Phù Dao Hoàng Hậu

Quyển 6 - Chương 17: Truy tìm thân thế



Một bóng đen đột nhiên lao tới!

Cái bóng này đột nhiên xuất hiện một cách ly kỳ, thình lình bay vọt ra từ phía bên cạnh điện, bóng dáng ở trên không trung lóe ra từng tía sáng trắng chói mắt, mọi người ở ngoài ba trượng đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Người còn ở ngoài một trượng thì ánh sáng của thanh kiếm đã rọi đến phía trước mặt Mạnh Phù Dao, loáng cái cắt qua cổ tay đang nâng lên của nàng, Mạnh Phù Dao hù lạnh, nắm lấy lưỡi kiếm của thanh trường kiếm này, không thèm đánh lại, mũi kiếm giống như có linh hồn, mạnh mẽ xẹt ra một đường sắc nhọn.

Người kia cũng không ham chiến, vứt kiếm lại, xoay người quay trở về đại điện. Mạnh Phù Dao túm lấy Phượng Toàn, nam chặt lấy cửa sổ trèo vào, vừa giữ chặt Phượng Toàn bay vào đại điện, vừa tung chân đá cánh cửa ra.

Cửa sổ ầm một tiếng rồi đóng lại, Phượng Toàn lăn lông lốc vào trong điện.

Mạnh Phù Dao đang định đưa tay xé mặt nạ, lập tức dừng lại, tức đến xanh mặt.

Trình Giảo Kim giữa đường nhảy ra phá nàng là tên khốn nào?

Không muốn đánh nhau với nàng, chỉ muốn Phượng Toàn không thế nhìn thấy nàng, ngăn trở từng bước như vậy, chỉ có thể là người biết rõ chuyện này.

Ngăn cản nàng tìm kiếm chân tướng vào lúc này, chắc đến tám phần mười là kẻ thù năm đó đã từng hãm hại nàng.

Không quan tâm trước lúc năm tuổi đã xảy ra chuyện gì, nàng hiện tại có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành. Không tính chuyện trước năm tuổi, từ năm năm tuổi nàng bị lão già kia "phá hoại" mười năm, vì học võ mà chịu bao nhiêu khổ sờ, từ mười lăm tuổi đã vào giang hồ, đều là tại mấy tên khốn này.

Mạnh Phù Dao càng nghĩ càng thấy điên người, giậm chân đi tiếp.

Ngọc Hành đột nhiên đùng tay vẽ một đường lên mặt đất.

Tay áo của hắn ta giống như bút khắc, vẽ từng đường tia sáng lên bậc thang đá xanh, ngón tay vừa đưa lên, những tia sáng giống như một chuỗi xích dài này liền tụ tập nhảy nhót trên tay hắn ta, khuôn mặt hắn ta lúc sáng lúc tối, mỉm cười ác ý: "Tuy rằng ta bị thương nặng như vậy, thế nhưng hai người các người cũng không phải không hề gì, vậy thì để ta đến nói cho các ngươi biết, sự khác biệt giữa năm người đứng đầu và năm người đứng sau trong hàng ngũ Thập cường giả".

Hắn ta từ từ quay lại, không kiêng dè gì mà đưa lưng về phía Mạnh Phù Dao.

Mạnh Phù Dao nhìn lưng hắn liền cả kinh, tuy rằng những vết thương vẫn loáng thoáng lộ sau lớp áo hoa, nhưng nàng nhớ lúc đó nàng ra tay rất quyết tuyệt, dao găm đâm sâu vào lưng hắn ta, kể cả có rút ra ngay lập tức thì công lực của nàng hẳn là sẽ gây cho hắn ta tổn thương nghiêm trọng, thế nhưng, khi Ngọc Hành quay lưng lại, vết thương của hắn ta không hề chảy máu nữa, chỉ bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương đã nhanh chóng liền lại rồi.

Đây là khả năng phục hồi thần kỳ đến mức nào!

