Phù Diêu

Chương 110: Cái giá để trưởng thành



Lôi Minh biểu diễn như vậy, hai người Nghiêm Hữu Quang, Ôn Xương Thịnh đều thấy. Nghiêm Hữu Quang biết rõ chuyện này có lẽ không giải quyết được gì. Mặc dù mình túm chặt không tha cũng khó làm gì được Hầu Quốc Đống. Rất đơn giản, nhân viên phá án của Ủy ban kỷ luật đã vi phạm trình tự, ai bị phê bình, xử lý thì cũng dễ tìm người chịu tội mà.

Hơn nữa Nghiêm Hữu Quang biết Ôn Xương Thịnh là người nếu không tuyệt đối nắm chắc sẽ không ra tay. Lôi Minh xuất hiện và bên Ủy ban kỷ luật dừng tay thì chuyện này chỉ có thể dừng ở đây.

- Nửa tiếng sau tôi hy vọng có câu trả lời hợp lý.
Ôn Xương Thịnh quả nhiên không ngoài suy đoán của Nghiêm Hữu Quang. Sau khi Lôi Minh xuất hiện, Ôn Xương Thịnh chọn cách xử lý ổn định. Lôi Minh có căn cơ quá sâu ở thị xã Lưỡng Thủy, Ôn Xương Thịnh không phải không muốn túm chặt việc này nhưng kết quả nhất định chỉ là xử lý mấy nhân viên phá án mà thôi. Bỏ lại câu này, Ôn Xương Thịnh đầy tức giận rời đi.

Nghiêm Hữu Quang cười lạnh trong lòng, không nói gì cũng đi. Chuyện này theo y thấy cũng không phải việc xấu, thậm chí Nghiêm Hữu Quang còn có chút nuối tiếc Ôn Xương Thịnh đến quá sớm. Nếu Vương Quốc Hoa bị Ủy ban kỷ luật bắt đi thẩm tra ba năm ngày mới là tốt nhất.

Đáng tiếc, năng lực của Hầu Quốc Đống quá kém, chuyện này cũng không làm ổn. Còn tưởng rằng cán bộ thấy người của Ủy ban kỷ luật đến đều ngoan ngoãn, ai ngờ gặp phải tên Vương Quốc Hoa.

Vừa nãy nếu Ôn Xương Thịnh không xuất hiện thì Nghiêm Hữu Quang cũng không ra mặt. Chuyện này từ khi Lôi Minh xuất hiện, Nghiêm Hữu Quang đã biết được căn nguyên câu chuyện.

Vương Quốc Hoa chính là người bị tai vạ do thần tiên đánh nhau, tất nhiên cũng là nhân vật cấp trên thử thăm dò.

Trong văn phòng Vương Quốc Hoa, Tiết Minh Vũ bỏ máy xuống quay đầu lại nói:
- Rút.
Đám người liên can xám xịt rời đi, Vương Quốc Hoa định lên cản hỏi vài câu nhưng bị Lý Dật Phong túm lai. Thấy Lý Dật Phong lắc đầu, Vương Quốc Hoa tức giận dừng lại nhìn mấy người kia đi.

- Tản đi.
Lý Dật Phong xua tay, người xung quanh lập tức tản ra. Lý Dật Phong đợi mọi người đi hết mới nhỏ giọng nói với Vương Quốc Hoa:
- Chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn. Chuyện này bọn họ phải có câu trả lời với cậu nếu không sẽ có người tính sổ với bọn họ.

Lý Dật Phong nói xong cũng đi lưu lại Vương Quốc Hoa một mình trong phòng. Hắn không khỏi thấy bất đắc dĩ. Vừa nãy Vương Quốc Hoa không sợ vì hắn không làm gì thẹn với lương tâm. Nhưng bây giờ Vương Quốc Hoa đột nhiên cảm thấy lần này dùng thủ đoạn này với mình vậy sau này thì sao? Thẳng mặt không được thì dùng thủ đoạn ngầm.

Lão Lý mặt mày xấu hổ đi vào thấy Vương Quốc Hoa đứng ngẩn ra, y đi lên nói:
- Trợ lý Vương, xin lỗi, vừa nãy tôi…

- Không có gì, anh xuống đi.
Vương Quốc Hoa xua tay nói, mặt hắn lúc này đã bình thường lại. Lão Lý đến xin lỗi nhưng Vương Quốc Hoa rất khó chịu. Còn tưởng đối phương lên báo tin ai ngờ Lão Lý không làm gì mà đứng bên xem. Đây là người bên cạnh mình cơ mà. Vương Quốc Hoa lần đầu có suy nghĩ có nên tìm lái xe khác không?

