏi của mỹ nam kia, chắc là hắn ta không cần dùng đến Thông Hành Lệnh đâu nhỉ,
chi bằng cho nàng mượn dùng đi.
Trong bóng đêm, bóng dáng kia vẫn bất động.
Sau đó hắn đột nhiên bay lên, rồi nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi xuống phía dưới tường thành.
Sắc mặt hắn hệt như tường thành đen thui lạnh ngắt.
Tư thế hắn có hơi quái dị — mũi chân bám vào tường, đầu phía dưới chân
phía trên, hay tay rũ xuống, tư thế khinh công này cực kì khó khăn, Mạnh Phù Dao vốn tưởng rằng hắn sẽ thừa lúc đêm này để vượt thành, thế nhưng lại thấy hắn chỉ thay đổi vị trí, dường như đang chờ gì đó.
Lòng hiếu kì của Mạnh Phù Dao trỗi dậy, nàng âm thầm đến gần, nằm trong bụi cỏ chờ đợi.
Ánh trăng lạnh dày đặc bao phủ đêm thu, biên cảnh Hiên Viên quốc hết sức an bình, binh lính tuần tra dưới trăng có nằm mơ cũng không ngờ là, trong
lúc bọn họ tuần tra trên tường thành, có một người phía bên dưới đang
dùng đôi mắt sáng quắc theo dõi bọn họ, im lặng chờ đợi thời cơ, còn
trong bụi cỏ cách đó không xa cũng có một đôi mắt sáng ngời đang quan
sát, ánh mắt sáng lóng lánh tựa như ánh trăng.
Bọn họ càng không biết rằng, chủ nhân của hai đôi mắt sáng rực kia sẽ khiến cho Hiên Viên quốc dậy sóng, chẳng thể vãn hồi.
Mặt trăng hơi nghiêng về phía Tây, đêm đã qua hơn nửa, người nọ rất có kiên nhẫn, Mạnh Phù Dao cũng kiên nhẫn không kém hắn, bởi vì nàng nằm trên
mặt đất, nên đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa từ xa vọng tới.
Tiếng vó ngựa dồn dập, mới vừa rồi còn ở xa, chớp mắt đã đến gần kề, ánh
trăng rải sắc vàng trên mặt đất, con ngựa trắng đang lao đến hết sức
hùng dũng, vó ngựa cực nhanh, người trên lưng ngựa vẫn nằm rạp xuống ra
sức vung roi, cho thấy có việc rất gấp, phút chốc đã đến dưới cổng
thành.
Ấnh mắt Phù Dao lóe sáng một thoáng --- Nàng biết sát thủ đẹp trai kia đợi gì rồi.
Nhưng mà... hàng mày nàng nhíu lại... tiếp theo nàng nên làm gì nhỉ?
Một người cưỡi ngựa Tinh Hỏa, chạy băng băng suốt cả đêm, tức khắc kinh
động đến binh lính canh giữ biên thành, một loạt tiếng bước chân và hiệu lệnh vang lên, phía trên tường thành lập tức xuất hiện những ngọn đuốc
cháy hừng hực, đội trưởng của đội tuần tra thò đầu ra nhìn xuống, cao
giọng hét: "Người tới là ai, ban đêm không mở cổng thành!"
Kỵ sĩ
che mặt lập tức cười lạnh, không buồn đáp lại, người trên cổng thành
thòng xuống một ngọn đèn lồng, một lệnh bài màu vàng óng lạnh ngắt lộ ra dưới ngọn đèn ấy.
Manh Phù Dao ở xa nên không nhìn thấy rõ lệnh
bài kia như thế nào, chỉ thấy người trên cổng thành hình như rất kinh
hãi, giọng điệu lập tức thay đổi, "Không biết là đặc sứ của Thánh cung,
tại hạ thất lễ. Người đâu, mau mở cửa cho đại nhân!"
Đèn lồng được thu về, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, kỵ sĩ trên ngựa cười đắc ý, khoanh tay trước ngực chờ người mở cổng.
