Trong đại điện, Phượng Toàn dang rộng hai cánh tay với tư thế hoàn mỹ của một người cha về hướng Mạnh Phù Dao.
Phía trên trần đại điện, Mạnh Phù Dao đang dựa vào cột xà, hai tay khoanh trước ngực, ngồi im với khuôn mặt không biểu cảm, không thể hiện một chút cảm xúc nào nhìn xuống Phượng Toàn.
Một lúc lâu sau, nàng nhoẻn cười, cất tiếng nói: "Phụ thân?"
Ánh mắt Phượng Toàn sáng lên trong khi sắc mặt Phượng Tịnh Phạm thay đổi.
Không chờ Phượng Toàn vui mừng, Mạnh Phù Dao đã chậm rãi nối tiếp từng chữ từng từ: "Chồng của Chung Tắc Ninh, cha của Phượng Tịnh Phạm, làm sao có thể xứng đáng làm cha của Mạnh Phù Dao chứ?"
Gương mặt Phượng Toàn như khẽ co giật, trong tích tắc, ngũ quan như đều dịch chuyển vị trí, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng hồi phục lại bình thường, kéo ra một nụ cười: "Phù Dao, trẫm biết con hận trẫm, nhưng trẫm cũng có chỗ bất đắc dĩ, hôm nay Hoàng hậu bị con giết chết rồi, giết thì giết, trẫm lập tức phế bà ta, toàn bộ gia tộc Chung thị bị luận tội mưu nghịch, tất cả người trong Chung tộc, con muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó, cho đến khi con hả giận".
"Vẫn còn điều này", Phượng Toàn giơ lên chiếu thư truyền vị trong tay, dùng chiêu dụ dỗ Mạnh Phù Dao, "Hoàng vị Toàn Cơ, trẫm đã quyết tâm truyền cho con, từ giờ trở đi con chính là Nữ hoàng, đại quyền sinh sát tranh đoạt thiên hạ, sau này tất cả đều nằm trong tay con, vinh hiển nhân gian và đỉnh cao quyền lực tất cả đều dưới chân con, đồng ý hay không? Con có thích không?"
"Không!"
Một tiếng kêu thét sắc nhọn phá vỡ giây phút yên tĩnh đến kì lạ này, PhượngTịnh Phạm dựa vào bên giường gắng gượng chống đỡ cơ thể đột nhiên bổ nhào tới, giơ tay ra định cướp lấy chiếu thư đó.
Phượng Toàn thay đổi sắc mặt, giơ tay lên đỡ. Năm móng tay dài của Phượng Tịnh Phạm tựa như móng quỷ, lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt mang theo kịch độc vươn tới nhanh như gió, cũng không bận tâm móng tay mình lỡ như cắt rách một chút lớp da ngoài cùng của cha mình thôi thì cũng đủ lấy mạng ông ta, cứ giành cướp đằng đằng sát khí như thế, không hề kiêng nể gì.
Trên trần đại điện, Trưởng Tôn Vô Cực và Mạnh Phù Dao lặng lẽ nhìn, chẳng mảy may cử động, Đường Dịch Trung sớm đã rút xuống để tránh hiềm nghi, đi chỉ đạo phản công rồi.
Phượng Tịnh Phạm trở về bình thường, Phượng Toàn bỗng nhiên thỏ hắt ra một hơi, khiến chiêu thư rơi lên trên bàn, cả người ngã đổ về phía sau.
Chiếu thư đập trên mặt bàn, cả một cuộn dài buông thõng xuống, Phượng Tịnh Phạm đưa tay ra nắm lấy chiếu thư, muốn xé ngay lập tức.
"Xoạt!"
Một tiếng sắc bén cực nhẹ vang lên dưới gầm bàn mà từ nãy đến giờ bị chiếu thư che phủ lại, chỉ loáng thoáng thấy ánh sáng màu xanh nhạt lóe lên, như thế ánh sao xẹt qua nơi đường chân trời, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vang lên như âm thanh của sấm chớp.
"A!"