Mạnh Phù Dao kinh ngạc, Ngọc Hành vốn đang quay lưng lại với nàng đã vung tay, đốm lửa trong tay hắn ta tạo thành một đường vòng cung, rõ ràng chỉ là những đốm sáng, vậy mà lại giống như mang theo nội lực, tiếng gió gào thét như trời đất giận dữ, ầm ầm lao xuống.

"Rầm!"

Mảnh sân rộng hơn mười trượng lập tức bị đập nát, Mạnh Phù Dao vội vàng tránh khỏi lực sát thương của những tia lửa ấy, những ngọn đèn ở bên ngoài điện ba mươi trượng cũng rung rẩy không thôi, tiếng lửa rít lên từng điệu ghê rợn, đèn lồng bừng cháy như những vòng lửa từ trên trời liên tục đổ xuống.

Mạnh Phù Dao vận nội lực nhấc đuôi váy bay lên, thế nhưng, có một luồng nội lực mạnh mẽ đập xuống ép nàng đứng yên.

Bốn phía tối đen như mực, không một tia sáng.

Gió lạnh từng đợt thổi tới.

Trong tiếng gió còn văng vẳng tiếng cười độc ác, ngay bên tai, nàng chưa kịp nhận biết chuyện gì xảy ra thì trên mặt đột nhiên thấy đau buốt.

Không ổn! Hắn muốn phá hủy khuôn mặt nàng!

Bên cạnh có tiếng tay áo phấp phới, phải chăng là Trưởng Tôn Vô Cực? "Chát", tiếng hai bàn tay đập lại, mặt đất bị chấn động.

Mạnh Phù Dao vốn đang đầy một bụng giận giữ, không nhịn được nữa, cũng không quan tâm khuôn mặt mình đang bị thương, nàng nhấc tay phát ra một chưởng.

"Bốp..."

Lực đạo mạnh mẽ, như tiếng của một tảng đá lớn đập vào người, hay như tiếng của một luồng sóng cao không thấy đỉnh ập vào tầng tầng lớp lớp khói lửa, đến mức Mạnh Phù Dao cảm thấy trước mắt tối đen, cổ họng ngòn ngọt, máu trong cơ thể như bị ép phải trào hết ra ngoài.

Đúng lúc này, thân thế nàng được một người đỡ lấy, tiếng gió thổi vù vù bên tai, một mùi hưong kỳ lạ lan rộng khắp xung quanh, càng ngày càng dày đặc, cùng lúc đó là tiếng nói đầy kinh ngạc của Ngọc Hành: "Ngưoi...! Thì ra ngươi là...." Mới nói được một nửa hắn ta đột nhiên ngừng lại, như thể bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó bèn vui vè cười lên "Ha ha".

Mạnh Phù Dao lúc này đã được Trưởng Tôn Vô Cực ôm ra ngoài.

Thân hình nàng giống như một lá cờ đuôi nheo tung bay giữa gió đêm, bay qua đỉnh của các tòa nhà.

Phía sau nàng còn vọng lại tiếng gầm lên giận dữ của Hoàng hậu Toàn Cơ: "Tại sao ngươi không giết bọn chúng? Ngươi muốn để bọn chúng quay lại trả thù ta sao? Mau đuổi theo đi!"

Ngọc Hành đứng lặng một lúc. Hắn ta đưa tay lên giữ chặt lồng ngực song vẫn không kìm được mà bật ho, như được mở van, hắn ta bắt đầu ho liên hồi.

Hắn ta nâng tay áo lên lau đi vệt máu ở môi, nói bằng một giọng khàn khàn: "Đại lục Năm châu nhân tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện... Ta thật sự... đã già rồi..."

"Mau đuổi theo! Mau lên!" Hoàng hậu Toàn Cơ vô cùng tức giận, không ngừng thúc giục.

Ngọc Hành hạ cánh tay xuống, quay đầu nhìn ả ta, cái nhìn chứa đầy yêu thương, nhưng cũng không che giấu nổi sự đau lòng, tiếc nuối, bất lực, tổn thương.