Ngay trong lúc hắn ta chờ đợi, người trên tường thành nhận ra được thân phận của hắn ta, lính canh phòng còn chưa kịp mở cổng ra.
Vào thời khắc chớp nhoáng đó.
Mỹ nam sát thủ đột nhiên bay đến.
Tựa như một chiếc lá khô đầu cành tự nhiên rơi xuống, thoáng cái đã bay tới phía trước ngựa của kỵ sĩ nọ, gã chỉ vừa mới chớp mắt, liền bỗng cảm
thấy cổ họng hơi lạnh.
Giống như ngón tay nhỏ nhắn của mỹ nhân nhẹ nhàng thờ ơ chạm vào cánh hoa, chỉ trong chớp nhoáng đã ngắt đóa hoa kia xuống rồi.
Huyết quang bay lên tung tóe trong bóng tối, mỹ nam kia vỗ mũi kiếm của mình, không biết sao máu tươi lại thôi bắn ra, hắn đưa tay lên như thể khảy
đàn, tư thế tao nhã trời sinh, một luồng ánh sáng hình vòng cung xẹt
qua, tích tắc thôi trong tay hắn đã cầm miếng da mặt thấm đẫm máu tươi!
Sau đó hắn vung tay lên, ném thi thể lên phía bên trên.
Thi thể bay lên tường thành không một tiếng động, ống tay áo hắn bay bay,
phát ra một đường ánh sáng trắng, xuyên qua thi thể, cắm thi thể đó lên
trên tường thành.
"Ken két - -" cửa thành nặng nề mở ra vào thời khắc này.
Thời khắc đó, lính canh phòng tiến lên tra xét, "kỵ sĩ" mỹ nam lạnh lùng giơ cao lệnh bài.
Lính canh phòng khiêm nhường khom lưng, những người còn lại theo lệ thường
nhìn quanh quẩn ngoài thành một lượt — Hiên Viên quốc canh phòng cẩn
thận, dân chúng tại các vùng phụ cận biên thành không ai có thể che giấu được thân phận của mình, đến ngọn cỏ bụi cây cũng bị tra soát.
Có một binh sĩ có vẻ nghi ngờ cứ hít hít mũi mãi không thôi, "Sao lại có
mùi máu nhỉ..." gã chỉ vừa nói được nửa câu liền bị tên đội trưởng kia
hung tợn liếc xéo, hướng về phía bóng lung kỵ sĩ bặm miệng, binh sĩ lập
tức hiểu ra — nghe nói đặc sứ của Thánh cung đều là những sát thủ tinh
anh, chuyên thực thi các nhiệm vụ quan trọng nhất của quốc gia, trên
người họ có mùi máu là chuyện bình thường.
Không ai phát hiện ra
điều gì, yên tâm đưa tay ra mời "Kỵ sĩ" tiến vào thành, người nọ thờ ơ
gật đầu, sau đó tức thì vung roi giục ngựa, giẫm nát ánh trăng đêm thu.
Cổng thành lại được đóng chặt, Mạnh Phù Dao ở trên sườn núi thở dài thườn thượt.
Mẹ nó... Đúng là một kẻ gian ngoan mà.
Ra tay cực chuẩn cực ác, tính toán thời gian chuẩn hết sức chuẩn luồn!
Có thể tưởng tượng ra, ngày mai quan viên ở Hiên Viên thành khi phát hiện
có một thi thể cắm trên tường thành, sẽ khiếp sợ đến dường nào.
Sát thủ đẹp trai này không những chỉ có sở trường giết người điêu luyện, mà còn hết sức hiểu rõ nội tình của Hiên Viên quốc, có thể thấy được hắn
chắc chắn biết tối nay "Đặc sứ Thánh cung" sẽ vào thành, bèn thừa dịp
trời tối ôm cây đợi thỏ, thay mận đổi đào, đoạt lấy lệnh bài, mà lệnh
bài kia cũng chắc là không phải thứ bình thường.
