Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 6 - Chương 15



Nàng ngã vào trong vòng tay của Trưởng Tôn Vô Cực nãy giờ luôn theo sát phía sau, sắc mặt tái xanh, hô hấp nhẹ như không, hàng mi dài cong vút khẽ rung động, cánh môi anh đào hồng phớt khẽ hé, Trưởng Tôn Vô Cực vội vàng đặt hai ngón tay lên phía trên mạch tượng của nàng, ngoài việc phát hiện được khí huyết có chút hỗn loạn ra thì cơ thể không hề có chút tổn hại nghiêm trọng nào khác.

Phù Dao... đã dùng quá nhiều công lực để kháng cự lại cơn đau, thần trí lâm vào trạng thái căng như dây đàn, lúc này nàng ngất đi, cũng là điều hắn có thể đoán biết trước được, Trưởng Tôn Vô Cực im lặng ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào người mình, dung nhan tuấn lãng tràn ngập suy tư, cẩn thận nhớ lại thần thái của nàng từ khi bắt đầu nhìn thấy mái ngói đỏ son cong cong của tòa lầu đổ nát từ đằng xa cho đến khi ngất xỉu tại gian phòng hoang tàn này, suốt một quãng đường này rốt cuộc nàng đã phải trải qua bao nhiêu xung đột cùng giày vò? Từng mảng ký ức bị chôn vùi gây ra đau đớn vô tận trong tâm trí để ép nàng phải trốn chạy, vậy mà nàng lại cắn răng chịu đau, không màng tất cả, một mực tiến lại gần hơn, chỉ tiếc, kết quả vẫn là thua mất rồi.

Trưởng Tôn Vô Cực dìu Mạnh Phù Dao đứng trước cửa gian phòng bỏ hoang, ánh mắt nhanh như chớp thoáng quét qua một lượt phía trong căn phòng, trong phút chốc khuôn mặt lộ vẻ suy tư, tựa như muốn cẩn thận nhìn qua một lần, cuối cùng vẫn nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác. Trong nháy mắt hắn quay người lại, cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nàng hiếm khi lộ vẻ yếu nhược như thế này, khiến hắn không kìm được lòng mà muốn ôm nàng chặt hơn nữa, chặt đến mức hai cơ thể hợp lại làm một.

Trưởng Tôn Vô Cực khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vừa dịu dàng tinh tế vừa ấm áp nồng nàn lên cánh môi hồng phớt tựa hoa đào kia.

"Phù Dao... Có ta ở đây."

Đêm tối gió lộng.

Trong gió phảng phất mùi hương hoa cỏ thơm mát đặc trưng của mùa xuân, khiến lòng người cảm thấy khoan khoái.

Một bóng người cao lớn đứng uy nghi, thản nhiên cúi đầu nhìn xuống, còn người đang ngước lên thu vào tầm mắt mình một khuôn cằm hoàn mỹ tinh tế.

Là kẻ nào đang nói chuyện? Giọng nói lúc xa lúc gần, đều đều như tiếng tụng kinh, không ngừng thì thầm bên tai nàng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh trầm ổn, lại có chút lạnh lẽo đạm mạc.

Khuôn cằm hoàn mỹ đó đang dao động, ngón tay nàng dường như chạm được vào lớp y phục bằng vải lụa tơ tằm người đó đang mặc trên người, cảm giác trơn mát nhẵn nhụi như sờ vào da thịt người, khung cảnh xung quanh tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất kì thứ gì, chỉ riêng người bí ẩn đó là được chiếu sáng, ánh hào quang vô lượng đó dường như trong suốt cuộc đòi này nàng chưa từng thấy bao giờ.

Ngoài cửa sổ vọng đến tiếng cười đùa nói chuyện ríu rít cùng tiếng cước bộ vui tươi dồn dập, ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ đỏ son chạm trổ hoa văn tinh xảo, từng vệt sáng ấm áp như những cột trụ hoàng kim soi rọi từng hạt bụi li ti đang bay lững lờ trong không khí...