Lão Lý vừa ra, Lam Hâm Phú mặt mày tự nhiên đi vào, thấy Vương Quốc Hoa liền cười nói:
- Trợ lý Vương, ngài không sao chứ?

Vương Quốc Hoa nhìn y, lạnh nhạt nói:
- Vất vả rồi.

Lam Hâm Phú cười nói:
- Nếu không làm gì tôi còn là người sao?

Người báo tin cho Tằng Trạch Quang là Lam Hâm Phú chứ không phải Lão Lý như Vương Quốc Hoa vốn nghĩ.

- Không có gì, anh đi làm việc đi.
Vương Quốc Hoa đã bình tĩnh lại, từ từ lấy thuốc ra. Lam Hâm Phú lấy bật lửa châm cho hắn.
- Tối qua Khinh Vũ nói ủy ban có người nói gì mà cán bộ trẻ không có tác phong đúng mực. Lúc ấy tôi cảm thấy chuyện không đúng nhưng không xác định nên chưa báo cáo với ngài…

Vương Quốc Hoa xua tay ra hiệu không có việc gì. Lam Hâm Phú từ từ lui ra. Ngồi một lát, Vương Quốc Hoa đứng lên đi bộ sang Quận ủy.

Tằng Trạch Quang chưa về, Vương Quốc Hoa đứng ngoài cửa hút thuốc chờ. Chuyện hôm nay làm đả kích Vương Quốc Hoa không nhỏ. Hắn gần như bó tay chịu trói trước mặt quyền lực, hơn nữa chuyện lần này trước đó không có chút dấu hiệu gì. Đến bây giờ hắn còn không rõ vấn đề xảy ra từ đâu. Chẳng qua Tiết Minh Vũ gọi điện về xin chỉ thị của Hầu Quốc Đống, Vương Quốc Hoa mơ hồ nhận ra gì đó, hắn đến văn phòng Tằng Trạch Quang chính là muốn xác thực lại.

Xe của Tằng Trạch Quang cuối cùng đã xuất hiện trong sân, Vương Quốc Hoa không xuốn mà chờ ở trên này. Thấy Vương Quốc Hoa đứng đó, Tằng Trạch Quang vui vẻ nói:
- Không sao chứ?

- Không sao, chỉ là tôi có điểm không rõ.
Vương Quốc Hoa nói thẳng. Tằng Trạch Quang trầm ngâm một chút nói.
- Chuyện này nguyên nhân coi như là từ tôi. Vào văn phòng ngồi rn. Tóm lại cậu phải nhớ một câu đây là cái giá của trưởng thành.

Chiều hôm đó Tiết Minh Vũ do không đủ chứng cứ đã tự tiện dẫn người đến ủy ban quận Lưỡng Thủy bắt người cùng với việc phái người đến huyện Nam Sơn điều tra, Ủy ban kỷ luật đề nghị cảnh cáo Tiết Minh Vũ do hậu quả chưa quá nghiêm trọng.

Đối với quyết định này Ôn Xương Thịnh không nói gì coi như đồng ý.

Chuyện cứ như vậy qua đi, Ủy ban kỷ luật vì việc này cũng triển khai hành động tự phê bình, kiểm điểm trong công việc có tồn tại việc phá án sơ suất hay không? Kết quả hoạt động sẽ được báo cáo lên lãnh đạo thị ủy.

Ở ủy ban quận Lưỡng Thủy mọi người như quên đi việc kia. Vương Quốc Hoa sau hôm đó cũng trầm mặc hơn. Trước đây hắn luôn nở nụ cười bây giờ xuất hiện ở cơ quan đều rất nghiêm túc.

Vương Quốc Hoa xuất hiện trong văn phòng Vương Quốc Hoa bày ra điệu bộ báo cáo công việc. Sau chuyện lần trước quan hệ hai người cũng trở nên vi diệu. Hai người dần có sự ăn ý.

- Có việc?
Lý Dật Phong cười cười đứng lên đưa điếu thuốc tới.

- Có hai công ty sản xuất linh kiện ô tô ngày mai tới do một bạn học của tôi giới thiệu. Tôi đến xin chỉ thị của lãnh đạo xem có điểm gì cần chú ý không?
Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh nói. Lý Dật Phong không khỏi thấy kỳ quái thầm nghĩ sau chuyện kia càng làm tên Vương Quốc Hoa này thêm lão luyện, trầm ổn.

