Phù Diêu

Chương 150: Một câu nói thay đổi vận mệnh rất nhiều người



Phòng giáo dục lúc này đang khá xôn xao, trưởng phòng Trần Tuyết Hoa tai biến nhất định không về nổi, ba phó trưởng phòng bên dưới đều có ý đồ. Phó trưởng phòng phụ trách Mã Chí Hằng không xin phép mà tự nhận mình chủ trì công việc. Không thể nói Mã Chí Hằng không xin phép chẳng qua y đến xin phép bí thư quận ủy chứ không phải trợ lý chủ tịch Vương Quốc Hoa.

Đảng ủy quản nhân sự, về nguyên tắc Mã Chí Hằng đi đúng được. Đầu tiên thông báo với bí thư Tằng, bí thư Tằng quả thật chỉ thị để y làm quyền trưởng phòng, đây là thông lệ. Mã Chí Hằng thấy hy vọng nên muốn nịnh bợ bí thư, cần mẫn đến báo cáo công việc. Ai ngờ Tằng Trạch Quang có chút khó chịu với y. Mày có ý gì? Điện thoại báo cáo với bí thư trước còn có thể hiểu, báo cáo xong phải đến báo cáo với lãnh đạo chủ quản chứ?

Vì thế Tằng Trạch Quang bảo Lưu Đông Phàm gọi điện cho Vương Quốc Hoa chính là có ý thông báo cấp dưới của cậu nhảy cao thật. Thật ra việc này có chút oan uổng, nếu như không phải phòng giáo dục do Vương Quốc Hoa phụ trách thì Tằng Trạch Quang đương nhiên là vui vì việc này.

Vấn đề là Vương Quốc Hoa phụ trách, Tằng Trạch Quang nhìn nhận vấn đề sẽ khác. Mã Chí Hằng có ý gì? Coi thường Quốc Hoa còn trẻ hả?

Mã Chí Hằng cũng hơi oan, y muốn đến gần bí thư một chút nên ngồi hơi lâu. Ra khỏi Quận ủy, y trực tiếp sang ủy ban báo cáo với chủ tịch Vương. Không ngờ Vương Quốc Hoa đã ra ngoài, đến thẳng phòng giáo dục. Nói trắng ra đây là quyền lực hại người. Nếu không phải Mã Chí Hằng muốn nịnh bợ Tằng Trạch Quang thì không sai lầm. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, không báo cáo với Vương Quốc Hoa trước mà trực tiếp tới Quận ủy chính là cố kỵ.

Phòng giáo dục nằm ở nội thành mới, căn nhà ba tầng rất yên tĩnh. Cả văn phòng không có một bóng người, cửa văn phòng mấy trưởng phòng, phó trưởng phòng đều khóa lại. Vương Quốc Hoa đi bộ một vòng cuối cùng thấy một người đàn ông trung niên cầm một tập hồ sơ đang vội vàng đi tới. Vương Quốc Hoa thuận tay ngăn lại:
- Đồng chí…

- Cậu này có việc mai tới, nay đến phí công thôi.
Người đàn ông khách khí nói một câu rồi tiếp tục đi. Vương Quốc Hoa cười cười đi lên, đối phương thấy thế dừng lại, Vương Quốc Hoa đưa tới điếu thuốc:
- Sao văn phòng không có ai vậy?

Đối phương nhìn là thuốc Trung Hoa nên mới cầm.
- Cậu mới tốt nghiệp đến chờ phân công ư?

Vương Quốc Hoa gật đầu, đối phương cười nói:
- Có chuyện nói cậu cũng không rõ, trưởng phòng bị tai biến, người khác đều bận, về đi, ba hôm nữa quay lại.

Vương Quốc Hoa đứng im, đột nhiên thu hồi nghiên cứu. Hắn nghiêm túc nói:
- Anh gọi là gì? Cũng là người phụ trách của phòng giáo dục chứ?

Đối phương có chút giật mình nhìn Vương Quốc Hoa, khí chất người này thay đổi hẳn, việc này hiếm thấy. Đối phương do dự một chút vẫn giải thích:
- Phó bí thư đảng ủy kiêm chủ tịch liên đoàn phòng giáo dục - Vân Đại Thành.

