Tiếng hét vang bên
tai Mạnh Phù Dao ngày càng gần, giống như Châu Châu đang gặp nạn ngay
dưới chân nàng. Nghe thấy tiếng kêu đó, nàng không thể nhẫn nhịn nữa,
lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Song cả người nàng bỗng nhiên bị kéo lại. Mạnh Phù Dao không quay đầu, hất tay, "Buông ra!"
Chiến Bắc Dã không buông, hắn thậm chí còn dồn lực, nhất quyết kéo Mạnh Phù
Dao về sau. Cả người nàng đụng phải bức tường đá mới nhận ra nơi này
hình như kề sát vách núi.
Hai tay Chiến Bắc Dã đặt bên người
nàng, tư thế giống như ôm chặt. Chiếc cằm rắn chắc của hắn hơi đụng vào
trán Mạnh Phù Dao, đôi mắt đen láy nhìn từ trên xuống, dáng vẻ trầm
ngâm.
Hắn nói: "Phù Dao, nàng có thể cho ta chút thời gian nói chuyện riêng không?"
Tiếng của hắn trầm thấp, còn nặng hơn giọt nước nhỏ trong đêm sương mù vài
phần. Mạnh Phù Dao nhìn đôi lông mày chính trực nhưng cũng tiều tụy đó,
trái tim như mềm nhũn. Nếu vào ngày thường, nàng sẽ nghe lời hắn nói,
nhưng lúc này nàng chỉ nhớ đến việc Nhã Lan Châu đang gặp nguỷ hiểm, quả thật không có tâm trạng cũng chẳng có thời gian.
Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, khẽ nói: "Chúng ta còn có nhiều thời gian mà, cớ sao phải chọn lúc này?"
"Nàng đã bao giờ "hào phóng" cho ta thời gian của nàng chưa?" Chiến Bắc Dã
đột nhiên bật cười, để lộ hàm răng trắng bóng cùng đôi mắt đen tuyền.
"Ta chỉ hơi không để ý, nàng liền chạy mất. Tìm nàng như mò kim dưới đáy bể, khó khăn lắm mới mò được mà còn bị kim đâm vào tay..."
Mạnh Phù Dao cũng cười nói theo, "Bị kim đâm còn không chịu buông tay?"
"Ta không buông!" Chiến Bắc Dã nói dứt khoát như đinh đóng cột. "Đừng nói
là kim, dù có là đao ta cũng không buông đâu. Nếu đã ở bên nàng, ta sẽ
bảo vệ nàng. Mạng của nàng không chỉ là của nàng mà còn là của ta nữa."
"Ta không cần huynh bảo vệ!" Mạnh Phù Dao ngẩng đầu, mũi nàng gần như chạm
vào mũi hắn. Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, "Mạng của ta trước giờ đều
thuộc về ta. Cuộc đời của ta, suy nghĩ của ta, tất cả của ta, chỉ có thể là của chính ta."
"Ta không tranh cãi điều này với nàng." Chiến
Bắc Dá hít sâu một hơi. Hắn đã chịu đựng đủ việc tranh cãi với Mạnh Phù
Dao. Cả hai người tính tình đều thẳng thắn, vừa gặp liền như củi khô bén lửa, không phải chỉ như lửa cháy bình thường, mà giống như lửa độc
thiêu da đốt thịt, thương tổn trái tim. Dù có tình nghĩa đậm sâu bao
lâu, cũng chẳng ai chịu nổi năm lần bảy lượt bị lửa độc thiêu cháy.
Hắn tin cả đời này nàng sẽ luôn dang tay giúp hắn, giống như nàng luôn giúp đỡ những người khác. Hắn cũng tin nàng sẽ trở thành nhân vật xưa nay
chỉ có một ở trên Đại lục Năm châu này - một cô gái truyền kỳ phò trợ vô số Đế vương, giống như nàng đối với Tông Việt vậy. Tuy nhiên, hắn rất
ghét cái việc hắn cũng "giống" như người khác. Đúng, chính là giống
người khác. Tất cả mọi người đều giống nhau, không thiên vị ai, đối với
ai nàng cũng toàn tâm dốc sức, không chút khác biệt nào.
Tình này sâu đậm, nhưng chẳng phải tình yêu, hắn trao đi một trái tim chung thủy nhiệt huyết, nàng vui vẻ nhận lấy, sau đó, đặt ở một bên.
