Nhạc Đông Linh có một sở thích là đánh mạt chược. Tối qua Nhạc Đông Linh chơi đến đêm nên bây giờ đang ngủ ở văn phòng. Đánh chết Nhạc Đông Linh cũng không nghĩ ra Vương Quốc Hoa lại đột nhiên đến phòng du lịch.
Bị tiếng gõ cửa đánh thức, Nhạc Đông Linh rất khó chịu. Ra ngoài ả trừng mắt nhìn Thanh Hà: - Làm gì thế? Gọi hồn à? Có việc gì vậy?
- Trợ lý chủ tịch tới. Thanh Hà thở hổn hển nói, thự ra đoạn đường không xa nhưng do cô ta sợ nên vậy.
- Đến thì sao chứ? Em … Nhạc Đông Linh đột nhiên mở to mắt nói: - Em nói gì? Trợ lý chủ tịch? Vương Quốc Hoa tới?
Thanh Hà gật đầu thật mạnh rồi kể qua chuyện kia, cuối cùng còn bổ sung: - Hai phút, hắn nói trong hai phút muốn thấy chị.
- Sao mày không nói sớm. Nhạc Đông Linh chạy thật nhanh vào trong chải tóc, lấy khăn lau mặt nhìn mình tỉnh táo hơn nhiều mới chạy nhanh ra ngoài.
Phó trưởng phòng Tiếu tên là Tiếu Tự Quý, là một kẻ khác loại ở phòng du lịch này. Y 30 tuổi đã làm phó trưởng phòng, bây giờ đã gần 50 vẫn là phó trưởng phòng.
Khi Tiếu Tự Quý thấy rõ cái gọi là lãnh đạo quận trước mặt, y lập tức có phản ứng đây là ai. Muốn sống trong nhà nước rất dễ, muốn sống cũng rất khó. Lời này tuy mâu thuẫn nhưng là thật. Mấy chục năm trước Tiếu Tự Quý từ một phó trưởng phòng chuyên tâm làm việc đến bây giờ về cơ bản không quản gì cả. Quá trình này đúng là ứng với câu nói kia. Nhạc Đông Linh đến phòng du lịch, Tiếu Tự Quý đã làm phó trưởng phòng bảy tám năm, sau đó Nhạc Đông Linh thành trưởng phòng, Tiếu Tự Quý vẫn là phó trưởng phòng.
Tiếu Tự Quý không quản việc nhưng không có nghĩa không quan tâm chuyện bên trên. Vì thế y biết trong quận có một trợ lý chủ tịch trẻ tuổi quản lý phòng du lịch. Trên thực tế ngoài họp Tiếu Tự Quý rất ít có cơ hội gặp lãnh đạo quận.
Tiếu Tự Quý ngẩn ra, chén trà trong tay rơi tự do xuống đất kêu cạch một tiếng. Tiếng kêu này đánh thức Tiếu Tự Quý từ giấc mơ.
- Chén trà hơi nóng, trợ lý Vương, mời ngài ngồi, tôi quét dọn một chút. Tiếu Tự Quý có chút xấu hổ giải thích một câu. Y lặng lẽ cầm chổi quét dọn hiện trường.
Vương Quốc Hoa nhìn y hơi run run, hắn nhíu mày nói: - Lúc nào đến lượt một phó trưởng phòng quét vệ sinh? Vừa nói Vương Quốc Hoa nhìn vào người phụ nữ đang sửa áo và người phụ nữ đang cầm hạt dưa trong tay.
Trên thực tế trưởng phòng quét vệ sinh theo Vương Quốc Hoa thấy không có gì. Chẳng qua từ cử động vừa nãy của Tiếu Tự Quý, Vương Quốc Hoa biết đối phương không có uy tín gì ở phòng du lịch. Một phó trưởng phòng không có uy tín thì giải thích như thế nào? Chỉ có thể đó chính là Nhạc Đông Linh bao phủ cả phòng du lịch.
Hai phút rất nhanh qua đi, Vương Quốc Hoa đứng lên nói: - Phó trưởng phòng Tiếu, làm phiền nói với Nhạc Đông Linh là tôi đi trước. Cô ta quá bận, tôi không làm phiền.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi nhanh xuống lầu, đi tới nhìn lướt qua chiếc Santana màu đen kia. Hắn thầm nghĩ động Tần Đại Hà rồi, động thêm Nhạc Đông Linh cũng có sao.