Vương Quốc Hoa nhìn y một lúc, gật đầu nói:
- Bắt đầu từ bây giờ do anh chủ trì công việc phòng giáo dục, dẫn tôi tới phòng họp, thông báo xuống tổ chức hội nghị toàn thể cán bộ phòng giáo dục.

Vân Đại Thành muốn ngất, trên trời cho miếng bánh ư? Vương Quốc Hoa lại nói:
- Phòng họp ở đâu? Đưa tôi tới đó.

Vân Đại Thành cẩn thận hỏi:
- Ngài là chủ tịch Vương?
Vương Quốc Hoa gật đầu hừ một tiếng:
- Bộ máy lãnh đạo phòng giáo dục đúng là cần chỉnh đốn lại.

Vân Đại Thành trước đây đấu tranh thất bại. Y và Trần Tuyết Hoa vốn cùng là phó trưởng phòng, trong quá trình tranh đoạt trưởng phòng có thù hận quá sâu, kết quả trưởng phòng Trần lên đài lập tức xử lý Vân Đại Thành. Thoáng cái lấy hết quyền lực của Vân Đại Thành, đẩy y sang bên công đoàn. Trần Tuyết Hoa mặc dù cũng rất muốn đẩy Vân Đại Thành đi nhưng lãnh đạo cấp trên không đồng ý nên chuyện thành ra thế này. Mặc kệ nói như thế nào chức phó trưởng phòng của Vân Đại Thành cũng mất, chỉ còn có mỗi chức phó bí thư đảng ủy.

Là người thất bại, Vân Đại Thành biết tiền đồ của mình chắc xong. Mặc dù không phục nhưng biết sao được nên phải chấp nhận thực tế. Trần Tuyết Hoa bị tai biến, Vân Đại Thành nhận được tin chỉ than thở.

Vân Đại Thành chấp nhận thực tế nên không có ý đi hoạt động, không giống các phó trưởng phòng khác nhảy lên như chó. Nhưng không ai ngờ được chủ tịch Vương tự mình tới phòng giáo dục, hơn nữa bảo Vân Đại Thành chủ trì công việc. Vân Đại Thành không thể hiểu, đây là điều rất bình thường. Vương Quốc Hoa chắp tay sau lưng đi tới trước ba bước, thấy Vân Đại Thành không đi theo, hắn quay đầu lại nhìn đối phương.

Vân Đại Thành run run, dùng tay xoay mạnh lên mặt, hơi rát, mình không nằm mơ.

Lúc này một người trẻ tuổi từ Wc ở cuối hành lang đi tới thấy Vân Đại Thành, y cười hì hì trêu chọc:
- Phó bí thư Vân làm gì vậy? Công đoàn có phải tổ chức hội nghị không? Tôi nói anh từng này tuổi còn làm nhiều như vậy làm gì?

Tên này không hề chú ý tới Vương Quốc Hoa, nói xong chạy vào văn phòng. Vào xong y còn nói:
- Mẹ nó chứ, đi hết rồi, ông cũng đi.

Vân Đại Thành muốn nổi điên lên nhưng nhìn Vương Quốc Hoa nên phải nhịn lại. Y đi lên có chút xấu hổ nói:
- Chủ tịch Vương, ngài đừng để trong lòng, mấy tên này thấy lãnh đạo không có đây nên thế.

Vương Quốc Hoa ồ một tiếng lạnh nhạt nói:
- Tranh thủ xử lý xong trong buổi chiều. Giờ đi làm cả trụ sở to như vậy không có mấy người là sao?

Nói xong, Vương Quốc Hoa rút máy gọi điện:
- Đông Phàm à, đã chọn xong. Phó bí thư đảng ủy kiêm chủ tịch công đoàn phòng giáo dục - Vân Đại Thành. Tôi đề nghị do anh ta làm trưởng phòng giáo dục. Được, thay tôi cảm ơn bí thư Tằng.

Vân Đại Thành đứng cạnh đó mặt đỏ bừng lên, thở hổn hển. Vương Quốc Hoa cần chính là hiệu quả này, một câu nói đủ thay đổi vận mệnh một người.

Dập máy, Vương Quốc Hoa nhìn Vân Đại Thành:
- Anh là lão đồng chí, càng là lúc này thì càng cần đồng chí nhiều kinh nghiệm đứng ra làm gương.