- Cậu hồi phục nhanh hơn tôi đoán. Có biểu hiện này là rất tốt. Còn đàm phán với khách thì cậu toàn quyền phụ trách, không cần việc gì cũng xin chỉ thị.
Lý Dật Phong cười khen một câu rồi sa sầm mặt lại nói:
- Hai hôm nay có không ít người đưa đến chỗ tôi nói đề cử công ty này công ty kia đến khu công nghệ cao. Nói đúng là buồn cười, trước đây những kẻ đó ở đâu?

- Đám người đó đến là vì đất.
Vương Quốc Hoa cười nói. Lý Dật Phong gật đầu đồng tình.
- Về nhà đầu tư muốn tiến vào khu công nghệ cao và Khu khai phát tôi dự định do cậu khảo sát, không vấn đề gì chứ?

Vương Quốc Hoa trầm ngâm một chút nói:
- Có phải nên để đồng chí Vu Lâm giữ cửa không?

Nhắc đến Vu Lâm, Lý Dật Phong có chút khó chịu nói.
- Không cần, cứ quyết định như vậy đi, trong hội nghị thường trực ủy ban chiều nay tôi sẽ tuyên bố quyết định này.

Vương Quốc Hoa ý thức được Lý Dật Phong như không muốn nhắc đến Vu Lâm. Hắn mặc dù khó hiểu nhưng không lộ ra mặt.
- Đây là đẩy tôi lên đầu dao lưỡi kiếm.

Lý Dật Phong nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Vương Quốc Hoa cũng lo đối phương hiểu lầm.
- Sao, trong lòng có suy nghĩ gì ư? Có thì nói với tôi.

- Thẩm định tư chất công ty tôi phụ trách thì được, nhưng quyết định cuối cùng tôi …
Vương Quốc Hoa do dự một chút nhưng vẫn nói:
- Có phải nên bàn với bí thư Tằng một chút, tốt nhất do hai vị lãnh đạo đưa ra quyết định cuối cùng không?

Lý Dật Phong ngẩn ra thầm nói Tằng Trạch Quang không phải đã thu tay rồi sao? Cẩn thận nghĩ lại không đúng, đề nghị này của Vương Quốc Hoa rất kịp thời. Dy có quyền lợi giám sát và chỉ đạo công việc của chính quyền. Hơn nữa nếu mình kiên trì do Vương Quốc Hoa phụ trách sẽ khó tránh khỏi hắn có suy nghĩ trong lòng.

- Đề nghị này rất được, tôi đi gặp bí thư Tằng.
Lý Dật Phong nói xong đứng lên ngay.

Vương Quốc Hoa còn chưa đi xa, thư ký đã đến nói với Lý Dật Phong:
- Chủ tịch, phó chủ tịch Vu gọi tới nói …

- Không cần phải nói, người y giới thiệu tôi không cân nhắc, ở ủy ban chỉ có y thích làm chuyện như vậy. Y muốn dẫn người thì đến khu công nghệ cao đi, tôi muốn xem người của y sao qua được cửa thẩm định của Vương Quốc Hoa. Hừ, ý đồ không nghiêm chỉnh, chuyện lần trước y không thoát được quan hệ.

Thư ký lại nói:
- Bên trợ lý Vương có cần nhắc một chút không chủ tịch?

Lý Dật Phong nói:
- Không cần, bất lợi cho đoàn kết thì không nên làm. Chính quyền không đoàn kết sẽ khiến người ta cười cho.

Khu công nghệ cao mấy ngày này rực rỡ hẳn lên. Sân vốn có cỏ dại mọc bây giờ cũng đã được dọn. Chủ nhiệm Cát mặt mày tươi cười cùng với Vu Lâm và hai nhà đầu tư đi quanh xem nhưng trong lòng lại khá khinh thường.

Về Vu Lâm, Cát Tiếu Mi cũng biết một chút. Nhìn Vu Lâm nói cười vui vẻ chỉ quanh khu, Cát Tiếu Mi thầm có quyết định mặc kệ Vu Lâm nói gì thì để hắn đi nói với trợ lý Vương.

- Tiểu Cát, mấy năm nay cô có thể kiên trì ở khu công nghệ cao đúng là không dễ dàng.
Vu Lâm đột nhiên cười nói với Cát Tiếu Mi. Cát Tiếu Mi nói:
- Đều là vì công việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.