Người này xâm nhập vào nước Hiên Viên với ý định xấu đây, mục đích rõ ràng là muốn gây sự.
Mạnh Phù Dao nhớ tới lúc hắn rời đi, hình như hắn đã phát hiện ra nàng, còn
có ý dạy bảo nàng nữa chứ. Muốn nàng học nghệ của hắn à?
Nàng đã học được rồi.
Có điều, nàng học không được thuần thục cho lắm, thủ pháp cắt da mặt
của hắn quá mức tuyệt diệu, còn nàng chỉ vẽ được hai cái gạch chéo à.
Rất nhanh, tình báo của Đế vương các nước đều truyền cùng một tin — Ngày X, tháng X, năm X, có một kẻ dám xâm nhập vào Hiên Viên quốc, thủ đoạn độc ác, coi trời bằng vung, không những lột da mặt của thi thể mà còn dám
treo thi thể lên tường thành. Đối tượng bị tình nghi là nước láng giềng
XX, XX ra tay thị uy, Hiên Viên đang ra sức điều tra vụ này, lục soát
mọi hang cùng ngõ hẻm... Hòa bình của Đại lục Năm châu nhiều năm qua
đang đứng trên bờ vực thẳm, chiến hỏa sắp sửa dấy lên...
Hoàng đế Đại Hãn dĩ nhiên nhận được tin này, nhưng đáng tiếc là bị muộn mất...
***
Vào một đêm đẹp trời, Nguyên Bảo đại nhân dắt tay Mạnh Phù Dao lôi kéo nàng vào tiệm ăn sang trọng nhất kinh thành Hiên Viên quốc, đoạt lấy thực
đơn, giơ móng chỉ chỉ một hồi, toàn chọn những món sơn hào hải vị, ăn
một bữa thật hoành tráng, Mạnh Phù Dao mỉm cười, vô cùng cảm tạ ân điển
của nó. Nào ngờ khi ăn xong, Nguyên Bảo đại nhân lặng lẽ đưa cho tiểu
nhị một thỏi bạc — thỏi bạc này của Nguyên Bảo đại nhân chỉ bằng một nửa tiền bữa cơm này...
Mạnh Phù Dao còn đang gõ gõ tay lên bàn thì đột nhiên hóa ngốc.
Trong đám đông kia, hình như có một bóng dáng rất quen thuộc, quần áo ôm sát
người màu đen, vóc dáng cao gầy thon dài, đứng yên lặng trong đám đông
tựa như một cột đá ngầm sừng sững giữa lòng biển cả.
Hắn nhìn
Mạnh Phù Dao từ xa, hàng mày khẽ nhếch lên đầy nam tính, lại trống rất
chi lôi cuốn và quyến rũ, ánh mắt sáng như ngọc lưu ly, đôi môi nhuộm
sắc hồng diễm lệ, nhìn từ góc độ nào cũng thấy đẹp đến mức khiến người
ta cứ mãi mê muội không thôi.
Mỹ nam.
Đáy lòng Mạnh Phù
Dao thốt ra hai chữ này, hơn nữa còn nhấn mạnh thật sâu, đẹp quá đi
thôi, mà dáng người hắn cũng đẹp như gương mặt hắn vậy, không phải tuyệt sắc thế gian mà sáng chói như ánh mặt trời. Đôi mắt tựa ngọc lưu ly,
môi thắm sắc đào, đập vào mắt vào lòng vào tim của kẻ háo sắc.
Chỉ là, vừa mới xoay người thì người nọ đã biến mất tăm, giống như chưa từng xuất hiện.
Mạnh Phù Dao theo bản năng muốn đuổi theo, lúc ở biên thành Hiên Viên quốc
nàng cũng từng muốn đuổi theo hắn, nhưng sở trường của người này chắc
chắn là thuật ẩn thân, biến mất tăm hơi chẳng để lại tung tích, nàng
không tài nào đuổi theo được, không thể làm gì khác hơn là đến Côn Kinh
trước để tìm Tông Việt.