Mấy câu loại như thế này Vương Quốc Hoa bây giờ nói rất dễ. Vân Đại Thành cố làm mình bình tĩnh lại, vẻ mặt cũng thay đổi hẳn. Y cung kính khom lưng:
- Chủ tịch Vương, chỉ thị của ngài tôi nhất định ghi nhớ. Mời ngài đi bên này.

Tên thanh niên vừa nãy đứng trước cửa văn phòng đơ đơ nhìn cảnh trước mặt. Vân Đại Thành nhìn y, ánh mắt rất lạnh lùng.

Lúc này một cô gái trẻ từ dưới tầng đi lên thấy Vân Đại Thành và Vương Quốc Hoa nên ân cần tới nói:
- Chủ tịch Vân, có khách à? Có cần tôi giúp gì không?

Vân Đại Thành nói với cô bé:
- Tiểu Trình, Chủ tịch Vương tới, cô đi thông báo tổ chức hội nghị cán bộ toàn phòng.

- Ồ, a…
Giọng điệu của cô bé lập tức thay đổi, thực ra trong lòng cô cũng không coi Vân Đại Thành vào đâu nhưng cũng biết tôn trọng người lớn tuổi. Vì thế trong nháy mắt khi Vân Đại Thành nắm quyền liền quyết định để cô bé này làm chánh văn phòng. Tên kia thì để hắn tới trường nào đó, là trường tiểu học xa xôi của quận. Thằng vừa nãy thì hừ hừ, trường ở miền núi thiếu giáo viên.

Vương Quốc Hoa đột nhiên tập kích làm vận mệnh của Vân Đại Thành thay đổi, trên thực tế hắn không phải người dễ dàng có quyết định. Nhiều lúc bên dưới sống chết ra sao hắn không cần quan tâm. Hắn cần chính là cho mọi người biết phòng giáo dục này là do mình định đoạt.

Vương Quốc Hoa đến phòng giáo dục như một tai họa cho nhiều người. Hắn ngồi đợi trong phòng họp 15 phút mới thấy một phó trưởng phòng đầu tiên tới. Phó trưởng phòng Ứng Quốc Dân đầu đầy mồ hôi vội vàng chạy vào.

Thời này nếu muốn bò lên có ai không có chỗ dựa? Ứng Quốc Dân không phải đi gặp Lưu Linh sao? Y muốn hoạt động một chút, coi như y may mắn nên là người đầu tiên nhận được thông báo họp.

Sau Ứng Quốc Dân chính là phó trưởng phòng họ Vương, hai người vào ân cần thăm hỏi lãnh đạo, không ngờ lãnh đạo không gật đầu một cái chỉ đưa tới ánh mắt rất lạnh lùng. Sau đó bọn họ bị Vân Đại Thành phê bình:
- Làm gì vậy hả? Mau ngồi.

Hai người thầm nói lúc nào đến lượt mày ra lệnh. Tuy khó chịu nhưng ngại Vương Quốc Hoa ở đây nên không tiện phản đối. Lúc này Vương Quốc Hoa đứng lên nói:
- Chắc đến đông đủ rồi chứ? Họp thôi.

Yên lặng, Vương Quốc Hoa mặt đầy nghiêm túc nhìn quanh:
- Tôi đến chỉ có một chuyện là tuyên bố quyết định của Quận ủy, thực tế do đồng chí Trần Tuyết Hoa bị bệnh không thể tiếp tục công tác. Bdtu từ hôm nay do đồng chí Vân Đại Thành phụ trách công việc của phòng giáo dục. Tôi còn có việc đi trước, các đồng chí tiếp tục họp.

Vương Quốc Hoa nói xong lững thững đi ra, Vân Đại Thành đuổi theo gật đầu cúi người tiễn Vương Quốc Hoa lên xe. Về phòng họp, mặt Vân Đại Thành đây nghiêm túc ngồi lên vị trí chính giữa trong sự ngạc nhiên của đông đảo cán bộ.

Cả phòng giáo dục có thể nói thảm nhất là Mã Chí Hằng. Y đợi trước cửa văn phòng Vương Quốc Hoa nửa tiếng mới nhận được tin nhắn báo về họp. Điều này chỉ có thể trách y, lúc trước y là cùng với Trần Tuyết Hoa chèn ép Vân Đại Thành. Vân Đại Thành cũng không phải kẻ lương thiện gì nên ám chỉ Tiểu Trình là Mã Chí Hằng đang rất bận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.