Nhạc Đông Linh chạy tới chỉ có thể thấy xe Vương Quốc Hoa rời đi. Nhạc Đông Linh ngẩn ra, Vương Quốc Hoa không phải người nói mà không làm, chuyện hôm nay không có cách giải thích hợp lý thì trong ba ngày chức trưởng phòng của mình sẽ không ngồi ổn được.
- Chị họ, không có chuyện gì chứ? Thanh Hà cẩn thận hỏi. Nhạc Đông Linh đầy tức giận trừng mắt nhìn ả: - Mày nói đi? Tao sao đen đủi thế này, sao lại để mày lên làm chánh văn phòng? Cút.
Đuổi Thanh Hà đi, Nhạc Đông Linh về văn phòng. Lúc này điện thoại vang lên, Nhạc Đông Linh cầm lên nghe. - Alo, ai đó.
Bên kia truyền lại tiếng thở dài của Tần Đại Hà. - Nhạc Đông Linh, đừng bảo tôi không nhắc nhở, thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn. Tôi mất chức trưởng phòng chiêu thương rồi, bà cẩn thận một chút.
Nhạc Đông Linh đổ mồ hôi lạnh hỏi tới. - Sao lại như thế? Nói cụ thể một chút.
- Còn có thể sao chứ? Sáng Ban tổ chức cán bộ tìm tôi nói chuyện điều tôi tới làm phó chánh văn phòng ủy ban quận. Mẹ nó chứ, đây là giết khỉ cho gà xem, không nói nữa, bà cẩn thận một chút. Nhạc Đông Linh nói đầy xúc động. Tiếng tút dài làm Nhạc Đông Linh chói tai.
Nhạc Đông Linh ngồi ngẩn ra rất lâu mới từ từ bỏ máy xuống, phiền to rồi. Vương Quốc Hoa là lãnh đạo chủ quản, nếu không bù đắp thì chuyện này sẽ rất phiền phức. Tần Đại Hà có Lý Dật Phong chiếu cố cũng bị điều chỉnh, càng đừng nói mình không có chỗ dựa gì.
Một bên suy nghĩ, Nhạc Đông Linh thầm kêu khổ, sao lại gặp phải lãnh đạo quản lý độc ác như vậy. Đều là người trẻ tuổi, tên trước đây bị mình nắm trong tay, bây giờ tên Vương Quốc Hoa này dầu mỡ không vào.
Làm sao bây giờ? Về phòng ngủ nhìn mình qua gương, Nhạc Đông Linh một lần nữa sửa lại tóc. Nhìn mặt mình thấy vẫn quyến rũ, nghĩ đến chuyện Cát Tiếu Mi hôm qua, Nhạc Đông Linh cắn môi vội vàng ra ngoài về nhà.
Đứng trước tủ quần áo, nhìn bộ đồ mình vừa mặc, Nhạc Đông Linh phải thừa nhận thời gian vô tình. Eo đã có nhiều thịt thừa, bụng không còn bằng phẳng nữa.
Cũng đứng trước gương như Nhạc Đông Linh là Tiếu Tự Quý. Trước gương là mái đầu đã có sợi bạc. Môi Tiếu Tự Quý run run, y mở tủ lấy một quyển sổ ra.
Về ủy ban quận, Vương Quốc Hoa lên lầu gặp vài người, ai cũng nhìn và chào hắn đầy kính sợ. Vương Quốc Hoa có chút khó hiểu, hai hôm nay gặp không ít người nhưng có ai dừng lại ân cần thăm hỏi mình như vậy đâu?
Đến cửa văn phòng, Vương Quốc Hoa thấy một người đàn ông gầy đứng đó. - Trợ lý Vương, tôi là Lam Hâm Phú, Quận ủy phái tôi là trưởng phòng chiêu thương, tôi đến xin chỉ thị của ngài xem sau này triển khai công việc như thế nào.