Đời
này hắn không chấp nhận sự cự tuyệt, chỉ có nàng là ngoại lệ. Bao lần
vươn tay đều chụp vào hư không, thứ hắn bắt được chỉ là ánh trăng lạnh.
"Phù Dao..." Chiến Bắc Dã một đời nhiệt huyết như lửa, cuối cùng lại vì nàng mà thở than. Hắn hơi nghiêng người, đôi tay nhẹ nhàng mà dùng sức giữ
chặt lấy vai nàng.
Hắn không biết mình muốn làm gì, chỉ biết rất muốn gần nàng hơn một chút, gần hơn chút nữa...
Nhung cô gái đó lại lên tiếng rất rõ ràng, "Các hạ muốn bị bẻ cằm lần nữa sao?"
Chiến Bắc Dã đờ người, Mạnh Phù Dao không chút do dự đẩy hắn ra, sải bước đi
thẳng. Chiến Bắc Dã lập tức giữ chặt nàng, "Phù Dao!"
Phù Dao
trợn mắt nhìn hắn, Chiến Bắc Dã cũng không hề né tránh ánh mắt nàng,
thấp giọng nói: "Phù Dao, không được hành động thiếu suy nghĩ."
"Châu Châu gặp nguy hiểm, huynh bảo ta đứng im nhìn sao?" Mạnh Phù Dao nổi
nóng, "Bảo ta phải đứng im nhìn muội ấy rơi xuống vực thẳm?"
"Nhã Lan Châu gặp nguy hiểm? Sao nàng biết Nhã lan Châu gặp nguy hiểm?" Gương mặt Chiến Bắc Dã hoàn toàn mờ mịt.
"Lẽ nào huynh không nghe thấy tiếng hét của Châu Châu?" Mạnh Phù Dao nghi hoặc hỏi hắn.
Chiến Bắc Dã lắc đầu, Mạnh Phù Dao lại lườm hắn. "Có phải huynh không muốn ta hành động thiếu suy nghĩ nên cố ý lừa ta rằng huynh không nghe thấy?"
Đôi mày rậm của Chiến Bắc Dã nhíu lại, ánh mắt như không thể tin được nhìn nàng.
Mạnh Phù Dao càng khẳng định suy nghĩ cùa mình, khoanh tay trước ngực lạnh
lùng hỏi Chiến Bắc Dã, "Ta biết huynh không thích Châu Châu, ta biết
huynh luôn hiềm nghi muội ấy, nhưng ta có thể xin huynh quan tâm đến
muội ấy một chút được hay không? Dù không phải là bạn, nhưng cũng đừng
lạnh lùng tuyệt tình như vậy chứ?"
Chiến Bắc Dã nhìn nàng, ánh
mắt càng tối hơn, giống như vòng xoáy đen sâu không thấy đáy, lấy ánh
mắt đó nhìn người, giống như khắp trời khắp đất đều là ánh mất đen ngòm
của hắn, cao như sóng cả trên biển, nhấn chìm tất cả.
Hắn cứ nhìn nàng như vậy một lúc lâu với đủ loại cảm xúc thoáng qua trong ánh mắt.
Sau đó, hắn chẳng nói gì quay người, vung ống tay áo chạy đi.
Chiến Bắc Dã bước vào màn sương, vừa vào liền kêu lên, ngay sau đó là một tiếng nổ "ầm".
Mạnh Phù Dao giật mình, quay người nhào ra, "Chiến Bắc Dã!"
Nàng lao thật nhanh đến chỗ phát ra âm thanh, nhưng không thấy bóng dáng
Chiến Bắc Dã đâu, ngay cả tiếng kêu của Châu Châu cũng không cảm nhận
được nữa. Trước mặt nàng đều là hơi nước, ngày càng rõ ràng.
Nàng vươn tay quờ quạng trong màn sương dày đặc, giống như khi nãy Chiến Bắc Dã tóm lấy nàng, chẳng quan tâm có gặp phải rắn độc hay không, mò mãi,
nàng bất ngờ bắt được một cánh tay.
Cánh tay này không nhỏ, xương cốt không mảnh khảnh, Mạnh Phù Dao vui mừng, "Chiến Bắc Dã, huynh chết ở chỗ nào vậy!..."