Trong bóng tối u ám có một người run rẩy giơ ra những ngón tay thuôn dài trắng nhợt, gầy guộc hệt như chân chim, nhỏ nhắn tựa như ngón tay của trẻ con, bàn tay nổi đầy gân guốc, giữa những kẽ ngón tay toàn là bụi gỗ. Những lúc không có việc gì làm liền dùng tay khắc lên thanh gỗ để giết thời gian... cũng chính là thú vui duy nhất.

"... Ta phải đi trước... Xin nhờ ngài chăm nom nó, nhất định... ngàn vạn lần không được…”

"Được!" Ngay lập tức nhận lời, giọng nói dày dặn quả quyết.

Cơ thể nhỏ nhắn gầy guộc như một cành cây khô bỗng nhiên run bắn lên, kinh hoàng... vô cùng kinh hoàng, dường như giọng nói trầm thấp dày dặn đó chính là giọng nói của loài yêu ma quỷ quái hưng ác tàn bạo, là thứ đáng sợ nhất trên thế gian này.

Một bàn tay to lớn toát ra mùi vị cổ quái kì lạ đột nhiên vươn tới...

"Phù Dao... Có ta ở đây."

Ta ở đây.

Ta ở đây ta ở đây ta ở đây ta ở đây ta ở đây ta ở đây.

Đó là một giọng nói trầm ổn ấm áp, dịu dàng mà kiên định, tựa như vị trà Thiết Quan Âm dịu ngọt thanh mát đến tận tâm can, sau khi ngấm vào cổ họng lại là vị đắng nhẹ, giống như trên đời có một số điều không thể nào tránh khỏi.

Gọi nàng tỉnh dậy từ trong sâu thẳm tối tăm tịch mịch, kéo nàng thoát ra khỏi chốn bùn lầy ma quỷ.

Mùi hương đặc trưng sớm đã trở nên vô cùng quen thuộc với nàng bỗng nhiên xộc đến, vừa thơm ngát như hoa tươi, vừa nồng nàn như gỗ đàn hương.

Mạnh Phù Dao chầm chậm mở to mắt, ngay lập tức nhìn thấy hàng mày ai đó đang khẽ chau lại, tạo thành một nếp nhăn sâu ngay chính giữa mi tâm.

Vừa nhìn thấy nàng mở mắt, hàng mày kia liền nhanh chóng giãn ra, khiến cho toàn bộ khuôn mặt ngời sáng hẳn lên, ánh sáng lóe lên này toát ra rất nhiều xúc cảm mơ hồ - sốt một, lo lắng, bất an, hối hận, đau khổ, do dự, bi thương,...

Nàng chưa từng nhìn thấy Trưởng Tôn Vô Cực trong thần thái thâm sâu như lòng biển khơi thế này, cũng không biết rằng nội tâm của hắn có thể có nhiều trạng thái cảm xúc vừa phức tạp vừa mâu thuẫn đối lập sâu sắc như vậy.

Cảnh vật xung quanh dần dần rõ nét hơn, cảm giác hoàn toàn không giống như đang nhìn vào một mặt hồ với từng đợt từng đợt sóng triền miên dao động như lúc trước nữa, cơ thể cũng không còn cảm giác yếu ớt như quả bóng bay lơ lửng trong không trung, hai người không biết từ lúc nào đã quay lại ngồi trên hòn giả sơn trong hoa viên của Khởi Tú hiên, nàng vẫn như cũ ở trong vòng tay của hắn.

"Ta không sao nữa rồi." Mạnh Phù Dao chậm chạp đứng dậy, từ từ hồi phục lại thần thái bình tĩnh kiên cường, sống lưng thẳng tắp cao ngạo, ngước mắt nhìn về phía Vĩnh Xương điện ở phía xa xa đang chìm trong màn đêm tối tăm tĩnh lặng, sừng sững như một ngọn núi, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng mà mình vừa đi đến, im lặng một hồi lâu sau mới điềm nhiên cất tiếng:

"Theo như kế hoạch đã đặt ra mà hành động thôi."

