Mạnh Phù Dao hơi ngẩng đầu lên, in lên dải nắng rực rỡ sắp tàn một bóng hình kiên quyết. Đôi mắt sáng ngời như có muôn vàn đốm lửa của Vân Ngấn đều tập trung lên bờ vai dịu dàng, bóng dáng kiên cường của Mạnh Phù Dao.
... Không sao cả...
Dù nàng chỉ là khách qua đường, dù ta chỉ là một lữ khách trong suốt hành trình của nàng, còn hơn là không thể để lại bất cứ dấu ấn gì trong cuộc đời nàng.
Đến tối, những ngư dân cuối cùng đã về bờ, tất cả đều là nam, Mạnh Phù Dao vô cùng ngạc nhiên - trên đảo này không có nữ nhân sao?
Lão A Thị nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, liền cười nói: "Lúc đầu đúng là có đàn bà, nhưng phong thủy trên đảo chúng tôi không tốt, đàn bà con gái đều sống không được lâu, nhiều người lúc sinh con vì mất máu quá nhiều mà chết,..." Cằm ông ta nhướn lên chỉ người thanh niên cường tráng kia, "Mẹ của A Xương cũng mất vì thế đấy."
Mạnh Phù Dao hỏi: "Thế làm thế nào để nối dõi tông đường?"
"Có nhiều người đã ra đi rồi." Lão A Thị nói, "Đến tuổi kết hôn lập gia đình thì sẽ đến Phù Phong, chỉ còn lại mấy lão già này là không muốn rời khỏi đây, tạm bợ sống cho qua ngày, A Xương vẫn còn nhỏ, qua hai năm nữa thì cũng đưa cậu ấy đi thôi."
A Xương gãi đầu, cười hơ hơ, ông già mặt đen nhìn cậu ấy một cái, rồi chỉ tay vào căn phòng nhỏ bằng đất, nói: "Ngày thường chỗ này là nơi để đồ dùng làm việc, nếu như không ngại bẩn thỉu dơ dáy, thì mời cô nương ở lại đây."
"Một gian ư?" Vân Ngấn bỗng hỏi, hai gò má đỏ bừng.
Mạnh Phù Dao lập tức vỗ vào người hắn, nói: "Huynh đệ ta ở tạm như vậy cũng được, hà tất gì phải ở riêng, lại gây thêm phiền phức cho họ."
Nàng không nói thêm gì nhiều chỉ kéo Vân Ngân đi, vừa vui vẻ về phòng vừa hò reo: "Cuối cùng thì cũng không phải ngủ một cách lắc lư rung rinh nữa rồi..."
Vừa đóng cửa, Vân Ngấn liền nói: "Ta nghĩ là ngủ trên thuyền vẫn tốt hơn."
"Ta đã để Diêu Tấn, Thiết Thành ở lại trên thuyền, bảo họ cho thuyền đi xa một chút, không nên đi gần bờ quá."
Mạnh Phù Dao bổ sung thêm, "Bỏ hết trứng vào cùng một giỏ là điều tuyệt đối không nên."
"Cô cảm thấy hòn đảo này có gì bất thường ư?"
"Chứ lại chẳng!"
"Ngủ trước đi." Vân Ngấn xếp giường cho nàng, "Ta nghĩ chắc cô rất mong nhớ chiếc giường trên mặt đất."
"Còn huynh?"
"Ta luyện công." Hắn không nói lời nào liền ngồi quay lưng lại, vô cùng chuyên tâm luyện công.
Mạnh Phù Dao ngồi trên giường, ngắm nhìn dáng vẻ chàng trai gầy gò phía trước, hồi lâu sau khẽ mỉm cười. Nàng cảm thấy, tên này đứng đắn hơn mấy tên kia một chút.
A... trong hoàn cảnh này, nếu như là Chiến Bắc Dã thì nhất định sẽ muốn ngủ chung một giường với nàng.
Tông Việt thì sẽ đuổi nàng xuống giường, nàng ngủ dưới đất còn hắn sẽ ngủ trên giường.
Trưởng Tôn Vô Cực ấy à... Có lẽ sẽ không thích nơi bẩn thỉu thiếu lãng mạn như thế này, hắn sẽ lại kéo nàng lên cành cây hay bờ biển để ngắm trăng...
Nghĩ đến Trưởng Tôn Vô Cực, nụ cười trên môi nàng vụt tắt, nàng thở dài, rồi cũng nhắm mắt lại luyện công.
Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng động kì lạ.
Kì lạ vì, có lúc tựa như phát ra âm thanh, nhưng có lúc lại im bặt.
Hình như là tiếng động từ ngoài biển xa truyền đến, loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện không thể xác định, nàng muốn dùng linh cảm nhạy bén để tìm kiếm âm thanh đó, nhưng lại tìm không thấy, chẳng lẽ là xao động trong tâm? Không thể nào!