Mãi lúc sau, hắn ta mới thở dài: "Ninh Nhi... Ta hối hận đã quá chiều ngươi để ngươi thành ra ích kỷ như bây giờ, sau này ta không thể bảo vệ ngươi được nữa, ngươi sẽ sống ra sao đây?"

Hoàng hậu Toàn Cơ im lặng, đã lâu lắm rồi ả ta không nghe ai gọi tên mình từ thuở con gái ấy, một lúc sau mới nói: "Hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Mất hồn à? Hai đứa nhóc con cũng làm ngươi sợ đến thế sao? Bọn chúng cũng bị thương nặng mà? Ngươi đứng thứ tư trong hàng ngũ Thập cường giả cơ mà, tại sao phải đánh giá quá cao năng lực của bọn chúng khiến cho bản thân nhụt chí như vậy?"

Ngọc Hành chỉ cười, không trả lời câu hỏi của Hoàng hậu Toàn Cơ, dặn dò: "Ngươi chẳng thay đổi gì cả. Ta đã nói với người nhiều lần rồi nhưng ngươi không nghe. Lần cuối cùng ta nhắc ngươi, thay đổi đi."

"Thay đổi cái gì?" Giọng Hoàng hậu Toàn Cơ trở nên vô cùng chói tai: "Tại sao ngươi không thể bảo vệ nổi ta? Không phải trước kia ngưoi đã từng hứa sẽ bảo vệ ta cho đến chết hay sao?"

"Đương nhiên!" Ngọc Hành nói một cách bình tĩnh: "Cả đời này cho đến khi chết, và khi ngươi chết, chỉ có thể được chôn bên cạnh ta, không cho phép ngươi tới phần mộ của Phượng gia."

"Đừng nói nhảm nữa!" Hoàng hậu Toàn Cơ lườm hắn, nói một cách nhẫn tâm: "Ta và chàng ấy sinh ra là để ở cạnh nhau, chết đi cũng sẽ ở bên nhau, vị trí bên cạnh mộ của chàng ấy là của ta, chỉ có thể là của ta, cả lăng mộ, đều là của ta và chàng ấy, không gì có thể thay đổi."

"Không được!" Ngọc Hành bình tĩnh nói: "Ta không cho phép! Nếu như ngươi dám chôn trong lăng mộ của Phượng gia, ta sẽ phá hủy cả lăng mộ, đào thi thể của các ngươi lên, vứt thi thể của hắn cho chó, sau đó ăn hết sạch thi thể của ngươi. Ngươi muốn chôn ở lăng mộ của Phượng gia, ta sẽ để cho ngươi ngay cả chỗ an nghỉ cũng không có."

"Ngươi..." Nghe hắn ta nói ra những chuyện kinh khủng như vậy mà vẫn vô cùng bình thản, Hoàng hậu Toàn Cơ sợ đến phát run, vội quay đầu lại nhìn hắn ta, đôi mắt của Ngọc Hành dưới ánh trăng trở nên tối tăm, vô cùng bí hiểm, khuôn mặt hắn ta vẫn không lộ ra một chút biểu cảm nào. Ở cạnh nhau bấy nhiêu năm, ả cũng hiểu một chút về tính tình của hắn ta, nghĩ đi nghĩ lại, nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi đang đùa ta đúng không? Chắc chắn là ngươi đang đùa rồi?"

Ngọc Hành nhìn ả ta, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, chỉ có thể cười nhẹ, trả lời:

"Đúng vậy, ta chỉ đang đùa ngươi thôi."

Mạnh Phù Dao được Trưởng Tôn Vô Cực nắm tay lướt qua từng mái nhà.

Trưởng Tôn Vô Cực nắm tay nàng bay thật nhanh, vận công điều tức liên hồi từng vòng một. Mạnh Phù Dao vừa đánh nhau với Ngọc Hành, đan điền bị tụ huyết, cần lập tức phun máu ra.

Đến vòng thứ ba, rốt cuộc Mạnh Phù Dao cũng phun ra một ngụm máu. Lúc này Trưởng Tôn Vô Cực mới đừng lại, thở phào nhẹ nhõm, "Tốt rồi!"