Nàng đột nhiên dừng lại, vì nghe thấy tiếng nói từ người bên cạnh, "Ngươi tóm lấy ta làm gì?"
Giọng nói vô cùng xa lạ, bình thản, một giọng nói vô cùng... đặc biệt.
Đặc biệt ở chỗ, nàng không thể nhận ra, người nói là nam hay nữ.
Thậm chí nàng không thể nhận ra giọng nói này lên cao hay trầm thấp, mang theo địch ý hay không.
Đổi thành người khác, phản ứng đầu tiên trong lúc này sẽ là buông tay,
nhưng lá gan của Mạnh Phù Dao không nhỏ, nhìn về chỗ người đó đứng, có
lẽ một chưởng vừa này của Chiến Bắc Dã chính là ra tay với hắn. Nàng
không muốn buông tay, thậm chí còn kéo người kia về phía mình, cười nói: "Sương nhiều, trời tối, người đông đỡ sợ hơn."
Người kia cũng mặc nàng kéo, giọng nói như chẳng hề quan tâm: "Đông người vướng víu."
"Vướng gì cơ?" Mạnh Phù Dao tò mò.
Người kia không nói nữa, quay đầu nhìn nàng.
Mạnh Phù Dao lập tức ngây ra.
Kẻ này... là nam hay nữ?
Mái tóc buộc cao không rõ nam hay nữ, mặc trường bào không có đường cong,
gương mặt hơi dài vừa giống nử vừa giống nam, vai cũng hơi rộng, nhưng
không quá rộng eo không nhỏ, nhưng cũng không thô, đôi mắt tròn sáng rõ, chiếc mũi rất cao, mày rậm, môi dày dặn tuyệt đẹp... Nếu là nữ thì quá
anh khí, quá đẹp trai; Nếu là nam, lại quá tinh tế, quá xinh xắn.
Nói trắng ra là vẻ đẹp trung tính, vô cùng trung tính khiến người ta không
thể phân biệt nam nữ, hoàn toàn tương phản với vẻ xinh đẹp khó phân nam
nữ của Nguyệt Phách.
Vụ Ẩn?
Người khiến cho Vân Hồn,
Nguyệt Phách phải chạy vòng vèo với tình yêu suốt ba mươi năm, người
châm ngòi cho những tin đồn trong Thập cường giả lại là một nữ nhân như
thế này?
Vân Hồn bởi vì nữ nhân này mà trở mặt với Nguyệt Phách, trốn tránh suốt ba mươi năm?
Mạnh Phù Dao đột nhiên muốn cười. Thật là hoang đường! Khí chất của người này so với Nguyệt Phách có chỗ nào không tương xứng?
Song, nàng cười được một nửa liền không thể cười được nữa... Không, không
phải không xứng, mà là quá xứng đôi. Nếu họ thực sự đứng cạnh nhau, hiệu ứng sẽ vô cùng kinh người, âm giả thiên dương, đứng cạnh nhau quả đúng
thật là một đôi trai tài gái sắc, có chăng chỉ là thay đổi giới tính mà
thôi. Vụ Ẩn là "trai tài", còn Nguyệt Phách là "gái sắc".
Thảo nào năm đó Vân Hồn đau lòng đập gương tức giận trốn đi. Hai người kia ở một chỗ, "xứng" hơn so với bất kỳ người nào.
Vụ Ẩn cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Phù Dao, liền nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: "Ngươi còn chưa chết?"
"Ngươi chết rồi nàng cũng không thể chết!" Một tiếng thét bất ngờ vang lên,
một bóng đen cuộn lên từ dưới đất, Chiến Bắc Dã giống như cơn lốc quét
qua, chùy vàng hất từ dưới lên, hung hăng đập một nhát.
Vụ Ẩn
chau mày, "Lại là ngươi", nói xong bèn khoát tay, một chiếc gương đồng
cổ xưa xuất hiện trong tay bà ta, lóe lên ánh sáng. Mạnh Phù Dao bất
chợt trông thấy hai người Ám Mị và Hiên Viên Mân lần lượt đi tìm mình,
Hiên Viên Mân ở phía sau chậm rãi đưa tay về phía Ám Mị.
Hắn muốn làm gì?