Vương Quốc Hoa vậy mới hiểu Tằng Trạch Quang đã ra tay. Lam Hâm Phú chưa đi nhận chức mà đến thẳng chô mình. Vương Quốc Hoa bắt tay y, lúc này ở hành lang xuất hiện một bóng người, hắn không nhìn lầm thì đó là Ngô Khinh Vũ.
- Vào nói chuyện. Vương Quốc Hoa mở cửa phòng tiến vào. Lam Hâm Phú theo vào nhưng không ngồi chỉ cẩn thận đứng chờ ở bên cạnh.
Vương Quốc Hoa không bắt đầu thời gian học tập mà nói thẳng. - Trưởng phòng Lam, ngồi đi, tôi có chút chuyện cần nói với anh. Lam Hâm Phú nghe lời ngồi xuống. - Phòng chiêu thương là đơn vị có chức năng gì thì anh hiểu rõ hơn tôi. Bí thư Tằng nếu đã sử dụng anh nói rõ bí thư tin anh, cũng nói rõ anh đáng để tôi tin.
Lam Hâm Phú nghe xong liền hơi cúi người tỏ ý trung thành. Vương Quốc Hoa đưa tay ra hiệu đối phương đừng động. - Không cần giải thích, tôi chỉ xem hành động, sau khi nhận chức tôi yêu cầu anh lập tức tổ chức nhân viên phòng chiêu thương học tập chỉ thị tinh thần mới anhats của bí thư Tằng, làm như thế nào xây dựng hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay của phòng chiêu thương. Đừng nói suông với tôi, tôi muốn thấy hiệu quả thực tế. Tôi muốn phòng chiêu thương từ trên xuống dưới cũng tạo được thói quen, chỉ cần là việc có lợi cho thu hút đầu tư là phải đi làm. Ngược lại bất cứ là ai có hành vi bất lợi cho thu hút đầu tư, trong phạm vi phân công quản lý của tôi, tôi quyết không nương tay, kiên quyết yêu cầu cách chức. Hiểu chứ?
Lam Hâm Phú run lên thầm nghĩ trợ lý Vương này không bình thường, khác lãnh đạo khác không ít, nói thẳng, chỉ xem kết quả. Lam Hâm Phú từ từ đứng lên nói: - Hiểu.
- Được, đi nhận chức đi. Vương Quốc Hoa vung tay kết thúc cuộc nói chuyện.
Lam Hâm Phú vừa đi chưa đầy mấy phút, Cát Tiếu Mi đã tươi cười đi vào nói. - Trợ lý Vương, có tin tốt.
Vương Quốc Hoa nhìn vẻ hưng phấn trên mặt cô, hắn lạnh nhạt nói: - Có chuyện tốt gì.
- Mấy công ty trước còn kéo dài việc ký kết lúc này chủ động liên lạc với ban quản lý, tỏ ý thuê đất với gái 12 ngàn nhưng có điều kiện là thuê 500 mẫu, còn muốn cho phép phân giai đoạn thanh toán. Cát Tiếu Mi rất vui vẻ. Sáng Vương Quốc Hoa đi chưa lâu mấy công ty kia đã chủ động đến đàm phán, đây là chuyện tốt cô chưa từng gặp.
- Cô nói với bọn họ thực tế bọn họ không thực hiện hợp đồng đã thỏa thuận, ủy ban quận có quyền ngừng hợp đồng. Ngoài ra nói với các công ty còn lại, ngừng hợp đồng. Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh nói.
- Trợ lý Vương, ngài không nói đùa chứ? Cát Tiếu Mi tưởng mình nghe lầm, Vương Quốc Hoa hừ một tiếng: - Không, chuyển đạt chi tiết với bọn họ, nếu như bọn họ có ý kiến thì đến gặp tôi. Nói với bọn họ giá đất đã tăng, mỗi mẫu 35 ngàn, ít một đồng không bán.
Cát Tiếu Mi thật sự không theo kịp suy nghĩ của Vương Quốc Hoa. Cô khó xử nói. - Trợ lý Vương, tình hình khu công nghệ cao ngài cũng biết, làm như vậy có thể có ảnh hưởng không tốt không? Cát Tiếu Mi rất hàm súc nói. Thực ra cô có ý “Anh ngu à, anh có biết đất bây giờ đang để cỏ mọc không?”