Nơi biên cảnh ít người vậy mà cũng không tìm ra, hôm nay giữa Côn Kinh sầm uất phồn hoa này, biết đâu mà tìm chứ.
Mạnh Phù Dao thôi không nhìn nữa, ngẫm nghĩ rồi cười cười, nếu hắn tự động
xuất hiện trước mặt nàng, vậy thì sau này chắc chắn sẽ gặp lại.
Mạnh Phù Dao vừa mới đặt mấy đồng tiền lên bàn, đám đông đột nhiên bị tách
ra, hộ vệ Vương phủ Nhiếp Chính vương tiến lên phía trước, khí thế bức
người xếp thành hàng ngay ngắn.
Bọn họ bước từng bước chỉnh tề, nhìn về phía Mạnh Phù Dao nở ra nụ cười gượng gạo.
Mạnh Phù Dao mỉm cười nhìn họ, hết sức nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông trắng muốt
của Nguyên Bảo đại nhân đang bị bắt hóa trang thành một con thỏ.
Nói thật là, bắt vật cưng mà Trưởng Tôn Vô Cực một mực yêu thương chiều
chuộng ra làm xiếc và đày đọa nó, quả thật là tội lỗi hết sức, nàng sợ
đến khi xong chuyện, sẽ có một ngày Trưởng Tôn Vô Cực biết được điều
này, haizzz, chắc chắn là nàng sẽ gặp họa.
Hiên Viên Thịnh, Nhiếp Chính vương.
Ta, Mạnh đại vương đến rồi!
***
Phủ của Nhiếp Chính vương thật to... Gã sai vặt đã vào đây được nửa tháng, cũng đã xem xét xong xuôi hết cả phủ đệ rồi.
Mạnh Phù Dao nàng chính là gã sai vặt được Tiểu quận chúa hết mực ưu ái,
nàng ở trong một gian phòng của hạ nhân trong phủ, phạm vi hoạt động của nàng chỉ giới hạn ở tiền viện, vì gian cuối cùng của nội viện là vùng
cấm địa — nghe nói là còn nghiêm ngặt hơn cả Hoàng cung.
Hai
"huynh đệ" cùng ở chung trong một phòng, đối với Mạnh Phù Dao thì không
thành vấn đề hết, còn Thiết Thành thì ngược lại — chẳng tự tại nổi. Hắn
vốn muốn mỗi đêm ra ngoài canh gác lại bị Mạnh Phù Dao dụ dỗ trở về
phòng --- Nơi này nguy hiểm như vậy mà còn ra ngoài gác đêm? Phiền chết
luôn.
Hai "huynh đệ" ngả người ra đất ngủ, Nguyên Bảo đại nhân
nằm ngủ ở giữa, nó xưa nay luôn được đối đãi cao nhất, luôn ngủ trên
giường chứ có bao giờ ngủ dưới đất như thế này đâu, may là Tiểu quận
chúa đem đến một áo lông mà nàng ta tự may cho nó — so với Mạnh Phù Dao
chả giống nữ nhân kia thì tốt hơn nhiều.
Bạn học Hiên Viên Vận
tựa như Thỏ tiểu quận chúa, phong cách y hệt Thỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Phù Dao liền đỏ mặt, nhìn thấy Thiết Thành cũng đỏ mặt, thấy
Nguyên Bảo đại nhân... thì mặt đỏ.
Hiện tại Mạnh Phù Dao không
phải là nhân vật thần thánh nào đó, vì nàng đem theo rất nhiều mặt nạ
cải trang, lại thích cải trang thành thiếu niên đẹp trai tuấn tú — dung
mạo này đem đến phiền phức không ít, song cũng mang lại thuận lợi cho
nàng, mà Mạnh Phù Dao từ trước đến nay vốn có sợ phiền phức đâu.