Mà loại âm thanh này, nghe có cảm giác giống như thủy triều ấm áp, lại giống như bài ca dao của người con gái đang mỉm cười hát, cũng tựa như âm thanh của mấy con côn trùng trong màn đêm tĩnh lặng, lại tựa như muôn hoa đua nở ngoài dặm xa.
Thoạt nghe âm thanh này hoàn toàn là tiếng của thiên nhiên, không hề có chút nguy hiểm nào. Thậm chí nó còn khiến con người ta mất đi cảnh giác, chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.
Thế nhưng chính khi ngủ mới là lúc cần đề phòng nhất.
Với võ công của nàng, làm sao mà đột nhiên muốn ngủ được?
Mạnh Phù Dao mở choàng hai mắt, ánh mắt sáng như sao trong đêm tối, khẽ gọi: "Vân Ngấn."
Vân Ngấn ngồi dưới đất lập tức đáp lời.
"Huynh nghe thấy tiếng động gì không?"
"Hình như có..." Một hồi lâu sau, Vân Ngấn mới trả lời một cách mơ hồ, "Lúc như tiếng khóc của một cô gái, lúc như tiếng hài triều cuồn cuộn, lúc lại như âm thanh của những con côn trùng hoảng loạn đang bò ra từ khắp các xó xỉnh, rồi lại như âm thanh của những bông hoa bỗng nhiên bị kiếm chém đứt từ nơi xa vọng đến."
Mạnh Phù Dao thẫn thờ.
Âm thanh mà hai người nghe thấy, sao lại có thể hoàn toàn trái ngược nhau?
Nhưng mà với công lực của hai người, sao có thể nghe sai những âm thanh đó?
"Huynh có cảm thấy nội lực có chỗ nào không bình thường không?"
"Không có."
Mạnh Phù Dao đứng dậy, "Hòn đảo này thật sự rất kì lạ, đi, đừng ngủ nữa, ra ngoài chơi."
"Đi đâu chứ?"
"Đi đào mộ tổ của họ lên."
Diện tích của hòn đảo này chưa đầy mấy dặm, thật sự là chỉ cần đi vài phút là hết. Hàng cây phía tây hòn đảo đang đắm mình trong sắc vàng của ánh trăng, xem ra cũng không có gì bất thường. Mạnh Phù Dao tìm thấy một nghĩa trang ở trong rừng sầu, là những phần mộ thật sự, mới có cũ có, có vài ngôi mộ cỏ đã mọc cao, chứng tỏ đã lâu năm rồi, xem ra mấy ông già đó không hề lừa nàng. Nàng ngồi trước một ngôi mộ đăm chiêu suy nghĩ, vô thức nhổ một nắm cỏ trên ngôi mộ ấy, làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ lại đào mộ của họ lên thật?
Cỏ ở đây rất dễ nhổ, chi cần bứng nhẹ đã được mấy gốc to, Mạnh Phù Dao thảng thốt vội đưa bụi cỏ vừa nhổ lên xem.
Nàng bỗng thấy thật thú vị, đang yên đang lành tự dưng đắp một lớp cỏ khô lên làm gì? Chẳng lẽ lại là mộ giả? Sau đó Mạnh Phù Dao đi một vòng quanh ngôi mộ này dò xét, nhưng cũng chẳng tìm ra manh mối nào.
Nàng thoáng suy tư.
Còn chuyện gì đau khổ hơn chuyện rõ ràng là biết chuyện đó có vấn đề, nhưng lại không thể vạch rõ chân tướng như ý muốn?
Ví như ngôi mộ này, vừa đáng nghi lại vừa không đáng nghi, muốn biết rốt cuộc nó có vấn đề hay không, nhất định phải đào mộ lên - Nhưng việc trơ tráo, vô duyên vô cớ đi đào mộ nhà người ta nàng không thể làm được.
Những mộ ấy được bao phủ bởi ánh trăng bàng bạc, lóp cỏ khô phía trên đung đưa theo gió. Mạnh Phù Dao chần chừ không biết nên quyết định như thế nào, thật lâu sau, nàng nói: "Cho ta mượn kiếm một lát."
Vằn Ngấn bèn đưa kiếm cho nàng, Mạnh Phù Dao tính toán vị trí rồi đâm thẳng xuống, dùng kiềm mà chẳng khác nào dùng xẻng Lạc Dương(*).
(*) Xẻng Lạc Dương là một loại dụng cụ đào mộ do một người trộm mộ ở Lạc Dương, Hà Nam, Trung Quốc phát minh ra cách đây hơn 100 năm. Xẻng là một ống có tiết diện hình bán nguyệt, dài khoảng 20cm-*40cm, đường kính 5cm-20cm, khi dùng cắm một cán gỗ sắc vào, có thể đào sâu xuống đất hơn mười mét, sau đó dựa vào kết cấu, màu sắc, các hợp chất của đất dính trên lưỡi xẻng để phán đoán bên dưới có mộ cổ hay không.
"Keng."
Mũi kiếm như chạm phải một thứ gì đó rất cứng, không biết là đá hay kim loại? Tĩên đời này không có ai làm quan tài sắt, chắc hẳn là quan tài đá.