Trưởng Tồn Vô Cực không hề can ngăn nàng cũng không nói bất kì điều gì, chỉ yên lặng vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh như lụa đang buông xòa của nàng, cảm thấy nàng cùng giống như những con trai dưới biển đã gồng mình nuốt đau đớn vào trong, rồi mặc cho đau đón giày vò, vẫn can trường không ngừng tự mài giũa đến mức huyết nhục mơ hồ, âm thầm nỗ lực từng ngày phía dưới lớp vỏ - một nỗ lực bền bỉ nhưng không người chứng kiến, kết quả, vừa tự làm lành vết thương cho mình, vừa sinh ra những viên ngọc đẹp tuyệt vời.

Thế nhân nhìn thấy nàng khí phách hiên ngang, anh dũng kiên cường, hăng hái quật khởi, không ngừng tôi luyện bản thân, nhưng không thấy được ẩn sâu trong lòng nàng là biết bao nhiêu đau thương chồng chất.

Hắn không phải là không đau lòng, mà là không dám quá đau lòng, chỉ e đến lúc quá đau lòng rồi, bản thân nhẫn nhịn không nổi lại kiên quyết đứng ra cản bước chân nàng.

Trong đêm tối tĩnh lặng, bóng hai người xé gió vụt bay lên như một trận cuồng phong, hướng thẳng về phía Vĩnh Xương điện mà lao đi.

Vĩnh Xương điện uy nghi sừng sững, trầm mặc ẩn náu trong bóng đêm, hai bóng dáng trong nháy mắt nhảy lên, như một nhát kéo cắt xoẹt qua hàng ngũ mấy chục thị vệ đang nghiêm chỉnh thẳng bước tuần tra. Tên thị vệ ở hàng cuối đột nhiên có cảm giác ở phía sau đầu có một luồng gió lướt qua, sau đó liền quay đầu nhìn, chỉ thấy một khoảng không mênh mang vô tận, không một bóng người.

Vĩnh Xương điện được chia ra làm ba gian, gian trong cùng chính là tẩm điện, Mạnh Phù Dao vừa liếc mắt nhìn thấy liền lập tức kiễng chân muốn lao người qua phía đó, Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên nhanh như cắt giơ cánh tay ra chặn nàng lại, im lặng cầm tay nàng kéo đi, cả hai tung người nhảy lên cao một vài bước, dán người lên một bức tường trong nội điện.

Ngay lúc đó hai người nghe được một giọng nói.

"... Giải quyết xong là coi như được rồi!"

Tiếng nói sắc bén cao vút của nữ tử, giọng điệu lạnh lùng quyết tuyệt, nghe qua như là giọng của Hoàng hậu Toàn Cơ.

"... Ngươi rốt cuộc nhịn không nổi nữa rồi sao?" Âm thanh đáp lại hàm chứa ý cười châm chọc, có phần non nớt như của một đứa trẻ, vừa có chút lười nhác nhàn nhã vừa có chút mất kiên nhẫn, Mạnh Phù Dao thoáng nghe được liền thấy đầu mình như nổ tung, cảm thấy máu nóng toàn thân đang mạnh mẽ đồng loạt dồn lên đỉnh đầu.

Chính là giọng nói này!

Ngọc Hành!

Trong phút chốc hai mắt nàng cuồn cuộn sát khí, tuy nhiên chỉ vừa bùng phát liền dập tắt ngay lập tức, toàn thân vẫn yên lặng như một phiến đá, tuyệt nhiên không có một cử động gì - Ngọc Hành đường đường là một cao thủ tầm cỡ như thế nào, dù chỉ một chút động tĩnh cùng sát khí trong phạm vi vài chục trượng xung quanh thôi, chắc chắn hắn ta cùng dễ dàng cảm nhận được, vào thời điểm này, cho dù nàng có tức giận hơn nữa thì cũng không cần thiết phải gấp gáp làm gì.