Đây là thật? Hay là giả?
“Ầm…”
Mạnh Phù Dao bất chấp thật giả.
Nàng hơi nghiêng người, Thí Thiên bất ngờ chui ra từ một góc kỳ quái trên
vai nàng. Đợi đến khi Vụ Ẩn phát hiện vai Phù Dao giấu kiếm, lưỡi đao
đen ngòm đã đặt trước chiếc gương bà ta cầm.
Vụ Ẩn chau mày, phất tay áo đẩy Phù Dao ra. Nhưng nàng lập tức lao đến như gió, Thí Thiên
cũng theo đó lao đến phía trước cổ tay Vụ Ẩn. Vụ Ẩn nhìn thấy luồng sáng mờ ảo kia quả nhiên biến sắc, thấp giọng nói: "Sao ngươi lại có chân
khí của Nguyệt Phách..."
Bà ta vừa phân tâm, cánh tay liền run
lên, một luồng sáng xuất hiện, mặt gương thay đổi, chùy vàng của Chiến
Bắc Dã vừa vặn đập vào gương.
Chiến Bắc Dã hét lên: "Phá!"
Vụ Ẩn nổi giận quát: "Đúng là muốn chết!"
"Rắc..."
Âm thanh nứt vỡ vang lên, mặt gương xuất hiện vết nứt, kéo dài đến hơn nửa chiếc gương mới dừng lại.
Mạnh Phù Dao thở dài tiếc nuối. Chiếc gương này vô cùng rắn chắc, nàng dùng
chân khí của Nguyệt Phách dụ Vụ Ẩn phân tâm, tạo cơ hội tốt song kiếm
hợp bích cũng không thể phá hủy hoàn toàn.
Cũng may gương nứt, sương mù cũng nhạt dần, Vụ Ẩn cười lạnh, "Hủy gương của ta, phải chết!"
Chữ đầu tiên bà ta nói tựa như vang vọng từ ngoài núi xa, nhưng chữ kết
thúc lại gần sát bên tai, mưa bụi đầy trời giống tuyết lớn, như rít gào
từ ngân hà xa xăm, vượt qua tầng tầng lớp lớp mây trời, chớp mắt xuất
hiện dưới đầu ngón tay, bắn một liền ra một mảnh mây mù, tuy mờ ảo nhưng bền chắc, khiến người ta luôn mãi lạc đường.
Tựa như sóng sâu
biển cả dao động không ngừng, vươn cao há lớn như miệng của con quái vật hung tợn, đánh về phía chiếc thuyền nhẹ trôi trong cơn cuồng phong trên biển.
Mạnh Phù Dao chính là chiếc thuyền!
Trong chớp mắt cuộn lại, bay lên!
Cũng may vẫn còn Chiến Bắc Dã.
Vụ Ẩn vừa dứt lời, hắn liền lao tới, chùy vàng phóng ra tia sáng vạn
trượng, như sao rơi lướt qua bầu trời đầy sương mù, trực tiếp đánh vào
cánh tay rắn chắc như sắt thép của Vụ Ẩn.
"Ầm!"
Vụ Ẩn lùi
nửa bước, mặt trắng bệch, Chiến Bắc Dã nuốt một ngụm máu, thoáng chốc
đưa tay kéo Mạnh Phù Dao ra. Mạnh Phù Dao giống như phi ưng nằm trong
tay hắn, nàng chuyển mình, rút Thí Thiên chém thẳng vào màn sương bức
người kia.
Sau đó, vào lúc Chiến Bắc Dã chưa kịp truy kích, phân
tâm cứu Mạnh Phù Dao, đao của nàng chém vào màn sương, ngón tay Vụ Ấn
liền chuyển động, mặt gương lộn lại.
Dưới chân Chiến Bắc Dã và Mạnh Phù Dao lập tức trống rỗng.
Hai người vốn chưa đứng vững, Chiến Bắc Dã ngửa người về sau đỡ Mạnh Phù Dao, còn gánh cả lực đao của nàng.
Mạnh Phù Dao lộn người lên không trung càng chẳng còn sức, cả hai lập tức rơi thẳng xuống khoảng không phía sau.
Lúc rơi xuống, cả hai chỉ nghe thấy tiếng gió phần dưới chân có tiếng sóng nước.