Mạnh Phù Dao ngẩng đầu nhìn hắn tỏ vẻ cảm ơn. Nàng biết rõ hiện tại thân thể nàng như thế nào, thậm chí cũng chẳng cần bắt mạch nữa.

Ánh mắt nàng trong veo, cười nói: "Vừa nãy huynh đánh ta một chưởng, có vẻ như đã làm tan hết tất cả máu tích tụ ở đan điền của ta rồi, chắc chỉ vài ngày nữa là ta có thể phục hồi hoàn toàn, ta cũng đã hoàn toàn hấp thụ hiệu quả thuốc của Tông Việt, có lẽ ta sắp thăng cấp rồi, ha ha, đánh nhau với người thuộc hàng ngũ Thập cường giá quả là hiệu quả đánh một trận thăng một cấp, Ngọc Hành ơi là Ngọc Hành, cho ngươi vui vẻ vài ngày đi, nhân tiện chuẩn bị luôn quan tài nha!"

Trưởng Tôn Vô Cực không thèm để ý thái độ đắc ý của nàng, chỉ đưa tay lên sờ mặt nạ, cau mày: "Mặt nàng có bị thương không?"

Lúc nãy hắn bị nàng làm giật mình, cả khuôn mặt Mạnh Phù Dao toàn là máu tươi vô cùng đáng sợ, giờ kết hợp với tiếng cười sung sướng của nàng, thật là làm người ta không dám nhìn, kiểm tra kỹ càng mãi, xác định nàng chỉ bị dập mũi, hắn mới yên tâm.

Như cảm giác được gì đó, Mạnh Phù Dao đưa tay lên mũi, nhìn cả tay toàn là máu mới ngạc nhiên nói: "Ơ, sao mũi của ta chảy máu mà ta lại không biết? Ôi trời ơi cái mũi cao của ta? Ai giúp nó báo thù bây giờ?"

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng một cách bất lực, nhấc tay nâng cằm nàng lên: "Ngẩng lên", rồi lấy ra khăn tay giúp nàng lau máu trên mặt, vừa lau vừa cằn nhằn: "Chưa từng thấy nữ nhi nào mà không để ý đến khuôn mặt của mình như nàng."

"Cần khuôn mặt đẹp để làm cái gì?" Mạnh Phù Dao phất tay: "Chỉ toàn gây rắc rối, suốt ngày bị người rình mò, không phải là bình hoa cũng bị coi như bình hoa, đạt được bất cứ thành tích nào cũng bị người ta coi là bán sắc để đạt được, mọi cố gắng và khả năng của bản thân đều bị người khác coi khinh, và...." Nàng bỗng nhiên cười lên, chầm chậm nói: "Xấu cũng có cái tốt của nó, yên tĩnh hơn nhiều!"

Trưởng Tôn Vô Cực đang tập trung lau mặt cho nàng bông ngừng tay, im lặng một lúc mới nhìn nàng, nhíu mày:

"Thì ra Mạnh đại vương nghĩ rằng ta theo đuổi các hạ là vị ham mê vẻ đẹp bên ngoài của nàng?"

Mạnh Phù Dao vừa nghe đã biết Thái tử điện hạ bắt đầu giận rồi, chỉ liếc hắn cười, ánh mắt chớp chớp liên hồi, nhìn hắn đầy ẩn ý, kiểu như là "Thực ra ta cảm thấy lý do chủ yếu khiến các huynh thích ta là nhờ khuôn mặt xinh đẹp này, các huynh không nói ra, ta cũng biết mà, đừng xấu hổ."

Trưởng Tôn Vô Cực cất khăn tay, thở dài: "May cho nàng là đang nói chuyện với ta. Nếu đổi thành một người nào tương đối nóng tính, chắc chắn hắn sẽ thẳng tay cho nàng đổ máu thêm một lần nữa."

Mạnh Phù Dao không vui, khăng khăng hỏi lại: "Ta nói đúng mà, đúng không?"

Trưởng Tôn Vô Cực chẳng thèm để ý đến người mắc bệnh tự luyến bên cạnh mình.