"... Quả thực là nhẫn nhịn không nổi..." Hoàng hậu Toàn Cơ tức giận nghiến răng nói, ngữ điệu vô cùng phẫn hận, đi đi lại lại trong gian phòng, đôi hài hoa gõ xuống nền nhà lát cẩm thạch vang lên âm thanh sắc lạnh, một hồi lâu sau tiếng bước chân mới dừng lại, bà ta nói: "Một đám khốn kiếp!"

"Ban đầu yêu cầu của ngươi không phải là như thế này..." Giọng điệu của Ngọc Hành vẫn như cũ, không nhanh không chậm, vừa lạnh lùng vừa bỡn cợt, im lặng một lúc lại nhàn nhã cười nói, "Không phải ngươi đã từng nói rằng không những muốn giải quyết người đó, mà còn muốn không nảy sinh sự cố, tốt nhất là chừa lại một đường lui, để mọi chuyện có thể cứu vãn hay sao?"

"Ngươi xem, đã thành ra nông nỗi này rồi còn có thể cứu vãn được sao? Quả thật là... ai da!" Hoàng hậu Toàn Cơ cơ hồ muốn mắng chửi mà lời ra đến đầu lưỡi lại nuốt trở về hừ một tiếng đầy căm phẫn.

"Nói sớm hơn không phải đã đơn giản rồi sao, nếu không thì há lại có thể..." Ngọc Hành đột nhiên cười lạnh ngữ điệu vẫn bình thản, "... để cho bọn chúng sống sót được đến tận ngày hôm nay, lại còn có gan trốn ở vách tường nghe trộm chúng ta nói chuyện nữa…”

"Ầm!"

Ngọc Hành còn chưa kịp nói hết những chữ cuối cùng cho hoàn chỉnh một câu thì Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao đã lập tức đồng loạt lùi lại phía sau một bước, tất cả động tác chỉ nhiêu đó thôi, vậy mà toàn bộ bức tường sơn màu vàng nhạt được tô điểm bằng hoa văn tinh xảo ngăn cách giữa đôi bên chỉ trong nháy mắt đã ầm ầm đổ sập xuống, xung quanh là vô số những viên ngói lưu ly được chạm trổ hình hoa sen vỡ vụn phát ra âm thanh chói tai, không ngừng rơi thẳng xuống phía hai người một đứng một ngồi trong gian phòng, khói bụi mờ mịt cuồn cuộn trong không khí, không nhìn rõ mặt người. Mảnh trăng lưỡi câu treo trên nền trời xanh thẳm, ánh trăng lạnh lẽo rắc xuống làn khói bụi kia tạo thành những cột sáng nhàn nhạt với vô vàn hạt bụi đủ màu sắc trong không trung, khung cảnh thê lương rét buốt.

"Trốn sau tường nghe lén có phải mệt lắm không? Hay là để ta đích thân hầu hạ các ngươi ngủ một giấc vĩnh hẳng thế nào?"

Trong màn mưa gạch ngói vụn đang ầm ầm đổ xuống đầu, một người cất giọng cười to sang sảng, tiếng cười vang lên giữa màn đêm đượm nét quỷ dị khác thường, dáng điệu bình thản bước xuống bậc tam cấp, hai cánh tay chắp lại đằng sau lưng, tay áo dài phất phơ rung động theo từng nhịp bước chân, bước đi nhẹ như lướt, thần thái vô cùng ung dung điềm tĩnh, vô cùng đối lập với khung cảnh đổ nát xung quanh, một lúc sau dừng lại ở chính giữa khoảng sân ngay dưới giếng trời, nghiêng nửa người về phía Mạnh Phù Dao, nhướn mày nhìn về phía hai người.

Toàn thân hắn ta được ánh tráng chiếu rọi, nhìn xa tựa như một viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng nhu hòa chiếu sáng khắp mười trượng xung quanh, bóng dáng một màu trắng sáng, đường nét mảnh khảnh, ánh mắt vừa sâu hun hút vừa lạnh nhạt.