Máu phun ra có màu xanh nhạt, lại không giống như máu, mà như hai bông hoa nhỏ bé có màu xanh kỳ lạ.
Bông hoa có ánh sáng rạng rỡ cuối cùng.
Chiếc đinh ngắn ở nơi then chốt dưới bàn trong giây phút Phượng Tịnh Phạm vút qua cướp lấy chiếu thư đã được khởi động, khoảng cách cực gần, dây cót máy mạnh mẽ, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua đôi ngươi của Phượng Tịnh Phạm đang cúi đầu xé chiếu thư.
Một đinh đâm thẳng vào mắt, một đinh bay qua sống mũi đóng vào khóe mắt, hai mắt đều đã hỏng!
Tiếng kêu thảm thiết của Phượng Tịnh Phạm như muốn chấn động cả đại điện, vang lên thê lương, chói tai như tiếng kim loại cọ sát vào nhau liên tục vang dội, càng lúc càng cao, như thế nếu tim nàng ta không nứt đôi thì tiếng kêu đó sẽ không dừng lại.
Tiểu Công chúa được nuông chiều từ nhỏ, cả đời được yêu chiều bao bọc. Rõ ràng có danh sư ở bên cạnh, nhưng Phượng Tịnh Phạm lại không thể học được một phần hai của Ngọc Hành, chỉ luyện được khinh công xuất thần tuyệt diệu để bảo toàn sinh mệnh trong những lúc nguy cấp. Bây giờ hai mắt đã hỏng, nàng ta sẽ tiếp tục sống như thế nào đây?
Nàng ta kêu lên điên cuồng, máu chảy đầy mặt, những sợi tóc đen bị cắt đứt bê bết máu dính khắp mặt nàng ta, đen đen trắng trắng đỏ đỏ không còn phân biệt rõ ngũ quan, chỉ nhìn thấy đôi môi hồng bóng nhạt đã chuyển sang màu tím bầm, chỉ nhìn thấy miệng nàng ta đang mở ra, phun ra máu tươi đầm đìa.
Mạnh Phù Dao nhắm mắt lại, ngồi trong ánh sáng nhập nhoạng trên trần điện tối tăm, không hề có chút biểu cảm nào.
Vạt váy bông hoa sen màu đỏ vàng của mười năm trước lại hiện lên trong đầu nàng, "răng rắc" một tiếng trong tai.
Âm thanh răng rắc của tiếng khóa bị bẻ ra.
Còn hôm nay, nàng ta đã tự bẻ nát ổ khóa cánh cửa của cuộc đời mình.
Tự tạo nghiệt thì không thể sống!
Tiếng kêu thét của Phạm Tịnh Phạm bỗng nhiên tắc lại, như thể nàng ta sẽ không bao giờ còn có thể kêu được thành tiếng nữa, người vừa nghiêng bất chợt quay đầu lại, hốc mắt toàn là máu tươi, hung hãn hướng về phía Phượng Toàn, trong hốc mắt kia như bùng cháy một ngọn lửa ngập tràn hận thù, run rẩy bập bùng. Bị đôi mắt như thế nhìn, một người từng trải qua mưa gió máu tanh, tâm trí vững vàng như Phượng Toàn cũng không thể kìm nén run rẩy, co rụt lại trên giường.
Phượng Tịnh Phạm bất thình lình nhào đến.
Máu tươi bắn ra từ tròng mắt, kéo thành một vệt dài đỏ thẫm, vệt máu đó còn chưa kịp loang ra thì nàng ta đã nhào đến bên cạnh Phượng Toàn rồi.
Phượng Toàn không hề nghĩ đến việc Phượng Tịnh Phạm bị trọng thương như vậy mà vẫn còn có khí lực công kích mình, ông ta kinh hoàng hoảng hét toáng lên, "Phù Dao cứu ta... Phù Dao cứu ta!"
Mạnh Phù Dao lập tức nằm xuống trên cột xà, rất thoải mái, rất dễ chịu.
Phượng Toàn kêu cứu không có kết quả, nhìn thấy Phượng Tịnh Phạm như thể muốn cùng ông ta đồng quy vu tận, thoáng cái đã thét lên đâm đầu vào ngực ông ta.