Quả nhiên là tiện lợi, Hiên Viên Vận vừa nhìn thấy nàng liền thích ngay,
đặc biệt cho phép Phù Dao có thể tự do ra vào nội viện, nhưng cũng dặn
dò nàng không được vào gian cuối cùng của nội viện.
Mạnh Phù Dao rất biết điều đồng ý, mỗi ngày theo lệ thường, mang Nguyên Bảo đại nhân đi theo nàng một canh giờ.
Mấy ngày này Nguyên Bảo đại nhân không ngừng biểu diễn, nắm tay Hiên Viên
Vận than ngắn thỏ dài, Hiên Viên Vận ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phù Dao,
mặt mày nàng ủ dột nói: "Nghe nói là một người họ hàng xa xôi tít tận
chân trời của nó bị sói ăn, nên nó đang đau lòng lắm."
Nàng vừa nói vừa cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Hiên Viên Vận — nàng ta có biết chuyện Tông Việt bị bắt hay không?
Vẻ mặt Hiên Viên Vận không có gì khác thường, chỉ là do Nguyên Bảo đại
nhân trêu chọc nàng ta khiến đôi mắt nàng ta phiếm đỏ, ngồi thừ một chỗ, rồi đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt.
Mạnh Phù Dao mừng rỡ — có hy vọng!
Nàng làm như sợ hãi, vội vàng tạ tội, "Khiến Tiểu quận chúa đau lòng, để ta dẫn nó đi."
"Đừng", Hiên Viên Vận vội vàng ngăn cản, lau nước mắt nói, "Không phải... không phải... Là tự dưng ta bỗng nhớ đến chuyện đau lòng..."
Ai đó
đành câm miệng, chết lặng, hóa đá nhìn trời — không thể nóng nảy mà hỏi, đứa nhỏ này mít ướt như vậy, thế nào cũng sẽ tự kể thôi mà.
Quả
nhiên Hiên Viên Vận đợi nàng hỏi, song nhìn thấy nàng trưng bộ mặt như
cương thi, bèn thất vọng thở dài, ôm Nguyên Bảo đại nhân, thỏ thẻ nói:
"Ngươi còn có thể đau lòng vì họ hàng xa của ngươi... còn ta không biết
nên đau lòng vì ai nữa..."
Mạnh Phù Dao tiếp tục làm người điếc.
Hiên Viên Vận không chút đề phòng, "Việt ca ca lúc nào mới có thể trở về...
Phụ vương đã đồng ý với ta để huynh ấy trở về, trả tước vị lại cho huynh ấy, ta đợi đến hôm nay mà vẫn không có chút tin tức nào, Phụ vương nói
chắc là huynh ấy sẽ không trở về nữa…”
Mạnh Phù Dao nhíu mày.
Hiên Viên Vận không biết Tông Việt đã rơi vào tay Hiên Viên Thịnh?
Hiên Viên Vận đã từng yêu cầu Hiên Viên Thịnh trả lại tước vị cho Tông Việt?
Nói một cách khác, là nàng ta đã tiết lộ thân phận và chỗ ở của Tông Việt?
Đứa nhỏ này sống trong gia đình vương hầu, là nơi hắc ám nhất và đầy rẫy âm mưu nhất thế gian, Hoàng tộc vô thường, sao lại ngây thơ như vậy chứ?
Mạnh Phù Dao tức giận ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Vận, chỉ thấy cô nương nhỏ
này một thân quần áo màu hồng phấn, mắt mày đẹp đến tinh xảo, gương mặt
mềm mại hồng hào tựa như một đóa phù du, đang vuốt ve bộ lông mềm mại
của Nguyên Bảo đại nhân, đôi mắt hơi ửng đỏ, càng tô thêm nét kiều diễm, như hoa phù du nở rộ trong trời thu gió mát.
Nàng ta chắc chắn
chưa nhiễm sự ô trọc của thế gian ấm lạnh tình đời, được nuông chiều từ
bé như một Công chúa trong gian phòng ấm áp.