Mạnh Phù Dao cười mà như không, vung chân đá mạnh, tóc đen xõa như sương, chỉ trong chớp mắt toàn bộ số đất đá còn sót lại của bức tường đổ nát đã bị nàng đá hất tung lên cao. Cả một khoảng không rộng lớn xung quanh người nàng cuồn cuộn dâng trào khí lực, đống đất đá trong không trung không ngừng ầm ầm đập vào nhau.

"Ngươi nên đi ngủ trước đi, để ta đắp chăn cho ngươi!"

Nàng vận công lực đẩy đám đất đá ra phía trước, gót chân khẽ kiễng, liền sau đó tung người lên phía trên, gió thổi vù vù, mái tóc đen dài hỗn loạn như rong tảo trong nước, vạt áo kêu phần phật trong gió, đường nét vừa mềm mạỉ phiêu lãng vừa sắc bén tựa lưỡi đao.

"Xem tấm thảm biết bay của ta đây!"

Ngọc Hành vẫn đứng yên bình thản, khóe môi nhếch lên thành một đường vòng cung kiêu ngạo trên gương mặt lạnh nhạt, trong mắt tràn ngập sát khí, một cánh tay mảnh khảnh hất lên thành một đường chéo trong không trung, khí lực sắc bén cắt ngang đám đất đá đang bay về phía mình, tay còn lại vươn ra túm lấy Mạnh Phù Dao ở phía trên bức tưòng đổ nát đang đạp gió lao đến, thân thủ nhanh như cá chép vượt sóng, tóc dài tản mát trong gió, môi đỏ răng trắng, đẹp đến xao động lòng người. Ngọc Hành hừ lạnh, "Vậy cũng tốt, chăn to như vậy vừa khéo đủ cho hai người, hay chúng ta nhân lúc này mà tiếp tục mối lương duyên ngày hôm đó, thế nào?"

Đao Thí Thiên trên tay bóng người đang cùng bức tường lao tới lóe lên ánh sáng lạnh lùng tàn khốc.

Phía sau bức tường bỗng có một bàn tay vươn ra.

Bàn tay này nắm chặt một khối ngọc Như Ý sáng ngời trơn mịn, những ngón tay thuôn dài gầy gầy nhưng không hề lộ vẻ yếu đuối, chỉ một cái hất tay đã lập tức đánh vỡ hàng ngói lưu ly làm trăm mảnh, giống như những viên ngói đó hoàn toàn không được làm nên từ đất đá mà chỉ là những khối đậu hũ mềm nhũn, liền sau đó cánh tay liên hồi phất lên nhẹ nhàng như thể chuồn chuồn đạp nước, lần lượt từng viên từng viên ngói lưu ly phóng qua nhanh như tên bắn, chỉ trong một cái chớp mắt đã bắn về phía Ngọc Hành tổng cộng mười tám viên ngói với vận tốc kinh hồn bạt vía.

Mạnh Phù Dao ngửa người về phía sau thành một đường cong hoàn mỹ, nhảy phốc từ trên bức tường xuống, cánh tay đồng thời vung lên, mũi đao xé gió hướng thẳng về phía trước.

Thân ảnh của Ngọc Hành trong phút chốc không ngừng vặn vẹo.

Hắn ta chỉ vừa xoay người một cái, người khác nhìn thấy liền lập tức nảy sinh ý nghĩ xương cốt toàn thân của người này dường như đã được rút hết ra từ trước rồi, thân thể mềm dẻo như rắn không ngừng uốn éo trong không trung, tay áo bỗng đột ngột phất lên, khí lực toàn bộ hướng về phía khối ngọc Như Ý sáng bóng ở trong tay Trưởng Tôn Vô Cực, cuồn cuộn thành từng vòng như tơ nhện mạnh mẽ quấn chặt lấy, gắt gao kéo khối ngọc Như Ý về phía mũi đao đang ánh lên từng luồng ánh sáng đen trong tay Mạnh Phù Dao!

"Keng!"