Đột nhiên Mạnh Phù Dao quay người lại hô lên: "Nhìn kìa!"

Ở nơi góc tối, có một bóng người đang ngồi dưới mái hiên, thì ra là một lão thái giám, đầu tóc đã bạc phơ, ông ta đang dùng cỏ vẽ gì đó lên đất.

Ai lại giữa đêm không ngủ mò ra ngoài vẽ linh tinh thế? Mạnh Phù Dao tò mò nhìn, rất muốn đi đến đó, đột nhiên lão thái giám già đó hô lên: "Ha ha!", sau đó vứt cây cỏ ra phía sau.

Mạnh Phù Dao vội vàng đi đến đỡ ông ta, trên người ông ta toàn mùi nước tiểu vô cùng khó chịu, khuôn mặt bẩn thiu khùng khiếp, nhìn không rõ mặt mày như thế nào, đôi mắt đục ngầu mở trừng trừng, hai bên mép không ngừng chảy ra nước bọt.

Nhìn thấy ông ta như vậy, Mạnh Phù Dao đoán có lẽ là ông ta trúng gió hoặc là đang phát bệnh gì đó, bèn vỗ vỗ mặt ông ta: "Ông ơi... Ông ơi..."

Lão thái giám cố gắng mở to mắt ra, nhưng khi mắt ông ta vừa nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Phù Dao thì ánh mắt đột nhiên trở nên hoảng sợ, cứ thế trừng ra, cố kêu lên như cầu cứu. Mạnh Phù Dao suýt chút nữa nghĩ rằng khuôn mặt mình đã làm ông ta sợ đến chết. Ông ta cố gắng nói gì đó, liên tục cố gắng để phát ra âm thanh dù chỉ một chút, cả người cựa quậy co rút liên tục như thể muốn trốn khỏi nàng, thế nhưng cơ thể ông ta càng lúc càng không động đậy được, chỉ còn run rẩy. Thấy vậy, Mạnh Phù Dao xác định đây là biểu hiện của trúng gió.

"Người sắp chết rồi còn chạy ra ngoài làm phiền người khác!"

Sau lưng nàng bỗng nhiên có tiếng mở cửa, một người phụ nữ mặc quần áo lếch tha lếch thếch bước ra ngoài, miệng không ngừng lải nhải: "Lão già điên, nửa đêm canh ba không ngủ, cả ngày chỉ muốn đi ra ngoài" rồi hùng hục bước đến chỗ Mạnh Phù Dao, kéo cả người lão thái giám ra khỏi nàng, từ đầu đến cuối không thèm nhìn nàng, lôi xềnh xệch lão thái giám, mở cửa rồi vứt vào trong, khi bước vào đóng cửa còn đánh rầm một cái để cho cả cái cổng rung liên hồi.

Mạnh Phù Dao nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, quay lại nói với Trưởng Tôn Vô Cực: "Lần đầu tiên ta biết mình bị vô hình đó".

Trưởng Tôn Vô Cực không nói gì, chỉ ngẩn người, nhìn chằm chằm mặt đất, không biết nghĩ đến điều gì, mặt hắn bỗng trắng bệch. Mày càng ngày càng nhăn, có chuyện gì đó làm cho hắn chấn động, không thể tin, cùng với đó là sự túc giận ngập tràn.

Mạnh Phù Dao hầu như chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy, vô cùng kinh ngạc, bèn cúi đầu nhìn mặt đất Trưởng Tôn Vô Cực đột nhiên giơ chân, có vẻ như hắn định xóa đi bức tranh trên mặt đất, nhưng vừa giơ chân lên thì lại dừng lại, đặt chân xuống.

Mạnh Phù Dao đứng tại chỗ, nhìn kỹ bức tranh trên mặt đất.

Vừa lộn xộn, vừa trừu tượng, giống như là trẻ con vẽ ra.

Ba bức tranh.

Bức thứ nhất có lẽ là vẽ Hoàng cung, trông rất bình thường, không cầu kỳ như Hoàng cung Toàn Cơ bây giờ, còn có một người phụ nữ ăn mặc đơn giản đang nói chuyện cùng một người ăn mặc giống thái giám.