Phượng Toàn bị va đập một cú mạnh đến nỗi cổ họng tắc nghẹn, ánh mắt ông ta đột ngột lóe lên sự hung tợn, trong lúc hai tay Phượng Tịnh Phạm còn giơ trên không trung, ông ta bất ngờ nghiêng người, dùng hết sức vặn chiếc vòi chạm rồng bằng đồng.
"Vèo vèo."
Hàng chục âm thanh đồng loạt vang lên, bốn góc giường đột nhiên bay ra vô số phi đao!
Ánh đao như chớp, phóng về phía Phượng Tịnh Phạm!
Phượng Tịnh Phạm nghe thấy tiếng gió vội rút lui, nàng ta có khinh công tuyệt đỉnh, khinh công này đã vô số lần cứu mạng của nàng ta, giữa phi đao và nàng ta vẫn có khoảng cách nên nàng ta kịp thời thụt lùi.
Trên cao, Mạnh Phù Dao bỗng nhiên gẩy ngón tay.
Phượng Tịnh Phạm chỉ cảm thấy phía sau mình như bị chặn lại, tựa như mảnh đất bằng phẳng sau lưng bỗng nhiên nổi lên một bức tường sừng sững, chặn đường rút lui cuối cùng của nàng ta.
Sau đó nàng ta cảm thấy mát lạnh toàn thân.
Khắp người đều lạnh mát, vô số nơi trên người như bị trống rỗng, như thể một tấm gấm dày đột nhiên bị chọc thành nghìn lỗ, đung đưa trong gió, mưa máu tanh nồng xuyên qua nghìn lỗ hổng đó.
Nghìn đao xuyên thân, đó là hình phạt của ông trời ban cho Phượng Tịnh Phạm.
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, cười như điên dại không thôi!
Nàng ta vừa cười vừa chân đăm đá chân chiêu, trên người mang đầy đao, lao về phía Trưởng Tôn Vô Cực.
Hóa ra mọi thứ trên thế gian đều là hư ảo, chàng trai sáng ngời kia là hư ảo... Truyền thuyết ngậm sen ra đời là hư ảo... Truyền nhận Hoàng vị là hư ảo... Phụ hoàng yêu thưong là hư ảo... Tất cả những hận và yêu, đều là hư ảo...
Nàng ta cười như thể nhìn thấu tất cả, song lại giống như không nhìn thấy gì hết, cứ lao về phía kia để tranh đoạt lần cuối cùng mà lần này vẫn là chàng trai ấy.
Trưởng Tôn Vô Cực ngồi trên trần điện, thản nhiên nhìn nữ nhân đang lao về phía hắn, không chết không thôi, tro ngánh mắt chứa đựng sự căm hận sâu sắc... Nếu không phải là nàng ta, hắn đã có thể cứu Hứa Uyển và Phù Dao, số phận người sẽ đi theo một chiều hướng khác; nếu như không phải là nàng ta, Phù Dao sẽ không phải bị nhốt cứng trong tủ, chứng kiến Hứa Uyển chịu hình, bị ép đến mức phải phong tỏa kí ức ngần ấy năm qua, chịu đủ mọi đau khổ; nếu không phải là nàng ta, Phù Dao sao có thể bị thương tổn đến thế này, lỗi lầm ngày ấy, đến bao giờ hắn mói có thể bù đắp cho nàng đây?
Hắn bình thản, phất nhẹ tay áo.
Một luồn khí mạnh mẽ ập xuống mặt đất bằng, ngăn cản Phượng Tịnh Phạm, chặn nàng ta lại cách xa ba trượng.
Phượng Tịnh Phạm như va vào vách tường, đao thép toàn thân trong nháy mắt trồi ra rồi lại cắm sâu vào hơn ba phần, huyết sương màu hồng bắn ra khắp xung quanh.