Âm thanh sắc mỏng của binh khí chạm vào nhau khiến hai người nhất thời bị kinh động, đồng loạt thu tay về, ngọc Như Ý cùng hắc đao nhanh như nước chảy đã tách khỏi nhau bay về hai hướng, sát khí trong nháy mắt tan đi.

Toàn thân Mạnh Phù Dao được bao bọc bởi những luồng sáng đen không ngừng được vẽ lên trong không trung hết nhát này đến nhát khác, người vừa xoay tròn liền cách xa Trưởng Tôn Vô Cực ba trượng, trượt qua người Ngọc Hành nay đã ở sát gần kế bên, mái tóc đen bóng cuồng loạn bay trong gió, đao quang tựa như vô số làn sóng dồn dập cuộn trào, trong phút chốc đã lấp đầy hai mắt của Ngọc Hành, Thí Thiên sắc bén vung lên không trung, lạnh lùng quyết tuyệt chém gãy luồng gió cản đường nó, không gian tĩnh lặng như tờ, đột nhiên mũi đao quay ngược lại, nhằm thẳng vào đôi ngươi của Ngọc Hành!

Ngọc Hành nhanh như chóp nghiêng người về phía sau, thân thể vừa mềm dẻo tựa như một con cá chình vừa đàn hồi co dãn như một cái lò xo, vô cùng quỷ dị khác thường, trong tích tắc tựa hồ cơ thể hắn ta đã uốn cong thành một đường tròn không thể tròn hơn, đỉnh đầu chạm gót chân, hoàn toàn tránh được lưỡi đao trí mạng của Mạnh Phù Dao, coi như hai con mắt kia thoát được một đại nạn, tạm thời vẫn có thể ở yên vị trí cũ mà đảo qua đảo lại. Không chỉ vậy, ngọc Như Ý tỏa ra sát khí nồng đậm trong tay Trưởng Tôn Vô Cực đang lao đến với tốc độ tên bắn cũng hoàn toàn trượt khỏi cơ thể hắn ta, ngược lại, hướng thẳng về phía hắc đao của Mạnh Phù Dao mà xông tới. Hai người đồng loạt ngước đầu, ánh mắt lướt qua nhau trong tích tắc, vũ khí lóe lên hào quang sắc bén lạnh lẽo.

Mạnh Phù Dao đang lơ lửng giữa không trung lập tức dùng hết khí lực để thu hồi Thí Thiên, nhất thời mất đi điểm tựa, cơ thể xoay tròn nhiều vòng rồi dứt khoát hướng thẳng về phía Trưởng Tôn Vô Cực mà đáp xuống, Trưởng Tôn Vô Cực kiễng chân nhảy lên, giơ tay đỡ lấy eo nàng, nhịp nhàng bắt kịp với vòng xoay của Mạnh Phù Dao. Hai người bốn mắt nhìn nhau, những lọn tóc đen dài bóng mượt như lụa hòa lẫn vào nhau, ống tay áo rộng màu tím nhạt của nam tử bay bay trong gió bao bọc lấy vạt áo thêu hoa văn tinh xảo của nữ tử trong lòng. Hai bóng dáng phiêu đãng trong không trung tựa như hai quầng sáng thuần khiết đan quyện lấy nhau, lại được bao phủ bởi một tầng ánh trăng bàng bạc mờ ảo, từ phía xa nhìn trông như một đôi thần tiên giáng thế, thân thể dát vàng sáng ỉấp lánh, chầm chậm đáp xuống mặt đất.

Vừa đặt chân xuống đất, Mạnh Phù Dao lập tức đưa mắt nhìn về phía ngọc Như Ý trong tay Trưởng Tôn Vô Cực, lo lắng đao của mình đã vô tình hủy mất vũ khí của hắn, cũng may cả hai người đều là tuyệt đỉnh cao thủ, có khả năng che trụ khí lực vững vàng, linh hoạt sử dụng vũ khí trong tay Trưởng Tôn Vô Cực nhìn vào mắt nàng, khẽ mỉm cười, ý muốn trấn an nàng rằng ngọc Như Ý không hề hấn gì.