Không phải mười hai
tuổi đã rong ruổi khắp nơi vì loạn lạc như Nhã Lan Châu, không phải từ
thuở nhỏ đã dốc lòng học Phật, đi quốc gia này đến quốc gia kia để làm
một nhà ngoại giao như Phật Liên Công chúa.
Cuộc đời của nàng ta suông sẻ, sáng sủa như một tấm gương, trước nay Phụ vương nàng ta luôn vì nàng ta mà tạo ra cảnh đẹp.
Khó trách Phụ vương nàng ta vì thế mà phải chạy đến Đại hội Chấn Vũ, thì ra chính là do sợ Tiểu Công chúa của mình nhiễm gió sương của chốn nhân
gian, nên muốn đích thân đến đón về.
Mạnh Phù Dao âm thầm thở
dài, không biết tại sao Hiên Viên Vận lại có thể nhận ra Tông Việt, sau
đó lại nói chuyện này với Phụ vương nàng, lỗi cũng do nàng, ban đầu tại
sao lại mềm lòng, để cho Hiên Viên Vận gặp được Tông Việt chứ?
Sự việc đã đến nước này, có hối hận cũng muộn rồi, nếu Hiên Viên Vận không có lòng hại Tông Việt, vậy thì còn có cơ hội tranh thủ.
Nàng
hướng về phía Hiên Viên Vận cáo lui, lúc đi ngang qua gian thứ ba của
nội viện thì chợt thấy ở lương đình nơi bờ ao trong vườn hoa có người
đang ngồi dựa, đưa tay khỏa nước.
Nhìn từ bóng lưng và quần áo,
hình như đây là một nam tử gầy gò, Mạnh Phù Dao chưa bao giờ nhìn thấy
nam tử nào lại có vòng eo nhỏ đến mức như vậy, cũng chưa từng thấy qua
nam tử nào lại có bóng lưng... diêm dúa lòe loẹt đến như thế.
Ống tay áo dài của hắn ta rủ xuống mặt nước, tay áo bằng gấm hoa màu xanh
nhạt bồng bềnh như mây, trên nền xanh nhạt điểm xuyết những mảnh trăng
non và sen trắng, đai lưng thêu hoa bằng chỉ vàng, hắn ta đưa lưng về
phía nàng, nhìn vườn hoa cúc vàng rộ vừa chớm nở, cất giọng nhẹ nhàng
hát.
Khắp vườn không một bóng người, gió thổi qua khiến cánh hoa
lác đác rơi, nam tử như liễu yếu đào tơ trong đình bạch ngọc kia toát ra nét tao nhã tôn quý, quyến rũ như hương rượu.
Trời sinh dáng vẻ
hắn ta thế nào thì giọng hát như thế đó, tựa như âm thanh xé lụa mềm
mại, lại dịu dàng hết đỗi, quyến rũ khôn cùng, khiến Mạnh Phù Dao ngây
ngốc tại chỗ không thể nhúc nhích — từ trước đến nay nàng chưa từng xem
kịch, cũng không hiểu tại sao nam diễn viên kinh kịch Mai Lan Phương lại có thể diễn đạt vai nữ nhân lẳng lơ hay đến mức trở thành ngôi sao danh tiếng nhất Trung Quốc, được người người mến mộ(*). Hôm nay được tận mắt thấy phong thái như ánh sáng lung linh của nam tử kia mới hiểu được
rằng, thì ra thật sự có một mức độ đẹp, vượt qua cả giới tính, đó là
phong hoa tuyệt đại.
Nguyên Bảo đại nhấn trong ống tay áo nàng cứ chùi nước miếng mãi không thôi.
(*) Diễn viên kinh kịch Mai Lan Phương
Nguyên Bảo đại nhân cứ chẹp chẹp miệng làm kinh động đến mỹ nhân đẹp trai kia, người nọ đột nhiên ngừng hát, Mạnh Phù Dao còn đang tiếc nuối thì người nọ ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt bỗng sáng rỡ khi thấy nàng, nhẹ nhàng
đứng lên, duyên dáng yêu kiều bước đến.