Nàng ta chậm rãi ngã khuỵu xuống, trước khi ngã khuỵu xuống vẫn dùng ngón tay dốc sức cào xới, dường như muốn cào ra bức tường vô hình chặn giữa Trưởng Tôn Vô Cực và nàng ta, lại dường như muốn cào chết ảo ảnh của những kẻ thù xuất hiện trước mặt đó - Trưởng Tôn Vô Cực, Mạnh Phù Dao, Phượng Toàn... những lời tiên tri đoán trước vận mệnh đeo bám không dứt trong cuộc đời nàng ta, cho nàng ta bắt đầu và cũng cho nàng ta kết thúc đó.
Nàng ta cào xới, càng cào càng chậm, cuối cùng tay dừng trong không trung, không cử động nữa...
Sắc mặt của Phượng Toàn nhợt nhạt trắng bệch, đáy mắt đen ngòm. Dưới ánh đèn của hoàng hôn và mùi máu tanh bao phủ khắp điện, ông ta đưa đi đưa lại chiếu thư chói sáng ánh vàng như cảm thấy nó đầy sức mê hoặc và cám dỗ chí mạng, nở một nụ cười tựa quỷ với Mạnh Phù Dao.
Nàng trầm mặc, im lặng rất lâu.
Mùi máu tanh tưởi nồng đậm trong điện như không thể nào gột rửa, còn bên ngoài điện, màn đêm dù có tối tăm đến thế nào nữa rồi cũng sẽ qua đi, trời sắp sửa sáng rồi.
Sau khi trời sáng sẽ là đại lễ kế vị Nữ hoàng mà Phượng Toàn đã dốc hết sức mình để thử thách và đưa ra quyết định vào giờ phút cuối cùng.
Mà Nữ hoàng sắp kế vị vẫn ngồi xổm trên nóc điện, thản nhiên nhìn bức chiếu thư kế vị mà vô số người sống chết tranh đoạt đó.
Chiếu thư mềm mại và bóng loáng, xem ra rất thiêng liêng và trang nghiêm, chưa từng mảy may dính phải máu tươi.
Mạnh Phù Dao cuối cùng cũng động lòng rồi!
Nàng bay từ đỉnh của cột xà xuống, tới trước người Phượng Toàn.
Phượng Toàn cười tít cả mắt, đắc ý và thỏa mãn.
Ông ta nắm chặt chiếu thư đó, chờ Mạnh Phù Dao đưa tay ra lấy, sau đó ông ta sẽ rút tay lại, đưa ra điều kiện với Mạnh Phù Dao.
Nhưng bản tính đắc ý của ông ta không thành công.
Mạnh Phù Dao chắp tay sau lưng, không thèm nhận lấy chiếu thư, chỉ liếc nhìn Phượng Toàn bằng nửa con mắt, trực tiếp hỏi thẳng: "Điều kiện?"
Phượng Toàn ngây ngốc, sau đó càng cười đắc ý thêm, đây mới là khí phách của một Nữ hoàng.
"Con thề đi!" Ông ta búng ngón tay, mặt tường phía sau mở ra ken két, lộ ra một điện thờ, thờ thần thú đầu chim thân người, "Con hãy thề với tổ tiên Phượng thị, con gái Phượng gia - Phượng Phù Dao, vĩnh viễn trung thành với Phượng thị, trung thành với dòng dõi Toàn Cơ, kế thừa đế vị, thay trời quản lí vạn vật, chăm nom thứ dân, mở mang bỡ cõi, nếu như làm trái, đất trời không dung, bị vạn sét đánh chết, hài cốt không còn!"
Ông yếu ớt bước xuống giường, hướng vào điện thờ khấu đầu sát đất, nói với Mạnh Phù Dao sau lưng bằng giọng điệu rất sâu xa, "Tổ tiên nguồn gốc của Toàn Cơ Phượng thị ta là Phượng thần thượng cổ, vô cùng linh nghiệm".
Sau đó ông ta quay người, nhìn Mạnh Phù Dao tràn đầy hi vọng.
Mạnh Phù Dao đón lấy ánh mắt của Phượng Toàn, thản nhiên như không có gì, cười rộ lên, lặp lại: "Phượng Phù Dao?"