Mạnh Phù Dao quay đầu, cười lạnh, ánh mắt sắc bén phóng thẳng về phía tên tâm thần dường như thích xem cảnh đồng đội trở mặt thành thù quay sang tàn sát lẫn nhau đến mức nghiện kia, thầm nghĩ chắc hẳn hắn ta đã bị đồng bọn của mình lừa gạt vô số lần rồi, đối với chuyện này tự giác khắc sâu ấn tượng trong lòng, tâm lý mới trở nên dị dạng bất thường như ngày hôm nay.

"Đã nghĩ xong rốt cuộc là muốn chết như thế nào hay chưa?" Nàng khẽ cúi mặt, ánh mắt thâm trầm lộ ra từng tia từng tia sát khí bức người, Thí Thiên nghênh ngang chĩa thẳng giữa không trung, mũi đao lóe sáng hướng về phía người đang được bao phủ bởi ánh trăng ở trước mặt.

"Đã nghĩ xong rốt cuộc là muốn chết như thế nào hay chưa?" Người đối diện lạnh nhạt nhướn mày, đôi mắt trong suốt hình quả hạnh ngước lên nhìn thẳng vào mắt nàng, ngập tràn tà khí.

"Thì ra trong suốt cuộc đời này ngươi chẳng bao giờ sống với thân phận thực sự của mình, chỉ quen thói đánh cắp dung mạo của người khác rồi diễn trò phụ họa theo." Mạnh Phù Dao cười nhạt, "Trong số Thập cường giả lại có hạng kí sinh trùng như ngươi, quả thực là một nỗi bi ai vô cùng lớn."

"Thì ra trong suốt cuộc đời này ngươi chẳng bao giờ sống với thân phận thực sự của chính mình, chỉ quen thói đánh cắp dung mạo của người khác rồi diễn trò phụ họa theo." Người đối diện cũng cười nhạt, thân hình mảnh khảnh đứng dưới ánh trăng phảng phất như một làn khói mờ ảo không ngừng bay lượn tản mát trong không khí.

Máu nóng trong người Mạnh Phù Dao dồn lên đỉnh đầu, cảm thấy trống ngực đập dồn dập, lửa giận như muốn bùng phát, cau mày lại quát to: "Ngươi có khả năng tự nói một câu cùa chính mình hay không hả!"

Người đó dường như không hề bỏ lời của nàng vào tai, tiếp tục chuyên tâm bắt chước lại toàn bộ nhất cử nhất động của nàng, dường như có một tấm gương đồng đang ngăn cách hai người, thậm chí đến cả ngữ điệu cũng không có lấy nửa điểm khác biệt, "Ngươi có khả năng tự nói một câu của chính mình hay không hả!"

Mạnh Phù Dao lại cảm thấy lồng ngực thắt chặt đau đớn, tựa hồ như trái tim bị một bàn tay vô tình bóp lấy, bóp chặt đến mức khiến cho huyết mạch sôi sục như muốn trào ra, toàn thân nóng bừng như phát sốt, Trưởng Tôn Vô Cực bên cạnh đột nhiên thất thanh gọi: "Phù Dao!"

Nàng chợt như bừng tỉnh, cả người khẽ chấn động, lại nghe thấy giọng nói trầm ổn bình tĩnh của Trưởng Tôn Vô Cực vang lên bên tai: "Đừng nhiều lời với hắn ta, để hắn ta có cơ hội bắt chước theo nàng!"

Trong phút chốc thần trí của Mạnh Phù Dao đã hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức ngộ ra được cảm giác kì quái vừa rồi không gì khác chính là do mánh khóe của tên chết tiệt Ngọc Hành, thủ pháp của hắn ta thiên biến vạn hóa khôn lường, mưu ma chước quỷ vô cùng giảo hoạt, chỉ cần nhất thời lơ đãng không cẩn thận lập tức lọt vào tầm ngắm của hắn ta, đến lời nói phát ra từ chính miệng của mình cũng sẽ nảy sinh vấn đề, khi nãy nàng không khống chế được bản thân vì mắc bẫy của hắn.