Bức thứ hai mô tả một căn phòng, cũng vẫn là một căn phòng được trang trí y đúc những căn phòng bình thường khác, một khung giường, màn treo, ngăn tủ. Có một tên thái giám ngồi xổm nơi gần ngăn tủ, tay vén rèm, tay thò vào từ kẽ hở của ngăn tủ, từ chỗ đó có thể thấy lộ ra một góc vuông khung tủ.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm bức tranh đó, hơi thở trở nên dồn dập.

Bức tranh thứ ba nói lên khá nhiều chuyện, một người phụ nữ quỳ rạp trên đất trước mặt người phụ nữ đầu đội đầy ngọc trai, còn có một người thiếu niên thân hình gầy yếu, phía sau rèm có một người đứng đó, là người thái giám kia, ngón tay nắm chặt tấm rèm. Lão thái giám chỉ vẽ vài nét lộn xộn nhưng đã mô tả rõ tình hình căng thẳng, áp lực lúc đó.

Cực kỳ căng thẳng!

Mạnh Phù Dao cảm giác như trước mắt tối đen, tim đập thình thịch liên hồi, nàng đặt tay lên ngực giữ chặt tim mình, ngẩng đầu nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Cực, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm bức tranh thứ hai, ánh mắt tràn đầy đau buồn.

Manh Phù Dao không biết hắn đang đau buồn chuyện gì, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt hắn lúc này, nàng cảm thấy trái tim mình như bị tảng đá đè xuống, nặng nề, đau đớn đến không thở nổi.

Hai người chết lặng, muốn rời khỏi nơi này nhưng không thể cất bước, muốn thoát khỏi nơi này cũng không tài nào thoát được.

Mạnh Phù Dao từ từ nhìn sang bức tranh thứ hai, dù cho trong lòng có cảm giác không dám nhìn bức tranh này, hình ảnh trong đầu lại được tua lại... không gian tối đen như mực... một đôi bàn tay toàn mùi nước tiểu... những ngón tay dài hơn so với người bình thường...

Mạnh Phù Dao không ngừng lắc đầu, không đợi Trưởng Tôn Vô Cực đến đỡ lên thì nàng đã đi ngay về phía cánh cửa vừa bị đóng lại kia, đá văng ra.

Cả cản phòng toát lên một mùi vô cùng khó chịu, người phụ nữ trung niên kia đang vừa lài nhải vừa giúp lão thái giảm đánh gió, thấy bọn họ, bà ta giật minh nhìn lên, trông thấy Mạnh Phù Dao vừa bước vào đã đưa tay xách lão thái giám kia định đi ra ngoài.

"Khoan đã!"

Người phụ nữ đột nhiên nhảy xuống, với tay lấy cây chổi ở góc nhà, gào lên giận dữ: "Các người là ai? Tự nhiên vào cung bắt cóc người ta!"

Mạnh Phù Dao nghe bà ta nói liền cười, nụ cười mang theo sự nguy hiểm, nàng lắc lắc lão thái giám, cả người ông ta không thể động đậy, cười nhạt: "Đúng vậy! Bọn ta đến bắt cóc người. Ta muốn bắt ai thì bắt người đó, ngươi chỉ cần cút đi thôi!"

"Quả là coi thường vương pháp! Ngươi dám bảo ta cút?" Người phụ nữ cầm cây chổi vội vã quật vào Mạnh Phù Dao, nàng chỉ dùng một cánh tay đã giữ chặt được bà ta, vừa nhìn bà ta vừa chậm rãi nói: "Thâm cung nguy hiểm, chỉ coi trọng quyền quý danh vọng, ngươi cũng có thể coi là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, xem tính cách này của ngươi, ta có thể không giết ngươi... trả lời ta... ông ta là ai?"

"Phì!" Người phụ nữ nhổ một ngụm đờm, "Cha của ngươi!"