"Con dù sao vẫn không thể tiếp tục mang họ Mạnh." Phượng Toàn lên tiếng, "Họ này mới là họ thực sự tôn quý."
"Cuối cùng ngài cũng quyết định truyền Hoàng vị cho Phượng Phù Dao? Hoàng nữ có địa vị thấp nhất do ngài và cung nữ Hứa Uyển sinh ra?" Phù Dao lại hỏi thêm một câu nữa.
Phượng Toàn cảm thấy câu nói này là lời thừa vô dụng, nghĩ thầm, đứa trẻ này quá chừng hưng phấn không kìm nén được nên phải nói nhiều, bèn cười nói: "Đúng, chính là mẹ của con, sau khi con kế vị có thể phong hiệu cho bà ấy, bà ấy "mẫu tùy tử quý"(*) tương lai chính là Thái hậu, nếu như con thích, khi viết sử con cũng có thể thay đổi xuất thân cho bà ấy, đều tùy theo con".
(*) Mẹ ở địa vị cao quý là dựa vào con.
Mạnh Phù Dao gật đầu, sải bước tiến lên, lấy hương kính ba lễ, nói từng từ từng chữ một: "Phượng Phù Dao, con gái của Thiên Thành Đế Toàn Cơ Phượng Toàn và dân nữ quận Thanh Trạch Hứa Uyển, theo ý chỉ của Phụ hoàng, vĩnh viễn trung thành với Phượng thị, kế thừa đế vị, thay trời quản lí vạn vật, chăm nom thứ dân, mở mang bờ cõi, nếu như làm trái, trời đất không dung, bị vạn sét đánh chết, hài cốt không còn!"
Nàng nói rất rõ ràng, lưu loát, rành mạch, Phượng Toàn tỉ mỉ lắng nghe, nở một nụ cười thỏa mãn, nâng chiếu thư lên.
Mạnh Phù Dao hời hợt nhận lấy.
Nàng cầm chiếu thư trong tay, như thể đang cầm tấm địa đồ giang sơn thắm máu, ẩn chứa trong những dòng chữ trên ấy, là tiếng gào thét của những người đã chết vì nó, Tứ Hoàng nữ, Ngũ vương phi, Lục Hoàng nữ, Thất Hoàng tử, Bát Hoàng tử, Đại Hoàng nữ...
Bên ngoài, mặt trời đã leo cao, sắc vàng rực rõ như lưỡi đao óng ánh bổ tan tầng tầng lớp lớp mây mù và máu, trong chớp mắt đã nhuộm khắp cả đại điện mênh mông rộng lớn.
Kinh biến đã qua, trăm quan xếp hàng tiến vào trong điện, giẫm lên nền đá vẫn chưa gột rửa sạch hết máu tươi, ngay ngắn chỉnh tề quỳ xuống, chờ đợi đại lễ kế vị ngày hôm nay.
Toàn Cơ ngày mồng 6 tháng 4 năm Thiên Thành thứ ba mươi, Nữ hoàng Toàn Cơ thần bí mà bảy nước trông ngóng cuối cùng cũng hiện thân. Nữ tử truyền kỳ đã đảm vị trí Tướng quân Vô Cực, Thân vương Đại Hãn Quốc sư Hiên Viên, một lần nữa mở ra thiên chương mới trong sử sách Hoàng tộc bảy nước, khiến mọi người kinh hãi không thôi.
"Tuyệt đỉnh phong toàn tuyết kiếm, huyền nhai thủy quái băng liêm, ỷ thụ ai viên lộng vân tiêm, huyết hoa đề đỗ vũ, âm động hống phi liêm, tỷ nhân tâm sơn vị hiểm!" (*)
(*)Bài thơ “Hồng tủ hài - Thiên Thai bố tự” của tác gia Trương Khả Cửu nổi tiếng thời Nguyên. Nội dung bài thơ có nghĩa là: “Đỉnh núi nhọn hoắt phát ra hàn quang như bảo kiếm, thác nước như đang treo một tấm rèm bằng băng, dựa vào cây, lòng đầy thê lương nhìn mây trôi tự do trên trời, chim đỏ quyên cất tiếng kêu ai oán đến mức nôn ra máu, đang điên cuồng kêu gào. Nhưng so với lòng người hiểm ác thì núi cao vẫn không nguy hiểm bằng.”