Ở phía đối diện, Ngọc Hành vẫn đang mỉm cười quỷ quyệt, lần này lại giả dạng Trưởng Tôn Vô Cực nói: "Đừng nhiều lời với hắn ta, để hắn ta có cơ hội bắt chước theo nàng""

"Cẩn thận." Mạnh Phù Dao nhìn thấy hắn ta đột ngột chuyển mục tiêu, trong lòng bỗng thấy lo lắng đến thót tim, lập tức cảnh tỉnh Trưởng Tôn Vô Cực, lại thấy người này ngoài mỉm cười lạnh nhạt ra thì không làm gì khác, hoàn toàn không hề né tránh ánh mắt của Ngọc Hành, cũng không hề im lặng để đề phòng hắn, thậm chí vẫn thản nhiên nói chuyện với Mạnh Phù Dao: "Hắn ta đang có ý đồ muốn khống chế nàng, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy."

"Hắn ta đang có ý đồ muốn khống chế nàng, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy." Một giọng nói tương tự vang lên gần như cùng lúc với Trưởng Tôn Vô Cực.

Mạnh Phù Dao chăm chú nhìn Ngọc Hành đang nói nhại theo Trưởng Tôn Vô Cực, lại quay sang nhìn Trưởng Tôn Vô Cực điềm nhiên bình thản, dường như hoàn toàn không phát giác ra bản thân đang bị bắt chước,.trong lòng bỗng nhiên ầm ầm vỡ vụn thành từng mảnh, Vô Cực bị trúng kế rồi!

"Phù Dao, nàng lùi về phía sau trước đi, không được nói chuyện nữa." Trưởng Tôn Vô Cực thoạt như không hề phát giác ra điều gì, nhưng vẫn ân cần dặn dò nàng, chỉ có điều nét mặt càng ngày càng trắng bệch.

"Phù Dao, nàng trước tiên lùi về phía sau, không được nói chuyện nữa." Ngọc Hành điềm nhiên đứng dưới ánh trăng chiếu rọi, vẫn không ngừng cười, hai hàng mi cong cong khẽ rung động hết sức tinh tế.

Mạnh Phù Dao cuống lên, trong lòng hoang mang cực độ, Vô Cực chỉ vì muốn giải thoát nàng ra khỏi sự vây hãm mà tự nộp mạng cho công thuật của Ngọc Hành mất rồi, phải làm sao bây giờ? Lên tiếng thức tỉnh hắn? Hay là thu hút sự chú ý của Ngọc Hành về lại phía mình? Hình như mỗi một hắn ta chỉ có thể khống chế được một người mà thôi.

Nghĩ là làm,,. Mạnh Phù Dao lập tức mở mồm định lên tiếng thì thấy Trưởng Tôn Vô Cực quay lại chăm chú nhìn nàng, chầm chậm nói: "Cả đời yêu người, người lại gả cho kẻ khác, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?"

"Cả đời yêu người, người lại gả cho..." Ngọc Hành máy móc nhại theo được nửa chừng thì đột nhiên im bặt.

"Tận mắt trông thấy nàng áo cưới trên người, mũ phượng khăn đỏ, xuất giá đi theo kẻ khác, nến đỏ long phượng, động phòng hoa chúc, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?"

"Tận mắt trông thấy nàng áo cưới trên người..." Ngọc Hành mấp máy môi, sắc mặt sớm đã tái xanh.

"Ta thật vô dụng.” Trưởng Tôn Vô Cực hoàn toàn không để ý tới hắn ta nữa, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm đang treo lơ lửng trên mây, dường như đang tự cảm thán với chính bản thân mình, "Đường đường là một trong Thập cường giả, võ công tuyệt đỉnh thiên hạ, uy chấn tám phương người người ngưỡng mộ, lại không thể đổi lấy một cái ngoái đầu của một người con gái."

"Ta thật vô... Ngươi!"

Ngọc Hành trừng mắt, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng vặn vẹo méo mó rất khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.