"Cha ta đã chết lâu rồi." Mạnh Phù Dao cười đầy châm chọc: "Ngươi nhớ cha ta như vậy, ta đưa ngơi đi gặp cha ta có được không?"

"Đồ khốn!"

Mạnh Phù Dao cau mày nhìn người phụ nữ đã bị thâm cung giam giữ quá lâu, sớm mất đi những phẩm chất vốn có, cũng không còn sợ chết ấy, đồng thời cũng cảm thấy sự việc trở nên vô cùng khó khăn, lại thấy lão thái giám không thể nói được gì, nàng bắt buộc phải tìm được thông tin từ miệng người phụ nữ này, nghĩ đi nghĩ lại bèn giơ tay túm lấy người phụ nữ đó, mỗi tay xách một người nghênh ngang đi ra ngoài.

Nơi này hẻo lánh không có ai qua lại, ồn ào như vậy thị vệ cũng không thèm đi kiểm tra, Mạnh Phù Dao xách hai người về dịch quán, đi thẳng vào buồng, đặt hai người xuống đất, nói: "Thấy không? Ta mang các người ra ngoài cung, cho ta biết chuyện ta cần biết, ta sẽ thả ngươi đi."

Đấy là nói với người phụ nữ, còn với lão thái giám, nếu chưa biết rõ thân phận và khúc mắc với ông ta, nàng sẽ không cho phép ông ta rời đi.

"Ra khỏi cung rồi sao?" Người phụ nữ lập tức bật dậy nhìn xung quanh, nhìn kỹ hàng cây cao vút của dịch quán, khẳng định trong cung không có cây nào cao như như thế này, lúc này mới tin là mình đã ra khỏi cung, bật cười đầy sung sướng.

"Ha ha ha, ra khỏi cung rồi, ha ha ha, ta được ra khỏi cung rồi!"

Bà ta vội vàng bước qua lắc lắc lão thái giám: "Lão Lộ, Lão Lộ, chúng ta ra cung rồi! Chúng ta cuối cùng cũng được ra ngoài rồi! Sau này không cần phải sợ có người đến giết chúng ta nữa! Ha ha, chúng ta được ra ngoài rồi!"

Mạnh Phù Dao giữ bà ta lại: "Ai muốn giết ngươi?"

"Liên quan gì đến ngươi." Người phụ nữ bĩu môi quay đi.

"Không liên quan đến ta sao?" Mạnh Phù Dao cười nhẹ. "Chuyện của các ngươi làm gì có chỗ nào liên quan đến ta? Ta nghĩ là có lẽ ta nên đưa các ngươi quay về cung, cho các ngươi tiếp tục lo sợ có người giết các ngươi."

Người phụ nữ im lặng hồi lầu, nhìn lão thái giám nằm trên mặt đất đang không nhịn được mà run liên hồi, nhìn Mạnh Phù Dao, hỏi một cách cẩn thận: "Ngươi muốn biết chuyện gì?"

"Ông ta là ai? Ông ta ở trong cung lâu hơn hay là ngươi lâu hơn?"

"Cũng không có gì để nói." Người phụ nữ lạnh nhạt nói: "Ông ta là lão Lộ, là người ăn chung cùng ta. Ông ta vào cung trước ta rất lâu, khi ta bị phạt vào phòng tối, ông ta đã ở đó, tại sao ông ta lại bị phạt vào trong này, ta không hỏi, ông ta cũng không nói, trước khi vào phòng tối, ông ta là thái giám tổng quản tại cung Doanh phi nương nương. Sau khi Doanh phi nương nương chết, rất nhiều người ở trong cung của nương nương đều bị bắt nhốt vào phòng tối, chỉ qua hai năm đã chết gần hết, chỉ có ông ta còn sống, ta được ông ta giúp đỡ rất nhiều, đến giờ vẫn ngày ngày ăn chung với nhau."

Doanh phi... Mạnh Phù Dao lẩm nhẩm cái tên này, không thấy có cái gì khác lạ, nghĩ đi nghĩ lại rồi mới hỏi tiếp: "Phía Tây Nam Hoàng cung có một tòa cung bị bỏ hoang, ngươi có biết đó là tòa cung nào không?"