Lòng người nham hiểm, thắng cả đỉnh núi cheo leo!
Khi Mạnh Phù Dao ngồi xuống ngai vàng khảm vàng nạm ngọc đó, trong lúc tiếp nhận những lời chúc mừng tần triều của bách quan và sứ giả các nước, nàng bỗng nhiên nghiêm mặt, cứng đờ.
Tông Việt và Trưởng Tôn Vô Cực đều có mặt.
Hoàng đế của Hiên Viên và Thái Tử của Vô Cực vốn dĩ có thể cử sứ thần đến chúc mừng, không cần đích thân lên điện, nhưng hai người họ dường như đều không để ý việc không hợp lễ nghi, cũng không để ý việc này sẽ khiến cho thất quốc tranh luận.
Thấy nàng nhìn xuống dưới, hai người đều ngẩng đầu lên, Trưởng Tôn Vô Cực hơi mỉm cười với nàng, trong ánh mắt tràn đầy sự động viên. Hắn biết rằng đối với Mạnh Phù Dao, giây phút này không phải là giây phút vinh quang trong đời nàng, trong lòng nàng nhất định chứa đầy căm ghét đối với những nghi lễ như thế này.
Tông Việt nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không còn trốn tránh phiêu dịch như trước kia, mà trong đó cất chứa nỗi đau và sự tha thiết chân thành. Mạnh Phù Dao đón lấy ánh mắt đó, một lúc lâu sau, nàng cười lạnh lùng với Tông Việt.
Mạnh Phù Dao nhìn vào ánh mắt thống thiết hết sức đau khổ của Tông Việt, lòng như bừng sáng, nàng nhớ tới mười bốn năm trước, trên sườn núi cô lẻ, dưới bóng cây tùng xanh, thiếu niên áo trắng xoa nhè nhẹ vào hàm răng lung lay của nàng, đã nói thì thầm thế này: "Chỉ mong người quên đi... chỉ mong ngưòi quên đi... đừng giống như ta, ngày ngày nhớ đến..."
Hắn có sai lầm gì? Thiếu niên mang mối thâm thù ấy, đã chứng kiến tận mắt phụ thân mình bị người ta tàn nhẫn giết chết, buộc hắn phải lưu vong nghìn dặm, từ đó hắn còn lí do gì để không cứng rắn không lạnh lùng?
Người thân hắn còn không cứu giúp hắn, hắn lại cứu một người không thân không thích như nàng.
Hắn đã cho nàng một sự bắt đầu lại đầy tươi sáng ở kiếp này.
Hắn đã tạo nên một Mạnh Phù Dao với ý nghĩa ban đầu, một Mạnh Phù Dao không quên đi hết tất cả đó, một Mạnh Phù Dao hôm nay dám dũng cảm đối mặt với tất cả mọi chuyện.
Hắn là... ân nhân của nàng.
Đúng vậy, ân nhân.
Đối với Hứa Uyển, có lẽ là vô tình, nhưng đối với Mạnh Phù Dao nàng, hắn chưa từng nợ thứ gì cả.
Trưởng Tôn Vô Cực bỗng nhiên tiến lên phía truóc bước, vừa cười vừa nói: "Vô Cực nguyện cùng vương triều của Bệ hạ, vĩnh viễn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp,kính xin Bệ hạ thành toàn".
Mạnh Phù Dao liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Cực, trong lòng nghĩ thầm, Thái tử điện hạ lúc này đây còn dám trêu chọc nàng, quả thật là có chết cũng không hết tính lưu manh.
"Đa tạ Thái tử", Mạnh Phù Dao cười rất giả tạo: "Nói thành toàn quả thực quá nghiêm trọng rồi, không dám không dám!"