Nếu là người thường có lẽ đã dừng tay rồi, song Mạnh Phù Dao trời sinh là một đứa trẻ tò mò, đã quen sống trong cảnh nguy hiểm chực chờ nên luyện được thói quen nhất định phải tìm ra gốc rễ của mọi chuyện, giờ bỗng dưng lại phát hiện ra điều kì lạ, là ngôi mộ này có khả năng không phải là mộ của người nơi đây, bảo nàng dừng tay giữa chừng còn khó hơn lên trời.
Hòn đảo bị bao phủ bởi lớp lóp sương mù dày đặc, gương mặt muốn nói lại thôi của lão ngư dân, bộ tộc bị ruồng bỏ đến từ Thương Khung, những người phụ nữ bị chết một cách bí ẩn, âm thanh quái dị giữa đêm khuya, những ngôi mộ thực giả lẫn lộn... tất cả những điều đó trở thành nỗi nghi ngờ mà nàng không thể không tìm hiểu tiếp.
Mạnh Phù Dao ngồi xổm trên ngôi mộ, mím môi đâm kiếm xuống sâu hơn nữa.
Dưới ánh trăng, phía dưới ngôi mộ phát ra tiếng rì rầm nho nhỏ sởn cả gai ốc, tựa như trong ngôi mộ đó có một thứ gì đó đang động đậy.
Mạnh Phù Dao nghi hoặc, nàng lần tìm cái mộng(*) của quan tài đá theo trực giác, rồi dùng kiếm từ từ cạy nắp quan tài đá ra.
(*) Khớp nối.
Nàng chuyên tâm làm việc, trong lòng chỉ than thở một điều - Ai dà, chế tác thật là không khoa học tí nào, tại sao lại làm nắp lật? Làm nắp trượt không phải tốt hơn nhiều sao?
Hồi lâu sau, một tiếng "két" vang lên.
Mạnh Phù Dao rút kiếm, chú ý vết bùn đất trên kiếm, không có vôi, không có nước thối, không có vật bị thối rữa, cũng không có những vụn xương và không có gì chứng minh là trong quan tài có thi thể hết.
Nhưng cũng không thể chứng minh trong quan tài có vật gì bất thường cả.
Nàng nghĩ một hồi, xé rách vạt áo trước, bọc tay mình lại, rồi bò lên trên đầu quan tài, thò tay xuống đó.
Vân Ngấn lập tức chặn lại: "Để ta."
Mạnh Phù Dao lắc đầu đẩy hắn ra, vận công dồn tất cả chân khí vào đôi tay, đôi tay này lập tức trở nên cứng như thép đến đá cũng không đập nát được, chẳng thứ gì có thể khiến nàng bị thương chỉ trong một chiêu.
Nàng thò tay sâu vào bên trong mộ.
Mạnh Phù Dao chẳng sợ những nơi như mồ mả chút nào, thứ đáng sợ nhất trên thế gian này vốn dĩ không phải là ma quỷ, mà là lòng người.
Tay nàng cảm nhận được sự ẩm ướt mềm dẻo của bùn đất, đây là bùn đất đặc trưng ở vùng biển, những xác chết ở đây có lẽ rất dễ phân hủy, nàng quyết định chỉ cần sờ thấy xác người thối rữa hay biết đó là quan tài trống thì sẽ lập tức rụt tay lại.
Cùng lúc đó, trên một chiếc thuyền lớn neo đậu ngoài khơi, một cục bông trắng đang đứng trên thuyền nhìn xuống dưới biên, sầu não kêu chít chít.
Hồi lâu sau nó lại như thể rất quyết tâm, bắt lấy sợi dây thừng trói Kim Cương đưa cho Cửu Vĩ đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở một bên.
Nguyên Bảo đại nhân nhìn sang với vẻ không yên tâm, tát một phát gọi nó dậỵ.
Cửu Vĩ lập giật mình thả rắm.
Nguyên Bảo đại nhân kinh tởm nhảy sang một bên - có thơm như nào thì cũng chỉ là mùi rắm mà thôi!
Nó thở dài một tiếng rồi lại quay đầu nhìn, cuối cùng vẫn men theo mép thuyền bò xuống dưới, nhảy tõm xuống biển.
Cục bông trắng gắng sức bơi qua nơi mà đối với người thường đó chỉ là một đoạn ngắn ngủn, còn đối với nó thì lại là đại dương bao la mênh mông không thấy bến bờ.
... A, Mạnh Phù Dao chết tiệt! Quen biết nàng đúng là mệnh khổ của đại nhân ta! Đại nhân ta hôm nay hi sinh quá nhiều...
Dưới ánh trăng, chiếc thuyền lớn soi mình trên biển.
Cục bông trắng cố hết sức bơi về phía hòn đảo.
Một con thuyền nhỏ âm thầm tiến đến bên cạnh chiếc thuyền lớn, rồi lại âm thầm lặng lẽ dừng ngay phía dưới con thuyền khổng lồ đó.