"Ở đó có cung điện sao?" Người phụ nữ ngẫm nghĩ: "Phía Tây Nam có một khu vực là cấm địa, khi chúng ta còn là cung nữ, mọi người đều không được phép đi qua đó, chưa từng thấy."

Mạnh Phù Dao chau mày, lại hỏi: "Cung điện của Doanh phi tên là gì?"

Nàng nhớ tới người đàn ông mà nàng gặp trong nhà tù lúc trước, hắn đã từng nói ra hai chữ, nàng đã tìm kiếm rất nhiều địa đanh ở Toàn Cơ nhưng không tìm thấy hai chữ có cách phát âm như vậy, bây giờ mới nghĩ ra, chẳng có lẽ đó là tên cung điện?

"Ta không biết!" Người phụ nữ đó lại lắc đầu: "Doanh phi nương nương đã mất từ mười bốn năm trước, ta mới vào cung tám năm trước, làm sao biết được chuyện của nương nương".

"Mười bốn năm trước..." Mạnh Phù Dao giật mình nói: "Lão Lộ vào phòng tối lúc nào? Có phải cũng là mười bốn năm trước?"

"Đúng vậy, mười bốn năm rồi." Người phụ nữ quay đầu nhìn Lão Lộ nằm trên đất đầy mệt mỏi, trong mắt chứa đầy sự thông cảm.

Nếu là bình thường có lẽ Mạnh Phù Dao sẽ thấy cảm động trước tình cảm lâu bền đã trải qua bao sóng gió của hai người, thế nhưng bây giờ trong lòng nàng đang rối bời, thời gian đâu để ý đến chuyện khác, nàng lại hỏi: "Ai muốn giết các người?"

"Là giết ông ta, không phải ta." Người phụ nữ nói, "Lúc đầu chúng ta ở nơi không người quản ấy còn an bình, có khổ một chút, nhưng ngày ngày đều như vậy, cũng quen dần. Không ngờ, vài tháng trước, đột nhiên có người đến giết ông ta, định hạ độc vào cơm, trùng hợp là hôm đó ta làm đổ cơm, có con chó ăn phải chỗ cơm đó, ta nào ngờ con chó đó xùi bọt mép rồi chết, làm ta sợ đến mức cả đêm mất ngủ. Muốn chạy trốn mà không có nơi để đi, muốn trốn đi không có nơi để nấp, chỉ có thể ở lại nơi đó chờ người đến giết. Nhưng sau đó lại không có chuyện gì xảy ra, cũng không có ai đến hỏi, lúc đó ta thực sự nghĩ là có phải họ giết nhầm người không? Có phải là hợ buông tha cho chúng ta rồi không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ta lại nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia, lão điên này cả ngày đều vẽ trên đất, có lúc ông ta vẽ để cho người khác nhìn thấy, hỏi ông ta ông ta lại nói không biết là ai. Có thể vấn đề xảy ra là do những bức tranh mà ông ta vẽ, từ đó ta không cho ông ta vẽ. Ai biết được ban ngày không cho ông ta vẽ, đêm khuya ông ta lại chạy ra ngoài vẽ. Ban ngày ta phải giặt quần áo của các thái giám, mệt mỏi cả ngày, đêm đến làm sao giữ được ông ta, cho nên mới bị các ngươi nhìn thấy." Nói đến đây, có lẽ chạm đến điểm xúc động, bà ta đưa tay lên lau nước mắt.

Mạnh Phù Dao ngồi xuống lắng nghe, từng câu từng chữ đều nghe rõ, cảm thấy lặng người. Chuyện cũ giống như tia lửa vùi sâu trong tro bụi cũng không thể tắt đi, từng chút từng chút lại sáng lên, nghĩ rằng nó đã lụi tàn, đã không còn cảm xúc, song hễ có người đụng vào tia lửa ấy, nó sẽ lại bùng lên một lần nữa. Trái tim này, hàng đêm bị ngâm nước trở nên lạnh giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.