Trưởng Tôn Vô Cực vui sướng lùi xuống, tốt rồi, hắn đã không thấy nét mặt tươi cười của nàng từ rất lâu rồi, cộng lại đầy đủ những mười sáu giờ lẻ ba khắc.
Các sứ thần lần lượt tiến lên, Mạnh Phù Dao bỗng nhiên nhắm tít cả mắt lại.
Nữ tử đang bước lên kia, mặc bộ váy áo màu chàm xen lẫn màu đỏ thẫm, màu sắc trang nhã tôn thêm nước da sáng như màu mật ong của nàng ta, toát ra nét đẹp quyến rũ đến lạ kì. Đường nét trên gương mặt nàng ta rất đỗi thanh tú rõ ràng, hốc mắt rất sâu, trong con ngươi chất chứa một biển hồ mê hoặc, như vực thẳm bồng bềnh sương khói, hay như sắc đêm sóng sánh một màu.
Là nàng ta.
Là nữ tử thần bí gặp ở trên tửu lâu.
Bởi vì một lá bùa của nàng ta mà nàng đã tìm thấy kí ức đau đớn nhất của cuộc đời mình.
Mạnh Phù Dao đối với nữ tử này có một cảm xúc không nói thành lời, cảm thấy cử chỉ của nàng ta rất tự nhiên thân thiết, song cũng hời hợt dửng dưng.
Nàng nhìn thấy sắc mặt của Tông Việt trong nháy mắt đó, hắn đang nhăn mày nhìn nàng ta, chẳng lẽ hai người này quen biết nhau?
"Phù Phong Tháp Nhĩ tộc, Thần Không Thánh Nữ Phi Yên, cung chúc Toàn Cơ Hoàng đế Bệ hạ phúc thọ muôn đời".
Phi Yên...
Hóa ra là Thánh Nữ của Phù Phong Tộc, Mạnh Phù Dao có nghe Diêu Tấn nói qua về vị Thánh nữ này, địa vị của nàng ta không thấp hơn Vua của Vương tộc, mà hình như nàng cũng từng nghe qua cái tên này rồi, nhưng nghĩ mãi một lúc vẫn không nhớ ra được. Phi Yên mỉm cười vẫy tay, một cô bé dâng lên một chiếc hộp trắng như tuyết, nói: "Xin kính dâng bệ hạ hải châu của biển La Sát Phù Phong. Hải châu La Sát có thể dùng để bảo dưỡng nhan sắc, ổn định kinh mạch, nếu dùng với mỡ Giao long dưới biển sâu của Phù Phong thì đối với tất cả vết thương nghẽn tắc trong ngoài thiên hạ đều có công dụng bất ngờ, hơn nữa còn có thể nâng cao công lực".
Hai mắt Mạnh Phù Dao sáng ngời lên, cười hỏi "Ồ? Mỡ Giao long?"
Cô bé kia gật đầu đắc ý, đáp: "Phù Phong ta báu vật kỳ lạ nhiều nhất, hơn nữa còn có lợi với việc tôi luyện chân khí cho những người luyện võ, mỡ Giao long cũng chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi".
Mạnh Phù Dao cười và nói: "Thật khiến người ta mê mẩn". Nàng vừa ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt trầm mặc của Phi Yên, sau đó nàng ta lộ ra nét mặt tươi cười bình đạm nhưng đủ khiến người mê hoặc mơ màng.
Nhưng Trưởng Tôn Vô Cực ở phía sau Phi Yên bỗng nhiên khẽ nhăn trán chau mày.
Trước khi đại lễ đăng cơ kết thúc, quan lễ trên điện mời Mạnh Phù Dao định niên hiệu, Mạnh Phù Dao suy nghĩ một lúc rồi nói rất tùy ý: "Là Đoan Minh đi".
"Cai trị đoan nghiêm thánh minh, Hoàng đế thánh minh!" Chúng thần bái phục, chỉ có Mạnh Phù Dao ngồi trên điện cười mỉm thâm sâu, vài vị khách mời tôn quý bỗng nhiên đều không kiềm chế được lắc lắc đầu.